325: Tin Tức Lan Truyền
Kế tiếp, Lâm Thiên chuyên tâm tu luyện, dốc hết sức mình để nâng cao thực lực.
Trong hang rất yên tĩnh, nhưng bên ngoài lại không hề yên bình, sau khi Phạm Nhật Long trở về Kim Đô, anh ta đã công khai tin tức về cái chết của Lâm Thiên.
Ngay sau khi tin tức được lan truyền, tự nhiên gây ra một cuộc náo động.
...
Thành phố Kim Đô.
Trong một khu phố cũ.
Lão gia nhà họ Triệu và Triệu Linh đang ngồi trong phòng.
Cùng với cha của Triệu Linh, bọn họ đều sống ở đây, đây là ngôi nhà mà tổ tiên nhà họ Triệu đã để cho họ từ đời này sang đời khác.
“Không biết Lâm Thiên đã trốn thoát chưa.” Triệu Linh trông rất lo lắng.
Họ đã biết tin về cái chết của ông Dương, sau khi ông Dương chết sẽ không còn ai có thể bảo vệ tính mạng của Lâm Thiên và Lê Chí Thành, nhà họ Phạm chắc chắn sẽ muốn làm điều gì đó.
Đúng lúc này, cha của Triệu Linh vội vàng từ ngoài bước vào.
“Bố, con gái, hai người đều ở đây.
Con vừa nhận được tin Lâm Thiên đã chết.” Cha của Triệu Linh nói.
“Cái gì!” Triệu lão gia tròn mắt ngạc nhiên khi nghe tin.
“Bố, bố… bố đang đùa à?” Triệu Linh lộ vẻ ngờ vực.
“Làm sao có thể nói đùa chuyện như vậy.
Tin tức này là do nhà họ Phạm tung ra, hiện tại tin tức này đã nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi.” Cha của Triệu Linh nói.
“Lâm Thiên...”
Triệu Linh sắc mặt tái nhợt, lập tức ngất đi.
“Con gái!”
“Cháu gái!”
Cha của Triệu Linh và Triệu lão gia thấy thế đều hoảng sợ chạy tới đỡ cô.
...
Công ty Internet Thanh Thiên, văn phòng của Lâm Mộc Thanh.
Lâm Mộc Thanh và Chu Tình đều ở trong văn phòng.
Sau khi Tập đoàn Tỉnh Xuyên bị niêm phong, Chu Tình đã được thả.
Trong tình huống khó khăn, công ty của Lâm Mộc Thanh đã đến giúp đỡ.
Lúc này, thư ký của Lâm Mộc Thanh vội vàng đi vào.
“Giám đốc Mộc Thanh, tin tức mà cô nhờ tôi hỏi, đã hỏi ra rồi, nhà họ Phạm vừa mới tung tin, nói rằng Lâm Thiên đã chết.” Thư ký nói.
Sau khi Lâm Mộc Thanh nghe thấy, sắc mặt tái nhợt, nước mắt liền rơi xuống.
“Lâm Thiên! Làm sao em có thể cứ thế mà ra đi chứ? Lâm Thiên, hức hức hức!”
Lâm Mộc Thanh hét lên, vẻ mặt đầy tuyệt vọng, trái tim như bị kim đâm.
Chu Tình ở bên cạnh cũng ngồi phịch xuống ghế, thần sắc nhợt nhạt, hai mắt không ngừng rơi lệ.
...
Thành phố Bảo Thạnh.
Nhà của Hoàng Luân.
Trước tin tức Tỉnh Xuyên bị niêm phong, chi nhánh Bảo Thạnh cũng bị đóng cửa, Hoàng Luân lúc đó cũng có gọi điện cho Lâm Thiên hỏi tình hình của anh, còn ngỏ ý hỏi xem anh có cần giúp đỡ gì không.
Lâm Thiên nói với anh đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết.
Trong khoảng thời gian này, Hoàng Luân vẫn luôn chú ý đến tình hình của Lâm Thiên, đồng thời không ngừng nghĩ cách giúp đỡ anh.
