405: Bắt Cóc
Nghe thấy câu này, biểu cảm trên mặt của ông chủ Gamehub lập tức cứng đờ lại.
“Chu Tuấn, anh! anh không thể làm thế này được, tôi là làm theo lời dặn của anh nên mới đắc tội với vị thần hào đó, anh không thể mặc kệ tôi như vậy chứ.
” Ông chủ Gamehub vội vàng nói.
“Liên quan đếch gì đến tôi, đừng có kéo tôi vào vụ này, kể cả Gamehub của ông có phá sản đi chăng nữa thì cũng liên quan gì tới tôi?” Chu Tuấn lạnh lùng lên tiếng.
Ngay lập tức, trong điện thoại truyền tới một hồi chuông “tút tút tút”.
“Đm!”
“Khốn kiếp!”
Ông chủ Gamehub tức giận tới mức ném mạnh điện thoại xuống đất.
“Cái thằng khốn nạn đáng chết họ Chu này, đúng là mặt dày vô liêm sỉ, tôi giúp anh ta để rồi chuốc rắc rối vào mình, ấy vậy mà anh ta lại phủi tay coi như không quan tâm!” Ông ta nghiến răng nghiến lợi gầm lên đầy phẫn nộ.
Chủ tịch của Bigo Live quả thật giận vô cùng, thế nhưng ông ta cũng không nghĩ ra được cách gì.
Ai bảo Chu Tuấn có thế lực lớn mạnh ở thủ đô cơ chứ, Chu Tuấn giện giờ phủi tay không lo, ông ta cũng chẳng còn cách nào khác.
“Chủ tịch, Chu Tuấn đúng là cái tên hèn mọn chả ra gì, anh ta không thèm nói đạo lý, cũng không biết tình biết nghĩa gì cả, loại người như anh ta giờ đây phủi tay không lo, cũng không phải quá bất ngờ.
” Tổng giám đốc nói.
“Bây giờ phải làm thế nào mới ổn đây, đây đúng là ông trời muốn lấy mạng tôi mà.
” Chủ tịch Bigo Live mặt đầy lo lắng.
“Chủ tịch, kế hoạch duy nhất có thể làm hiện giờ đó là chỉ có thể tiếp tục tìm , cầu xin anh ta tha thứ, bảo anh ta dừng tay.
” Tổng giám đốc nói.
Sau đó, tổng giám đốc lập tức tiến lại gần để bàn bạc với chủ tịch Bigo Live.
! !
Ở một nơi khác.
Thành phố Bảo Thạnh.
Khi fan của Bigo Live giành chức quán quân, Lâm Thiên đã từng nói, đợi sau khi vụ giành ngôi quán quân này kết thúc, anh sẽ điều tra thời gian sao chép, ăn cắp ý tưởng của Tô Bảo Nhi.
Lâm Thiên quyết định sẽ về Kim Đô một chuyến trước đã, sau đó thì sẽ towishaf Nội đích thân điều tra.
Trọng vụ việc Tô Bảo Nhi đạo văn, Lâm Thiên luôn cho rằng cô ấy sẽ không thể nào làm như vậy, trong vụ này chắc chắn là có uẩn khúc.
Mà nếu như vụ này không làm cho ra ngô ra khoai, Tô Bảo Nhi sẽ muôn đời mang danh ô nhục, bị người ta xem thường và sỉ nhục!
Vậy nên, Lâm Thiên nhất định phải tìm ra chân tướng rõ ràng của sự việc!
Còn về Bigo Live, anh tin chắc rằng, nó sẽ không trụ được bao lâu nữa, rồi sẽ đi đến bước đường diệt vong, trừ khi có người sẵn sàng chi tiền trợ giúp.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Lâm Thiên đột nhiên vang lên.
Anh nhìn màn hình, là một số lạ.
“Alo, xin hỏi là ai vậy?” Lâm Thiên bấm nút nhận cuộc gọi.
“Là Lâm Thiên phải không?” Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói lạnh lẽo như truyền tới từ hố băng.
Lâm Thiên có thể chắc chắn rằng mình chưa từng nghe qua giọng nói này!
“Không sai, tôi là Lâm Thiên đây, ông là ai?” Lâm Thiên hỏi với giọng đầy cảnh giác.
“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Trần Nhật Thành, là chủ nhân hiện tại của gia tộc nhà họ Trần.
” Giọng nói trong điện thoại trầm thấp lạnh lùng.
“Gia chủ nhà họ Trần, không biết ông gọi điện thoại cho tôi có việc gì?” Lâm Thiên lạnh lùng chất vấn.
