Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 229: Đàm Phán




Nửa tiếng sau.

Lâm Thiên lái xe vào công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên.

Lâm Thiên chuẩn bị giấu người ở đây.

Nơi này là một hang ổ công ty vệ sĩ, giấu người ở đây, hệ số an toàn đương nhiên rất cao.

Phòng chứa phế vật liệu của công ty vệ sĩ.

Lâm Thiên tại một chậu nước vào mặt con trai luật sư.

“A ! Đây là đâu? Các người là ai?”

Con trai của luật sư tỉnh lại, nhìn Lâm Thiên và Thạch Hàng với vẻ mặt kinh hoàng.

Lâm Thiên không để ý đến cậu ta, mà lấy điện thoại ra, bấm gọi.

Sau khi kết nối cuộc gọi.

“Alô, ông là Hứa Chí Vân đúng không? Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Lâm Thiên.” Lâm Thiên mở miệng nói.

Hứa Chí Vân, là tên thật của luật sư của Khương Hùng Dũng.

“Lâm Thiên? Cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Hứa Chí Vân.

“Tôi muốn tìm một cơ hội gặp mặt ông, được không?” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

“Con mẹ nó cậu có bệnh à? cậu nghĩ ông đây sẽ gặp mặt cậu sao?” Trong điện thoại truyền đến tiếng mắng chửi.

“Tôi cảm thấy ông sẽ đến, bởi vì con trai ông đang ở bên cạnh tôi.” Khóe miệng Lâm Thiên nở một nụ cười.

Sau đó, Lâm Thiên đặt điện thoại đến trước mặt con trai ông ta.

“Cha! Là cha đúng không? Cha mau cứu con.”

Con trai luật sư vội vàng kêu cứu.

Lâm Thiên mãn ý gật đầu sau đó thu điện thoại về.

“Này, Hứa Chí Vân, tôi nghĩ ông có thể phân biệt được giọng con trai riêng của mình.” Lâm Thiên nhàn nhạt nói.

“Lâm Thiên, mày...!mày là thằng khốn nạn, rốt cuộc mày muốn làm cái gì?” Luật sư ở đầu dây bên kia tức giận chửi mắng.

“Tôi vừa mới nói rồi, tôi muốn gặp mặt ông một lần, về phần đứa con trai riêng này của ông, ông có thể yên tâm, chỉ cần ông làm theo lời tôi nói, cậu ta ở chỗ tôi sẽ rất an toàn.” Lâm Thiên cười nói.

“Mày...!Mày...!Mày nói đi, muốn gặp ở đâu?” Mặc dù trong lòng luật sự rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

“Ba giờ chiều nay, quán trà Khang Thái.” Lâm Thiên nói.

Dừng lại một chút, Lâm Thiên lại dùng giọng điệu lạnh lùng bổ sung thêm một câu: “Nhớ kỹ, chuyện này không được để người khác biết, đặc biệt là không được để Khương Hùng Dũng biết.

Ngoài ra, ông cũng đừng có tâm tư không chính đáng, nếu không, tính mạng của con trai ông không được bảo đảm đâu.”

Phía bên kia, tại nhà luật sư Hứa Chí Vân.

“Khốn nạn!”

Sau khi Hứa Chí Vân cúp điện thoại, tức giận hung dữ chửi mắng một câu.

Ông ta không thể ngờ Lâm Thiên vậy mà sẽ có tâm tư động đến con trai ông ta.

Lúc này, điện thoại của Hứa Chí Vân lại vang lên.

“Alô, luật sư Hứa, tôi là Ba, người trông coi quán bar Thiên Hoa.

Lúc trước cậu Hứa uống rượu say ở quán bar, bị người đưa về nhà, tôi muốn xác nhận với ông một chút, cậu Hứa đã an toàn về đến nhà chưa?” Anh Ba nói trong điện thoại.

Anh Ba là người xử lý chuyện rối loạn lúc đấy, phát hiện hai người Lâm Thiên đã không thấy nữa, anh ta nghĩ một chút, vẫn gọi điện cho luật sư để xác nhận một chút.

Luật sư Hứa nhất thời cảm thấy âm u, ông ta rất muốn mắng chửi đối phương, nhưng lại nghĩ đến lời uy hiếp của Lâm Thiên, ông ta chỉ có thể nói với điện thoại: “Con trai tôi đã về nhà an toàn rồi, cậu không cần phải lo lắng.”

Ba giờ chiều, trên một phòng bao ở tầng hai của quán trà Khang Thái.