Vừa rồi, Hoàng Luân cũng nhận được tin Lâm Thiên bị giết.
“Anh Thiên! Anh Thiên!” Anh nhìn lên trời, khóc như một đứa trẻ.
Chú Hoàng, cha của anh ta, vội hỏi:
“Con trai, có chuyện gì thế? Lâm Thiên làm sao?”
“Bố.
Anh Thiên ...!chết rồi!” Anh vừa khóc vừa nói.
“Lâm Thiên, sao có thể?” Chú Hoàng sắc mặt liền tái nhợt, không tin vào những gì mình vừa nghe.
Ngay sau đó, chú Hoàng bước tới, ôm chầm lấy Hoàng Luân, anh vẫn vừa khóc vừa kêu “Anh Thiên” trong miệng, cha anh mắt cũng đỏ hoe, cắn chặt môi chịu đựng nỗi xót xa trong lòng.
Chú Hoàng luôn coi Lâm Thiên như con trai của mình.
“Uỳnh! Uỳnh!”
Đúng lúc này, những tiếng đập cửa rất mạnh đột nhiên vang lên.
Chú Hoàng cố gắng trấn tĩnh, rồi đứng dậy đi ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, liền nghe “Rầm!” một tiếng.
Hàng chục người lập tức tràn vào, dẫn đầu chính là Giang Vũ.
“Giang Vũ!”
Người đàn ông Hoàng Luân nhận ra Giang Vũ trong nháy mắt.
Giang Vũ là một trong những thiếu gia ác độc của đại học Bảo Thạnh, trước khi Lâm Thiên thành danh, hắn đã rất nổi tiếng ở đại học Bảo Thạnh, hơn nữa lúc đầu hắn theo đuổi Tô Bảo Nhi nên đã trở thành kẻ thù với Lâm Thiên.
Vào thời điểm đó, Lâm Thiên vẫn chưa tiết lộ danh tính của mình ở trường.
Lúc đầu Giang Vũ không ngừng tìm kiếm thân phận của Lâm Thiên.
Sau đó, Giang Vũ còn tung nhiều tin đồn trong đại học Bảo Thạnh, hủy hoại danh tiếng của Lâm Thiên, bịa đặt vu khống anh, khiến Lâm Thiên vô cùng tức giận.
Lúc ấy Lâm Thiên trực tiếp huy động toàn bộ giới doanh nhân Bảo Thạnh thông qua Bảo Thạnh Thương hội để trấn áp tập đoàn nhà họ Giang.
Sau đó, cha của Giang Vũ đã phải trực tiếp dẫn Giang Vũ đến xin lỗi, hắn ta còn bị Lâm Thiên chặt đứt một ngón tay, coi như trừng phạt.
Từ đó trở đi, Giang Vũ luôn phải giữ ý, rất thấp hèn, không bao giờ dám khiêu khích Lâm Thiên và bất cứ ai liên quan đến anh.
“Giang Vũ, ngươi ở đây làm gì?” Hoàng Luân sắc mặt xanh mét, đưa mắt nhìn Giang Vũ.
“Cái này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là ở đây báo thù!” Giang Vũ trên mặt lộ ra nụ cười gớm ghiếc.
Hoàng Luân mặt sa sầm: “Anh Thiên lúc trước đã dạy ngươi một bài học, bây giờ ngươi vẫn còn dám tới đây sao?”
“Haha, Lâm Thiên chết rồi, ngươi còn nhắc tới hắn sao? Đừng giỡn nữa!” Giang Vũ cười.
Kỳ thực Giang Vũ luôn ghét bỏ Lâm Thiên, nhưng vì thực lực của Lâm Thiên, hắn không dám làm gì, hiện tại Lâm Thiên đã chết, hắn đương nhiên không cần tiếp tục sợ hãi.
Giang Vũ nói tiếp: “Thật là ông trời có mắt.
Để cho Lâm Thiên bị giết, tên khốn kiếp này đáng chết.
