Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 320-322




320: Thạch Hàn Chặn Lại

Hai mắt của Lâm Thiên cũng rơm rớm nước mắt.

Anh nghĩ lần này chia tay ông ngoại cũng có thể là lần cuối cùng anh được nhìn thấy ông.

Nghĩ đến chuyện này, lòng Lâm Thiên lại trào nên cảm giác đau xót.

Ngay sau đó, Lâm Thiên và Thạch Hàn xuống xe.

“Bạch Hổ, lái đi.” Lâm Thiên khoát tay với Bạch Hổ.

Bạch Hổ gật đầu, sau đó khởi động xe, phóng đi.

Lâm Thiên nhìn lướt qua, thấy gần đó có một chiếc xe đang đậu, lái xe ở bên trong vẫn còn đang nghe điện thoại.

“Thạch Hàn, kéo lái xe xuống.” Lâm Thiên nói.

Thạch Hàn gật đầu, sau đó xông lên mở cửa xe, kéo nhanh người tài xế xuống đường.

“Ơ này, mấy người làm gì thế hả?” Người lái xe giật mình, ngơ ngẩn.

“Tôi mua chiếc xe này của anh.” Lâm Thiên nói, sau đó gỡ xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay mình.

“Đây là đồng hồ nhập khẩu từ châu Âu, trị giá mười mấy tỉ, thừa sức mua được xe này của anh.

Anh bán nó mua lấy Ferrari, Lamborghini gì cũng được.” Lâm Thiên nhét chiếc đồng hồ vào tay người lái xe.

Lái xe nhìn kĩ, nhận ra quả thật là một chiếc đồng hồ quý giá.

Lâm Thiên cũng không nói nhiều, nhảy lên xe ngồi.

Thạch Hàn cũng ngồi vào ghế điều khiển, bắt đầu khởi động xe.

“Này! Tôi đã đồng ý đâu.

Sao biết được đây là đồ thật hay đồ giả.” Lái xe hét lên.

Nhưng Lâm Thiên cũng không muốn nói nhiều lời nữa.

“Brừm! Brừm!”

Cùng với tiếng gầm rú của động cơ, chiếc xe cũng nhanh chóng phóng đi, tiến thắng vào đường quốc lộ.

Lâm Thiên không muốn đi đường ở Kim Đô vì sợ Phạm gia sẽ chờ sẵn ở trạm thu phí để ngăn anh lại.

Nên anh quyết định đi đường quốc lộ liên tỉnh, rời đi khỏi tỉnh này càng sớm càng tốt.

“Anh Thiên, chiếc xe lúc nãy vẫn đang đuổi theo chúng ta.”

“Cũng tốt, nếu hắn đi theo chúng ta thì ông ngoại tôi bên kia cũng được an toàn.

Thạch Hàn, đi nhanh lên.” Lâm Thiên nói.

Thạch Hàn gật đầu, sau đó nhấn ga, tăng tốc độ lên tối đa.

Nhưng chiếc xe Toyota ở đằng sau vấn không chịu bỏ cuộc, cũng phóng hết tốc lực để đuổi theo.

Sau nửa giờ, xe đã đi khỏi Kim Đô, phóng nhanh trên đường quốc lộ.

Tỉnh này địa hình trắc trở, có nhiều ngọn núi lớn, nên đường quốc lộ đi cũng không quá thuận lợi.

“Anh Thiên, kẻ đuổi theo chúng ta có kĩ thuật lái tốt quá, vẫn bám theo sau không rời.” Thạch Hàn nói.

“Có vẻ chúng nhất định không để chúng ta rời đi.

Lần này nhà họ Phạm hạ quyết tâm phải giết tôi rồi.

Nói không chừng Phạm Nhật Long cũng đang trên đường đên đây.” Lâm Thiên híp mắt nói.

Lâm Thiên biết nếu ông ngô chết, nhà họ Phạm sẽ muốn giết anh ngay lập tức, không muốn cho anh có cơ hội rời khỏi đây.

“Nguy rồi.

Nhìn kìa.” Thạch Hàn nói to.

Lâm Thiên ngẩng đầu, thấy trước mặt lại đang tắc đường.

“Hình như phía trước có tai nạn, tắc đường rồi.” Thạch Hàn nói.

“Mẹ kiếp.” Lâm Thiên giận dữ mắng một câu.

Trong lúc nguy cấp như thế này còn gặp chuyện như vậy.

Chẳng lẽ ông trời muốn trêu đùa Lâm Thiên hay sao?

“Quay xe, quay xe nhanh lên.” Lâm Thiên nói.

Thạch Hàn gật đầu, sao đó bẻ lái, muốn rẽ sang một đường khác.

“Brừm! Brừm!”

Lúc xe đang quay đầu, bỗng phát ra tiếng gầm rú của động cơ xe thể thao.

Lâm Thiên nhìn qua gương chiêu hậu, phát hiện ra là một chiếc Bugatti.

“Đó là xe của Phạm Nhật Long!” Đồng tử của Lâm Thiên co lại.

