Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 319: Mọi Chuyện Thay Đổi




“Được, vậy quyết định như vậy đi.

Ông ngoại, ông nhất định phải nghe cháu chuyện này, được không?” Lâm Thiên nhìn ông ngoại với ánh mắt chân thành.

“Nhưng để cháu một thân một mình đến Hà Nội, sao ông có thể yên tâm được.” Ông ngoại nói đầy lo lắng.

“Ông ngoại, ông phải tin tưởng cháu.

Ông cứ an tâm mà dưỡng bệnh.

Cháu nhất định sẽ gây dựng được sự nghiệp, sau đó thay ông lấy lại Tỉnh Xuyên, tiêu diệt nhà họ Phạm.

Ông nhất định phải đợi đến ngày đó.” Lâm Thiên nói với ánh mắt kiên định.

“Được, ông sẽ chờ cháu.” Ông ngoại cười, gật đầu.

Ông ngoại nghĩ nếu mình có thể sống đến ngày Lâm Thiên thành công, cho dù ông có chết cũng có thể an tâm nhắm mắt.

Sau đó, chiếc xe quay đầu, hướng đến Hải Phòng.

chùa Vân Nam ở Hải Phòng.

Lâm Thiên sẽ đưa ông ngoại đến chùa, sau đó mới đi đến Hà Nội.

Ở trong biệt thự của nhà họ Chu.

Một tên vệ sĩ trốn thoát được đã đưa tin tức Chu Tuấn bị giết về báo cáo cho gia chủ.

“Cái gì? Con của ta…” Ông chủ nhà họ Chu nghe tin con của hắn bị giết liền bần thần mà ngã ngồi xuống ghế sô pha, mặt cũng tái nhợt đi.

Ngay sau đó, ánh mắt của lão ta bừng lên lửa hận.

“Lâm Thiên, tao muốn giết mày! Tao muốn giết mày!” Ông chủ nhà họ Chu như một con thú bị thương, gào lên điên cuồng.

Sau đó ông ta đứng lên, hét lớn:

“Chuẩn bị xe, đến nhà họ Phạm.”

Ông ta hiểu rõ, có lão ngô đứng sau bảo vệ tính mạng cho Lâm Thiên và Lê Chí Thành.

Nếu muốn giết Lâm Thiên, chỉ có thể nhờ vào nhà họ Phạm.

Ở trong xe của Lâm Thiên.

Xe vẫn đang chạy, điện thoại của ông ngoại liền vang lên.

“Là quản gia của ông Dương gọi đến.” Ông ngoại nói.

Sau đó, ông ngoại nhận cuộc gọi.

“Ông nói gì?” Ông ngoại nghe điện thoại xong, đột nhiên hô to lên, sắc mặt cũng biến sắc.

“Ông ngoại, sao vậy?” Lâm Thiên thấy mặt ông ngoại tái nhợt đi liền vội hỏi.

“Ông vừa mới biết tin, ông Dương bị tái phát bệnh tim.

Không… không thể cứu chữa.

Đã qua đời rồi.” Ông ngoại cúi đầu, giọng cũng nghèn nghẹn.

“Ông Dương… đã… đã…” Lâm Thiên sửng sốt.

Tin tức này quá bất ngờ.

Tuy ông ngô cũng là vì bệnh tim tái phát mà nhập viện.

Nhưng hai ngày trước khi Lâm Thiên gặp ông Dương, bệnh tình của ông ta dường như đang có chuyển biến tốt.

Không ngờ ông Dương lại ra đi đột ngột như vậy.

Tuy rằng Lâm Thiên ít khi tiếp xúc với ông Dương.

Nhưng anh và ông ngoại cũng nhận rất nhiều sự giúp đỡ chân tình của ông ấy.

Như chuyện Tỉnh Xuyên phá sản, nếu không phải ông Dương đứng sau lưng lo Lê, có lẽ Lâm Thiên và ông ngoại cũng đã bị nhà họ Phạm giết chết rồi.

Nên khi nghe được tin như vậy, trong lòng Lâm Thiên cũng thấy vô cùng đau xót.

Nhưng đúng là chuyện sinh lão bệnh tử.

Đó là chuyện không ai có thể thay đổi.

Dù sao ông Dương cũng đã sống tám mươi năm rồi.

