Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 353: Hoamắt




Ba người đàn ông đầu trọc đeo kính đen sau khi nhìn thấy khẩu súng lục thì sắc mặt thay đổi.

Trong tay gã ta là gậy bóng chày, so với một khẩu súng lục thì kém xa ngàn dặm!

“Cái đó, tôi...!Tôi chỉ muốn hỏi các anh có bị thương ở đâu không thôi?” Người đàn ông đầu trọc đeo kính đen cười khan nói, thái độ của anh ta cũng thay đổi 180 độ.

“Chúng tôi không có việc gì.”Lâm Thiên tựa vào ghế ngồi, thản nhiên trả lời.

“Anh không sao là tốt rồi!Nếu không bị thương, vậy không còn chuyện gì, chúng tôi đi đây.”Người đàn ông đầu trọc đeo kính đen cười khan nói.

“Chờ một chút!”Lâm Thiên gọi anh ta lại.

“Đại ca, không biết anh còn có chuyện gì?”Người đàn ông đầu trọc đeo kính đen khẩn trương nhìn Lâm Thiên.

Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng.

Đừng nhìn lúc trước dáng vẻ mấy người đàn ông đầu trọc đeo kính đen này bệ vệ kiêu ngạo, vừa thấy Lâm Thiên có súng thì anh ta lập tức thay đổi thái độ ngay.

“Chúng tôi không phải là người không chịu trách nhiệm, nếu đã đụng hỏng xe của anh thì dĩ nhiên phải bồi thường.”

Lâm Thiên vừa nói vừa cho tay vào túi lấy tiền.

Sau khi lục lọi một lúc lâu, Lâm Thiên lấy ra một tờ năm ngàn đồng nhăn nhúm.

“Đây là tiền bồi thường của anh, cầm lấy tiền thì chuyện này coi như xong.”Lâm Thiên thản nhiên nói.

Thấy Lâm Thiên lấy ra năm ngàn đồng, sắc mặt người đàn ông đeo kính đen rất khó nhìn, cái này rõ ràng là đang đùa giỡn anh ta mà.

Nhưng anh ta thấy Lâm Thiên có súng nên chỉ có thể gượng cười gật đầu.

“Cảm ơn anh.”

Người đàn ông đeo kính đen nhận tiền sau đó mặt mày xám xịt rời đi.

“Phù…, nguy hiểm thật.”

Tài xế minibus, Đặng Nam, thở ra một hơi thật dài.

Ngay sau đó, Đặng Nam quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên.

“Lâm… Lâm Thiên, khẩu súng kia của cậu…”

Đặng Nam có vẻ e ngại, anh ta chỉ là một người bình thường sống ở tầng đáy của xã hội, đâu có thấy qua súng chứ.

“À, đây là súng đồ chơi, chẳng qua dùng để dọa mấy kiểu người xấu này thôi.” Lâm Thiên vừa cười vừa nói.

Đặng Nam bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.

“Lâm Thiên, cậu lại giúp anh giải quyết một chuyện rắc rối nữa, anh cũng không biết cảm ơn cậu thế nào.” Đặng Nam cười khan nói.

Đặng Nam là hình ảnh thu nhỏ của tầng lớp dưới đáy của Trung Quốc, với anh ta mà nói thì nếu một người gặp phải chuyện như vừa rồi chắc chắn là chuyện lớn rồi.

Cho nên Lâm Thiên quả thực đã lại thay anh ta giải quyết một chuyện phiền toái lớn.

Trong lòng Đặng Nam hạ quyết tâm, sau khi đưa Lâm Thiên về nhà nhất định phải chiêu đãi Lâm Thiên thật tốt.

“Không có chuyện gì.”Lâm Thiên cười nói.

Ngay sau đó, xe khởi động tiếp tục đi trên đường.

Thủ đô nước Trung Quốc.

Trong phòng ngủ của một căn biệt thự.

Một cô gái trẻ tuổi có khuôn mặt xinh đẹp đang nằm trong ngực một người đàn ông trung niên hói đầu, trên trán hai người còn lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên là vừa trải qua một lần vận động.

Cô gái trẻ tuổi này chính là Vũ Ngọc Hiền của Bigo Live.

Về phần người đàn ông trung niên hói đầu này là một trong những ông chủ phía sau của app Bigo Live, tên Tạ Cường.

Đúng lúc này, điện thoại của Vũ Ngọc Hiền vang lên tiếng tin nhắn zalo, cô ta cầm điện thoại lên đọc.