Chiếc Bugatti cùng với chiếc Toyota màu trắng liền chặn ở giữa đừng, ngăn không cho xe của Lâm Thiên quay đầu.

Sau đó, cánh cửa chiếc xe Bugatti mở ra.

Phạm Nhật Long cùng Trần Thất Thuyết bước xuống.

“Phạm Nhật Long muốn giết tôi sao? Ngay cả lão cao thủ của gia tộc họ Trần cũng đi cùng.” Lâm Thiên nói, mặt biến sắc.

Lâm Thiên biết, không thể nào đánh bại được lão cao thủ của gia tộc họ Trần kia.

“Anh Thiên, làm sao bây giờ?” Thạch Hàn hỏi.

“Xuống xe, chạy vào trong rừng.” Lâm Thiên nói.

Quay đầu xe đã không còn kịp nữa, đường trước mặt cũng đã bị chặn, chỉ có thể đi vào hai rừng cây phía hai bên đường.

Đánh cũng không lại, đành chạy vào trong rừng vậy.

Dù sao thì rừng lớn như vậy, chỉ cần chạy tiếp có thể tìm được một nơi mà trốn.

Nói không chừng, Phạm Nhật Long cũng không thể tìm được hai người.

Xem ra lúc này cũng chỉ còn cách đó, không còn cách nào khác.

“Được.” Thạch Hàn gật đầu, sau đó mở cửa xe.

Lâm Thiên cũng bước xuống xe.

“Ha ha, Lâm Thiên, lại gặp lại rồi.

Hôm nay mày biết tao tìm mày có chuyện gì không?” Phạm Nhật Long cười lớn nói.

Phạm Nhật Long vừa nói vừa bước chậm rãi về phía Lâm Thiên.

“Không phải mày muốn giết tao sao?” Lâm Thiên nói, giọng lạnh lùng.

“Hóa ra mày cũng thông minh đấy.

Đúng thế, hôm nay tao đến đây để lấy cái mạng chó của mày.

Chỉ với thằng Thạch Hàn bên cạnh thì không đủ để bảo vệ mày đâu.

Hôm nay mày tới số rồi.” Phạm Nhật Long nói đầy đắc ý.

“Muốn giết tao à? Mơ đi.

Thạch Hàn, chạy!”

Lâm Thiên nói xong liền cùng Thạch Hàn chạy về phía rừng cây ở bên phải/

“Muốn chạy à? Đúng là ảo tưởng.

chú Thuyết, mau đuổi theo chúng.”

Phạm Nhật Long nói xong liền cùng Trần Thất Thuyết chạy đuổi theo vào rừng cây.

Sau khi vào trong rừng cây.

“Không được rồi.

Chúng sắp đuổi kịp.” Lâm Thiên nhìn về phía sau, thấy Phạm Nhật Long và Trần Thất Thuyết đang đuổi theo rất nhanh.

Phạm Nhật Long có luyện võ, Trần Thất Thuyết lại là một cao thủ nội công.

Lâm Thiên chỉ là một người bình thường, tốc độ chạy sao có thể so với bọn chúng?

Tốc độ của Thạch Hàn rất nhanh, nhưng anh ta không thể bỏ lại Lâm Thiên, nên đành chạy chậm lại, đi bên cạnh Lâm Thiên.

“Anh Thiên, chúng sắp đuổi tới rồi.

Ta không thoát được đâu.

Để tôi ngăn bọn chúng lại, anh mau chạy đi.” Thạch Hàn nói.

“Sao thế được.

Tôi không thể bỏ lại cậu.

Cậu không đánh lại tên Trần Thất Thuyết kia đâu.

Nếu cậu ngăn lại bọn chúng sẽ bị giết chết mất.” Lâm Thiên cắn răng, nói.

“Thạch Hàn, đừng đợi tôi.

Tôi biết cậu có thể thoát được.

Cậu mau chạy nhanh đi.”

“Anh nói gì vậy.

Tôi sẽ không bao giờ bỏ lại anh.” Thạch Hàn nói đầy kiên định.

Lúc này, khoảng cách giữa hai người và Phạm Nhật Long ngày càng gần, rất nhanh sẽ bị đuổi kịp.

“Thạch Hàn, nghe lời tôi.

Cậu mau chạy nhanh lên, không còn thời gian nữa đâu.” Lâm Thiên hét to.

“Anh Thiên, lúc này tôi không thể nghe lời anh được.” Thạch Hàn lắc đầu.

Sau đó, Thạch Hàn liền dừng lại.

Lâm Thiên thấy vậy cũng dừng lại.

“Thạch Hàn, cậu làm gì thế? Chạy đi!” Lâm Thiên nhìn vào Thạch Hàn.

“Anh Thiên, anh chạy đi.

Tôi chặn bọn chúng lại.” Thạch Hàn nói kiên định.

Phạm Nhật Long đã đuổi kịp.

Hắn thấy hai người Lâm Thiên đứng lại liền cũng dừng lại.

“Chúng mày đừng cố làm gì.

Hôm nay là ngày chúng mày tiêu đời rồi.” Phạm Nhật Long cười nói.

