Ngay sau đó.
Khi Phạm Nhật Long đưa tay lấy khăn tay thì không cẩn thận chạm vào chỗ đờm nhớp nháp kia.
Chỉ chốc lát, toàn bộ hỗn hợp ghê tởm đó dính vào ngón tay hắn.
Không những dính mà còn tạo cảm giác nhớp nháp vô cùng khó chịu, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy ghê gớm chứ không nói đến chuyện bị dính thật,
Ọc.
Phạm Nhật Long ngay lập tức cảm thấy dạ dày mình bắt đầu nhộn nhạo, thức ăn trong dạ dày muốn trào ngược hết ra ngoài.
Phạm Nhật Long vội đẩy Trần Mỹ sang một bên, chạy vào nhà vệ sinh.
“Ọe ọe! Ọe ọe ọe!”
Phạm Nhật Long ôm bồn cầu mà bắt đầu nôn ọe.
Nôn đến mức chỉ ra mật xanh mật vàng cũng chưa muốn dừng.
Cuối cùng, hắn lau hết đống nhớp nháp trên tay, dùng xà phòng lẫn khăn giấy lau mấy chục lần mới ra khỏi nhà vệ sinh.
“Anh Nhật Long, anh vừa làm sao vậy? Anh làm em lo lắng quá đó.” Trần Mỹ thấy Phạm Nhật Long bước ra liền chạy đến hỏi.
Nhìn thấy mặt Trần Mỹ, tâm trạng của Phạm Nhật Long lại cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng không biết phải nói gì vào lúc nào.
Trời ơi, thế mà hắn lại chuẩn bị cưới con mụ này làm vợ.
Hơn nữa, còn phải cùng một con nụ béo phì, xấu tính xấu nết như thế này chung chăn chung gối.
Phạm Nhật Long nghĩ đến đó liền thấy mình như sắp chết đến nơi.
Nhưng hắn vẫn không dám hủy cuộc hôn nhân này, cũng không dám chọc giận Trần Mỹ.
Nguyên nhân rất đơn giản, gia tộc họ Trần có thể hủy diệt Tỉnh Xuyên thì cũng có thể hủy diệt nhà họ Phạm của hắn dễ như trở bàn tay.
“Anh… Chắc là anh ăn phải gì đó lạ nên mới như vậy.
Em à, hôm nay anh thấy không khỏe lắm, hay để anh về phòng nghỉ nhé.” Phạm Nhật Long cười nói.
“Anh Nhật Long, anh nhất định không được đi.
Nếu anh không khỏe thì cứ ở đây.
Đàn ông các anh không phải đều thích mấy chuyện đó sao?” Trần Mỹ ôm chặt lấy Phạm Nhật Long.
“Em à, thật sự hôm nay anh không được khỏe.” Phạm Nhật Long vẫn còn muốn trốn tránh.
Lúc trước Phạm Nhật Long còn tính, dù Trần Mỹ xấu như vậy thì cùng lắm lúc hành sự không bật đèn.
Tắt đèn thì nhà ngói cũng như nhà tranh, hắn cũng có thể tự lừa mình mà cố gắng.
Nhưng có vẻ hiện tại kế hoạch của hắn không dễ dàng để thực hiện.
“Anh Nhật Long, anh còn như vậy thì em sẽ giận đó.” Trần Mỹ bĩu môi nói.
Phạm Nhật Long thấy cô ta như vậy chỉ có thể cắn răng mà gật đầu.
Lúc này, Trần Mỹ bắt đầu chủ động để tiến tới sát vào người hắn.
Ác mộng của Phạm Nhật Long cũng chính thức bắt đầu.
…
Ngày hôm sau.
Sau một đêm mưa to, nhà cửa hàng quán đều phải đóng cửa.
Nhưng sau cơn mưa, bầu trời cũng không hề quang đãng.
Mây đen vẫn vần vũ như trước, không khí nặng nề làm cho con người ta cảm thấy khó thở.
Trong đêm mưa đó, Lâm Thiên cũng không hề ngủ.
Cả đêm anh đều suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, nên giải quyết tình huống hiện tại như thế nào.
Nhưng dù đã qua một đêm, Anh Thiên không thể nghĩ thông suốt.
Lâm Thiên chỉ cảm thấy những gì anh muốn làm, so với tìm đường lên trời còn khó khăn hơn nhiều.
Gần sáng, Lâm Thiên mơ màng mà thiếp đi một lúc.
Nhưng ngay lúc đó, anh nhận được điện thoại của bên công an, nói chín giờ sáng sẽ thả ông ngoại của anh ra, yêu cầu anh đến đón người.
Khi Lâm Thiên tỉnh lại, trên người Anh Thiên còn đang khoác chiếc áo của Thạch Hàn.
Còn cậu ta chỉ biết lấy tay ôm lấy cơ thể mình.
