Trong nhà hàng, tất cả khách ăn uống đều vội vàng rời đi, chỉ còn lại bàn của Lâm Thiên vẫn bình tĩnh chọn đồ ăn.
“Làm sao vậy? Vẫn còn có người chưa rời đi?” Chu Tuấn nhíu mày.
“Cậu chủ, chúng tôi đã đuổi hết người ở chỗ này.”
Sau khi hai tên thuộc hạ cao lớn mặc đồ đen bên cạnh Chu Tuấn nói xong, trực tiếp đi tới bàn của Lâm Thiên.
“Ba người các cậu có phải muốn chết đúng không? Không nghe thấy tin tức giải tán à? Trong vòng một phút đồng hồ, mau cút ra ngoài, nếu không các cậu chết chắc.”
Người đàn ông mặc áo đen hét lên, giơ tay vỗ mạnh vào vai Thạch Hàn.
“Người anh em à, dám đụng vào vai tôi, lá gan của cậu cũng không nhỏ đấy.” Thạch Hàn lạnh lùng nói đồng thời phản ứng tóm lấy cổ tay tên thuộc hạ da đen kia.
“Mày...!Mày dám!”
Sắc mặt của người đàn ông mặc đồ đen thay đổi rõ rệt, anh ta cảm thấy cổ tay mình bị bóp chặt bèn cố hết sức rút tay lại nhưng không có tác dụng.
Lúc này, Chu Tuấn cũng mang theo đàn em của mình tới bàn.
“Ba cậu này, tiền cơm của các người, tôi sẽ thanh toán.
Các người mau đi đi.” Chu Tuấn bình tĩnh nói.
“Lòng tốt của anh tôi xin ghi nhận, nhưng tôi cũng không thiếu chút tiền cơm ít ỏi này.” Lâm Thiên vừa ăn vừa thản nhiên nói.
Chu Tuấn nghe vậy đột nhiên cau mày, lạnh lùng nói: “Các người chắc chắn muốn đắc tội với tôi đúng không? Các người biết tôi là ai không hả?”
“Xin lỗi, tôi thật sự không biết anh là ai.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
“Phụt, ha ha! Thằng nhóc này còn không biết cậu chủ Chu là ai.”
Đám vệ sĩ đứng phía sau Chu Tuấn cười ồ lên.
Lúc này, chủ nhà hàng vội chạy đến nói: “Nghe nói ba người này không phải người trong tỉnh, có lẽ bọn họ tới tham gia trận đấu quyền anh ngầm.
Trận đấu quyền anh hôm nay là do nhà họ Chu tổ chức, các người mau đi đi, tôi sẽ không tính tiền ăn bữa này của các người.”
“Nhà họ Chu là một trong bốn gia tộc lớn đấy sao?” Lâm Thiên híp mắt lẩm bẩm.
Trước khi đến đây, Lâm Thiên đã tìm hiểu rõ về hoàn cảnh của bốn gia tộc lớn, trong bốn gia tộc lớn đó thì nhà họ Chu là một trong số đó.
Bên ngoài nhà họ Chu sở hữu một tập đoàn buôn bán lớn nhưng trên thực tế còn ngầm kiểm soát toàn bộ quyền lực của các gia tộc, thế lực không cần nói cũng biết hùng mạnh đến mức nào.
“Nếu như đã biết, còn không mau cút khỏi đây.” Chu Tuấn liếc mắt, giọng điệu lạnh như băng.
Lâm Thiên suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên nói: “Thạch Hàn, Độc Nha, chúng ta đi thôi.”
Lần này đến đây, Lâm Thiên đã quyết định càng thu liễm càng tốt, dù sao những gia tộc này mạnh hơn anh rất nhiều.
Nếu phân thắng bại với Chu Tuấn ở nhà hàng này thì với thực lực của Thạch Hàn và Độc Nha nhất định có thể chiến thắng.
Nhưng nếu điều đó thực sự xảy ra, cái giá mà Lâm Thiên phải trả chính là đắc tội với nhà họ Chu.
Nhà họ Chu có thể xem đây làm cái cớ để đối phó với Lâm Thiên.
Xét về thực lực của Lâm Thiên hiện tại, chắc chắn không thể sánh được với nhà họ Chu này.