Phạm Nhật Long tự tin hắn đã nắm chắc phần thắng, nên hắn cũng chẳng cần phải vội vã ra tay.

“Anh Thiên, chạy đi!” Thạch Hàn hét lên.

“Chạy mau đi.

Anh còn có lý tưởng phải làm.

Nếu anh không chạy, chúng ta đều không thoát được.

Anh chạy thoát thì tôi mới có cơ hội chạy được.

Chạy đi!”

Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên thấy Thạch Hàn nói với anh với giọng hùng hổ như vậy.

Thạch Hàn vội nói tiếp:

“Anh Thiên, anh phải tin tôi.

Tuy tôi không đánh lại được hắn, nhưng nếu tôi đã muốn chạy thì hắn chắc chắn không thể ngăn lại.

Để tôi kiềm chân bọn chúng một lát, anh chạy đi!”

“Không được.” Lâm Thiên cắn răng, lắc đầu mà nói.

“Anh Thiên, nếu anh không chạy thì tôi sẽ chết ngay ở đây.

Thạch Hàn tôi nói được làm được.”

Thạch Hàn nói xong liền lấy ra một chiếc dao găm, đặt ở trên cổ của mình.

“Được… Tôi… Tôi chạy.

Thạch Hàn, cậu nhất định phải sống.

Hẹn gặp cậu ở điểm đến (Hà Nội).

Đây chính là giao ước của chúng ta.” Lâm Thiên kiên nghị nhìn Thạch Hàn.

“Được, ở điểm đến sẽ gặp lại.

Tôi nhất định sẽ làm được, đây là giao ước của chúng ta.” Thạch Hàn gật đầu.

Lâm Thiên gật đầu, sau đó xoay người chạy vào trong rừng.

Lâm Thiên biết, Thạch Hàn đã chịu lấy thân mình để hi sinh cho anh một chút thời gian chạy trốn.

Nếu anh ta đã quyết tâm như vậy, Lâm Thiên không chịu chạy trốn sẽ trở thành gánh nặng của anh ta.

Nếu anh chạy, Thạch Hàn mới có cơ hội chạy.

Giống như lần bị đuổi giết ở Hải Phòng, Bạch Hổ cũng ở lại chặn lại kẻ địch.

Cuối cùng Bạch Hổ cũng sống sót.

Thạch Hàn nhìn bóng Lâm Thiên chạy đi, mặt hiện lên một nụ cười.

“Anh Thiên, vĩnh biệt.

Anh nhất định phải thành công, trở về báo thù cho mọi người.

Báo thù cho tôi.”

Thạch Hàn hoàn toàn không tính đến chuyện chạy trốn.

Những gì anh ta vừa nói với Lâm Thiên chỉ là lừa để Lâm Thiên chạy đi mà thôi.

Thạch Hàn biết, khi đối mặt với một cao thủ nội công như Trần Thất Thuyết, anh ta đánh không lại, chạy cũng không thể thoát.

“Muốn chạy à? Nằm mơ.” Phạm Nhật Long thấy Lâm Thiên chạy đi liền định đuổi theo Lâm Thiên.

Thạch Hàn nhanh chóng chặn lại Phạm Nhật Long, nheo mắt, lạnh giọng nói:

“Muốn đuổi theo Anh Thiên thì phải bước qua xác tao đã!”

“Hừ, mày muốn chết hả? Chú Thuyết, giết hắn đi.” Phạm Nhật Long vung tay lên.

Trần Thất Thuyết gật đầu, sau đó nhắm thẳng đến phía Thạch Hàn.

“Chát! Chát! Chát!”

Hắn không hề nương tay, ngay lập tức sử dụng nội lực, đánh nhau với Thạch Hàn.

“Ộc!”

Chỉ giao đấu một lát, ngực Thạch Hàn đã bị đánh trúng.

Thạch Hàn bay ngược ra ngoài, rơi xuống mặt đất.

321: Tuyệt Vọng

“Bịch!"

Thạch Hàn ngã trên mặt đất, tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng bị thương rất nghiêm trọng, sức lực giảm đi rất nhiều.

Thạch Hàn tuy có sức mạnh, nhưng giữa người có nội công và không có nội công vẫn là một khoảng cách lớn.

“Chú Thuyết, chú xử lý việc ở đây, để tôi đuổi theo tên nhóc đó.”

Phạm Nhật Long nói xong, trực tiếp đuổi theo hướng Lâm Thiên đang bỏ chạy.

“Ngươi đứng lại!”

Thạch Hàn đang ngã trên mặt đất đột nhiên nhào lên, ôm chặt lấy chân của Phạm Nhật Long.

Lúc này, đôi mắt của Thạch Hàn trở nên đỏ ngầu, giống như một kẻ điên.

Phạm Nhật Long muốn rút chân ra, nhưng lại phát hiện ra rằng Thạch Hàn đang giữ chặt chân mình, khiến hắn ta không thể di chuyển

“Tên ngốc này, ngươi không thể bảo vệ chính mình, còn muốn ngăn cản ta?” Phạm Nhật Long tức giận chửi rủa.

