Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 333: Báo Thù Giang Vũ




Lâm Thiên đột nhiên nhớ tới người này.

“Tôi đã ghi nhớ chuyện này.

Tất cả những người từng giúp đỡ tôi, tôi sẽ không quên một ai.

Sau khi hồi sinh Tỉnh Xuyên, tôi chắc chắn sẽ cảm ơn họ một lần nữa.” Lâm Thiên nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên liếc mắt, nghiến răng nghiến lợi:

“Béo, đi thôi! Đi tìm Giang Vũ, mối thù này cũng nên báo rồi.”

Diệt nhà họ Phạm phải lên kế hoạch cẩn thận, bởi vì cần phải xem xét cả thân phận của nhà họ Phạm và kẻ chống lưng cho họ, nhưng Lâm Thiên cũng không cần quá lo lắng về việc tiêu diệt Giang Vũ này.

...

Sau khi dò hỏi, Lâm Thiên và Hoàng Luân đến một hộp đêm.

Bỏ ra vài triệu, Lâm Thiên từ một người phục vụ mà thành công điều tra được phòng mà Giang Vũ đang ngồi.

Hai tên vệ sĩ lực lưỡng đứng canh ngay trước cửa.

“Dừng lại!”

Tên vệ sĩ nói lớn, chặn Lâm Thiên không cho vào.

“Rầm!”

Lâm Thiên trực tiếp tát vào cổ hai tên vệ sĩ khiến họ choáng váng.

Khi hai tên vệ sĩ ngã về phía trước, Lâm Thiên một tay đỡ lấy, sau đó dùng chân đá bay cửa phòng, bước vào bên trong không khó khăn gì.

Trong phòng, Giang Vũ đang nói chuyện với một người phụ nữ.

“Mấy người là ai?”

Giang Vũ nhìn hai người đang đứng trước mặt, vì cả hai đều đeo mặt nạ nên hắn ta không thể nhận ra.

“Người muốn lấy cái mạng chó của ngươi!” Lâm Thiên liếc mắt một cái lạnh lùng nói.

Cùng lúc đó, Lâm Thiên ném hai tên vệ sĩ đã ngất xỉu xuống đất.

“Ah!”

Khi nghe tin có người đến đây để trả thù, người phụ nữ hét lên sợ đến mức muốn chạy ra ngoài.

“Ầm.”

Lâm Thiên trực tiếp bước tới, đánh văng người phụ nữ ra.

Ngay sau đó, Lâm Thiên và Hoàng Luân đồng loạt bỏ mặt nạ xuống.

“Lâm ...!Lâm Thiên!”

Giang Vũ vừa nhìn thấy Lâm Thiên và Hoàng Luân, khuôn mặt liền trở nên cứng ngắc, lập tức hét lên.

“Anh… anh chưa chết sao?” Giang Vũ kinh hãi nhìn Lâm Thiên.

“Làm sao có thể chứ? Lâm Thiên tôi đâu có chết dễ dàng như vậy được.” Lâm Thiên híp mắt nói.

"Hừ, không chết thì cũng sao chứ.

Tỉnh Xuyên đã sụp đổ rồi, ngươi bây giờ chỉ là đồ phế vật, vừa hay bây giờ ta có thể tự mình bắt ngươi, trả thù chuyện lần trước.” Giang Vũ lạnh lùng nói.

Giang Vũ vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho ai đó, nhìn mặt hắn có vẻ rất đắc ý.

“Muốn gọi điện thoại ở trước mặt tôi? E rằng anh không làm được rồi.”

Lâm Thiên trong lúc nói chuyện, trực tiếp lao tới Giang Vũ, nắm lấy cánh tay anh ta.

Giang Vũ chỉ cảm thấy cánh tay bị kìm kẹp chặt, không nhúc nhích được.

“Ngươi ...!ngươi làm sao có thể có sức mạnh lớn như vậy.”

Giang Vũ nhìn chằm chằm Lâm Thiên như gặp ma, uy lực này, sao một kẻ như Lâm Thiên lại có thể? Phải mạnh đến mức nào mới có thể khiến tay hắn không thể nhúc nhích một chút nào.

“Xin lỗi, tôi còn chưa bắt đầu phát lực.” Lâm Thiên híp mắt nói.

Nói xong, Lâm Thiên bắt đầu dồn vào một chút lực.

“Á! Á! Á!”

Kèm theo tiếng hét thất thanh, tay Giang Vũ trực tiếp bị đánh gãy, điện thoại di động trong tay cũng cứ thế mà rơi xuống đất.

Không chỉ đau đớn thể xác, ngay cả tâm trí Giang Vũ cũng bị chấn động không nhỏ.

Trời đất, Lâm Thiên có thể dễ dàng như vậy bẻ gãy tay hắn, rốt cuộc đây là loại sức mạnh đáng sợ nào chứ.

Lâm Thiên vươn tay, lần này là nắm vào cổ Giang Vũ.

“Cậu chủ Giang, Giang Vũ, anh đánh anh em của tôi, còn muốn động chạm đến người phụ nữ của tôi.

Anh có biết tội lỗi của anh lớn như thế nào không? Hiện tại tôi chỉ cần tận lực bẻ gãy cổ của anh, liền khiến anh biến mất khỏi thế giới này!” Lâm Thiên giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh lướt qua khuôn mặt tột cùng kinh hãi của Giang Vũ.

Hắn ta nuốt nước bọt, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

Trên trán túa ra mồ hôi lạnh, không biết là vì đau hay là vì sợ hãi.

“Lâm Thiên, tôi ...!tôi biết mình sai rồi, xin tha cho tôi, tôi xin lỗi anh.

Tôi có thể quỳ xuống xin lỗi.” Giang Vũ nghiến răng cầu xin.

Giang Vũ vừa thấy được năng lực của Lâm Thiên khi bẻ gãy tay hắn, hắn hoàn toàn tin tưởng, việc bẻ gãy cổ hắn đối với Lâm Thiên vốn không có gì khó khăn.

Lâm Thiên lạnh lùng nói:

“Anh có biết lúc này, điều khiến tôi hối hận nhất trong những việc mình làm từ trước đến giờ là gì không?”

“Chính là trước nay tôi đều đối xử quá nhân từ với kẻ thù.

Nếu trực tiếp giết chết anh, anh sẽ không còn phiền phức nữa.

Anh cho rằng tôi sẽ để cho anh thoát chết lần này sao?”

Giang Vũ nghe thấy mấy lời này, toàn thân anh ta run lên vì sợ hãi.

“Lâm Thiên! Giết...!Giết người là phạm pháp, ngươi hiện tại, bất luận cái gì cũng không thể giúp ngươi có quyền giết người.

Ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ xong đời thôi.” Giang Vũ tuy giọng vẫn còn run run, lớn tiếng nói.

“Yên tâm, đây không phải chuyện anh cần lo lắng.” Lâm Thiên cười nhạt, thỏa mãn nhìn dáng vẻ kinh hoàng của Giang Vũ.

“Hơn nữa, nếu như trực tiếp giết anh, cũng là quá dễ dàng với anh rồi.

Tôi muốn anh chết thật đau đớn!” Lâm Thiên lạnh lùng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.