Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 267: Thu Hoạch




Nhờ có Triệu Phúc dẫn đường, nhóm người trực tiếp đi thẳng vào trong.

"Cậu Triệu!" Vài nhân viên phụ trách vòng đu quay liếc mắt một cái liền nhận ra Triệu Phúc.

"Tôi dẫn bạn đến chơi, để chúng tôi đi trước!"Triệu Phúc đắc ý nói.

"Cậu Triệu, mời cậu tới bên này." Nhân viên công tác làm động tác mời.

"Ai cho anh nhảy hàng, anh dựa vào cái gì chen ngang hàng?"

"Đúng vâỵ, anh dựa vào cái gì chen ngang hàng!"

Mấy người xếp hàng nhìn thấy có người chen ngang đều cảm thấy bất mãn.

Triệu Phúc quay đầu nhìn về phía những người này, lớn tiếng nói:

"Ông đây tên là Triệu Phúc! Ông đây là con trai của một cổ đông công viên giải trí Kim Hoa! Các người là cái thá gì?"

Sau khi những người này nghe vậy lập tức biến sắc, sau đó không còn dám nhiều lời.

Triệu Phúc thấy thế lúc này mới lộ ra vẻ hài lòng.

"Đi, vào bên trong vòng đu quay thôi!" Triệu Phúc vẫy tay.

Bên trong đu quay.

Lâm Thiên và Chu Ân ngồi ở một bên, Triệu Phúc và hai người bạn của anh ta ngồi một bên khác.

Lúc đầu Triệu Phúc muốn ngồi một bên với Chu Ân, kết quả bị Chu Ân từ chối.

Theo vòng đu quay lên cao.

"Cao thật đấy, tôi có chút sợ!" Chu Ân yên tĩnh một chút nắm lấy cánh tay Lâm Thiên.

"Đừng sợ, không rơi được đâu." Lâm Thiên mỉm cười.

Nhìn thấy cảnh này, trong ánh mắt Triệu Phúc toàn là ghen ghét không thôi.

"Cậu nhóc, đến đây, chúng ta đổi chỗ đi!" Triệu Phúc nói với Lâm Thiên.

"Tại sao tôi lại phải đổi chỗ cho anh?" Lâm Thiên khinh thường cười một tiếng.

Triệu Phúc nghe vậy lập tức nhướng mày, anh ta tưởng Lâm Thiên sẽ e ngại thân phận của anh ta, sau đó ngoan ngoãn cùng anh ta đổi chỗ ngồi, kết quả Lâm Thiên lại hỏi ngược lại anh ta.

"Bởi vì tôi đã trả tiền mua vé!" Triệu Phúc kiêu ngạo nói.

Vòng đu quay được thu phí riêng.

"Không phải chỉ là 350 nghìn tiền vé thôi sao? Cầm đi!"

Lâm Thiên cười lạnh, sau đó lấy ra 350 nghìn ném đến trước mặt Triệu Phúc.

"Cậu..."

Sắc mặt Triệu Phúc sa sầm.

"Cậu nghĩ tôi mà thiếu 350 nghìn này sao?" Triệu Phúc khó chịu nói.

Ngay sau đó, Triệu Phúc đem tiền ném về lại trước mặt Lâm Thiên.

Trong lòng Triệu Phúc cực kì khó chịu, thậm chí anh ta muốn xông tới đánh Lâm Thiên, chỉ là nhìn thấy Chu Ân ở bên cạnh nên nhịn lại.

"Lâm Thiên, cậu đừng có ngông cuồng.

Loại người như cậu không có vốn liếng để ngôn cuồng đâu, loại người như cậu bình thường không có kết cục tốt." Sắc mặt Triệu Phúc âm trầm.

Câu nói của Triệu Phúc tràn đầy ý tứ uy hiếp Lâm Thiên, tựa như anh đắc tội anh ta sẽ không có kết quả tốt.

Ở bên cạnh, Chu Ân nghe vậy không khỏi cười thầm.

Cô biết, Triệu Phúc tưởng Lâm Thiên là người bình thường không có tiền, nhưng Lâm Thiên là thân phận gì Chu Ân biết rất rõ ràng.

"Cậu Triệu, cảm ơn cậu đã nhắc nhở." Lâm Thiên cũng lộ ra một nụ cười hào hước.

Sau khi xuống vòng đu quay, một nhóm năm người lại đi tới trước khu vực nhà ma xếp hàng.

"Bụng tôi hơi đau, tôi đến nhà vệ sinh.

Tôi cũng thường xuyên đi vào trong nhà ma, các người đi xếp hàng đi, ta thì không đi vào đâu."Triệu Phúc nói.

Triệu Phúc sau khi nói xong, liền rời khỏi khu vực xếp hàng.