“Tôi muốn thông báo cho cậu một tin, bạn gái của cậu, Phạm Minh Tú, hiện tại đang ở trong tay tôi.
” Gia chủ nhà họ Trần cười rồi nói.
“Ông nói cái gì?”
Sau khi nghe ông ta nói câu này, đồng tử của Lâm Thiên đột nhiên co giật, giọng nói cũng trở nên sắc bén.
Anh có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, bản than lại nghe được tin này.
“Gia chủ họ Trần, ông không phải đang lừa tôi đấy chứ?” Lâm Thiên cố gắng kiềm chế cảm xúc, anh lên tiếng hỏi.
“Lừa cậu? Ha ha, tôi cũng chưa ngu tới mức đó.
Nếu như cậu không tin, vậy thì tôi sẽ để cậu nghe thử giọng nói của cô ta nhé!” Trần Nhật Thành cười nói.
Ngay lập tức, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Phạm Minh Tú:
“Lâm Thiên, bọn chúng đang định giăng bẫy anh đó, anh cứ mặc kệ em đi, đừng quan tâm tới em!”
Sau khi nghe thấy giọng của Phạm Minh Tú, trái tim Lâm Thiên như đang run lên, hai bàn tay gắt gao nắm chặt, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm kinh người.
406: Yên Tâm
Ngay lúc này, trong điện thoại lại một lần nữa phát ra giọng nói của gia chủ nhà họ Trần.
“Lâm Thiên, nếu cậu muốn đến cứu cô ta, vậy thì hãy đến gia tộc họ Trần ta để cứu đi, ta cho cậu thời gian ba ngày, nếu như quá ba ngày mà cậu vẫn không đến, thì ta sẽ gi3t chết cô ta, rồi sau đó sẽ đưa thi thể của cô ta đến trước mặt cậu!” Gia chủ nhà họ Trần nói.
“Gia chủ họ Trần, tội không tính cho cha mẹ, họa không đổ lên đầu con cái. Đây là quy định của khắp mọi nơi, ông thân là một tu sĩ, mà lại đi dùng loại thủ đoạn này, thật quá đê tiện!” Lâm Thiên quát to một tiếng, giọng điệu mạnh mẽ khác thường.
Lâm Thiên lúc này. Trong đôi mắt của anh lóe lên một ánh nhìn lạnh lùng đến kinh ngạc.
Con rồng nào cũng có một chiếc vẩy mọc ngược, nếu ai đụng vào thì sẽ phải chết!
Hành động đó của gia chủ họ Trần rõ ràng đã chạm vào chiếc vẩy mọc ngược của Lâm Thiên rồi!
“Cậu nên nghe qua câu nói này, cái gọi là đạt được mục đích, thì không từ một thủ đoạn nào, cậu cũng có thể lựa chọn không đến cứu cô ta, dù sao nếu sau ba ngày mà cậu không đến, thì tôi cũng sẽ cho giết cô ta, ngoài ra, địa chỉ của gia tộc nhà họ Trần, tôi sẽ gửi vào điện thoại của cậu.” Gia chủ họ Trần cười, nói.
Sau khi nói xong câu đó, gia chủ họ Trần lập tức tắt điện thoại.
“Gia tộc họ Trần!!!” Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, ánh mắt anh hiện lên vẻ vô cùng tức giận.
Lần trước Lâm Thiên đã giao đấu với đại trưởng lão và nhị trưởng lão của gia tộc họ Trần, dưới sự hợp sức của cả hai bọn họ thì mới có thể bất phân thắng bại với Lâm Thiên.
Trong lòng Lâm Thiên hiểu rõ rằng, nếu như anh một mình đi tới gia tộc họ Trần để cứu người, thì anh không chỉ phải đối phó với đại trưởng lão và nhị trưởng lão, mà còn phải đối phó với tất cả gia tộc họ Trần.
Một khi mà chỉ có một mình anh đơn độc ở nhà họ Trần, thì giống như đang nhảy vào hố lửa vậy!
Đây rõ ràng chính là một cái bẫy do gia tộc họ Trần sắp đặt.
Nhưng Lâm Thiên không thể không đi cứu Phạm Minh Tú, cho dù Lâm Thiên biết rằng đó là hố lửa, nhưng Lâm Thiên cũng phải nhảy vào đó để cứu người!
“Minh Tú, em hãy đợi anh! Anh sẽ rất nhanh chóng đến cứu em ngay thôi!”
Với tính cách của Lâm Thiên, anh đương nhiên sẽ không thể bỏ mặc Phạm Minh Tú, nếu không anh sẽ không còn là Lâm Thiên nữa rồi!
……
Một mặt khác.