“Ta nói rồi, muốn đuổi theo Lâm Thiên của ta, trước tiên, bước … qua … xác …xác ta.” Thạch Hàn nói với một ngữ khí vô cùng dữ tợn.

“Được, vậy ta cho ngươi chết tại đây.”

Phạm Nhật Long vừa nói vừa giơ một bàn chân không bị Thạch Hàn ôm lấy, giận dữ giẫm mạnh lên lưng Thạch Hàn.

“Bụp, bụp!”

Phạm Nhật Long thân thủ cũng rất cường tráng, hết chân này đến chân khác giẫm lên lưng Thạch Hàn, làm sao mà một Thạch Hàn bị thương có thể chịu đựng được?

“Khụ khụ.”

Thạch Hàn miệng phun ra máu tươi, nhưng anh vẫn nắm chắc chân Phạm Nhật Long, nhất quyết không buông lỏng.

“Ngươi đã sắp chết rồi mà vẫn không buông ta ra? Tên Lâm Thiên đó có gì tốt đẹp mà có thể khiến ngươi liều mạng như vậy!” Phạm Nhật Long mắng.

“Haha!” Thạch Hàn cười lớn.

“Cậu chủ Long, để hắn cho tôi.”

Trần Thất Thuyết bước tới, đá mạnh vào chân Thạch Hàn.

“Rắc rắc!”

Chân của Thạch Hàn lập tức bị chân của Trần Thất Thuyết đạp gãy.

Thạch Hàn nghiến răng nghiến lợi không nói lời nào, bàn tay nắm chặt lấy chân của Phạm Nhật Long, dù thế nào cũng không buông.

“Còn không buông tay? Vậy ăn tiếp một đá của ta đi!”

Trần Thất Thuyết lại tung một cú đá dữ dội vào chân còn lại của Thạch Hàn.

"Rắc rắc!"

Âm thanh giòn tan của xương vang lên, chân kia của Thạch Hàn cũng bị giẫm nát.

“Ta còn chưa chết, cho nên… ta sẽ không bao giờ buông tay.” Thạch Hàn cắn răng chịu đau, gằn giọng nói.

“Ngươi vẫn còn bản lĩnh này, cứ tiếp tục chịu đòn đi!”

Trần Thất Thuyết tiếp tục đá Thạch Hàn.

Cú đá của Trần Thất Thuyết so về uy lực có thể coi là mạnh hơn Phạm Nhật Long.

“Ọc!”

Thạch Hàn tiếp tục phun ra một ngụm máu, máu tươi lẫn lộn với các cơ quan nội tạng bị đánh vỡ.

Sau cú đá này, đôi mắt của Thạch Hàn bắt đầu mờ đi, và tay anh dần không còn sức lực.

Mặc dù Thạch Hàn rất muốn tóm lấy chân của Phạm Nhật Long, nhưng anh nhận ra rằng anh không thể sử dụng sức mạnh của mình được nữa ...

...

Đôi mắt anh trở nên mờ ảo, trong đầu Thạch Hàn xuất hiện hình ảnh lần đầu tiên anh và Lâm Thiên gặp mặt.

Đó là căn nhà cũ của Lâm Thiên, chính Lê Chí Thành đã giới thiệu anh với Lâm Thiên.

“Ông ngoại, dù sao hắn cũng chỉ là một người, hai nắm đấm khó đánh bốn tay, nếu thật sự gặp phải nhiều kẻ địch, một mình hắn chỉ sợ cũng sẽ bất lực.” Lâm Thiên nhìn chằm chằm Thạch Hàn, lắc đầu, không nghĩ rằng sức mạnh Thạch Hàn có thể đủ để bảo vệ mình.

Thạch Hàn không nói một lời, lập tức bước về phía trước, quay mặt về phía bức tường, tung một cú đấm, không ngờ nơi cú đấm chạm vào bức tường, lại xuất hiện một vết nứt như mạng nhện.

“Tiểu chủ nhân, tôi không làm ngươi thất vọng đó chứ?” Thạch Hàn khàn giọng nói.

“Wow, thật lợi hại!” Lâm Thiên giơ ngón tay cái lên, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.

Đây cũng chính là cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai người.

Khi đó giữa Thạch Hàn và Lâm Thiên không có tình bạn gì, Thạch Hàn bảo vệ Lâm Thiên, cốt chỉ để hoàn thành nhiệm vụ.

Sau đó, Lâm Thiên cùng anh nói chuyện phiếm, chân thành coi anh như một người bạn, chia sẻ chân tình, uống rượu cùng nhau, cuối cùng cũng trở thành anh em. Cảnh tượng này cứ liên tiếp hiện lên trong tâm trí Thạch Hàn ...

Đây đều là những kỷ niệm đáng quý và khó quên nhất của anh.

...

Thạch Hàn nhìn về phía trước, thấy Lâm Thiên đã chạy được khá xa, anh mới lộ ra một nụ cười.