Đáng chết!”
“Giang Vũ, tên khốn kiếp! Ta không cho phép ngươi nói như vậy với anh Thiên của ta” Hoàng Luân quát Giang Vũ.
“Khốn nạn, ngươi còn dám mắng lão tử sao? Ngươi trước kia có Lâm Thiên bảo vệ, nhưng bây giờ hắn đã chết, ngươi là cái thá gì mà dám mắng ta?!” Giang Vũ tức giận nói.
Ngay sau đó, Giang Vũ xua tay: “Đem tên nhóc này lại đây cho ta!”
Trong số mười mấy người do Giang Vũ đưa tới, có hai người xông lên bắt Hoàng Luân.
“Dừng lại!”
Chú Hoàng trực tiếp đứng trước mặt Hoàng Luân, ngăn bọn chúng lại.
“Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Ta cho các ngươi vừa lòng.
Đánh.
Đánh chết cả hai cho ta!” Giang Vũ ra lệnh.
Hơn chục gã to con phía sau lập tức lao tới Hoàng Luân và chú Hoàng
Dù chú Hoàng và Luân đã cố hết sức chống cự nhưng bọn họ cũng chỉ có hai người, làm sao là đối thủ của mười tên to cao lực lưỡng.
Hai người nhanh chóng bị đánh gục xuống đất, sau đó mặc nhiên bị chúng đấm đá.
Vài phút trôi qua.
“Dừng lại được rồi.” Giang Vũ xua tay.
Mấy gã to béo liền dừng tay.
Nhìn lại thì Béo và bác Hoàng đều bị đánh đến tím cả mặt.
Giang Vũ bước tới chỗ Hoàng Luân.
“Tuy rằng ngươi và Lâm Thiên trước kia kiêu ngạo, nhưng hiện tại xem ra Giang Vũ mới là người nở nụ cười cuối cùng ở đại học Bảo Thạnh này.” Giang Vũ cười nói.
Tiếp đó hắn liền ra lệnh: “Nào, giữ lấy hắn, đặt hắn lên bàn!”
Vài tên to con lao thẳng tới, ấn Hoàng Luân lên bàn.
Chú Hoàng muốn cứu con trai mình, nhưng cũng bị năm người đàn ông to lớn giữ chân, không thể động đậy.
Lúc này, Giang Vũ lấy ra một chiếc dao gập.
“Ngươi… ngươi muốn thế nào!” Hoàng Luân nghiến răng nghiến lợi.
“Lâm Thiên trước kia chặt đứt một ngón tay của ta.
Bây giờ hắn chết rồi, ngươi là huynh đệ tốt của hắn, cho ngươi nếm thử.” Giang Vũ lạnh lùng nói.
Nói xong, Giang Vũ không ngần ngại dùng dao cắt ngón tay cái của Hoàng Luân.
“Ah!”
Kèm theo tiếng la hét của Hoàng Luân, ngón tay út của gã đã bị chặt đứt.
"Con trai, con trai!”
Chú Hoàng gầm lên, vùng vẫy tuyệt vọng, đôi mắt trở nên đỏ rực.
Ông muốn lập tức xông tới, nhưng bản thân bị năm người đàn ông lực lưỡng ghì chặt, căn bản không thể làm được gì.
“Đồ khốn nạn! Có giỏi thì tìm đến ta! Đừng làm tổn thương con trai ta.” Chú Hoàng hét vào mặt Giang Vũ.
Giang Vũ cau mày: “Lão già, còn chưa ăn đòn đủ hay sao? Vậy tiếp tục đánh lão.”
Lời của hắn vừa dứt, những cú đấm, cú đá lại thay nhau hướng về phía chú Hoàng.
Sau một hồi đánh đấm cuồng nhiệt.
“Ngươi phải nhớ, ở đất Bảo Thạnh này, cứ cúp đuôi như một con chó mà đi cho ta.
Bây giờ người có tiếng nói ở đây là Giang Vũ.