Ở gia tộc họ Trần.
Sau khi gia chủ họ Trần cúp điện thoại, ông ta mỉm cười mãn ý, liền lấy địa chỉ của gia tộc họ Trần gửi vào tin nhắn cho Lâm Thiên.
Ông ta tin chắc chắn một trăm phần trăm là Lâm Thiên sẽ tới, nhưng đột nhiên lại sợ Lâm Thiên không tìm ra địa chỉ, nên rất “thân tình” gửi lại địa chỉ cho anh.
Sau lần thất bại nhiệm vụ của đại trưởng lão và nhị trưởng lão lần trước, bọn họ đã lập ra kế hoạch “gậy ông đập lưng ông”, sau khi sắp xếp kế hoạch thật cẩn thận, thì bây giờ nó đã được thực hiện thành công.
“Gia chủ, chỉ cần tên nhóc con đó không ngu ngốc, thì hắn sẽ biết mức độ nguy hiểm khi đến đây cứu người. Nếu như hắn chọn bỏ rơi người con gái của hắn, không đến gia tộc họ Trần chúng ta để cứu người, vậy thì kế hoạch của chúng ta sẽ bị phá hỏng rồi.” Nhị trưởng lão nói.
“Yên tâm, ta đã điều tra về hắn rồi, tên nhóc này rất trọng tình trọng nghĩa, ta tin ngay cả khi hắn biết rằng đến gia tộc họ Trần cứu người chỉ là một cái bẫy thì hắn cũng nhất định sẽ nhảy vào cái bẫy này thôi.” Gia chủ họ Trần cười một nụ cười lạnh lùng.
……
Ở một diễn biến khác.
Thạch Hàn gọi điện cho Lâm Thiên.
“Anh Thiên, anh bây giờ đang ở đâu vậy, em phát hiện ra chị dâu Phạm Minh Tú hình như đã bị mất tích rồi.” Thạch Hàn nói.
“Gia tộc họ Trần đã bắt Phạm Minh Tú đi rồi.” Lâm Thiên nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Cái gì? Chị dâu bị gia tộc họ Trần bắt đi mất rồi sao?” Thạch Hàn sững sờ.
Ngay sau đó, Thạch Hàn tự trách mình: “Anh Thiên, tất cả là do sơ suất của em, là em đã không làm tốt công việc bảo vệ chị dâu của mình.”
Khi Lâm Thiên không có ở đây, Thạch Hàn đương nhiên phải âm thầm bảo vệ những người thân yêu nhất của Lâm Thiên.
Chỉ là, Thạch Hàn bây giờ cũng đang phải tu luyện, buổi tối anh ta đều ở trong biệt thự mà Lâm Thiên cho anh để tu luyện. Anh ta đoán rằng, gia tộc họ Trần chắc chắn trong khoảng thời gian này đã động tay động chân rồi.
407: Anh Thiên, Sao Anh Lại Tới Đây!
“Chuyện này cũng không thể trách cậu được, cho dù nếu cậu có phát hiện ra, thì với thực lực của gia tộc họ Trần, cậu cũng không thể địch lại được.” Lâm Thiên nói.
“Anh Thiên, vậy bây giờ phải làm thế nào đây?” Thạch Hàn lo lắng nói.
“Đến gia tộc họ Trần để cứu người!” Ngữ khí của Lâm Thiên kiên định.
“Anh Thiên, anh đừng hấp tấp đi trước như vậy, nếu như anh một thân một mình đến gia tộc họ Trần, thì chắc chắn chỉ có đường chết chứ không có đường sống đâu.” Thạch Hàn nghiêm nghị nói.
“Tôi đương nhiên biết rằng trong đó rất nguy hiểm, nhưng cậu cũng hiểu tôi rồi đó, tôi không thể nào không đi, nếu như lần này là cậu gặp nguy hiểm, cho dù có là biển lửa, thì tôi cũng sẽ nhảy vào để cứu cậu như thế này.” Lâm Thiên nghiêm túc nói.
Thạch Hàn ở bên kia đầu dây điện thoại gật gật đầu, điều này đương nhiên anh ta biết rất rõ.
“Anh Thiên, em biết, nhưng đi cứu người cũng không nhất định phải đi một mình đến gia tộc họ Trần, tốt hơn hết là hãy đi đến chùa Vân Nam, đi tìm đạo trưởng giúp đỡ, nếu như có đạo trưởng cùng đi, thì việc cứu người chắc chắn sẽ nắm được phần thắng trong tay.” Thạch Hàn nói.
“Thế mà điều này tôi chưa nghĩ đến đấy!”