“Lại là Tô Bảo Nhi! Hừ, sao cô ta may mắn thế lại có người tặng cho cô ta 5200 cái tên lửa.

Đây chính là 360 triệu! Hiện tại báo chí và facebook đều đang đồn chuyện này, cũng không biết là tên ngốc nào tặng.”Vẻ mặt Vũ Ngọc Hiền khó chịu.

“Ồ? Không phải cô gái đó xông vào bảng xếp hạng Hội fans rồi à?” Tạ Cường hỏi.

“Vào hạng ba rồi!”Vũ Ngọc Hiền chu mỏ nói.

“Hạng ba mà thôi, căn bản không uy hiếp được em Ngọc Hiền mà.”Tạ Cường ôm Vũ Ngọc Hiền.

“Ai bảo thế, tên đại gia kia ở giữa livestream của cô ta đã tỏ vẻ nói phải giúp cô ta tranh hạng nhất đó.” Vũ Ngọc Hiền chu môi nói.

“Bảo bối, không phải có anh giúp em rồi à?Có anh xoát bảng cho em, ai cũng không đoạt được hạng nhất của em.”Tạ Cường cười híp mắt nói.

Ông ta nói tiếp:

“Hơn nữa, em đã phá Tô Bảo Nhi rồi, trên lưng cô ta còn mang danh đạo nhạc, cộng thêm tính cách cô ta kiêu ngạo không chịu cúi đầu, cả đời này không xoay người được đâu, em cần gì phải không yên tâm về cô ta.”

“Hứ, lần đó cô ta hot lên thiếu chút nữa đã đoạt vị trí đứng đầu của em.

Cả đời này em đều coi cô ta là cái đinh trong mắt!” Vũ Ngọc Hiền hung hãn nói.

Vũ Ngọc Hiền rất không thích Tô Bảo Nhi, không chỉ vì chuyện cô suýt nữa đã đoạt vị trí đứng đầu của cô ta mà càng bởi vì đố kỵ Tô Bảo Nhi xinh đẹp có khí chất hơn cô ta, lại còn hát hay hơn, có tài hơn cô ta nữa.

“Nào bảo bối, đừng nóng giận, đến làm với anh lần nữa nào.”

Tạ Cường cười kéo Vũ Ngọc Hiền qua.

“Chờ một chút.

Tên đại gia tặng cho Tô Bảo Nhi 5200 tên lửa kia, hẳn là độ nổi tiếng phòng livestream của Tô Bảo Nhi lại tăng lên rồi, anh phải đồng ý với em dùng tiền thuê một nhóm bôi đen, vào livestream của Tô Bảo Nhi bôi đen cô ta!” Vũ Ngọc Hiền nói.

“Không thành vấn đề, đây đều là tấm lòng thành của anh.”Tạ Cường khí phách nói.

“Anh yêu, anh thật tốt!”

Vũ Ngọc Hiền vui vẻ cười sau đó chủ động hôn Tạ Cường.

Tỉnh Tây Xuyên, huyện Thanh của Kim Đô.

Đường quốc lộ đi huyện Thanh chính là con đường mà một tháng trước Lâm Thiên và Thạch Hàn chạy khỏi Kim Đô, đó là lần cuối cùng Lâm Thiên gặp Thạch Hàn.

Lúc đi qua nơi chia tay cùng Thạch Hàn, trong lòng Lâm Thiên lần thứ hai hiện lên bóng dáng Thạch Hàn.

Huyện Thanh là một huyện cách Kim Đô không xa.

Thị trấn không lớn nhưng rất nhiều hộ dân.

Minibus đi vào một con đường cũ kỹ, đường phố rất hẹp, nhưng trên đường lại có rất nhiều người, minibus chỉ có thể đi một cách chậm rãi.

Lâm Thiên ngồi ở ghế phụ nhìn ra ngoài cửa xe.

“Hả?Thạch Hàn!”

Đột nhiên Lâm Thiên phát hiện ánh mắt mình vừa lướt qua một người có khuôn mặt và vóc người như Thạch Hàn.

Bởi vì xe đi phía trước nên Lâm Thiên chỉ mới nhìn thoáng qua.

“Ông anh dừng xe lại.”Lâm Thiên vội hô to một tiếng.

Đặng Nam cũng không biết xảy ra chuyện gì vội vã dừng xe lại.

Lâm Thiên không nói hai lời lập tức mở cửa xe, sau đó nhìn về phía sau.

