Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 213-214: 213: Để Lấp Lửng - 214: Bí Mật Lớn




213: Để Lấp Lửng

Chỉ là theo như Lâm Thiên được biết thì ông nội của Lâm Thiên đã không còn tham dự vào việc quản lý công ty, mà công ty do bác hai của Lâm Thiên toàn quyền nắm giữ.

Lúc này, Độc Nha nhìn chằm chằm gã đàn ông đeo dây chuyền vàng nói:

“Quay về nói với chủ của mày là tao sẽ không dọn đi đâu!”

“Được đấy thằng chó, mày đợi đấy! Dám chống đối với tập đoàn Lâm Thị, nhất định mày sẽ tiêu đời!”

Sau khi gã đeo dây chuyền vàng hung hăng nói xong thì dẫn hơn mười người đàn ông áo đen khác bỏ đi với mặt mày xám xịt.

Sau khi những người này rời đi.

“Này người anh em, tài nghệ của anh rất tốt nha, không biết họ tên của người anh em đây là gì?” Độc Nha ngạc nhiên nhìn Thạch Hàn.

Vừa nãy Thạch Hàn ra tay, Độc Nha cũng nhìn thấy rõ mồn một.

Khi kẻ mạnh gặp phải kẻ mạnh, họ có cùng chí hướng nên muốn làm quen nhau.

"Quá khen rồi, anh cũng không tệ, à tôi tên Thạch Hàn." Thạch Hàn chắp tay nói.

"Thật muốn có cơ hội múa vài đường với người anh em Thạch Hàn đây." Độc Nha nói.

"Tôi cũng mong có thể có cơ hội này." Thạch Hàn cười nói.

Độc Nha lại nhìn về hướng Lâm Thiên.

"Chủ tịch Lâm, cảm ơn anh lúc nãy bảo Thạch Hàn giúp tôi. Nhưng mà, anh không nên giúp tôi, như thế chỉ khiến anh vướng vào chuyện này thôi.”

“Tôi chính là muốn xen vào chuyện này.” Lâm Thiên khẽ cười.

Dựa vào bản lĩnh của Độc Nha, lúc nãy anh ta có thể đối phó với mười mấy người đó dễ như trở bàn tay, nhưng Lâm Thiên vẫn bảo Thạch Hàn ra tay.

Lâm Thiên đứng dậy, đi đến trước mặt Độc Nha, hỏi:

“Lúc nãy anh đã đánh người, bọn họ nhất định sẽ không chịu để yên, tiếp theo anh định chuẩn bị như thế nào?”

“Bọn họ đến mười người tôi đánh hết mười người, đến một trăm tôi đánh hết một trăm.” Độc Nha khép hờ mắt nói.

“Nếu như bọn họ đổi cách khác thì sao? Ví dụ như lúc anh đang ngủ, bọn họ trực tiếp dùng cần cẩu lớn cưỡng chế dỡ bỏ nhà của anh thì làm sao? Mẹ của anh cũng đang ở trong nhà, điều này vô cùng nguy hiểm đến sự an toàn của mẹ anh và cả anh.”

“Cái này…” Độc Nha có chút ngập ngừng.

“Theo như tôi được biết, anh ruột của Tổng giám đốc Tập đoàn Lâm Thị là bí thư của huyện Kiến Nghiệp. Nếu anh cứ đánh bị thương người thế này, bọn họ rất có thể sẽ điều động cảnh sát đặc nhiệm. Nếu như anh đối đầu với cảnh sát đặc nhiệm, cũng như anh đang đối đầu với cả nước.”

Độc Nha cúi đầu, những đạo lý này, đương nhiên anh ta rất rõ.

“Hay là anh đi theo tôi đi. Đến thành phố Bảo Thạnh với tôi, tôi cho anh một căn nhà, giúp anh thu xếp ổn thỏa cho mẹ anh, tiền lương vẫn là 17 tỷ rưỡi, không đổi.” Lâm Thiên nói.

“Chủ tịch Lâm, ý tốt của anh tôi nhận trong lòng được rồi.” Độc Nha lắc lắc đầu, từ chối lời đề nghị của Lâm Thiên.