“Cháu à, khi ông Dương còn sống, nhà họ Phạm kiêng dè ông ấy nên mới không dám ra tay với chúng ta.

Nhưng giờ ông Dương đi rồi, nhà họ Phạm cũng không phải kiêng nể gì nữa, có thể giết chúng ta bất cứ lúc nào.

Hiện giờ chúng ta gặp phải nguy hiểm rồi.” Ông ngoại nói đầy lo lắng.

Lâm Thiên tất nhiên hiếu được chuyện này.

“Bạch Hổ, lái nhanh lên đi.

CHúng ta phải tới Hà Nội ngay lập tức.

Nếu không nhà họ Phạm có thể tìm giết chúng ta bất cứ lúc nào.” Lâm Thiên nói.

Bạch Hổ gật đấu, nói: “Nhưng hình như phía trước đang bị tắc đường.”

Bởi vì đang ở trong nội thành, hiện tại đã là giờ cao điểm, giao thông hỗn loạn, tắc đường cũng là chuyện thường thấy.

Trong phòng khách của nhà họ Phạm.

“Ông chủ, ông nhất định phải báo thù cho đứa con của tôi!” Ông chủ nhà họ Chu khóc lóc mà nói.

“Ông nghĩ rằng tôi không muốn giết thằng đó à? Nhưng lão già họ Dương kia lại dùng hết cách để bảo vệ nó.

Lão ta là người có nhiều chiến công hiển hách, mấy người ở trên cũng không thể vuốt mặt không nể mũi.” Phạm Quang Đức nói.

Phạm Nhật Long bên cạnh cũng đứng dậy, cười nói.

“Ông yên tâm đi, lão già mắc dịch kia nhất định không sống qua ngày hôm nay được đâu.

Chỉ cần lão ta chết, chúng ta liền có thể ra tay với Lâm Thiên và Lê Chí Thành.”

“Nhật Long, sao cháu nói có thể khẳng định như vậy? Tuy ông già kia bị bệnh, nhưng nghe nói ông ta đã hồi phục rồi.

Ông ta nhất định có thể sống được lâu hơn chứ?” Ông chủ nhà họ chu nói đầy nghi hoặc.

“Ha ha, nói thật cho ông biết, chúng tôi đã mua được người ở bệnh viện rồi.

Là người chăm sóc cho ông già kia luôn.

Tôi cam đoan với ông, ngay trong ngày hôm nay, lão già kia sẽ đau tim mà chết.

Hơn nữa cũng sẽ không một ai có manh mối chuyện có người đã nhúng tay vào.” Phạm Nhật Long nói đắc ý.

“Hả?” Ông chủ nhà họ Chu kinh sợ.

Đúng lúc này, điện thoại của Phạm Quang Đức vang lên.

Lão ta nhanh chóng nghe máy, sau đó cười nói.

“Sao? Lão Dương đó chết rồi à? Tốt, tốt lắm.” Phạm Quang Đức cười hài lòng.

Sau khi ông ta cúp máy liền quay sang hai người còn lại nói.

“Tin tốt đây, lão Dương đó chết rồi.

Chúng ta có thể bắt đầu nhổ cỏ tận gốc.” Phạm Quang Đức cười hung ác.

“Muốn giết Lâm Thiên có được không? Hiện tại nó đang ở đâu? Không phải nó đã cao chạy xa bay rồi chứ?” Ông chủ nhà họ Chu hỏi.

“Yên tâm, tôi đã cho người theo dõi nó rồi.” Phạm Quang Đức cười nói.

Sau đó, Phạm Quang Đức quay sang Phạm Nhật Long:

“Nhật Long, không phải con muốn tự tay giết thằng Lâm Thiên đó sao? Đi đi, đưa Trần Thất Thuyết đi cùng.

Nhớ mang theo cả súng nữa, cẩn tắc vô áy náy.”

Trần Thất Thuyết chính là người đã đánh bại Thạch Hàn ở trước tòa nhà của Tỉnh Xuyên.

“Ha ha, con đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi.” Phạm Nhật Long cười sung sướng.

Sau đó, hắn liền xoay người đi ra ngoài.

Chiếc xe chờ Lâm Thiên chen chúc trên con đường đông đúc, mất nửa tiếng sau mới có thể ra khỏi nội thành.

“Anh Thiên, chiếc xe Toyota màu trắng ở đằng sau hình như đang theo dõi chúng ta.” Bạch Hổ vừa lái xe vừa nói.