Mặc dù có Lê Chí Thành chống lưng, nhưng Lâm Thiên không muốn vì mình nhất thời xúc động mà gây thêm phiền phức cho ông ngoại.
Đặc biệt là sau khi chiến đấu với Phạm Nhật Long lần trước, Lâm Thiên đã hiểu ra một điều, đôi khi anh phải học cách nhẫn nhịn, lùi bước hoặc trừ khi anh có bản lĩnh khiến người khác phải khiếp sợ.
Thạch Hàn và Độc Nha gật đầu, sau đó đứng dậy đi theo Lâm Thiên ra ngoài.
Tổng cộng có hơn chục người đi theo cậu chủ Chu, tất cả đều mặc vest màu đen, chỉ có duy nhất một cô gái trông có chút lạc lõng.
Lúc Lâm Thiên đi tới trước mặt cô ta, anh thoáng dừng lại liếc mắt đánh giá.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác da, buộc tóc đuôi ngựa, làn da màu lúa mì, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Lâm Thiên liếc nhìn cô ta một lúc liền tiếp tục đi ra ngoài.
Chu Tuấn nhìn ba người Lâm Thiên đứng dậy rời đi, không khỏi lắc đầu cười lạnh: “Hừm, hóa ra cũng chỉ là một đám chó điên.”
Chủ nhà hàng vội vàng cười khen: “Đúng vậy, ba tên ngoại đạo đó sao dám thách thức Cậu chủ Chu.”
Sau khi rời khỏi nhà hàng.
“Tên cậu chủ Chu kia đúng là quá kiêu ngạo.” Độc Nha tức giận nói.
“Không còn cách nào khác, ai bảo anh ta là cậu chủ nhà họ Chu cơ chứ? Anh ta vốn dĩ kiêu ngạo có tiếng rồi.” Lâm Thiên lắc đầu nói.
“Sự lựa chọn của anh Thiên là hoàn toàn sáng suốt.
Chỉ có trẻ con mới thích thể hiện.
Còn người mạnh thực sự là người co được duỗi được, biết nhẫn nhịn chờ thời cơ đến rồi mới hành động.” Thạch Hàn nói
“Đúng vậy, tuy hôm nay chúng ta không đánh nhau với anh ta, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.” Lâm Thiên nheo mắt nói.
“Mà anh Thiên này, người phụ nữ đi theo Chu Tuấn có khí chất thật nổi bật, tôi đoán cô ta là một cao thủ rất giỏi.” Thạch Hàn nói.
“Đúng.
Tôi cũng thấy vậy.” Độc Nha nói.
“Ừ!” Lâm Thiên gật đầu.
Lâm Thiên nhìn thời gian, sau đó nói: “Bây giờ cách thời gian thi đấu quyền anh còn quá sớm.
Chúng ta đi bộ quanh thị trấn trước, một tiếng sau sẽ đến địa điểm đấu quyền anh ngầm.”
Vì hôm nay có trận đấu quyền anh ngầm nên toàn bộ thị trấn vô cùng náo nhiệt.
Đang tản bộ trên phố, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai Lâm Thiên.
Anh quay đầu lại liền bắt gặp một thanh niên trạc tuổi mình.
“Ồ, bạn học cũ Lâm Thiên, đúng là cậu rồi.
Tôi là Đường Thái Minh, cấp hai ở chung ký túc xá với cậu, cậu còn nhớ không?” Đường Thái Minh cười nói.
“Bạn học Đường Thái Minh, thật là trùng hợp.
Vậy mà lại có thể gặp cậu ở đây.” Lâm Thiên có chút kinh ngạc.
Đường Thái Minh là bạn học cấp hai và cũng là bạn cùng phòng của Lâm Thiên.
Trong trí nhớ của anh, lúc ở cấp hai Đường Thái Minh này là loại điển hình của kiểu người sống tạm bợ.
Ở trong lớp cũng là nhân vật phản diện.
Lúc cấp hai, anh ta từng bắt nạtLâm Thiên, thậm chí còn coi Lâm Thiên Như chân sai vặt, thường xuyên bắt lâm Thiên tới quán bán đồ ăn vặt mua đủ thứ.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Lâm Thiên nghe nói anh ta đã bỏ học đi làm thuê.
