Sự thần kỳ của viên thuốc đã thuyết phục được Frank.
Thấy Frank chủ động cúi người nói xin lỗi thì Lâm Thiên cũng không so đo với ông ta nữa.
"Cậu Lâm, cậu có được viên thần dược như vậy sao không bán ra bên ngoài? Nếu như cậu bán cái này ra ngoài, nhất định có thể gây chấn động toàn thế giới.
Nói không chừng còn có thể trở thành người giàu nhất thế giới nữa.
Hơn nữa còn có thể cứu được vô số sinh mạng." Frank kích động nói.
Lý Trạch Lương cũng gật gù: "Đúng vậy cậu Lâm Thiên.
Sao lại không bán ra ngoài? Cứ cho là có bán đắt đến đâu cũng chắc chắn có người mua."
Lâm Thiên lắc đầu, cười nói: "Tham mưu Lý, viên Khư bệnh đan này điều chế rất khó.
Mỗi một viên có được đều vô cùng quý giá, không thể sản xuất số lượng lớn được.
Tôi chỉ cho bạn của mình, hay là người nhà thôi.
Tuyệt không bán ra bên ngoài, cũng không mảy may có ý định đó."
Lý Trạch Lương bừng tỉnh gật đầu.
"Ha ha, nói như vậy thì là tôi thực sự có phúc.
Thế mà cũng được một viên.
Có điều trước đó không tin cậu Lâm, lãng phí mất một viên rồi.
Thật là xấu hổ, xấu hổ!" Lý Trạch Lương cười khan nói.
"Chỉ cần Tham mưu Lý giúp tôi giải quyết nhà họ Phạm thì cũng chẳng coi là lãng phí gì." Lâm Thiên mỉm cười nói.
"Ha ha, đây là chuyện tất nhiên.
Yên tâm đi, tôi sẽ đích thân làm chuyện này cho cậu.
Giải quyết triệt để.
Hơn nữa tôi còn muốn kết giao bạn bè với cậu Lâm Thiên đây.
Không biết cậu Lâm Thiên có bằng lòng hay là không?" Lý Trạch Lương híp mắt cười nói.
Trong lòng Lý Trạch Lương đây không phải chuyện đùa.
Lâm Thiên là một bậc thầy luyện đan, sợ rằng ở khắp cái đất nước này không tìm được người thứ hai.
Chỉ cần giao hảo tốt với Lâm Thiên, sau này Lý Trạch Lương nếu lại có bệnh gì đau ốm, hoặc là con cháu gặp nạn cũng có thể cầu thuốc một lần nữa!
Cho nên tình huống bây giờ không phải là Lâm Thiên muốn kết nối quan hệ với Lý Trạch Lương mà là Lý Trạch Lương muốn kết giao với Lâm Thiên!
"Dĩ nhiên!" Lâm Thiên gật đầu.
Lâm Thiên tất nhiên muốn cùng giao hảo với Lý Trạch Lương rồi.
Có người bạn như ông ta, cũng tức là có một chỗ dựa lớn!
Ở khu Tây Nam, có ai đức cao vọng trọng hơn Lý Trạch Lương nữa? Chẳng có người thứ hai đâu!
Lâm Thiên tìm đến Lý Trạch Lương còn chẳng phải là vì mối quan hệ này sao?
"Cậu Lâm đây là danh thiếp riêng của tôi.
Phía trên có số điện thoại cá nhân.
Cậu Lâm lúc nào muốn tôi giúp cũng đều có thể gọi điện thoại cho tôi." Lý Trạch Lương đưa cho Lâm Thiên một tấm danh thiếp.
"Được." Lâm Thiên nhận lấy tấm danh thiếp nọ.
"Tham mưu Lý, tôi còn có chút chuyện phải giải quyết, xin phép đi trước." Lâm Thiên nói.
"Được.
Tôi đích thân tiễn cậu Lâm." Lý Trạch Lương cười nói.
Người thư kí cùng hộ lý đứng bên cạnh cũng ngầm ngạc nhiên.
Bình thường những người nổi tiếng có địa vị đến thăm Lý Trạch Lương, bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên đều để cho thư kí của mình tiễn bọn họ.
Hôm nay, Lý Trạch Lương lại tự mình muốn tiễn Lâm Thiên, đủ để thấy Lý Trạch Lương xem trọng Lâm Thiên đến mức nào.
Cứ như vậy, Lý Trạch Lương tiễn Lâm Thiên ra đến cửa.
"Tham mưu Lý, tới đây được rồi." Lâm Thiên xoay người nói.
"Cậu Lâm, chuyện mà cậu nhờ cậy, tôi bây giờ sẽ đi giải quyết giúp cậu.