Luật sư tự mình đẩy cửa bước vào.

Lâm Thiên và Thạch Hàn đã đợi ở phòng bao.

“Hai giờ năm mươi chín phút, luật sư Hứa, ông đến đúng giờ thật, ông không dẫn theo người khác đấy chứ?” Lâm Thiên khẽ cười nhìn ông ta.

“Con trai tôi ở trong tay các cậu.

Cậu nghĩ rằng tôi dám mang theo người khác sao?” Luật sư Hứa Chí Vân lạnh giọng nói.

Hứa Chí Vân vừa nói, vừa ngồi xuống đối diện Lâm Thiên.

“Luật sư Hứa, trà ở chỗ này rất ngon, thử một chút đi.” Lâm Thiên khẽ cười vẫy tay.

Hứa Chí Vân miễn cưỡng thử một ngụm, sau khi ông ta đặt chén trà xuống, liền vào thẳng vấn đề: “Lâm Thiên, nói đi, phải làm sao thì cậu mới có thể thả con trai tôi ra?”

“Rất đơn gian, giúp tôi loại bỏ Khương Hùng Dũng, tôi sẽ trả lại con trai riêng toàn vẹn cho ông.” Lâm Thiên nhàn nhạt nói.

Sau khi luật sư Hứa Chí Vân nghe thấy vậy, thì sắc mặt thay đổi.

“Không thể nào.

Tuyệt đối không thể nào.” Sắc mặt luật sư tái mét hét lên.

“Vậy thì không còn chuyện gì để bàn bạc cả? Vậy được, ông đợi mà nhặt xác của con trai mình đi.

Thạch Hàn, chúng ta đi.”

Lâm Thiên trực tiếp đứng dậy, dẫn theo Thạch Hàn đi ra ngoài.

“Đợi một chút!”

Luật sư Hứa Chí Vân vội vàng gọi Lâm Thiên lại.

“Ông còn có chuyện gì cần nói sao?” Lâm Thiên quay đầu nhìn ông ta.

Chiêu mà Lâm Thiên vừa dùng, gọi là lạt mềm buộc chặt.

Lâm Thiên thật sự không cho rằng, Hứa Chí Vân sẽ thật sự để mình rời đi.

“Chúng ta...!Chúng ta thương lượng thêm một chút được không?” Hứa Chí Vân cắn răng nói.

Đối với Hứa Chí Vân mà nói đứa con trai riêng kia là huyết mạch duy nhất của ông ta.

Đương nhiên ông ta sẽ không muốn con trai mình bị Lâm Thiên giết.

“Xin lỗi, không thể thương lượng, ông chỉ có một con đường, chính là làm nội ứng của tôi, giúp tôi loại bỏ Khương Hùng Dũng.” Lâm Thiên nói.

Dừng lại một chút, Lâm Thiên tiếp tục nói: “Chỉ cần ông đồng ý, tôi có thể đảm bảo hai chuyện này.

Thứ nhất, bảo đảm an toàn của con trai ông, thứ hai, tôi bảo đảm sau khi hoàn thành sự việc, ông nhất định cũng sẽ an toàn.”

“Mà sau khi xong việc, tôi sẽ đưa thêm cho ông một trăm bảy năm tỷ, coi như là phần thưởng, ông cầm lấy tiền rồi cao chạy xa bay.

Chỉ cần ông không tiêu xài phung phí, thì một trăm bảy năm tỷ này cộng thêm số tiền mà ông đã tiết kiệm những năm qua, đủ để ông an nhàn sống nửa đời còn lại.”

Luật sự Hứa Chí Vân trầm mặc vài giây, mới ngẩng đầu nói: “Cậu...!Cậu thật sự có thể bảo đảm sự an toàn của tôi với con trai tôi chứ?”

Lâm Thiên nghe thấy vậy thì trong lòng lập tức vui mừng, ông ta có thể nói như vậy, có nghĩa là trong lòng ông ta đã rung động rồi.

“Đương nhiên, lời Lâm Thiên tôi đã nói, trước giờ luôn nói được làm được, tôi không phải người sẽ quay lưng lại như Khương Hùng Dũng.

Điểm này những thuộc hạ của tôi đều biết, ông có thể đi nghe ngóng xem.” Lâm Thiên nói.

“Được rồi, tôi...!tôi giúp cậu.” Sau khi Hứa Chí Vân làm đấu tranh tư tưởng xong, cuối cùng cũng đồng ý.

