“Khu vui chơi sao?” Chu Ân ngạc nhiên nói.
Thành thật mà nói, mặc dù Chu Ân là một nữ doanh nhân có tài kinh doanh giỏi, nhưng cô ấy chưa bao giờ đến khu vui chơi vì cô ấy không có thời gian.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, cả hai cùng bước vào thang máy.
Trong thang máy có một người đàn ông mặc đồ vest.
Lâm Thiên nhìn kỹ lại, có phải là người anh đã gặp lúc mua xe ở cửa hàng 4S ngày hôm qua.
Có phải người đàn ông đeo kính râm ngày hôm qua? Lúc đó anh ta tự nhận mình là quản lý an ninh của công ty đó.
"Là...!là anh!"
Khi người đàn ông nhìn thấy Lâm Thiên và Chu Ân cùng nhau bước vào thang máy, anh ta run sợ.
“Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được anh ở đây.” Lâm Thiên nở nụ cười đùa giỡn.
“Lâm Thiên, anh biết anh ta sao?” Chu Ân tò mò hỏi.
“Anh ta đã gây rắc rối cho tôi, đây có coi như là người quen không?” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
"Ồ? Anh ta đã gây rắc rối cho anh à?" Chu Ân ngạc nhiên.
Ngay sau đó, Chu Ân nhìn người đàn ông kia, nói:
"Cậu Lý, lá gan cậu thật lớn ha.
Cậu có biết vị này là ai không? Đây là cháu ngoại của ông Lê Chí Thành tập đoàn Tỉnh Xuyên đấy."
"Cái gì! Cháu...!cháu ngoại của Lê Chí Thành sao?" Người đàn ông bị dọa sợ đến thay đổi sắc mặt.
Ngày hôm qua anh ta đoán rằng Lâm Thiên có thân phận khác thường, nhưng anh ta không ngờ rằng thân phận của Lâm Thiên lại kinh khủng như vậy.
Lúc này, thang máy xuống đến tầng một.
“Chu Ân, đi thôi, loại rác rưởi này tôi không thèm tốn nước bọt với anh ta.” Lâm Thiên nói.
Chu Ân che miệng cười, bước ra khỏi thang máy.
Về phần người đàn ông, anh ta hoảng sợ đến mức tê liệt, gục ngã trong thang máy...
Sau khi anh cùng Chu Ân rời khỏi công ty, Lâm Thiên trực tiếp chở Chu Ân đến công viên giải trí Kim Hoa.
...
Một bên khác.
Bên trong cao ốc Tỉnh Xuyên, trong văn phòng của Lê Văn Hải.
Đối với Lê Văn Hải mà nói sáng nay đã rất dằn vặt, anh ta sợ mình đột nhiên nhận được thông báo của ông nội rằng Lâm Thiên đã thành công dẫn người về.
Về phần vết thương của anh ta ngày hôm qua đều là vết thương ngoài da, sau khi xử lý xong anh ta liền xuất viện.
Lúc này, Lê Hằng vội vàng đi vào văn phòng nói:
"Cháu trai Lê Văn Hải ơi! Tin tốt, buổi sáng Lâm Thiên không đến công ty, mà là đến công ty của Chu Ân.
Điều này đủ cho thấy tối hôm qua nhất định không thuyết phục được Chu Ân, cho nên hôm nay tiếp tục đi tìm Chu Ân."
Sau khi Lê Văn Hải nghe thấy vậy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Văn Hải, thằng nhóc Lâm Thiên đó vẫn tiếp tục tìm Chu Ân, chúng ta không thể nhàn rỗi vậy được, phải tìm cách, không thể cứ ngồi chờ chết được.” Lê Hằng nói.
“Chú Hằng, chú còn có kế hoạch gì nữa à?” Lê Văn Hải hỏi.
Đúng lúc này, điện thoại của Lê Hằng vang lên.
Lê Hằng nhanh chóng trả lời điện thoại.
"Cái gì? Cả hai cùng đến Công viên giải trí Kim Hoa? Được rồi, tôi hiểu rồi!" Ánh mắt Lê Hằng nghiêm nghị.
Sau khi cúp điện thoại.
"Thằng nhóc này thật có năng lực đấy.
Thậm chí có thể lôi kéo Chu Ân đi khu vui chơi.
Xem ra cậu ta đã giành được sự ưu ái của Chu Ân, hiện tại tình huống rất bất lợi cho chúng ta!" Lê Hằng lắc đầu.