“Tôi cũng nghĩ thế.” Lâm Thiên gật đầu, mặt đầy vẻ nghiêm trọng.

“Nhất định là nhà họ Phạm bày ra trò này.

Anh Thiên, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Bạch Hổ hỏi.

“Mọi chuyện không ổn rồi.

Giờ ông ngô đã mất, tên Phạm Nhật Long kia nhất định sẽ tìm giết chúng ta.” Lâm Thiên nheo mắt nói.

“Hay chúng ta đi nhanh một chút, đến chùa Vân Nam trước đã.” Bạch Hổ nói.

“Không được, nếu tôi đến chùa Vân Nam, Phạm Nhật Long mà theo kịp sẽ chặn ở dưới núi.

Dù tôi an toàn nhưng mãi mãi không rời khỏi đó được thì cũng có ý nghĩa gì.” Lâm Thiên nói.

Kế hoạch của Lâm Thiên là đến Hà Nội phát triển, chờ ngày anh thành công sẽ quay lại báo thù, không phải là sống chui lủi trên núi cả đời.

Hơn nữa, Độc Nha, Lưu Thân, Phạm Minh Tú, Lý Tông Đế còn chưa được thả, Lâm Thiên cũng chưa có năng lực để cứu bọn họ ra.

Cách duy nhất chính là Lâm Thiên đến Hà Nội phát triển, có thực lực để trở về đánh bại nhà họ Phạm, gia tộc họ Trần, sau đó cứu mọi người.

“Vậy làm sao đây?” Bạch Hổ hỏi.

“Vậy đi, chúng ta tách ra.

Cậu lái xe đưa ông ngoại tôi đến chùa.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho ông rồi thì cậu đến Hà Nội gặp tôi và Thạch Hàn sau.

Để tôi và Thạch Hàn tới Hà Nội trước.” Lâm Thiên nói.

Nếu ông Dương đã mất, vậy càng phải đến Hà Nội càng sớm càng tốt.

Không thể ở lại nơi này thêm một ngày nào nữa.

Ông ngoại gật đầu: “Đây cũng là cách tốt nhất rồi.

Nhưng giờ chỉ có một chiếc xe, làm thế nào mà có thể đi hai hướng được?”

“Ông ngoại, cháu có cách rồi.

Bạch Hổ, dừng xe đi.” Lâm Thiên nói.

Bạch Hổ gật đầu, sau đó dừng xe vào vệ đường.

“Bạch Hổ, an toàn của ông ngoại tôi xin nhờ cậu.Xin cậu đưa ông đến chùa bình an.

Sau đó nhờ sư phụ của cậu chữa bệnh cho ông ngoại tôi.

Đại ơn đại đức này tôi sẽ mãi mãi không quên.

Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ lấy hết sức mình báo đáp cho sư phụ cậu.” Lâm Thiên nói.

“Anh Thiên, anh yên tâm.

Chỉ cần Bạch Hổ này còn sống, tôi tuyệt đối sẽ không để ông ngoại của anh xảy ra chuyện gì hết.” Bạch Hổ để tay lên ngực, nói kiên định.

“Cảm ơn cậu.” Lâm Thiên cảm động, gật đầu nói.

Sau đó, Lâm Thiên nhìn về phía ông ngoại, anh vươn tay nắm chặt lấy bàn tay già nua của ông.

Lâm Thiên thật sự rất sợ, chỉ sợ khi anh quay trở về, ông ngoại đã không còn nữa.

Bời vì Lâm Thiên cũng không biết anh phải mất bao lâu để có thể thành công.

Mất bao lâu để anh có đủ thực lực đối phó với nhà họ Phạm, với gia tộc họ Trần.

Một năm? Mười năm ư?

“Cháu yên tâm.

Ông nhất định sẽ chờ cháu trở về.

Cháu cứ đi lên Hà Nội đi, nhất định phải cẩn thận, phải biết tự bảo vệ minh.” Ông ngoại dường như cũng hiểu được Lâm Thiên nghĩ gì, ông cười hiền từ mà nói với Lâm Thiên.

“Vâng.” Lâm Thiên gật đầu.

“Đi thôi.

Mọi chuyện đang rất gấp, không còn thời gian nữa.” Ông ngoại khoát tay, hốc mắt cũng đỏ lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.