Sau này cũng không nghe nói gì thêm về anh ta nữa.
Lâm Thiên không ngờ lại có thể gặp anh ta ở đây.
Nhưng dù sao cũng là bạn học cũ, bây giờ gặp lại Lâm Thiên vẫn mỉm cười.
“Lâm Thiên, bây giờ cậu đang phát tài ở đâu rồi?” Đường Thái Minh cười hỏi.
“Tôi mà phát tài cái gì chứ.
Tôi vẫn đang học đại học.” Lâm Thiên khoát tay nói.
“Phụt, cậu vẫn đang học đại học sao? Thật nực cười, sinh viên đại học học bây giờ có gì tốt.
Hiện tại tôi cũng không muốn nhúng tay vào mấy sinh viên đại học đâu.” Đường Thái Minh khinh thường nói.
Lâm Thiên nghe vậy, không khỏi mỉm cười, sau đó nói: “Xem ra bây giờ bạn học Đường Thái Minh đang là ông chủ hả?”
“Chỉ là kinh doanh nhỏ, tuy không kiếm được nhiều, nhưng tổng tài sản cộng lại cũng khoảng hai tỷ.” Đường Minh đắc ý nói.
“Bảy mươi tỷ, thật đáng kinh ngạc.” Lâm Thiên liền giơ ngón tay cái với Đường Thái Minh
“Ha ha! Không dám! Không dám!”
Đường Thái Minh bật cười, bày ra vẻ mặt hư vinh vô cùng thỏa mãn.
Ngừng một chút, cậu ta nhìn Lâm Thiên nói tiếp:
“Lâm Thiên, nghe nói sinh viên đại học sau khi tốt nghiệp rất khó tìm được việc làm.
Dù sao cậu cũng là bạn học cũ và bạn cùng phòng cũ, nếu sau này không tìm được việc làm, có thể tới tìm tôi, tôi sẽ để trống vị trí bảo vệ cho cậu.
Tiền lương chắc chắn không thấp hơn những nhân viên bảo vệ khác.”
“Thật không? Nếu được vậy thì tốt quá.” Lâm Thiên cười nói.
“Mà này, Lâm Thiên, cậu đến đây làm gì? Không phải đến xem trận đấu quyền anh ngầm đấy chứ?” Đường Thái Minh nói.
Lâm Vân gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là trận đấu quyền anh ngầm bốn năm mới có một lần ở Tỉnh Xuyên.
Tôi đến để xem náo nhiệt.”
“Ồ! vậy thì các cậu đã mất vốn rồi.
Tôi nghe nói vị trí hàng sau trong trận thi đấu quyền anh ngầm là ba trăm triệu.
Các cậu có thể kiếm ra nhiều tiền như vậy không?” Đường Thái Minh nói.
“Quả thực là phải tốn không ít tiền, ai bảo tôi muốn xem náo nhiệt chứ.” Lâm Thiên cười nói.
“Ha ha, tôi cũng có hứng thú với những trận đấu quyền anh ngầm, khiến người xem cảm thấy rất hào hứng.” Đường Thái Minh nói.
Dừng lại một chút, anh ta nói thêm: “Hay là như vậy đi, nể tình bạn học cũ, tôi sẽ mua vé cho cậu.”
“Không cần, tôi đã ở đây tất nhiên đã có tiền mua vé.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
“Vậy được rồi.” Đường Thái Minh gật đầu, anh ta cũng chỉ khách sáo mà thôi.
Đường Minh cười nói tiếp: “Giờ nghĩ lại ban đầu bỏ học để lăn lộn ngoài xã hội thật là một lựa chọn sáng suốt.
Học sinh kém như tôi này cũng đã có tài sản lên đến bảy mươi tỷ rồi.
Các người có thành tích xuất sắc, được thầy cô quảng cáo là nhân tài trụ cột quốc gia tương lai, giờ vẫn chỉ là sinh viên đại học nghèo mà thôi.”
Lúc này, người phụ nữ đi cùng Đường Thái Minh không kiến nhẫn nói: “Đường Thái Minh, chỉ là một bạn học cũ nghèo kiết xác mà thôi, tại sao phải tốn nhiều nước bột với cậu ta như vậy? Em mỏi chân lắm rồi, chúng ta mau đi thôi.”