Việc khác cứ liên lạc qua điện thoại." Lý Trạch Lương híp mắt cười nói.
Sau khi tạm biệt Lý Trạch Lương đã thấy Bạch Hổ đứng chờ ở cửa, vội chạy đến hỏi: "Anh Thiên, thế nào rồi? Thành công chứ?"
Bạch Hổ vẫn luôn đứng chờ ở bên ngoài cửa, chờ Lâm Thiên cho nên anh ta không biết sự tình bên trong thế nào.
"Dĩ nhiên." Lâm Thiên cười gật đầu một cái.
"Tốt quá! Có quyền thế của Lý Trạch Lương chống đỡ sau lưng, giải quyết nhà họ Phạm chỉ là chuyện cỏn con." Bạch Hổ hưng phấn đến mức nhảy cẩng lên.
Lâm Thiên cười cười gật đầu, sau đó ngẩng lên nhìn bầu trời, vui vẻ nói: "Không sai.
Lần này nhà họ Phạm tiêu đời rồi."
Lời cuối vừa nói xong, trong con mắt của Lâm Thiên, sát ý đã kéo đến nồng nặc.
Sau đó, Lâm Thiên cung tay lên: "Đi, đến nhà họ Phạm! Mối thù của tôi và nhà họ Phạm phải thanh toán trong hôm nay thôi!"
Từ sau khi nhà họ Phạm diệt Tỉnh Xuyên, chưa lúc nào mà anh không nghĩ đến chuyện trả đòn cho nhà họ phạm, tiếc là thực lực không đủ.
Nhưng hôm nay, Lâm Thiên đã có đủ thực lực rồi.
Hơn nữa còn lôi kéo được chỗ dựa quyền thế lớn.
Thời coa báo thù đã đến!
Bạch Hổ gật đầu một cái, sau đó xoay người cùng Lâm Thiên lên xe, hướng về phía nhà họ Phạm mà phóng nhanh đến.
Bên trong phòng khách biệt thự nhà họ Phạm.
Hơn mười vị doanh nhân đứng đầu giới thương gia tập trung đại sảnh.
Nhà họ Phạm hôm nay tổ chức tiệc gia đình, mời những người này đến dùng cơm.
Phòng khách vô cùng đông vui náo nhiệt.
Cha của Chu Tuấn cũng có mặt ở đây.
Còn có cả cục quản lý đất đai, Cục trưởng Quách cục Công thương.
Thậm chí ngay cả nhân vật quyền thế bậc nhất Kim Đô Trịnh Thư Kỳ cũng có mặt ở đây.
Phải biết rằng, Trịnh Thư Kỳ là nhân vật quyền thế ở thành phố Kim Đô.
Lần trước đánh vào Tỉnh Xuyên cũng là nhà họ Trần nhờ Trịnh Thư Kỳ hỗ trợ mà thành.
"Các vị, tôi đề nghị mời Phạm tổng một ly.
Chúc mừng ông ấy thống nhất thương giới Kim Đô." Trịnh Thư Kỳ đứng dậy nói.
Các vị ông lớn rộn ràng đứng dậy, nhấc ly rượu lên, mời Phạm Quang Đức một ly rượu.
Mọi người đều biết, sau khi nhà họ Phạm hợp nhất tập đoàn nhà họ Triệu cùng tập đoàn Tỉnh Xuyên đã trở thành con sói duy nhất trên thương trường.
Hơn nữa quyền thế sau lưng nhà họ Phạm chỉ khiến bọn họ càng tôn sùng nhà họ Phạm hơn.
"Mọi người quá khen.
Chuyện dẹp Tỉnh Xuyên, Trịnh Thư Kỳ cũng giúp sức không ít.
Tôi một mình kính Trịnh Thư Kỳ một ly." Phạm Quảng Đức nâng ly, nói.
Phạm Nhật Long cũng cầm ly rượu đứng dậy, cùng với cha mình mời rượu.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang trời truyền đến.
Mọi người vội vã nghiêng đầu nhìn, phát hiện cửa biệt thự bị người ta đa 1va8ng ra.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào hai bóng người từ từ đi tới.
Chính là Lâm Thiên cùng Bạch Hổ!
"Kia...không phải là cháu ngoại của Lê Chính Thành, Lâm Thiên hay sao?"
"Đúng đúng đúng! Chính là Lâm Thiên! Tôi đã thấy anh ta một lần từ bữa tiệc rượu trước rồi!"
"Anh ta không phải chết rồi sao? Sao lại xuất hiện thế này?"
....
Sau khi các vị đại nhân vật thấy Lâm Thiên, nhất thời như bị bom oanh tạc, chấn động không thôi.
Bọn họ ai cũng nghĩ là Lâm Thiên chết rồi.