Hứa Chí Vân đi theo Khương Hùng Dũng hơn mười năm, mặc dù ông ta rất không muốn phản bội Khương Hùng Dũng.

Tuy nhiên nếu phải chọn lựa giữa con trai và Khương Hùng Dũng, ông ta sẽ chọn con trai mình.

Hơn nữa Khương Hùng Dũng luôn rất tàn bạo, lúc tức giận cũng hay thường chửi mắng ông ta, nếu như nói trong lòng ông ta không có chút oán trách nào vậy thì không thể nào rồi.

Dù sao ông ta cũng là người, không phải một con chó.

Lâm Thiên thấy Hứa Chí Vân đồng ý, trong lòng Lâm Thiên lúc này rất vui mừng.

Bởi vì lôi kéo được Hứa Chí Vân, có tầm quan trọng vô cùng lớn.

“Vậy là đúng rồi.

Hứa Chí Vân, tôi đảm bảo ông sẽ không hối hận với lựa chọn hôm nay ông đã chọn.” Lâm Thiên cười nói.

Lâm Thiên vừa nói vừa đi về chỗ ngồi.

“Lâm Thiên, cậu muốn tôi làm thế nào?” Hứa Chí Vân hỏi.

“Ông giúp tôi vẽ một bức cấu trúc đơn giản bên trong biệt thự của Khương Hùng Dũng, nói cho tôi biết Khương Hùng Dũng ngủ ở phòng nào.

Còn nữa, bố trí phòng ngự của cả cái biệt thự đấy, toàn bộ đều nói với tôi.” Lâm Thiên nói.

“Được.” Luật sự Hứa Chí Vân gật đầu.

Sau đó, ông ta cầm giấy và bút trên bàn, vẻ một bức bản đồ theo yêu cầu của Lâm Thiên.

“Đây là bản đồ cấu trúc bên trong biệt thự, ngoài ra, trong biệt thự tổng cộng bố trí hai trăm người, một trăm năm mười người trong đó được phân bố ở trong sân, còn có năm mười người nữa bố trí trong biệt thự.

Những người này đều là những thuộc hạ tinh nhuệ nhất trong tay ông Dũng, biệt thự cũng đã được gia cố, một khi biệt thự đóng cửa, thì không có cách nào có thể vào trong được.” Hứa Chí Vân nói.

Hứa Chí Vân tiếp tục nói: “Tuy nhiên uy hiếp lớn nhất không phải là hai trăm người này, Khương Hùng Dũng đã lắp đặt một lưới điện cao áp trên tường vây, một khi ai đó cố gắng vượt tường đi vào sẽ bị điện cao áp trực tiếp giật chết.

Đây mới là uy hiếp lớn nhất.”

“Lưới điện?” Lâm Thiên ngạc nhiên.

“Khương Hùng Dũng này thật là độc ác, cách ác độc như vậy mà cũng có thể nghĩ ra.” Lâm Thiên híp mắt lẩm bẩm.

Trong lòng Lâm Thiên mừng thầm, khi cha của thằng béo đâm lúc trước, may mà mình đã không trực tiếp tập kết thuộc hạ xông vào biệt thự của Khương Hùng Dũng.

Nếu không, một khi bắt đầu công kích, những thuộc của anh nhất định phải dùng phương thức vượt tường mới có thể xông vào biệt thự.

Mà trên tường có lưới điện cao áp, một khi vượt tường, người của mình sẽ bị điện giật chết, vậy thì hành động công kích, cũng nhất định sẽ thất bại.

Bây giờ Lâm Thiên nghĩ đến cũng cảm thấy sợ hãi, may mà lúc đó mình không kích động.

“Nếu nói như vậy, sau khi chúng ta tiến vào biệt thự, lưới điện cao áp này vẫn sẽ gây trở ngại lớn nhất cho chúng ta.” Lâm Thiên lẩm bẩm.

“Cậu Thiên, nếu như đã có tôi giúp cậu, chuyện này đương nhiên sẽ không thành vấn đề.

Yên tâm, dựa vào tư cách của tôi, đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu đóng lưới điện cao áp.” Luật sư Hứa Chí Vân nói.

“Rất tốt.” Lâm Thiên hài lòng gật đầu.

Tác dụng lôi kéo luật sư Hứa Chí Vân không phải là như thế sao?

“Hứa Chí Vân, tiếp theo chúng ta nên lập một kế hoạch thôi.” Lâm Thiên nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.