“Anh Thiên, tôi xin lỗi, Thạch Hàn đã thực sự cố gắng hết sức. Từ nay, Thạch Hàn ... không thể bảo vệ anh nữa, anh phải sống sót. Thạch Hàn sẽ ở trên trời, nhìn anh một lần nữa tìm lại vinh quang ...”. Đôi mắt anh càng ngày càng mờ ảo, từ từ khép dần lại.

...

Lúc này Phạm Nhật Long đã rút được chân ra.

“Chết tiệt, tên nhóc đó đã chạy rồi, chú Thuyết, mau đuổi theo!”

Sau khi Phạm Nhật Long hét lên, anh ta cùng Trần Thất Thuyết lao về phía trước.

Phạm Nhật Long không có thời gian để ý đến Thạch Hàn trên mặt đất, bởi vì Lâm Thiên đã chạy mất rồi, mà tình hình Thạch Hàn lúc này cũng không còn sống được bao lâu nữa.

Trần Thất Thuyết gật đầu, sau đó hai người tăng tốc đuổi theo hướng Lâm Thiên vừa chạy.

...

Về phía Lâm Thiên.

Anh vẫn tiếp tục chạy, từ lúc tách khỏi Thạch Hàn đã hơn mười phút trôi qua.

“Không biết Thạch Hàn bây giờ như thế nào, đã thoát ra được chưa?”

“Anh ta chắc chắn đã chạy thoát! Anh ta đã hứa sẽ gặp ta ở thủ đô. Đã là thỏa thuận với ta, anh ta nhất định sẽ không thất hứa! Nhất định thế. Người này trước nay chưa bao giờ thất hứa với ta.”

Lâm Thiên trong đầu tràn đầy hình ảnh Thạch Hàn, trong lòng anh rất lo lắng, sợ rằng Thạch Hàn chạy không thoát.

Dù sao Lâm Thiên cũng là một người bình thường, mới chạy hơn mười phút anh đã kiệt sức, hai chân dần mất đi sức lực, tốc độ so với trước cũng chậm hơn rất nhiều.

“Haha, Lâm Thiên, rốt cục cũng có thể đuổi kịp ngươi.”

Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.

Lâm Thiên nhìn lại thì thấy Phạm Nhật Long và Trần Thất Thuyết đã đuổi kịp, chỉ còn cách anh chừng trăm mét.

Dù sao thì Phạm Nhật Long cũng là người luyện võ, còn Trần Thất Thuyết vốn là một cao thủ, không chỉ chạy nhanh hơn, mà ngay cả sức chịu đựng của họ cũng lớn hơn Lâm Thiên rất nhiều.

“Chết tiệt!”

Lâm Thiên tức giận chửi rủa, sau đó liều mạng tăng tốc.

“Haha, còn muốn chạy? Có phải đang nằm mơ không?” Phạm Nhật Long cười lớn, sau đó tiếp tục đuổi theo.

Sau khi chạy vài phút, Lâm Thiên liền phát hiện mình đã chạy tới một vách đá.

Phía dưới là một vách núi không đáy, vừa nhìn đã khiến người ta hoa mắt.

Lâm Thiên dừng lại, xoay người.

Phạm Nhật Long cũng đã đuổi kịp anh.

“Haha, Lâm Thiên, ngươi chạy đi! Ta xem ngươi chạy đi đâu?” Phạm Nhật Long cười chế giễu.

Lâm Thiên sắc mặt tái nhợt, trong lòng càng thêm tuyệt vọng.

Vào lúc này, trước mặt anh là Phạm Nhật Long đuổi giết, phía sau là vực thẳm không có lối thoát.

Lâm Thiên chính là đã không còn đường chạy nữa rồi.

“Là ông trời muốn giết Lâm Thiên ta.” Lâm Thiên nhè nhẹ lắc đầu. “Ta không cam lòng! Ta không cam lòng!”

Lâm Thiên nghiến răng, trong lòng tràn đầy oán hận, anh hoàn toàn không muốn kết thúc vào lúc này, càng không muốn hoàn toàn thất bại.

Tuy nhiên, bây giờ Lâm Thiên thực sự không còn con đường nào nữa.

“Lâm Thiên, ân oán giữa chúng ta, cuối cùng vẫn là Phạm Nhật Long ta giành phần thắng. Không ai có thể thách thức uy quyền của nhà họ Phạm. Ngay từ lần đầu ngươi khiêu chiến với ta, Lâm Thiên ngươi nên biết sẽ không thể có kết cục tốt đẹp!”

Lâm Thiên ánh mắt ảm đạm, anh biết mình quả thực đã thua, không thể có cơ hội phản kháng.

Lâm Thiên thua cũng vì tuổi còn quá trẻ, chưa hiểu hết nhân tình thế thái, lúc đầu đã tuyệt đối tin tưởng, tiền tài có thể chiến thắng tất cả, không biết coi trọng quyền thế, cũng không biết tự bản thân cố gắng nâng cao năng lực nội tại.

“Thạch Hàn của ta đâu?” Lâm Thiên yếu ớt hỏi.

Lâm Thiên biết rằng mình đã đi vào ngõ cụt, suy nghĩ cuối cùng của Lâm Thiên chính là muốn Thạch Hàn có thể sống sót, nếu được như vậy, anh sẽ chết không hối tiếc.

