Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 217: Tầm Nhìn Rộng Lớn




Vào lúc này đây, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người Lâm Thiên.

"Lâm Thiên, nhanh cầm đi." Lâm Mộc Thanh nở nụ cười, nhỏ giọng nói.

Lâm Thiên liếc mắt nhìn tấm thẻ ngân hàng trước mặt rồi đứng dậy, bình tĩnh nói:

"Ông nội, cháu xin nhận tấm lòng của ông, nhưng mà cháu không cần số tiền đó, hơn nữa cháu cũng không có hứng thú với chức vị quản lý công ty."

Ồ!

Lâm Thiên vừa nói vậy, cả bàn ăn nhất thời xôn xao.

Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Thiên bằng ánh mắt kinh ngạc.

"Tôi không nghe nhầm chứ, phần thưởng lớn như vậy mà thằng nhóc này lại không muốn à?"

Không ai ngờ rằng Lâm Thiên sẽ từ chối một phần thưởng hậu hĩnh đến vậy.

Mọi người ở đây đều hết sức rõ ràng, nhà Lâm Thiên nghèo lắm, vì học phí, trước kia Lâm Thiên còn chạy tới nhà họ Lâm xin xỏ.

Lúc này đây, Lâm Hải Quang đứng dậy, chỉ vào Lâm Thiên rồi khó chịu nói:

"Lâm Thiên, đừng có không biết điều như vậy.

Con cháu khác của nhà họ Lâm đều vào công ty làm những chức vụ cơ bản rồi mới thăng tiến dần, ông nội đã cho cậu làm quản lý mà lại còn từ chối, cậu không nể mặt ai hết hả?"

Bác hai Lâm Hải Cường lạnh lùng nhận xem: “Cháu à, cháu quá không ra gì rồi, bác thấy cháu không thích mấy thứ mà ông nội đưa cho nên mới từ chối để đòi nhiều hơn đó chứ gì?

"Bác hai, lần này Lâm Thiên trở về chỉ đơn giản là muốn chúc thọ cho ông nội, không có bẩn thỉu như bác nghĩ đâu." Lâm Thiên cười lạnh nói.

"Rầm."

"Sao thằng này lại mất dạy như vậy, đây là thái độ để nói chuyện với trưởng bối đó à? Không biết tôn trọng bề trên sao?" Bác hai vỗ bàn, đứng bật dậy, vẻ mặt tức tối vô cùng.

Bác hai Lâm Hải Cường đang là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Lâm Thị, quản lý toàn bộ tập đoàn, trong số những người trẻ tuổi ở nhà họ Lâm, nào có ai dám nói chuyện với ông ta như vậy?

Đừng nói là giới trẻ, mà dù là người cùng thế hệ, ngoài anh cả ra cũng không có ai dám nói chuyện với ông ta như thế.

Lâm Thiên híp hai mắt lại: "Bác hai, cháu kính trọng bác mới gọi bác một tiếng bác hai, nếu cháu bất kính thì bác có là cái gì đâu? Quát tháo trước mặt cháu à, xin lỗi, bác không có tư cách đó!"

Lâm Thiên vừa dứt lời, tất cả mọi người lại xôn xao lần nữa, họ nhìn Lâm Thiên bằng ánh mắt khiếp sợ.

"Lâm Thiên, mấy năm qua cháu cực khổ là thật, nhưng cháu nói chuyện với bác hai như vậy thì không thích hợp đâu." Giọng điệu của bác cả nghiêm khắc phê bình.

Cô cũng lạnh lùng nói: "Lâm Thiên, cháu chú ý đến lời ăn tiếng nói của mình đi.

Cháu là hậu bối, chúng ta là trưởng bối, cháu quá không ra gì rồi."

Lâm Hải Quang trừng mắt hung dữ nhìn Lâm Thiên, nếu không phải bởi vì có nhiều trưởng bối ở đây, với ánh mắt của Lâm Hải Quang như vậy, chỉ e là muốn xông lên đánh Lâm Thiên mất rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Thiên trở thành cái đích khiến cho mọi người chỉ trích, nhận sự quở trách của tất cả các bậc bề trên.

"Lâm Thiên."

Lâm Mộc Thanh giật góc áo của Lâm Thiên, ngầm ý Lâm Thiên đừng nói thêm gì nữa.

"Được rồi, mọi người đừng nói nữa, Hải Cường cũng ngồi xuống đi."

Cuối cùng ông cụ cũng lên tiếng.

Bác hai Lâm Hải Cường nghe vậy thì mới bất mãn ngồi xuống, nhưng trước khi đó, ông ta còn không quên lạnh lùng nói một câu:

"Nó với cha nó chẳng khác gì nhau cả, ngu không đỡ nổi."