Đang là cuối mùa thu, tất nhiên trời rất lạnh.
Trong lòng Lâm Thiên lại dâng một sự xúc động.
Chín giờ sáng, Lâm Thiên đến trước cửa trại tạm giam của công an, đi đón ông ngoại sắp được thả ra.
Chỉ không gặp một ngày, nhưng mái tóc hoa râm của ông ngoại anh đã chuyển thành một màu trắng.
Ông ngoại anh lúc này trông vừa già nua, vừa yếu ớt, hệt như một chiếc lá cuối thu trên cành, chỉ một ngọn gió nhẹ cũng có thể rụng xuống.
Hôm qua Lâm Thiên đã mấy lần xúc động muốn rơi nước mắt, nhưng mỗi lần anh đều cố kiềm chế, không muốn mình phải rơi lệ.
Nhưng khi vừa nhìn thấy ông ngoại chật vật, khổ sở như vậy, nước mắt của Lâm Thiên liền chảy ra, từng giọt mặn chát thi nhau rơi xuống.
“Ông ngoại!”
Lâm Thiên kêu một tiếng, sau đó nhào đến ôm lấy ông ngoại.
Từ khi anh biết ông ngoại đến nay, anh luôn thể hiện bản thân mình với ông ngoại là một người mạnh mẽ, kiên cường, thành thục, vững vàng.
Nhưng giờ phút này, khi ở trước ông ngoại, Lâm Thiên trông không khác gì một đứa cháu trai nhỏ.
“Đừng khóc.
Không phải chúng ta đều còn sống sao? Đây là chuyện tốt nhất rồi.” Ông ngoại khẽ vuốt tóc Lâm Thiên, nói.
“Ông ngoại, tất cả đều tại cháu.
Nếu không phải cháu đấu với Phạm Nhật Long, Tỉnh Xuyên sẽ không phải chịu cảnh phá sản.
Tất cả là tại cháu.
Cháu xin lỗi.” Lâm Thiên tự trách.
“Sao có thể trách cháu chuyện đó được? Kế hoạch của cháu rất hoàn hảo, chỉ là chúng ta không ngờ được chuyện nhà họ Phạm lại có liên hôn với gia tộc họ Trần thôi.” Ông ngoại xúc động nói.
Dừng một lát, ông ngoại nói tiếp: “Chu Tình mới đến công ty nên lý lịch trong sạch.
Có lẽ chỉ một hai ngày nữa cô ấy sẽ được thả ra.”
Đối với Lâm Thiên, chuyện ông thoại được thả ra hay Chu Tình không có tội đều là chuyện tốt.
Giữa một rừng những tin xấu bủa vây, cuối cùng cũng có một hai tin tốt.
“Ông ngoại, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Lâm Thiên hỏi.
Sau khi gặp được ông ngoại, tâm trạng của anh cũng đã tốt lên nhiều.
Ít nhất ông ngoại cũng là người hiểu biết rộng, có khi lại có thể nghĩ ra cách để thay đổi mọi chuyện.
“Muốn xoay chuyển tình trạng hiện tại còn khó hơn cả lên trời.” Ông ngoại lắc đầu, nhìn rất bất đắc dĩ.
Đột nhiên có một chiếc xe Maserati xuất hiện, đi về phía Lâm Thiên.
Anh nhìn kĩ lại, phát hiện người tới là Lê nguyên hải.
Tuy rằng Tỉnh Xuyên đã phá sản, nhưng Phạm Nhật Long chỉ nhắm vào Lê Chí Thành và Lâm Thiên.
Nên tài sản tư nhân của Lê nguyên hải như xe, nhà, tiền bạc đều còn nguyên.
“Lâm Thiên, sao mày còn dám đến đây? Mày còn có mặt mũi mà vác xác đến đây à? Nếu không phải mày làm trò ngu ngốc thì tập đoàn Tỉnh Xuyên vẫn sẽ còn.
Mày đúng là một thằng đen đủi.” Lê nguyên hải kêu lên.
Mặt Lâm Thiên biến sắc, nhưng anh cũng không mở miệng phản bác.
“Lâm Thiên, mày biết không? Lúc trước chính mày đã đuổi tao khỏi công ty.
Giờ nhìn mày khổ sở, chật vật như thế này, tao thấy vô cùng sung sướng.” Mặt Lê nguyên hải nở một nụ cười tàn ác.
“Nguyên hải, im đi.” Lê Chí Thành quát lớn.
“Ông nội, đến lúc này mà ông còn bênh nó à?” Lê nguyên hải kêu lên bất mãn.
“Nói.
Cháu tới đây làm gì?” Lê Chí Thành hỏi.
“Ông nội, hiện tại nhà mình đang rất loạn, còn đang chờ ông về giải quyết.” Lê nguyên hải nói.