"Cái gì? Cậu ta thật sự đã hẹn được Chu Ân? Chú Hằng, nghĩ cách gì đi chứ!" Vẻ mặt Lê Văn Hải đầy lo lắng.
“Bây giờ tình thế đã hoàn toàn rơi vào tay Lâm Thiên, muốn đảo ngược tình thế thì phải ra tay thật tàn nhẫn!” Lê Hằng nheo mắt nói.
...
Bên này.
Lâm Thiên lái xe đưa Chu Ân đến Công viên giải trí Kim Hoa.
Công viên giải trí Kim Hoa là công viên giải trí lớn nhất toàn khu vực Tây Nam, Tập đoàn Tỉnh Xuyên cũng tham gia đầu tư vào đây, chiếm 35% cổ phần, tuy không tham gia điều hành nhưng là cổ đông lớn ở đây.
Khu vực bên trong và bên ngoài Công viên giải trí Kim Hoa đều rất náo nhiệt.
Sau khi xếp hàng mua vé, Lâm Thiên và Chu Ân thuận lợi vào khu vui chơi.
“Oa, nhiều người quá, thật náo nhiệt ha!” Tròng mắt của Chu Ân sáng lên.
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Thiên, hai người nhanh chóng đi dạo một nửa công viên giải trí.
Vì Chu Ân không can đảm nên cô ấy không dám thử những trò chơi mạo hiểm trên cao, nên cô ấy chỉ chơi những trò chơi dành cho trẻ con, ví dụ như xe hơi, băng chuyền và một số trò chơi nhỏ.
Nhưng Chu Ân vẫn có được một buổi vui chơi vui vẻ.
Sau khi ra khỏi trò chơi xe điện đụng .
“Lâm Thiên, thật thú vị.” Chu Ân cười vui vẻ.
“Cô có thấy ngoài công việc ra, trên đời này còn có một vài thứ khác gọi là hưởng thụ cuộc sống.” Lâm Thiên cười nói.
"Lâm Thiên, cảm ơn anh.
Nếu anh không mang tôi đến đây, có lẽ cả đời tôi sẽ không bao giờ đến khu vui chơi." Chu Ân vẫn cười vui vẻ.
"Cô chơi cũng khát rồi, cô ở chỗ này chờ, tôi đi mua đồ uống!"
Lâm Thiên không nhanh không chậm đi đến một cửa hàng nước hoa quả tươi.
Thực sự mà nói, những thứ trong khu vui chơi rất đắt, một ly nước dưa hấu ép có giá 105 nghìn.
Nếu là Lâm Thiên đã từng nghèo trước đây, e rằng anh thậm chí không đủ tiền mua một ly nước dưa hấu như vậy nữa.
Sau khi Lâm Thiên mua nước dưa hấu trở về, anh thấy trước mặt Chu Ân có thêm hai nam một nữ, tổng cộng là ba người.
Lâm Thiên liếc mắt nhìn, hai người đàn ông mặc đồ hàng hiệu, trên tay đeo đồng hồ hiệu.
Người phụ nữ mặc váy và xách một chiếc túi Hermes.
Một trong những người đàn ông có cái lưng to đang nói chuyện với Chu Ân dường như biết cô ấy.
“Chu Ân, nước dưa hấu ép.” Lâm Thiên đưa nước trái cây cho Chu Ân.
“Cảm ơn anh Lâm Thiên.” Chu Ân cười cầm lấy nước dưa hấu, sau đó uống một ngụm.
"Chu Ân, anh ta có phải là người bạn mà cô đã nói đến không? Cô đến khu vui chơi này cùng anh ấy sao?" Người đàn ông hỏi, nhìn lên nhìn xuống dò xét Lâm Thiên.
Khi nhìn thấy cách ăn mặc của Lâm Thiên rất bình thường, ánh mắt anh ta lập tức lộ ra vẻ khinh thường.
“Vâng.” Chu Ân gật đầu.
Nghe xong lời này, người đàn ông lưng to đi tới bên cạnh Lâm Thiên.
"Xin chào, tôi là Triệu Phúc, là một đối tác kinh doanh và là bạn bè của Chu Ân."
Triệu Phúc vừa nói vừa đưa tay ra.
“Xin chào, tôi tên là Lâm Thiên.” Lâm Thiên cũng đưa tay bắt tay với anh ta.
