Ngay sau đó, Triệu Linh nắm lấy tay Lâm Thiên mà nói:
"Hiện tại Lâm Thiên là bạn trai của tôi, Chu Tuấn anh hãy từ bỏ đi!"
Triệu Linh làm như vậy hiển nhiên là muốn chọc tức Chu Tuấn.
"Cô...!Các người..."
Quả nhiên hai mắt của Chu Tuấn đỏ lên vì tức giận, cậu ta theo đuổi Triệu Linh lâu như vậy, chưa bao giờ được chạm vào Triệu Linh, kết quả lại nhìn thấy Triệu Linh chủ động nắm tay người con trai khác, cậu ta đương nhiên vô cùng tức giận.
"Lâm Thiên, anh vậy mà lại cướp đi người phụ nữ của tôi!"
Chu Tuấn vô cùng phẫn nộ xông lên túm lấy áo của Lâm Thiên.
"Chu Tuấn anh muốn đánh nhau hả? Nếu thế thì tôi sẽ đánh cùng anh!" Lâm Thiên cười lạnh.
Triệu Linh vội vàng kêu lên: "Chu Tuấn anh điên rồi à, anh không biết đây là đâu hả? Anh mà đánh nhau ở đây, ba anh cũng sẽ bị mắng đấy!"
Tiệc rượu từ thiện hôm nay là do bộ phận cấp tỉnh tổ chức, mặc dù nhà họ Chu của cậu là một trong tứ đại gia tộc, cũng tuyệt đối không dám làm xằng bậy.
Sau khi Chu Tuấn nghe được lời đấy mới thả Lâm Thiên ra, nhưng mà trên mặt cậu ta vẫn tràn đầy sự bất mãn.
"Chu Tuấn, anh có phải rất tức giận không? Vậy tôi cho anh tức nữa nha."
Lâm Thiên vừa nói vừa ôm lấy Triệu Linh.
Ngay lúc Triệu Linh bị ôm, thân thể mềm mại của cô ấy run nhẹ, khuôn mặt của cô ấy đỏ ửng hết lên, nhưng cô cũng không hề phản kháng lại.
"Các người...!các người..."
Chu Tuấn nhìn thấy Lâm Thiên ôm Triệu Linh, cậu tức giận đến nỗi muốn phun máu, đây là việc cậu ta luôn mong ước được làm vậy mà bây giờ nhìn thấy Lâm Thiên làm được, cậu ta đương nhiên rất tức giận, hai mắt long sòng sọc!
Lâm Thiên cười nói: "Có phải là rất tức giận không? Có phải là rất ghen tỵ không? Thế thì lại đúng rồi!"
Lâm Thiên không hề có thiện cảm với Chu Tuấn này.
Lúc trước khi Lâm Thiên tham gia vào trận đấu quyền anh, bị Chu Tuấn chèn ép, 吃个饭都要清场, còn muốn đuổi Lâm Thiên ra ngoài.
Vì vậy, Lâm Thiên không chút khách khí với loại người này.
"Các người...!Các người đợi đấy!"
Sau khi Chu Tuấn để lại câu này liền tức giận xoay người rời đi.
"Triệu Linh, chúng ta cũng đi thôi."
Lâm Thiên ôm lấy Triệu Linh trực tiếp quay người rời đi.
Lúc này mấy cậu ấm cô chiêu đang vây quanh xem đang tranh luận kịch liệt.
"Triệu Linh vậy mà lại yêu đương với lại cậu chủ Thiên Thiên à? Khó trách hôm qua nhà họ Triệu bỗng nhiên chấm dứt hợp tác với nhà họ Phạm , dừng chèn ép Tập đoàn Tỉnh Xuyên."
"Nói như vậy thì chẳng lẽ nhà họ Triệu với Tập đoàn Tỉnh Xuyên sẽ liên kết lại hả?"
...
Bọn họ hiểu rõ nếu thật sự như vậy, chắc chắn sẽ trở thành một tin tức chấn động.
Sau khi Lâm Thiên với Triệu Linh đi ra ngoài được một lúc, Lâm Thiên vội vàng buông Triệu Linh ra.
"Triệu Linh, thật xin lỗi vì lúc nãy đã tự lý ôm lấy cô." Lâm Thiên sờ sờ mũi.
"Đây là lần đầu tiên tôi bị con trai ôm đấy." Triệu Linh nhỏ nhẹ nói, tỏ ra có chút thẹn thùng.
Ngay sau đó, Triệu Linh ngẩng đầu cười nói:
"Anh cũng là vì chọc tức Chu Tuấn thôi, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh ta, tôi cũng vô cùng hả giận!"