Lâm Thiên ư, hắn ta đã trở thành quá khứ rồi.” Giang Vũ đắc ý nhăn nhở nói.
Hoàng Luân nghiến răng, muốn xông lên giết Giang Vũ, nhưng đối diện với bao nhiêu người như vậy, hắn biết mình không làm được.
Lúc này, Giang Vũ cười nói tiếp:
“Nghe nói bạn gái của Lâm Thiên tên là Như Tuyết đúng không? Bây giờ tôi đi tìm Như Tuyết này, giúp Lâm Thiên chăm sóc cô ấy, hehe!”
Hắn ta nói đến câu này, khuôn mặt liền lộ ra một nụ cười khinh bỉ.
Hoàng Luân nghe tin, cơ mặt liền bị co giật,c sắc mặt cũng thay đổi rõ rệt.
Hoàng Luân có thể chịu đựng bản thân bị đánh, nhưng làm sao anh ta có thể chịu được việc bạn gái của Lâm Thiên bị Giang Vũ làm ô uế?
“Đồ khốn nạn! Ngươi dám?” Hoàng Luân gầm gừ, yết hầu gân xanh đều đã phồng lên.
“Haha, hắn Lâm Thiên đã chết rồi, Tỉnh Xuyên cũng đã đóng cửa, ta còn gì mà không dám nữa?” Giang Vũ cười lớn, nói xong, hắn mang theo đám thuộc hạ, xoay người rời đi.
“Làm sao đây? Bây giờ phải làm sao?”
Hoàng Luân sốt ruột nghĩ cách.
Tuy rằng ngón út của Hoàng Luân đã bị chặt đứt, nhưng lúc này anh không hề bận tâm, chỉ mau chóng nghĩ cách bảo vệ Như Tuyết khỏi sự làm nhục của Giang Vũ.
326: Thuộc Hạ Của Giang Vũ
Nếu Như Tuyết thật sự bị hắn làm vấy bẩn, Hoàng Luân làm sao đối mặt với linh hồn của Lâm Thiên trên trời?
...
Nhà của Như Tuyết.
“Điện thoại của Lâm Thiên, vì sao lại không thể gọi được cho anh ấy? Anh ấy sẽ không có chuyện gì, đúng không?” Như Tuyết vô cùng lo lắng, tự nói với mình.
Kể từ khi Tỉnh Xuyên bị đóng cửa, Như Tuyết đã rất lo lắng cho Lâm Thiên.
Đương nhiên, bởi vì không theo dõi tin tức thời gian gần đây, cô vẫn chưa nghe được tin Lâm Thiên đã chết.
Cô chỉ muốn liên lạc với Lâm Thiên, nhưng lúc này không thể gọi được cho anh, trong lòng chỉ có thể cầu nguyện Lâm Thiên không sao cả.
Đúng lúc này, điện thoại của Như Tuyết đột nhiên vang lên, là Hoàng Luân gọi đến.
“Này Hoàng Luân, có chuyện gì thế?” Như Tuyết trả lời điện thoại.
“Như Tuyết, chị mau rời khỏi thành phố Bảo Thạnh, thời gian này đừng quay lại!” Hoàng Luân sốt sắng nói.
“Có chuyện gì vậy?” Như Tuyết tỏ vẻ khó hiểu.
“Để trả thù anh Thiên, Giang Vũ muốn gây phiền phức cho chị. Chị đi nhanh đi, nhất định không được để hắn ta đạt được mục đích.” Hoàng Luân gấp gáp nói qua điện thoại.
“Là chuyện đó sao? Nhưng Hoàng Luân, tôi không thể gọi được điện thoại cho Lâm Thiên. Cậu có biết anh ấy đang ở đâu không? Hiện tại anh ấy ổn chứ?”
“Anh Thiên… anh ấy không sao, mới vừa rồi cũng có gặp phải chút chuyện.” Lão mập sợ Như Tuyết buồn nên không nói cho Như Tuyết biết Lâm Thiên đã chết.