“Ta biết rồi.
Cháu về trước đi.
Ta còn muốn đi gặp một người.
Sau khi xong chuyện sẽ về sau.” Lê Chí Thành nói.
Sau khi Lê nguyên hải rời khỏi, ông ngoại liền bảo Lâm Thiên gọi một chiếc taxi, sau đó đi đến bệnh viện Nhân Ái.
Tiền đi xe tất nhiên là dùng tiền của Thạch Hàn.
Cả Lâm Thiên lẫn ông ngoại đều không một xu dính túi.
Bên trong xe.
“Thạch Hàn, lại phải dùng tiền của cậu.
Tôi cũng thấy thật xấu hổ.” Ông ngoại nói đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Sao ngài lại nói như vậy.
Lúc trước ngài đã dùng nhiều tiền để cứu tôi từ châu Âu trở về.
Chuyện đó thì tôi có dùng cả đời để trả ơn cũng chưa đủ.” Thạch Hàn nói.
Ông ngoại nghe Thạch Hàn nói xong liền xúc động.
“Ông ngoại, hôm qua cháu đã suy nghĩ rất nhiều.
Cháu nghĩ chúng ta nếu muốn thay đổi mọi chuyện không phải là cần tiền, mà phải có một chỗ dựa nhiều quyền lực, vững chắc mới đúng.” Lâm Thiên nói.
“Lâm Thiên, cháu có thể nghĩ đến như vậy, trong thời điểm này cũng là đã sáng suốt.
Thật ra từ trước đến nay ông đều muốn tìm một chỗ dựa có nhiều quyền lực.
Nhưng nếu muốn như vậy cũng rất khó khăn.” Ông ngoại lắc đầu, cảm thán.
“Ông ngoại, nếu hiện tại chúng ta muốn thay đổi mọi chuyện, ở Kim Đô có ai có thể có khả năng đó không?” Lâm Thiên hỏi.
“Ở Kim Đô này, nếu có người có thể thay đổi tất cả mọi chuyện này thì cũng chỉ có ngài tham mưu trưởng Lý Trạch Lương.”
“Nhưng Lý Trạch Lương là người cương trực, liêm chính, cũng không bao giờ nhúng tay vào những chuyện như thế này.
Cho dù ông Dương lúc đỉnh cao cũng không thể nhờ vả, cả gia tộc họ Trần cũng không thể.” Ông ngoại nói.
“Tham mưu trưởng?” Lâm Thiên ngẩn ra.
Đối với Lâm Thiên, đây là người mà từ trước đến nay anh chưa từng có cơ hội được tiếp xúc.
Người như mới mới đích thực là người có thể hô mưa gọi gió, có được quyền lực vô cùng to lớn.
Ông chủ nhà họ Phạm cùng ông Dương đều là những tướng lính xuất phát từ quân khu, cũng có những ảnh hưởng nhất định.
Nhưng dù có những quyền lực nhất định như vậy, nhưng khác với Lý Trạch Lương.
Ông ta có quyền lực ra lệnh cho cả một quân khu, cũng có thể chỉ huy cả một quân khu.
Ngay cả gia tộc họ Trần cũng không dám khua môi múa mép trước người như vậy.
Nhưng ngay cả gia tộc họ Trần cũng không thể nhờ vả người như vậy, Lâm Thiên và ông ngoại sao có thể làm được?
Trong phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện Nhân Ái.
Ông Dương đang nằm trên giường bệnh.
Ông ta đã chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng thường.
Lâm Thiên cùng ông ngoại, Thạch Hàn đi vào phòng bệnh.
Ông Dương đang nằm tựa lưng vào thành giường.
“Ngài Dương.” Lâm Thiên chào hỏi ông ta.
Trong lòng Lâm Thiên rất cảm ơn ông Dương.
“Anh Dương.” Ông ngoại cũng chào hỏi.
Ông Dương nhìn vào Lâm Thiên cùng ông ngoại.
“Ông Lê, Lâm Thiên, để cho hai người phải chịu khổ rồi.
Tôi hiện tại đã là người sắp gần đất xa trời, năng lực cũng có hạn, không thể cứu được Tỉnh Xuyên.” Ông Dương lắc đầu, thở dài.
“Sao ông lại nói như vậy? Nếu không phải ông hết lòng giúp đỡ thì tôi cùng cháu vân sao có thể đứng ở đây được?” Ông ngoại nói.
Bây giờ Lâm Thiên cùng ông ngoại có thể giữ được mạng, hơn nữa còn có thể bình an vô sự ở ngoài này chính là nhờ ông Dương dùng hết sức lực để bảo vệ.
“Tỉnh Xuyên mà tôi cống hiến cả đời để xây dựng đã không còn.
Nói thật, tôi…” Ông ngoại nói tới đây liền nghẹn ngào.