Bởi vì ông cụ đã lên tiếng, cho nên lúc này đây, tất cả mọi người đều yên tĩnh hẳn.

Ông cụ nhìn Lâm Thiên rồi nói:

"Lâm Thiên, cháu đã từ chối mười bảy tỉ rưỡi ông đưa và chức vụ quản lý, cháu nói xem thử vì sao cháu lại từ chối."

"Ông nội, giờ đây cháu đã có sự nghiệp của riêng mình, tập đoàn Lâm Thị không lọt nổi vào mắt của cháu nữa, đừng nói là mười bảy tỷ rưỡi và chức vụ quản lý, cho dù cho cháu cả tập đoàn, cháu cũng không có hứng thú." Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Ồ!

Lúc này đây, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy Lâm Thiên quá ngông cuồng.

Tập đoàn Lâm Thị là tập đoàn số một số hai ở huyện Kiến Nghiệp, với giá trị tài sản lên đến cả nghìn tỉ, ở một huyện cấp một, nó đã giống như rồng như hổ rồi.

Nhìn khắp thành phố Bảo Thạnh mà xem, tập đoàn này cũng được xem là rất tốt.

Vậy mà Lâm Thiên lại dám nói tập đoàn Lâm Thị không vừa mắt cậu ta hay sao?

"Đúng là buồn cười, chú ba sinh ra đứa con trai này, ngoài di truyền cái tính cố chấp của nó ra còn học được bản lĩnh khoác lác nữa, dám nói cả tập đoàn Lâm Thị chúng ta không lọt nổi vào mắt của nó?" Bác hai cười lạnh.

Bác cả cũng nói: "Lâm Thiên, bây giờ cháu còn đang đi học, có sự nghiệp gì kia chứ? Cháu nói chuyện không dùng đầu óc hả?"

Cô cũng lắc đầu: "Đúng đấy Lâm Thiên, cháu khoác lác quá."

"Bác cả, có khi sự nghiệp của nó là quán ăn vỉa hè bên trường đại học cũng nên." Lâm Hải Quang cười nói.

"Phì." Mấy người con cháu có mặt ở đây đều che miệng cười.

Ông cụ Lâm cũng khẽ lắc đầu.

"Lâm Thiên, ông hỏi cháu một lần nữa, cháu không cần những thứ này phải không?" Ông cụ Lâm hỏi lại.

"Cháu chắc chắn." Lâm Thiên trả lời vô cùng kiên quyết.

"Được, ông tôn trọng quyết định của cháu." Ông cụ đáp.

Đương nhiên, mấy người Lâm Hải Quang đều khá vui mừng với kết quả này.

Bởi vì trong mắt họ, Lâm Thiên mà không nhận được thứ gì thì sẽ tiếp tục nghèo rớt mồng tơi như trước đó.

Bởi vì chuyện của Lâm Thiên, bầu không khí của buổi tiệc gia đình bỗng trở nên kỳ lạ.

Buổi tiệc kết thúc vội vàng.

Lúc tan tiệc, ông cụ dặn dò Lâm Hải Huy và Lâm Hải Quang, bảo họ đưa Lâm Thiên, Lâm Mộc Thanh và mấy anh em trong nhà đi một vòng quanh huyện Kiến Nghiệp, sau đó đợi đến tiệc mừng thọ ngày mai.

Hôm nay chỉ là tiệc gia đình, ngày mai mới là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ Lâm.

Địa điểm tổ chức tiệc mừng không phải ở nơi này mà là ở quê nhà của ông cụ, thôn Lâm Mặc.

Bởi vì là đại thọ tám mươi tuổi, ông cụ Lâm mời gần hết các nhân vật cấp cao ở huyện Kiến Nghiệp, tất nhiên ngày mai sẽ là một buổi tiệc vô cùng trang trọng.

Cho nên ông cụ mới bảo Lâm Hải Quang, Lâm Hải Huy đưa mọi người đi một vòng quanh huyện, mấy người trẻ tuổi đã đi tới trước cửa biệt thự rồi.

Vốn Lâm Thiên không hề muốn đi, nhưng Lâm Mộc Thanh lôi kéo quá, nói cứ xem như là đi cùng cô ấy, nếu Lâm Thiên không đi thì xem thường cô rồi.

Lâm Mộc Thanh đã nói đến mức này nên Lâm Thiên cũng đành phải đồng ý.

Lâm Thiên biết, Lâm Mộc Thanh kéo Lâm Thiên đi cùng với mọi người là để làm dịu bớt quan hệ giữa anh với họ thôi.

Trước cửa biệt thự.