Như Tuyết cúp điện thoại, cũng không tiếp tục gói thêm đồ, chỉ lấy một ít tiền mặt rồi liền vội vã ra ngoài.
“Đứng lại đó!”
“Các người… các người làm gì vậy!” Như Tuyết kinh hãi nhìn họ.
“Cô vẫn còn dám lớn tiếng! Ngoan ngoãn đứng ở đây chờ Giang Vũ của chúng ta tới!” Một tên to con nói.
Những người đàn ông to lớn này đã bao vây Như Tuyết, cô cũng không còn cách nào để trốn thoát. Bọn chúng lập tức đẩy cô vào nhà, canh gác cẩn mật.
Như Tuyết muốn gọi cảnh sát, nhưng vừa lấy điện thoại ra đã bị những người này giật mất.
Không lâu sau, Giang Vũ dẫn theo một số người, đến nhà Như Tuyết.
Trong nhà.
“Như Tuyết, từ nay về sau làm người yêu của anh đi? Anh cho em hưởng vinh hoa phú quý.” Giang Vũ tự hào nói khi ngồi trên sô pha.
“Anh đừng có nằm mơ!” Như Tuyết nghiến răng nghiến lợi đáp lại.
Giang Vũ cười lạnh một tiếng: “Cô còn giả bộ trong sáng làm gì? Khi ở bên Lâm Thiên, cô không phải chỉ muốn tiền của anh ta sao? Tiền, tôi có thể cho cô bao nhiêu tùy ý!”
“Đừng tưởng rằng ai cũng dơ bẩn như anh!” Như Tuyết trừng mắt nhìn hắn ta.
“Hừ, đã như vậy, ta buộc phải mạnh tay với cô rồi! Không sao cả, ta chính là rất thích mạnh tay. Haha!” Giang Vũ cười gian xảo, ánh mắt lộ ra vẻ dâm tà.
Ngay sau đó, Giang Vũ đứng dậy, cởi áo khoác, đi về phía Như Tuyết, nhếch mép.
“Anh… đừng qua!” Như Tuyết tái mặt sợ hãi.
“Haha, cứ chống cự đi, bởi vì càng chống cự, anh đây sẽ càng hưng phấn!” Giang Vũ cười nói.
“Rầm!”
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đạp mạnh, mở tung.
Một nam thanh niên cạo trọc đầu cùng một nhóm đông người xông vào phòng.
“Giang Vũ, dừng lại cho tôi!” Người thanh niên hét lên.
Giang Vũ nhìn thấy một đám người đông như vậy đi vào, ít cũng phải năm mươi người, ngoài cửa dường như vẫn còn, nhưng căn phòng quá nhỏ, tất cả không thể cùng xông vào được.
“Mày là ai?” Giang Vũ nhíu mày.
“Tự giới thiệu, tên tôi là Lôi Chấn Vũ, từng là đội trưởng đội bảo an của Công ty An ninh Vân Thiên.” Lôi Chấn Vũ nói.
Khi Lâm Thiên bắt đầu phát triển kinh doanh ở thành phố Bảo Thạnh, để tiêu diệt Khương Hùng Dũng, anh đã bắt lấy con trai của ông ta, đe dọa ông ta bí mật làm cho mình.
Ngày Lâm Thiên đi bắt con trai của Khương Hùng Dũng, chính là do Lôi Chấn Vũ dẫn đầu.
Khi Lâm Thiên bắt người xong và đi ra, thiếu chút nữa bị người của lão ta phát hiện, chính Lôi Chấn Vũ đã tạo ra hỗn loạn, thu hút sự chú ý của đối phương, để Lâm Thiên có thể đưa con trai của ông ta đi một cách êm thấm.
Lôi Chấn Vũ bị thương và phải nhập viện vì gây ra hỗn loạn, Lâm Thiên đã đích thân đến thăm anh ta vào thời điểm đó, thưởng cho anh ta ba tỷ rưỡi và thăng chức cho anh ta lên thành đội trưởng đội bảo an của Công ty An ninh Vân Thiên, điều này đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của Lôi Chấn Vũ.