“Nhắc đến đây, ta vẫn phải bày tỏ chút hâm mộ với hắn ta. Hắn giữ chân ta nhất quyết không chịu buông, đánh hắn tới chết cũng không chịu buông. Lâm Thiên, tên kém cỏi như ngươi sao có thể có một tên thuộc hạ tốt như vậy?” Diệp Như Long lạnh lùng nói.

“Thạch Hàn, anh ấy ... chết rồi?”

Lâm Thiên lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, thần trí càng thêm bàng hoàng, Lâm Thiên lúc này chỉ cảm thấy bầu trời càng thêm mờ mịt, mặt trời và mặt trăng đều không còn ánh sáng, giống như là tận thế sắp đến.

“Sao lại thế này, tại sao?” Lâm Thiên ngửa mặt lên trời, điên cuồng kêu gào.

“Đây chính là kết cục của một kẻ dám chống lại ta. Haha!”

Phạm Nhật Long bật cười, giọng nói chói tai lạ thường.

Sau khi cười một cách thỏa mãn, Phạm Nhật Long nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên, tiếp tục nói với vẻ mặt dữ tợn:

“Lâm Thiên, đừng lo lắng, ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ muốn bắt ngươi, sau đó đem ngươi về tra tấn từ từ. Để ngươi chết tại đây, là quá dễ dàng với ngươi rồi.”

“Phạm Nhật Long, có chết ta cũng không chết ở trong tay ngươi, ta sẽ không bao giờ cho ngươi cơ hội này.” Lâm Thiên điên cuồng hét lên.

Ngay sau đó, Lâm Thiên trực tiếp xoay người, lao thẳng về phía vực sâu, vọt tới phía trước, nhảy khỏi vách đá.

“Chết tiệt!”

Phạm Nhật Long hét lên một tràng chửi rủa khi nhìn thấy Lâm Thiên nhảy khỏi vách đá.

Ngay lập tức, hắn ta cũng lao đến mép vực.

“Cậu chủ, vách núi này cao như vậy, không nghi ngờ gì nữa, hắn đã nhảy xuống sẽ chỉ có đường chết.” Trần Thất Thuyết nói.

“Hừ hừ, cứ để hắn chết như vậy, quá dễ với hắn rồi!” Phạm Nhật Long cáu kỉnh đáp.

Nhưng Phạm Nhật Long dù sao cũng nghĩ rằng Lâm Thiên đã chết, điều này ít nhiều khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn.

Ngay sau đó, Phạm Nhật Long quay lại, vẫy vẫy tay:

“Đi thôi, chú Thuyết, lại xem tên Thạch Hàn đó đã chết chưa!”

Sau đó, cả hai đi bộ trở lại khu rừng.

...

Dưới vách đá.

Lâm Thiên nằm yên lặng, cơ thể bất động, một lúc sau, hai hàng lông mi đột nhiên chuyển động, sau đó, hai mắt chậm chạp mở ra ...

322: Tỉnh Dậy

Lâm Thiên nằm gần mép một hồ nước, một phần thân thể chìm dưới làn nước tươi mát.

“Ta không chết?”

Lâm Thiên mở to mắt nhìn, cảm thấy có chút kỳ quái.

Lâm Thiên nhớ đến cảnh mình đã nhảy xuống vách núi, sau đó không còn biết gì nữa, cho tới lúc này tỉnh lại.

Nhảy khỏi một vách núi cao như vậy, anh còn không chết sao?

“Ai da, đau quá!”

Lâm Thiên cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội, nhìn kỹ thì thấy trên người anh ta có rất nhiều vết thương, đều là do bị cành cây cứa vào.

Lâm Thiên nhìn lên, thấy phía trên vách đá mọc rất nhiều cây bụi, có lẽ chính nhờ những cành cây này giữ lại, sau đó lại rơi xuống hồ mà anh có thể giữ lại được mạng sống.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của Lâm Thiên, thực hư thế nào anh cũng không biết.

“Haha, vậy là trời còn chưa muốn giết Lâm Thiên ta. Trời còn chưa triệt đường sống của ta.” Lâm Thiên ngẩng đầu cười nói.

“Phạm Nhật Long. Ngươi chắc không ngờ rằng ta vẫn chưa chết đúng không? Ngươi chờ đến ngày Lâm Thiên trở về, cũng sẽ là lúc diệt vong của ngươi.” Lâm Thiên thề thốt với chính mình.

Chỉ cần anh chưa chết, Lâm Thiên nghĩ vẫn còn có cơ hội trở lại trả thù.

“Chỉ là Thạch Hàn, anh ta …”

Nghĩ đến cảnh Phạm Nhật Long nói rằng Thạch Hàn đã chết, Lâm Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Thạch Hàn, anh nói hẹn gặp nhau ở Hà Nội cơ mà, sao anh … vì sao chưa tính toán gì mà đã nói bừa như vậy? Đã nói rằng anh có thể chạy thoát, tại sao?”