Đập vào mặt là đoàn người đông nghẹt, ánh mắt Lâm Thiên không ngừng tìm kiếm nhưng lại hoàn toàn không tìm được.

“Chẳng lẽ là mình hoa mắt? Hay là mình bị ảo giác?” Lâm Thiên dụi dụi mắt.

“Bíp bíp bíp!”

Lúc này một chiếc xe ở phía sau ấn còi giục giã, Lâm Thiên không thể làm gì khác hơn là ngồi trở về ghế phụ.

“Lâm Thiên, làm sao thế?” Đặng Nam mở miệng hỏi.

“À, không có gì, vừa rồi tôi thấy một người rất giống bạn của tôi, chắc là tôi hoa mắt.”Lâm Thiên không tập trung trả lời.

Trong lòng Lâm Thiên đã nghĩ có lẽ là mình hoa mắt rồi.

Nếu như đúng là Thạch Hàn thì nếu anh ấy có thể tự do đi lại được, nhất định sẽ đến Kim Đô tìm mình chứ nhỉ?

Xe lại di chuyển tiếp, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng bán hoa quả cũ kỹ, đây là cửa hàng bán hoa quả của Đặng Nam.

Vị trí của cửa hàng có hơi lệch, lượng người đi qua không quá nhiều, hơn nữa cửa hàng rất nhỏ chưa được 20 mét vuông nữa.

“Lâm Thiên, đây là chỗ anh sinh sống, cũng không biết cậu có quen không, cậu chịu khó chấp nhận nhé.” Đặng Nam cười nói.

“Không sao đâu, tôi cũng là con nhà nghèo, hoàn cảnh này tôi rất quen.”Lâm Thiên mỉm cười nói.

“Sau khi anh bỏ học cấp ba thì đi làm công ở xưởng, đã từng làm rửa xe, bồi bàn, cu li, nhân viên bán hàng khoảng tầm 8 năm mới dành dụm đủ tiền mở cái cửa hàng này.

Tuy chỉ là cửa hàng nhỏ nhưng anh cũng rất hài lòng rồi, có thể có cái cửa hàng này thì cuộc sống coi như cũng có hi vọng.”Trên mặt Đặng Nam lộ ra nụ cười vui vẻ.

Lâm Thiên giơ ngón cái lên với anh ta, người nỗ lực thì đáng được tôn trọng.

“Đúng rồi, Lâm Thiên, còn cậu thì sao?Cậu làm gì?”Đặng Nam hỏi Lâm Thiên.

“À, tôi là sinh viên năm bốn đại học, sắp tốt nghiệp.”Lâm Thiên trả lời.

Thân phận của Lâm Thiên rất nhiều: Tu sĩ, Chủ tịch tập đoàn, sinh viên đại học…

Lâm Thiên không nói ra thân phận chủ tịch tập đoàn của mình vì không muốn Đặng Nam có áp lực tâm lý.

Nếu như anh ta biết thân phận của mình chắc chắc không thể hiền hòa nói chuyện với mình như này được.

Lâm Thiên lại hỏi: “Đúng rồi, vợ anh đâu?”

“Cô ấy…, cô ấy chê tôi nghèo, năm năm trước bỏ lại tôi và con đi mất rồi.”Đặng Nam cười lắc đầu, dáng vẻ tươi cười có phần mệt mỏi.

“Không sao đâu, mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi.”Lâm Thiên vỗ vỗ bả vai Đặng Nam.

Đặng Nam cười nói: “Thực ra anh đã sớm bình thường lại rồi, anh nghèo như vậy, quả thực không có tư cách nói chuyện yêu đương.”

Dừng một chút, Đặng Nam nói tiếp: “Lâm Thiên, anh đi mua một ít đồ ăn, buổi tối nay anh làm cơm cảm tạ cậu, chợ bán đồ ăn ở ngay đối diện, anh sẽ quay lại ngay.”

Sau khi Đặng Nam đi rồi, Lâm Thiên gọi cho Lưu Thân để anh ta lấy 35 tỷ tiền mặt từ công ty sau đó phái hai người mang qua đây.

Sau khi gọi điện thoại xong, Lâm Thiên tìm một cái ghế ngồi xuống sau đó lấy điện thoại ra.

Lâm Thiên đọc lướt qua tin tức cùng facebook, phát hiện chuyện mình tặng Tô Bảo Nhi tên lửa đã truyền đi rất mạnh mẽ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.