"Tên Lâm Thiên kia cũng dám dành Chu Ân với tôi, nhìn xem tôi có chỉnh chết cậu không!" Triệu Phúc lộ ra một nụ cười lạnh.

Triệu Phúc trước kia từng có một đoạn thời gian theo đuổi Chu Ân, bởi vì hoàn toàn không có hi vọng cho nên anh ta mới từ bỏ.

Hiện tại anh ta nhìn thấy Chu Ân, vậy mà Chu Ân lại đi cùng một người nghèo, mặc bộ quần áo tồi tàn đi chơi ở khu vui chơi.

Vừa mới ở bên trên đu quay, Chu Ân còn nắm lấy cánh tay Lâm Thiên, đương nhiên cái này khiến trong lòng của anh ta vô cùng không cam lòng!

Ngay sau đó Triệu Phúc đi vào phòng điều hành nhà ma.

"Cậu chủ Triệu!"

Mấy nhân viên trong phòng điều hành sau khi nhìn thấy Triệu Phúc liền vội vàng đứng lên chào.

Triệu Phúc là con trai của cổ đông lớn thứ ba của công viên giải trí Kim Hoa, thường xuyên đến công viên để dạo chơi,nhân viên công tác ở công viên này đều biết anh ta.

"Cho tôi một trang phục giả quỷ, tôi muốn đến nhà ma giả quỷ." Triệu Phúc nói.

"Cậu Triệu, công việc giả quỷ, sao có thể để cậu đi được ạ." Một nhân viên công tác nói.

"Anh là ai mà nói nhảm nhiều như vậy, tranh thủ thời gian lấy ra đi! Phải lấy loại trang phục và đạo cụ kinh khủng nhất!" Triệu Phúc không nhịn được nói.

Ý nghĩ của Triệu Phúc rất đơn giản, đi vào nhà ma giả quỷ hù dọa Lâm Thiên, để Lâm Thiên ở trong nhà ma xấu mặt trước mắt Chu Ân!

Một bên khác.

Sau bảy tám phút xếp hàng, Lâm Thiên, Chu Ân, và hai người bạn kia của Triệu Phúc thuận lợi tiến vào nhà ma, tia sáng trong nháy mắt tối xuống.

Trong phòng truyền ra những âm thanh vô cùng kinh khủng.

"Chu Ân, cô đã tới nhà ma chưa?" Lâm Thiên mở miệng hỏi.

"Không có, ta...!Ta có chút sợ." Chu Ân yếu ớt nói.

"Không có chuyện gì đâu, tôi ở bên cạnh cô đây." Lâm Thiên vừa cười vừa nói.

"A!"

Đúng vào lúc này, bên cạnh có một pho tượng quỷ đói đột nhiên hét thảm một tiếng.

"A a!" Chu Ân bị dọa đến vội vàng ôm lấy Lâm Thiên.

Lâm Thiên chỉ cảm thấy một mùi hương thơm của người đẹp mềm mại như ngọc.

Chu Ân bình tĩnh một chút cũng kịp phản ứng lại, mặt của cô "Xoát" một chút liền trở nên đỏ bừng.

Cô ấy chưa từng chủ động mạnh dạng ôm một người con trai.

May mắn bên trong nhà ma ánh đèn mờ tối mới không để Lâm Thiên thấy bộ dạng cô ấy mặt đỏ tới mang tai.

"Chu Ân, đi theo tôi, đừng sợ!"

Lâm Thiên trực tiếp kéo cánh tay trắng nõn như ngọc của Chu Ân.

Tay Chu Ân được Lâm Thiên giữ chặt, cả người cô ấy run lên như chạm phải điện.

Nhưng cuối cùng cô ấy cũng không có hất tay của người đàn ông này ra, mà là tùy ý để nam nhân này kéo đi.

Một đường tiến lên, bên trong nhà ma xác thực rất âm trầm kinh khủng nhưng Chu Ân lại không giống trước đó bị dọa đến mức kêu ra tiếng.

"Chu Ân, không nghĩ tới cô bình thường là người phụ nữ kiên cường nhưng kết quả ở trong cuộc sống cũng là một cô gái yếu đuối, cũng cần người đàn ông bảo vệ." Lâm Thiên cười nói.

Mặt Chu Ân hơi đỏ lên, cũng không có nói cái gì.

"Gừ gừ!"

Đúng lúc này, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một bóng đen, kèm theo tiếng kêu quái dị.

Nhìn vào ánh sáng lờ mờ, đó là một con quỷ đói ăn mặc vô cùng kinh dị với những chiếc răng nanh, đôi mắt còn sáng xanh.

"A a!"

Chu Ân bị dọa đến kêu to, nắm chặt lấy tay Lâm Thiên.

Ngay cả hai người bạn của Triệu Phúc cũng bị "ma thật" này làm cho sợ hãi đến mức ôm nhau và la hét.