"Tên Chu Tuấn này chắc không dễ dàng từ bỏ thế đâu, chúng ta phải luôn đề phòng, đặc biệt là cô nhớ chú ý an toàn." Lâm Thiên nói.
"Ừ, cảm ơn đã quan tâm!" Triệu Linh nở một nụ cười sáng lạn.
"Triệu Linh, nói thật nếu như họ Triệu nhà cô có thể liên kết với Tỉnh Xuyên nhà tôi, tôi cảm thấy có thể thắng lợi gấp đôi, cô có thể nói giúp với ông của cô.
Để cho ông hợp tác với Tỉnh Xuyên nhà tôi."
Hiện giờ trong tứ đại gia tộc, nhà họ Phạm có quan hệ mật thiết với nhà họ Chu, Tỉnh Xuyên tuy mạnh nhưng lại bị cô lập, nếu như có thể mượn sức trở thành đồng minh của nhà họ Triệu, tuyệt đối là chuyện vô cùng tốt.
"Được rồi, tôi sẽ nhắc với ông tôi nhưng mà có được hay không cũng không thể biết được, tôi không thể quyết định được." Triệu Linh nói.
"Tôi hiểu được.
Cô có thể giúp đỡ đề cập tới như vậy là đủ rồi." Lâm Thiên mỉm cười nói.
"Đây không phải là cháu gái ông, Triệu Linh hay sao?”.
Cách đó không xa vang lên một tiếng nói.
Ngay sau đó, Lê Chí Thành cười cười mà bước tới.
"Ông Chí Thành." Mặt Triệu Linh tươi cười chào hỏi Lê Chí Thành.
"Ông không ngờ được là hai đứa các cháu lại biết nhau, lúc nãy ông vừa đi qua thấy bọn cháu trò chuyện rất vui vẻ, xem ra… hai đứa cũng hợp nhau ghê, ha ha." Lê Chí Thành cười nói.
Dù sao Lâm Thiên đến đây cũng chưa lâu, Lê Chí Thành tất nhiên kinh ngạc khi thấy Lâm Thiên lại quen biết với Triệu Linh.
"Ông ngoại, hôm qua nhà họ Triệu ngừng hợp tác với nhà họ Phạm , có thể dừng không chèn ép Tập đoàn Tỉnh Xuyên nữa, toàn bộ đều nhờ Triệu Linh giúp đỡ, cô ấy đã dùng cái chết để thỏa hiệp với giám đốc Triệu đấy." Lâm Thiên nói.
"Hả? Hóa ra là như thế!" Lê Chí Thành đột ngột hiểu ra.
Ngay sau đó, Lê Chí Thành nhìn Lâm Thiên, ý tứ sâu xa cười nói:
"Lâm Thiên, Triệu Linh vì giúp cháu lại có thể lấy cái chết ra dọa ông nội con bé, như thế xem ra quan hệ của các cháu cũng rất đặc biệt đấy!"
Triệu Linh vội vàng giải thích nói: "Ông Chí Thành, cháu giúp Lâm Thiên là bởi vì anh ấy đã cứu mạng cháu."
"Hóa ra là thế, xem ra giữa các cháu cũng đã xảy ra nhiều chuyện nhỉ, ông thật sự bất ngờ đấy." Lê Chí Thành cười nói.
Dừng lại một chút, Lê Chí Thành tiếp tục nói:
"Đúng rồi Lâm Thiên à, ông đưa cháu đi làm quen mấy người."
"Vâng."
Sau khi Lâm Thiên đồng ý liền tạm biệt Triệu Linh, sau đó đi theo sau ông ngoại.
"Lâm Thiên, lúc nãy khi ông vừa qua, nghe được mọi người đang nói cháu là người yêu Triệu Linh, có đúng không vậy?" Lê Chí Thành cười tủm tỉm hỏi.
"Ông ngoại, vừa nãy cháu đùng là có cùng với Triệu Linh giả làm người yêu, nhưng mà là để chọc tức Chu Tuấn, không phải là thật đâu." Lâm Thiên cười khổ nói.
"Hóa ra là như vậy." Lê Chí Thành gật gật đầu.
Ngay sau đó, Lê Chí Thành chuyển chủ đề:
"Nếu như cháu với Triệu Linh yêu nhau cũng xem như là một việc tốt, con bé rất xinh đẹp, gia thế cũng tốt, nếu hai đứa yêu nhau, sau này cháu kế thừa Tỉnh Xuyên sẽ có nhà vợ là nhà họ Triệu giúp đỡ, càng dễ dàng hơn để đối phó với nhà họ Phạm ."
"Ông ngoại, cháu..." Lâm Thiên cười một cách ngượng ngùng.
"Ha ha, cháu đừng nghĩ nhiều, ông chỉ là nêu ý kiến thế, ông không ép buộc cháu đâu." Lê Chí Thành cười ha ha.