Ông chủ nhà họ Chu sau khi thấy Lâm Thiên, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Đây chính là người đã giết chết con trai ông ta!
"Lâm Thiên!"
Sau khi Phạm Nhật Long và Phạm Quảng Đức nhìn thấy Lâm Thiên như nhìn thấy ma, mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Đặc biệt là Phạm Nhật Long.
Hắn ta tận mắt nhìn thấy Lâm Thiên nhảy xuống vách đá.
Ngày hôm nay lại trông thấy bóng dáng Lâm Thiên ở đây.
Trong lòng hắn không khỏi nổi sóng gió kinh hoàng.
"Lâm Thiên, mày...mày là người hay là quỷ?!" Phạm Nhật Long đứng dậy thét lớn một tiếng.
Sau khi tiếng quát của Phạm Nhật Long vang lên, cả gian phòng khách chợt tĩnh lặng.
Mọi người ai nấy đều nhìn vào Lâm Thiên.
Lúc bấy giờ, Lâm Thiên đã vào đến giữa đại sảnh, dừng bước lại.
"Tất nhiên tao là người rồi.
Phạm Nhật Long, chắc mày chẳng ngờ tới nhỉ? Tao rớt xuống vách đá thế mà lại còn sống." Lâm Thiên để lộ một nụ cười lạnh.
Nhìn thấy Phạm Nhật Long, trong lồng ngực Lâm Thiên đã lại nảy sinh sát ý ngùn ngụt.
"Hừ, thế vậy thì lá gan mày cũng lớn thật.
Thoát được cửa tử không tìm một xó xỉnh nào đấy chui rúc vào mà sống nốt những ngày tháng còn lại đi, lại vẫn dám mò về Kim Đô? Lại còn chủ động tìm tới cửa?" Phạm Nhật Long cười lạnh nói.
Mặc dù Phạm Nhật Long cảm thấy Lâm Thiên nhảy từ trên cao như vậy xuống mà không hề hấn gì đúng thực có chút không tưởng tượng nổi.
Nhưng sự thật lại đang ở trước mặt.
Lâm Thiên đôi mắt hơi híp, lạnh giọng nói: "Tham sống sợ chết à? Xin lỗi, đấy không phải phong cách của Lâm Thiên này.
Tao phải về Kim Đô, diệt nhà họ Phạm, lấy lại hết thảy những thứ thuộc về tao!"
"Gì? Diệt nhà họ Phạm? Lấy lại cái thuộc về mày? Dựa vào hai người chúng mày hả? Thật là làm trò cười cho thiên hạ mà, ha ha ha!" Phạm Nhật Long cười lớn.
Không chỉ có Phạm Nhật Long và cha của hắn, mà những người có mặt ở sảnh đều phá ra cười rộ.
Trong mắt mọi người, Tỉnh Xuyên sụp đổ, Lâm Thiên chỉ là một tên phế vật.
Hơn nữa nhà họ Phạm còn có nhà họ Trần cơ mà? Muốn diệt nhà họ Phạm thì phải trả một cái giá rất đắt!
"Người đâu, bắt hai người kia lại!" Phạm Quảng Đức vung tay lên.
"Cha, chờ một chút!" Phạm Nhật Long khoát tay.
Ngay sau đó, Phạm Nhật Long đứng dậy, cười nói: "Lâm Thiên, nếu mày không biết tự lượng sức mình, tự đưa mình tới cửa thì hôm nay tao thành toàn cho mày.
Tao sẽ tự tay giết mày!"
Đối với Phạm Nhật Long mà nói, lần trước hắn đã muốn tự tay giết Lâm Thiên.
Nhưng anh lại nhảy xuống vực, làm hắn mất cơ hội.
Lần này Lâm Thiên tự đưa mình đến cửa, đối với Phạm Nhật Long mà nói là cái may để hắn có thể tự tay giết Lâm Thiên.
"Phạm Nhật Long, mày muốn động thủ với tao à?" Lâm Thiên cười lạnh một tiếng.
"Mày thấy sao?" Phạm Nhật Long tràn đầy tự tin, vừa nói vừa đi về phía Lâm Thiên.
"Được.
Vậy hôm nay chúng ta một đấu một.
Tao sẽ cho mày thua tâm phục khẩu phục!" Lâm Thiên tràn đầy tự tin giống hệt Phạm Nhật Long.
Lúc trước, Lâm Thiên không thể một mình đấu lại Phạm Nhật Long, dù sao Phạm Nhật Long cũng xuất thân từ đội đặc nhiệm, còn giành được giải hạng nhất trong thi đấu quân khu, thân thủ rất giỏi.
Nhưng hôm nay đã khác hôm qua rồi!