Chỉ gặp quỷ đói nhảy ra, trực tiếp nhào về phía Lâm Thiên.

"Đmm!"

Lâm Thiên cũng bị giật nảy mình, nhìn thấy người giả quỷ này chạy tới, Lâm Thiên theo bản năng liền vung chân lên.

"Ôi!"

Kèm theo tiếng la hét quỷ đói bị đạp ngã xuống đất trong tích tắc cũng hét lên một tiếng.

"Hử? Âm thanh của người?"

Khi mọi người nghe tiếng la, đây không phải tiếng của người sao?

"Lâm Thiên, tôi nghe nói có đôi khi bên trong nhà ma sẽ có người thật đóng vai quỷ.

Cái này...!Cái này sẽ không là người đóng vai chứ?" Chu Ân nói.

"Thật là có khả năng.

Vậy tôi không phải đá phải nhân viên công tác?" Lâm Thiên lộ ra một vẻ xấu hổ.

Ngay sau đó, Lâm Thiên nhanh chóng lấy điện thoại ra, bật đèn pin của điện thoại lên, dùng đèn pin chiếu vào "quỷ đói".

Sau đó nhanh chóng bước tới giúp đỡ anh ta đứng dậy.

"Vị nhân viên công tác này, thật không có ý gì, anh dọa người cũng đừng hướng trên người ta nhào đến hù dọa tôi.

Khó đảm bảo tôi không xuất thủ." Lâm Thiên lúng túng nói.

"ĐM, anh ra tay cũng quá hung ác đó!" Con quỷ đói hô lớn.

"Hả? Sao giọng nói quen thuộc như vậy?" Mọi người đều sửng sốt.

Ngay sau đó, Lâm Thiên đưa tay kéo mặt nạ trên đầu anh ta xuống.

"Cậu chủ Triệu!"

Mọi người vừa nhìn thấy, mẹ nó đây không phải là Triệu Phúc sao? Mặc dù Triệu Phúc muốn che mặt nhưng vẫn bị mọi người nhìn thấy.

Trên mặt Triệu Phúc còn in một dấu giày, hiển nhiên do vừa rồi bị Lâm Thiên đá.

"Triệu Phúc, anh...!không phải nói bụng của anh đau nên đi vệ sinh sao? Tại sao lại ở chỗ này đóng vai quỷ?" Chu Ân nghi ngờ nói.

"Anh...!không phải là anh muốn trêu chọc em sao." Triệu Phúc cười khan nói.

Triệu Phúc cũng lúng túng không thôi.

Ngay sau đó, Triệu Phúc nhìn về phía Lâm Thiên.

"Thằng kia, ĐM do cậu đá tôi đúng không?" Triệu Phúc tức giận trừng mắt Lâm Thiên.

"Ai bảo anh muốn giả quỷ dọa người, tôi làm sao biết là anh?" Lâm Thiên buông tay nói.

Chu Ân cũng nói: "Triệu Phúc, anh ấy xác thực không biết là anh."

"Được rồi, được rồi!"

Triệu Phúc chỉ có thể khoát tay, cắn răng nuốt vào bụng.

Lúc đầu anh ta muốn để Lâm Thiên xấu hổ, kết quả cuối cùng thiệt thòi chính là anh ta.

Triệu Phúc rất muốn nổi điên nhưng anh ta biết mình không thể làm vậy, không thể phá hỏng hình tượng của mình trước mặt Chu Ân nên chỉ đành xem như không có chuyện gì.

Nhưng khoản thù này anh ta sẽ ghi tạc trong lòng.

Sau khi ra khỏi nhà ma đã là ba giờ chiều, Chu Ân nói hơi mệt chút liền cùng Triệu Phúc tạm biệt, sau đó cùng Lâm Thiên cùng rời khỏi công viên giải trí.

Lâm Thiên một đường lái xe đưa Chu Ân về nhà.

Dọc theo con đường này, Lâm Thiên cũng không nghĩ đề cập với Chu Ân việc đến Tỉnh Xuyên, bởi vì buổi sáng trước khi xuất phát Lâm Thiên cũng đã nói hôm nay chỉ đi chơi, không bàn luận những chuyện này.

Đương nhiên, trải qua chuyện đi chơi hôm nay, quan hệ giữa Lâm Thiên và Chu Ân cũng kéo gần lại rất nhiều, đối với Lâm Thiên mà nói chính là thu hoạch lớn nhất.

Tiểu khu nhà của Chu Ân.

"Lâm Thiên, hôm nay thật cảm ơn anh đã giúp tôi trải qua một ngày vui vẻ như vậy.

Chuyện hôm nay nhất định tôi sẽ ghi nhớ ở trong lòng." Chu Ân mỉm cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.