Dưới sự hướng dẫn của ông ngoại, Lâm Thiên đi vào chính giữa tiệc rượu.
Lúc trước Lâm Thiên luôn đứng ở bên ngoài tiệc rượu, xung quanh căn bản đều là mấy cậu ấm cô chiêu.
Mà ở chính giữa tiệc rượu đều là những nhân vật có máu mặt trong giới chính trị, kinh doanh.
"Vân Nhi đến đây đi, qua đây qua đây, ông giới thiệu cho cháu."
Ngay tức khắc Lê Chí Thành kéo lấy Lâm Thiên, giới thiệu mọi người cho Lâm Thiên.
"Vân Nhi, vị này là Bí thư Trịnh của tỉnh chúng ta."
"Vị này là cục trưởng Lư Cục trưởng Cục Tài Nguyên và Môi Trường tỉnh ta."
"Vị này là..."
...
Ông ngoại giới thiệu một loạt toàn những người là nhân vật có máu mặt của tỉnh Tây Xuyên.
Lâm Thiên lần lượt bắt tay hỏi thăm từng người.
Những người này trước đây Lâm Thiên chỉ có thể nhìn thấy được ở trên TV.
Lâm Thiên đi cùng với Lê Chí Thành, tự nhiên làm cho mấy ông chủ xung quanh không khỏi chú ý.
"Vị này là cháu ngoại của ông Liễu, Lâm Thiên à?"
"Nghe nói Lâm Thiên này rất lợi hại, Lê Chí Thành cố ý bồi dưỡng cậu ta thành người kế nghiệp đấy."
...
Xung quanh có rất nhiều ông chủ đang nhìn chằm chằm Lâm Thiên, đợt gần đây bọn họ đều nghe nói về Lâm Thiên nhưng mà đây là lần đầu tiên được gặp Lâm Thiên.
Ông cụ nhà họ Triệu cũng ở bên cạnh.
Lê Chí Thành đưa Lâm Thiên đến trước mặt ông.
"Ông Triệu à, hôm qua cảm ơn ông rất nhiều.
Ông đã lựa chọn không thông đồng làm càn với nhà họ Phạm là vô cùng đúng đắn." Lê Chí Thành cười nói.
"Đừng cảm ơn tôi, vẫn là cảm ơn cháu trai ông đi, nếu không phải là cháu gái tôi nợ cậu nhóc một đại ơn, tôi cũng không nửa đường rút lui, cắt đứt quan hệ với nhà họ Phạm đâu." Ông Triệu hờn dỗi mà nói.
"Ha ha, sau khi ông cắt đứt quan hệ với nhà họ Phạm , có thể lựa chọn đồng minh với chúng tôi đây." Lê Chí Thành ha ha cười.
Ngay lúc này, Triệu Linh cũng vừa đi tới.
"A, mọi người đều ở trong này ạ.
Nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?" Triệu Linh vừa nói vừa bước tới.
"Linh Nhi, vừa nãy ông nghe người ta đồn, nói cháu yêu đương với Lâm Thiên, đấy là chuyện gì vậy?" Ông Triệu nghiêm mặt hỏi.
"Ông à, đó là cháu với Lâm Thiên giả bộ thôi, để lừa Chu Tuấn." Triệu Linh cười nói.
"Đứa bé này, cháu giả vờ như vậy, người khác truyền ra lại tưởng là thật, đấy không phải là hủy hoại đi danh tiếng của cháu à?" Ông Triệu bất đắc dĩ.
"Ông à, như thế không phải rất tốt sao, sau này Chu Tuấn cùng mấy người khác muốn theo đuổi cháu, nghe đồn rằng cháu có bạn trai rồi, tự động sẽ bỏ cuộc." Triệu Linh cười mà nói.
Ông Chí Thành tủm tỉm cười nói: "Ông này, tôi lại nghĩ là hai đứa nhóc này rất hợp nhau, cháu gái của ông cũng không thích yêu đương với mấy vị công tử khác thế thì chúng ta tác hợp cho bọn nó đi?"
Sau khi Triệu Linh nghe được lời này, sắc mặt liền đỏ lên.
Lâm Thiên cũng có chút xấu hổ.
Ngay đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng.
"Lâm Thiên, lâu rồi không gặp!"
Lâm Thiên vừa nghe thấy giọng nói này cảm thấy có chút quen thuộc.
Ngay sau đó Lâm Thiên quay đầu lại, đập ngay vào mắt là một thân hình to lớn, thoạt nhìn qua là một thanh niên uy phong lẫm liệt.
Lúc Lâm Thiên nhìn thấy người nọ, đồng tử đột nhiên co lại.
Anh ta chính là Phạm Nhật Long!