"Nhóc con, vừa rồi ở bữa tiệc, cậu cũng ngông cuồng thật, dám nói với cha tôi như thế, nếu không phải có ông nội ở đó, chắc chắn tôi sẽ đánh cậu." Lâm Hải Quang ra vẻ phách lối nhìn chằm chằm Lâm Thiên.

"Với sức của anh thì ai đánh ai khó mà nói lắm." Lâm Thiên cười lạnh một tiếng.

Lâm Hải Quang trông như bị thận hư, vừa nhìn đã biết là người bị tửu sắc làm hỏng cả người, nếu ra tay thật thì Lâm Thiên chắc chắn người chịu thua thiệt là tên kia.

Lâm Hải Quang nghe vậy thì ánh mắt lóe lên tia tức giận.

"Mẹ nó chứ, mày muốn bị đánh à?"

"Hải Quang."

Lâm Hải Huy ngăn cản anh ta lại: "Hải Quang, em chấp nhặt với kẻ ngu làm gì?"

"Ha ha, anh nói đúng lắm." Lâm Hải Quang cười mỉa mai.

Lâm Hải Huy nhìn về phía Lâm Thiên, khinh thường nói:

"Em họ Lâm Thiên à, cậu đúng là ngốc thật, ông nội cho tiền, cho chức vụ mà lại không cần, cái loại người không biết điều như cậu, chắc chắn cả đời sẽ là đồ nghèo đói, sau này đi ra ngoài đừng nói là người của nhà họ Lâm ta, đỡ mất mặt người nhà họ Lâm lắm."

"Không sai, đừng làm nhà họ Lâm chúng ta mất mặt." Lâm Hải Quang lên tiếng phụ họa.

Lâm Thiên nở nụ cười xem thường: "Lâm Hải Huy, Lâm Hải Quang, tương lai của mấy người chỉ ở huyện Kiến Nghiệp mà thôi.

Còn tương lai của tôi là chinh phục toàn bộ giới kinh doanh ở vùng Tây Nam, thậm chí là trên cả nước, chúng ta không cùng đẳng cấp, không có đề tài chung đâu."

"Cái gì? Chinh phục giới kinh doanh cả nước? Haha."

Lâm Hải Quang và mấy anh em đi cùng bắt đầu cười ha hả.

Lâm Hải Huy cũng cười nhạo, lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Chỉ có Lâm Mộc Thanh bước tới vỗ vai Lâm Thiên.

"Lâm Thiên có mơ ước là điều tốt, chị ủng hộ em."

Lâm Mộc Thanh nói vậy có lẽ là để khiến Lâm Thiên khỏi phải lúng túng.

"Được rồi, đừng phí thời gian với tên khoác lác này, nói về chuyện đi chơi đi." Lâm Hải Huy nói.

"Gần đây ở huyện Kiến Nghiệp mới mở một câu lạc bộ bắn súng, chúng ta tới đó chơi đi, là súng thật đấy." Lâm Hải Quang đề nghị.

"Câu lạc bộ bắn súng? Súng thật?"

Mọi người nghe vậy thì đều tỏ ra hứng thú vô cùng.

Đặc biệt là mấy chàng trai, họ khá thích thú với súng ống, nghĩ có thể cầm súng thật lên bắn thì đã nghiền lắm, vui lắm.

"Em nghe nói câu lạc bộ bắn súng này do một thượng tá xuất ngũ mở, chủ yếu là vì có hứng thú, đầu tư hơn 100 tỷ đấy.

Xét duyệt hội viên cũng nghiêm ngặt lắm, không mở cho người ngoài, người bình thường cũng không có tư cách vào đó đâu." Con trai của cô là Chu Biên nói.

"Vậy à? Chúng ta cũng đâu phải hội viên." Mọi người cùng lên tiếng.

Họ đều là hậu bối của nhà họ Lâm, đương nhiên là không thể có tư cách hội viên của câu lạc bộ bắn súng này.

"Anh là hội viên đấy, anh anh làm cho.

Anh, anh nghĩ cách giúp mọi người thử xem?" Lâm Hải Quang chỉ về phía Lâm Hải Huy.

"Không sao đâu, anh có quen với ông chủ ở đó, anh sẽ dẫn mọi người đi vào." Lâm Hải Huy chậm rãi nói.

Lâm Hải Huy làm phó tổng của tập đoàn Lâm Thị, tương lai sẽ là người kế nghiệp tập đoàn, cho nên các mối quan hệ ở trong huyện Kiến Nghiệp cũng khá là vững chãi.

"Anh Lâm Hải Huy vạn tuế."

Tất cả mọi người đều vui sướng hoan hô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.