Lâm Thiên vừa nói nước mắt vừa không ngừng lăn dài.

...

Ở phía trên kia, sau khi Phạm Nhật Long và Trần Thất Thuyết rời khỏi vách đá, họ lập tức trở lại nơi Thạch Hàn ngã xuống.

“Hả? Tên Thạch Hàn đó. Sao hắn lại biến mất rồi.”

Phạm Nhật Long ngạc nhiên khi thấy người đã không còn ở đây, trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu lớn.

“Cái quái gì vậy, hắn ta lại có thể chạy thoát ư? Bị thương nặng như vậy còn chưa chết sao? Hai chân đều bị gãy, rõ ràng không thể cử động được.” Phạm Nhật Long nhíu mày.

“Cậu chủ Long, hắn chỉ là một tên vệ sĩ. Sống chết của hắn cũng không quan trọng.” Trần Thất Thuyết nói.

Phạm Nhật Long cười gật đầu: “Đương nhiên, Lâm Thiên đã chết, vậy là đủ rồi. Về phần tên Thạch Hàn kia, cho dù chưa chết, cũng thành phế vật mà thôi.”

Ngay sau đó, cả hai cùng bước ra khỏi khu rừng.

...

Bên dưới vách núi.

“Là chuyện gì đây?”

Trong khi Lâm Thiên còn đang buồn bã về cái chết của Thạch Hàn, anh đã rất ngạc nhiên khi thấy vết thương trên cơ thể mình đang lành lại với một tốc độ đáng kinh ngạc, thậm chí có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Làm sao có thể?”

Lâm Thiên tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn không thể tin được, tại sao vết thương của anh lại lành nhanh như vậy? Điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường.

“Chẳng lẽ là do hồ nước này?”

Lâm Thiên nhìn lại hồ nước trước mặt, nước trong hồ có màu xanh ngọc bích, trông rất lạ mắt.

Chỉ trong vài phút, tất cả vết thương trên người Lâm Thiên đều đã lành lại, Lâm Thiên ngâm mình trong hồ nước này, cả người sảng khoái khó tả.

Thấy vậy, anh liền tiến về phía trước, sau đó trực tiếp ngâm toàn bộ cơ thể xuống hồ.

“Thật là một cảm giác kỳ lạ!”

Lâm Thiên cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đang hân hoan dưới sự nuôi dưỡng của nguồn nước tươi mới trong hồ bơi.

Cảm giác này thật quá mức tuyệt vời, khiến cho rất lâu sau, anh mới miễn cưỡng bước ra. Thời gian trôi qua có lẽ cũng khoảng hai tiếng.

Hai giờ sau, Lâm Thiên đã không còn cảm giác đau đớn và mệt mỏi nữa, mới từ từ rời khỏi hồ nước.

Giờ phút này, Lâm Thiên chỉ cảm thấy cả người tràn đầy khí lực, dường như thể chất cũng đã tiến bộ rõ rệt.

Lâm Thiên không khỏi cảm thán, hồ nước này thực sự quá tuyệt vời.

“Mau tìm đường thoát trước.” Lâm Thiên lẩm bẩm.

Trong khi ngâm mình, Lâm Thiên cũng đã quan sát xung quanh. Lúc này anh đang ở dưới vách núi, xung quanh đều là những triền núi cao.

Trời cũng sắp tối, Lâm Thiên cũng không muốn qua đêm ở một nơi như vậy, dù sao nơi này trông rất u ám, có lẽ còn có dã thú ở gần đây.

Sau khi ngâm mình trong nước hồ, Lâm Thiên cảm thấy những bước đi của mình trở nên nhẹ bẫng, vì thế liền dồn sức để đi tìm lối thoát.

Sau một giờ tìm kiếm, Lâm Thiên phát hiện nơi anh đang ở là đáy vực sâu, chung quanh là vách núi, hoàn toàn không có đường ra.

Trừ khi trực tiếp rơi từ trên xuống giống như Lâm Thiên, ngoài ra không có con đường nào dẫn xuống nơi này, cũng vì vậy mà tìm đường ra là điều không thể.

Nói cách khác, Lâm Thiên rơi xuống vách núi, muốn đi ra ngoài, chỉ có thể từ dưới leo lên.

Nhưng vách đá này cao cả trăm mét, lại còn rất dốc, ngay cả những vận động viên leo núi hàng đầu cũng không bao giờ dám leo lên những vách đá như vậy mà không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào. Chỉ cần một cú ngã, cũng có thể khiến thịt nát xương tan.

Hơn nữa Lâm Thiên chưa bao giờ leo núi, nói rằng Lâm Thiên có thể từ đây leo lên, chỉ có thể là tưởng tượng.

Cũng không thể gọi ai đó tới cứu. Lâm Thiên nãy giờ đều không thể tìm được điện thoại di động, chắc chắn là trong lúc rơi xuống, điện thoại cũng đã rơi đi đâu mất rồi.

Nhìn lên vách núi, Lâm Thiên thở dài ngước mắt lên trời:

“Lâm Thiên tôi sẽ bị mắc kẹt ở đây cả đời sao? Tôi sẽ không bao giờ thoát ra được phải không?”