"Cậu nhóc, cậu thật lợi hại đó nha! Cậu có thể đưa được em gái Chu Ân đến khu vui chơi xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh tán gái đó nha.
Em gái Chu Ân nổi tiếng là khó xử lý đấy." Triệu Phúc cười nói.
“Anh quá khen rồi.” Lâm Thiên không khiêm tốn cũng không hống hách.
Khi Triệu Phúc vừa nói, anh ta cũng vừa lấy ra một gói khăn giấy ướt, sau đó rút khăn ướt ra lau bàn tay mà anh ta đã bắt tay với Lâm Thiên.
Vừa lau, anh ta vừa cho biết: "Tôi là người bị bệnh thích sạch sẽ, nên luôn mang theo khăn giấy bên người, lỡ đụng vào thứ bẩn thì phải lau tay."
Sau khi Lâm Thiên nghe xong, lông mày của anh khẽ cau lại: "Anh Triệu, ý anh là tay của tôi bẩn?"
“Haha, đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm tôi.
Tôi không nhắm vào cậu đâu.” Triệu Phúc cười nói.
Ngay sau đó, Triệu Phúc cười nói tiếp:
"Em gái Chu Ân, bạn bè em kết giao ở đâu vậy? Nhìn như thế nào cũng thấy… sao trông nhếch nhác thế, lại còn mang một đôi giày thể thao không phải hàng hiệu."
Một nam một nữ phía sau Triệu Phúc cũng che miệng cười.
Trước khi Triệu Phúc nói tiếp, Lâm Thiên đã tiến lên một bước cười lạnh nói:
"Thì sao, tôi thích đi giày thể thao không phải hàng hiệu không được sao?"
"Đương nhiên có thể.
Dù sao cũng hợp với thân phận của cậu.
Tôi là người thẳng thắng có gì nói nấy, em gái Chu Ân cũng biết tính nên anh đừng tức giận." Triệu Phúc cười nói.
Ngay sau đó, Triệu Phúc quay lại nhìn Chu Ân.
"Chu Ân, hôm nay anh cùng với bạn đến khu vui chơi để xem xét tình hình của khu vui chơi cho cha anh.
Bây giờ chúng ta lại tình cờ gặp nhau, hay chúng ta cùng nhau đi." Triệu Phúc gửi lời mời.
"Việc này…"
Chu Ân do dự quay đầu nhìn Lâm Thiên, hiển nhiên là muốn hỏi qua ý Lâm Thiên.
“Chu Ân, cô quyết định là được.” Lâm Thiên thản nhiên nói.
"Chu Ân, họ đều là bạn bè của anh.
Nếu em từ chối vậy thật sự không cho anh chút mặt mũi." Triệu Phúc nói.
“Được.” Cuối cùng Chu Ân cũng gật đầu.
Gia đình Chu Ân và Triệu Phúc có hợp tác kinh doanh, nên Chu Ân không muốn gây rắc rối.
Bằng cách này, Chu Ân và Lâm Thiên đã trở thành một nhóm năm người với ba người đó.
Trên đường đi, nghe những lời cố ý hay vô tình của Triệu Phúc, Lâm Thiên biết được sân chơi Kim Hoa này có 15% cổ phần của cha anh ta, là cổ đông lớn thứ ba.
Tất nhiên khi anh ta khoe khoang, anh ta cũng chế nhạo và coi thường Lâm Thiên.
Lúc này nhóm người đã đến vòng quay.
"Ôi! Vòng quay này đẹp quá!" Chu Ân nhìn vòng đu quay.
"Chu Ân, em có thích không? Đi, chúng ta đi chơi thôi!" Triệu Phúc vẫy tay.
Mặc dù Chu Ân không dám chơi các trò độ cao, nhưng đu quay so với tàu lượn hay nhảy cầu, thì đu quay nhẹ nhàng hơn, Chu Ân sẽ không quá sợ hãi.
Vả lại Chu Ân cũng chưa từng chơi nên cô ấy rất mong đợi.
Trước vòng đu quay, một đám người xếp hàng dài.
“Nhiều người quá, e rằng xếp hàng bây giờ sẽ mất cả tiếng mới chơi được.” Chu Ân nhìn về phía trước.
"Chu Ân, nếu em đi một mình với tên nhóc này thì em phải xếp hàng, nhưng bây giờ đã có anh, sao có thể để em xếp hàng được? Đi theo anh!" Triệu Phúc đắc thắng vẫy tay.