Vì thế, Lôi Chấn Vũ luôn coi Lâm Thiên là ân nhân của mình.
Sau khi Công ty bảo vệ Vân Thiên sụp đổ, nhân viên đều bị giải tán, thế lực ngầm ở thành phố Bảo Thạnh cũng hỗn loạn, Lôi Chấn Vũ mang theo người của mình, tiếp tục trà trộn trong thế lực ngầm, trong lòng vẫn tôn Lâm Thiên là đại ca.
“Hóa ra là người của Công ty An ninh Vân Thiên. An ninh Vân Thiên bị phá sản, Lâm Thiên đã chết, mày vẫn còn muốn xen vào chuyện của người khác sao?” Giang Vũ cau mày.
“Anh Thiên đối với tôi là anh em tốt. Cho dù anh ấy đã chết, lòng tốt của anh ấy vẫn còn, nếu anh dám động vào chị dâu, Lôi Chấn Vũ tôi sẽ không để anh sống yên ổn đâu!” Lôi Chấn Vũ lạnh lùng nói.
“Mày điên rồi. Vì một tên đã chết lại dám xúc giạm nhà họ Giang? Hắn ta thì có gì tốt cơ chứ?” Giang Vũ hung ác nói.
“Trong cuộc sống, có nhiều tấm thịnh tình phải lấy mạng sống đổi lại. Những người như mày, mãi mãi không hiểu được đâu.” Lôi Chấn Vũ nheo mắt nói.
Chương 327
Lôi Chấn Vũ nói tiếp: “Giang Vũ, xin anh hãy rời đi. Điều này tốt cho mọi người. Tuy rằng nhà họ Giang của anh giàu có, nhưng nếu vướng vào những người như chúng tôi, e rằng cũng sẽ gặp không ít phiền phức.”
Giang Vũ liền nhăn mặt, trông rất khó coi, hắn biết Lôi Chấn Vũ nói đúng.
Nhà họ Giang của hắn tuy giàu có nhưng hắn cũng biết, kích động đến những thế lực ngầm này sẽ phải gánh chịu vô số phiền phức khó chịu.
Hơn nữa tình huống hiện tại ở đây hắn chỉ có mười mấy tên thủ hạ, mà bên kia lại có nhiều người như vậy, dù sao hắn cũng sẽ không thể thành công ngày hôm nay.
“Coi như anh lợi hại! Lôi Chấn Vũ, phải không? Chúng ta cứ chờ xem sao.”
Giang Vũ nói xong những lời này, liền đem người của mình rời đi.
Giang Vũ bỏ đi, trả lại sự trầm mặc cho căn phòng.
“Chị dâu, tôi trước đây là cấp dưới của anh Thiên. Đây là danh thiếp của tôi, trong đó cũng có ghi số của tôi. Nếu gặp phải phiền phức gì, chị có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Ngoài ra, tôi sẽ cử hai người tới đây bảo vệ chị.” Lôi Chấn Vũ đưa cho Như Tuyết một tấm danh thiếp.
“Anh Lôi, anh… anh vừa nói là Lâm Thiên anh ấy… anh ấy đã chết?” Như Tuyết nhìn Lôi Chấn Vũ, vẻ mặt bàng hoàng.
“Chuyện này ..., đây là tôi nghe tin tức bên ngoài đưa tới.” Lôi Chấn Vũ cúi đầu.
Sau khi Như Tuyết nghe tin, sắc mặt tái mét, lập tức không chịu được mà ngất đi.
“Chị dâu!”
“Nhanh! Gọi xe cấp cứu!” Lôi Chấn Vũ hét lên.
...
Thành phố Hải Phòng, bên trong chùa Vân Nam.
Ông nội của Lâm Thiên là Lê Chí Thành, vừa tập xong một bài Thái Cực Quyền, trở lại chánh điện nghỉ ngơi.