Lúc này trời đã dần tối.

“Khè khè!”

Lúc này, Lâm Thiên nghe thấy có chuyển động trong bụi rậm nhỏ bên trái.

Lâm Thiên quay đầu lại, chợt nhìn thấy một ánh mắt đang hướng về phía mình. Đôi mắt to cộ màu vàng, chăm chú nhìn lại anh.

Hóa ra là một con trăn.

“Chết tiệt!”

Vừa thấy con trăn, Lâm Thiên liền hoảng sợ.

Con trăn này, ít nhất cũng phải dài sáu hoặc bảy mét, phần thân to bằng đùi của Lâm Thiên.

Lâm Thiên trước đây từng nhìn thấy một con trăn anaconda trong vườn thú, nhưng con này thực sự lớn hơn rất nhiều.

Quan trọng nhất chính là, con mà anh từng thấy trong vườn thú đã bị nhốt trong lồng sắt, cũng đã được thuần hóa.

Con trăn này, không chỉ hoang dã, mà lại chẳng hề có thứ gì ngăn cách giữa nó và Lâm Thiên.

“Khè khè!”

Con trăn há miệng, để lộ một cặp răng nanh sắc nhọn. Nó phát ra những tiếng khè đáng sợ, như thể muốn nói Lâm Thiên sắp thành bữa tối của nó rồi.

“Gru … gru…”

Lâm Thiên không khỏi nuốt nước miếng, trong lòng càng thêm bối rối.

Người như Lâm Thiên, trước nay sao có cơ hội gặp phải những chuyện thế này. Đổi thành người khác, đứng trước hoàn cảnh này, không sợ hãi mới là lạ.

Khoảnh khắc tiếp theo, con trăn nhanh chóng trực tiếp lao về phía Lâm Thiên.

“Đáng chết!”

Thấy vậy, Lâm Thiên vừa tức giận mắng mỏ vừa bỏ chạy.

Lâm Thiên có thể chắc chắn, nếu con trăn đó đuổi kịp anh, nhất định sẽ quấn lấy anh tới chết.

Cũng may, sau khi ngâm mình trong hồ nước, thể lực của anh đã tốt hơn trước, tốc độ chạy cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nhờ vậy, dưới vách đá, Lâm Thiên điên cuồng tháo chạy, con trăn cũng lồng lộn đuổi theo phía sau.

“Ngươi còn đuổi theo ta? Ta không có khiêu khích ngươi, sao ngươi nhất định phải đuổi theo ta?” Lâm Thiên trong lòng bực tức hét lên.

Mặc dù thể lực của anh mạnh hơn nhiều so với trước đây, tuy nhiên sau khi chạy thục mạng hơn mười phút, Lâm Thiên vẫn cảm thấy mệt, nếu cứ chạy như thế này, anh chắc chắn sẽ bị con trăn đuổi kịp.

Hơn nữa, nếu cứ chạy vòng vòng ở đây, cuối cùng anh cũng sẽ mệt mà chết.

Lâm Thiên chạy đến một hang động, nhận ra không còn đường nào khác ngoại trừ đi vào hang.

“Chết tiệt, nếu như ngươi chạy vào trong động này, ngươi sẽ đi vào ngõ cụt.” Lâm Thiên tự mắng.

Lâm Thiên biết, một khi anh vào hang này và bị con trăn bám theo, anh sẽ không thể có lối thoát.

Hơn nữa, tình hình trong hang thế nào, anh lại càng không biết. Bên trong rất có thể có nguy hiểm đang đợi sẵn, cũng có thể có một con trăn còn lớn hơn.

Nhưng trong tình huống này, nếu không vào hang, thì anh cũng chỉ còn nước bị con trăn đang gần đuổi tới nơi kia siết chết rồi ăn thịt.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Thiên không còn cách nào khác, trực tiếp lao vào trong sơn động.

Sau khi vào bên trong, Lâm Thiên chạy được vài bước thì phát hiện con trăn không chạy theo anh mà chỉ trườn qua lại xung quanh cửa hang.

Nhìn biểu hiện đó, dường như nó không dám vào hang này.

“Phù!”

Lâm Thiên thấy con trăn không đuổi theo anh, lúc này mới có thể miễn cưỡng thở phào một cái.

Nhưng nhìn dáng vẻ của con trăn, rõ ràng nó đang canh giữ cửa hang, đợi Lâm Thiên đi ra.

“Cho dù nó không vào, nhưng lại canh giữ cửa hang thế này, làm sao ta dám đi ra ngoài. Nếu tiếp tục ở lại đây, sớm muộn ta cũng chết đói mất.” Lâm Thiên nói thầm.

Mặc dù rất khó chịu, nhưng cũng chẳng thể tìm được bất cứ hướng giải pháp nào.

Lâm Thiên quyết định khám phá hang động này, xem có thể tìm được lối thoát nào khác trong hang hay không.

Nghĩ vậy, anh liền dọc theo vách hang mà tiến sâu vào bên trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.