Lâm Thiên sau khi nghe được câu nói đó, đột nhiên mắt sáng bừng lên.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiên liền một mạch đi tới chùa Vân Nam không dừng nghỉ.
Đạo trưởng của chùa Vân Nam cũng chính là sư phụ của Bạch Hổ, Lâm Thiên đoán với thực lực của ông ấy, rất có thể đã đạt tới Kim Đan Cảnh!
Nếu như có sư phụ của Bạch Hổ đi cùng với Lâm Thiên cứu người, thêm cả Bạch Hổ nữa, thì Lâm Thiên coi như đã nắm chắc được phần thắng ở trong tay.
……
Chùa Vân Nam.
Lâm Thiên dừng xe ở bên ngoài, rồi vội vàng đi vào trong chùa.
“Anh Thiên, sao anh lại tới đây!”
Bạch Hổ đang luyện công ở trong sân, nhìn thấy Lâm Thiên, anh ta liền tươi cười ra nghênh đón.
“Bạch Hổ, sư phụ của cậu đâu, tôi có chuyện muốn bàn bạc với sư phụ cậu.” Vẻ mặt của Lâm Thiên nghiêm túc.
“Sư phụ em đang ở trong sư đường, để em dẫn anh vào trong.”
Nói rồi Bạch Hổ liền đi trước để dẫn đường.
Bạch Hổ cũng nhìn thấy biểu cảm của Lâm Thiên có gì đó không đúng, nên anh ta vừa dẫn đường, vừa hỏi:
“Anh Thiên, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Phạm Minh Tú bị gia tộc họ Trần bắt đi mất rồi, bọn họ lấy Phạm Minh Tú để uy hiếp tôi, trong vòng ba ngày tôi phải đến gia tộc họ Trần để cứu người, nếu không thì bọn họ sẽ gi3t chết Phạm Minh Tú.” Lâm Thiên nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Cái gì chứ? Chị dâu bị gia tộc họ Trần bắt đi rồi sao?” Bạch Hổ sững sờ.
“Anh Thiên, gia tộc họ Trần là một gia tộc ẩn thế, thực lực rất mạnh, nếu anh đi một mình thì giống như đang tự gieo mình vào biển lửa vậy, đây chắc chắn là cái bẫy mà gia tộc họ Trần đã giăng ra!” Bạch Hổ lo lắng nói.
“Không sai, vậy nên tôi mới đến đây tìm sư phụ cậu để cầu cứu, nếu như có sự trợ giúp của ông ấy, thì tôi chắc chắn có thể cứu được người.” Lâm Thiên vừa đi vừa nói.
“Sư phụ em đã luyện đến Kim Đan Cảnh, nếu như có sự giúp đỡ của sư phụ em, thì chắc chắn sẽ có hi vọng. Chỉ là…” Sắc mặt Bạch Hổ lộ ra vẻ khó xử.
Lúc này thì Bạch Hổ cũng đã dẫn Lâm Thiên vào trong sư đường rồi.
Đạo trưởng đang ngồi bên trong sư đường.
“Là Lâm Thiên thí chủ à, mời ngồi.” Đạo trưởng mỉm cười khua tay ra hiệu.
“Đạo trưởng, hôm nay tôi đến đây là có một chuyện muốn nhờ ông, hi vọng đạo trưởng có thể giúp tôi làm chuyện này.” Vẻ mặt Lâm Thiên nghiêm túc.
“Lần trước cậu đưa cho ta viên đan dược, tôi đã nói rằng, ta nợ cậu một ân tình, Lâm Thiên thí chủ có điều gì muốn nói thì cứ trực tiếp nói ra đi.” Đạo trưởng bình tĩnh nói.
“Bạn gái của tôi bị gia tộc họ Trần bắt đi mất rồi, tôi phải đến gia tộc họ Trần để cứu người, tôi hi vọng đạo trưởng có thể giúp tôi, cùng tôi đi lên núi cứu người.” Lâm Thiên mở cửa ra nhìn núi.
“Lâm Thiên thí chủ, gia chủ của gia tộc họ Trần đã đạt đến Kim Đan Cảnh, ngoài ra lại còn có hai vị trưởng lão đạt đến Thực Đan Cảnh, tám vị hộ pháp Hư Đan Cảnh.”
“Còn cả một đội người thành viên của gia tộc đều đã rèn luyện thân thể, luyện cốt, luyện khí mở rộng nội lực, cho dù có cả tôi và cậu cùng đi, mặc dù so với một mình cậu đi thì mạnh hơn một chút, nhưng cũng không thể cứu người ra ngoài được.” Đạo trưởng lắc đầu nói.