Ngoài việc thực hiện các bài tập hàng tuần và giúp Lê Chí Thành ức chế tế bào ung thư, trụ trì chùa còn dạy Lê Chí Thành một bộ Thái Cực Quyền bảo vệ sức khỏe, bổ sung bằng thuốc nam. Ông nói rằng Lê Chí Thành sẽ có thể sống thêm vài năm nữa mà không có vấn đề gì.
“Không biết Lâm Thiên đã xảy ra chuyện gì.” Lê Chí Thành nhìn lên trần nhà với vẻ mặt lo lắng.
Anh đã cố gắng gọi cho Lâm Thiên nhiều lần, muốn biết Lâm Thiên bây giờ đang ở đâu, đã có những chuyện gì xảy ra, nhưng lần nào cũng vậy, điện thoại của Lâm Thiên đều là không thể liên lạc được.
Ông cũng gọi cho Thạch Hàn, nhưng điện thoại cũng bị tắt đi, điều này khiến ông càng lo lắng hơn.
Bạch Hổ ở bên cạnh an ủi nói: “Ông ơi, ông đừng lo lắng, ta tin tưởng anh Thiên nhất định không sao. Nếu bây giờ không gọi được, có lẽ là di động của bọn họ đã hết pin mà thôi.”
“Tôi cũng hy vọng là vậy.” Lê Chí Thành gật đầu.
Đúng lúc này, một vị sư phụ vừa xuống núi mua đồ, trở lại liền vội vàng đi vào đại sảnh.
“Bạch Hổ, tôi nghe được tin tức khi xuống núi mua chút đồ. Lâm Thiên đã chết, nghe nói là bị Phạm Nhật Long đuổi tới vách đá, tự mình nhảy xuống.” vị hòa thượng nói.
“Cái gì?”
Sau khi Bạch Hổ và Lê Chí Thành nghe tin, sắc mặt của họ đột nhiên thay đổi.
“Lâm Thiên của tôi, chết rồi sao?” Trái tim già nua của Lê Chí Thành như bị xuyên thủng, bật khóc trong đau đớn.
“Anh Thiên! Anh Thiên!”
Bạch Hổ cũng kêu lên trong nước mắt, bàn tay nắm chặt run lên trong không trung.
“Tôi muốn báo thù. Tôi sẽ báo thù cho anh Thiên!”
Bạch Hổ gầm lên, quay lưng bước ra ngoài.
“Bạch Hổ, dừng lại!”
Trụ trì chùa Vân Nam xuất hiện ở cửa, chặn đường Bạch Hổ.
“Bạch Hổ, ngươi định làm gì?” Ông nhìn về phía Bạch Hổ.
“Sư phụ, chính anh Thiên là người đã thay đổi cuộc đời của con. Con ... con muốn báo thù cho anh Thiên! Con sẽ tới tìm nhà họ Phạm đòi họ đền mạng” Giọng Bạch Hổ run lên trong nước mắt.
“Báo thù không phải là không được, nhưng bây giờ chưa đến lúc. Khi ngươi đạt đến trạng thái kim cốt thiên phú, ta sẽ để ngươi đi. Với thực lực hiện tại của ngươi, nếu để ngươi đi, không những hoàn toàn không thể báo thù, mà còn là tự mình tìm đến cái chết.”, sư phụ nói.
“Nhưng mà, nếu muốn đến được kim cốt thiên phú, sẽ phải mất ít nhất mười năm.” Bạch Hổ trả lời.
Con đường tu luyện càng lúc càng khó đi, đừng nhìn Bạch Hổ bây giờ đã đạt tới trạng thái hư đan thiên phú. Càng luyện lên cao, thời gian để đột phá một cấp độ sẽ càng dài hơn.
“Ngươi vẫn không hiểu sao? Báo thù phải dựa vào năng lực. Nếu bây giờ đi báo thù, ngươi chết rồi, thì coi như sẽ không bao giờ báo thù được nữa. Khi đã đến được kim cốt, tuy rằng phải đợi nhiều năm, nhưng ít nhất còn có cơ hội thành công” Sư phụ bình tĩnh nói.