Độc Nha có thể cảm nhận được thành ý của Lâm Thiên, nhưng anh ta vẫn kiên trì với suy nghĩ của riêng mình.

“Haiz… mấy người tập võ các anh, đều cố chấp như vậy.” Lâm Thiên bất lực lắc lắc đầu.

Lâm Thiên đã nói đến mức này rồi mà Độc Nha vẫn không chịu thì Lâm Thiên cũng hết cách.

“Cố chấp? Có lẽ nhỉ, nếu không phải lúc đầu tôi cố chấp thì e là tôi đã sớm thuận lợi tốt nghiệp trường thợ săn rồi.” Độc Nha nở một nụ cười đau khổ.

Lính đặc chủng tham gia học trường thợ săn có hai loại kết quả, một loại là bị đào thải, loại còn lại thì tốt nghiệp thuận lợi.

Những người lính đặc chủng tốt nghiệp thuận lợi mới có thể có được vinh quang tối cao và tương lai tươi sáng. Còn về những lính đặc chủng bị đào thải, thì cho dù vì bất cứ nguyên nhân gì đều được chỉ định không được hưởng vinh dự.

“Độc Nha, đây là danh thiếp của tôi. Điều kiện của tôi không đổi, nếu như anh thay đổi ý định thì có gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.” Lâm Thiên đưa một tấm danh thiếp cho Độc Nha.

Độc Nha nhận lấy danh thiếp.

“Được rồi, chúng tôi không làm phiền anh nữa.” Lâm Thiên đứng dậy đi ra ngoài.

Độc Nha tiễn Lâm Thiên đến trước cửa.

Vào lúc Lâm Thiên đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa, thì đột nhiên anh dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn Độc Nha, nói:

“Độc Nha, nếu như tôi giúp anh bảo vệ căn nhà này, thì anh đi theo tôi nhé, thế nào?”

“Chủ tịch Lâm, nếu như ngôi nhà này của tôi không dỡ bỏ, thì cả công trình cải tạo lại làng đô thị này sẽ không có cách nào bắt đầu công việc được.”

Độc Nha tiếp tục nói:

“Mà công trình cải tạo làng đô thị lại một dự án lớn vô cùng quan trọng, kiếm được rất nhiều tiền. Có thể nói muốn bảo vệ căn nhà của tôi là một chuyện hoàn toàn không có khả năng.”

“Mọi việc đều có khả năng, chỉ cần anh trả lời tôi, nếu như tôi giúp anh giữ lại căn nhà này, thì sau này anh có đi theo tôi không?” Lâm Thiên nở nụ cười.

“Chủ tịch Lâm, nếu như anh thật sự có thể giúp tôi giữ lại căn nhà này, thì Độc Nha tôi cả đời này đi theo anh!” Độc Nha nói một cách nghiêm túc.

“Ha ha, tốt! Thứ tôi muốn chính là câu nói này của anh!” Lâm Thiên cười ha ha.

“Độc Nha, anh đợi tin tốt của tôi đi.”

Lâm Thiên để lại câu nói này rồi quay người ra khỏi cửa.

Sau khi rời khỏi nhà của Độc Nha.

“Thạch Hàn, anh cảm thấy tài nghệ của Độc Nha thế nào?” Lâm Thiên hỏi.

“Nếu chỉ nói về vật lộn đọ sức thì chắc là cũng tương tự với Bạch Hổ trước khi lên núi luyện tập, cũng có thể là mạnh hơn một chút.” Thạch Hàn nói.

Ngay sau đó, Thạch Hàn lại nói tiếp: “Nhưng mà, anh ta là một lính đặc chủng từng được huấn luyện ở trường thợ săn, ngoài việc thành thạo hàng trăm loại vũ khí trên biển, đất liền, trên không ra, thì anh ta còn hiểu rõ các kỹ năng như nhảy dủ, nổ mìn, lặn, leo núi, trượt tuyết, lái xe và thuyền, nắm bắt chiến đấu kịch liệt, phán đoán phương hướng, nhận dạng bản đồ, cùng với các tài năng như điều tra, bắt giữ và xét xử tù nhân, thêm cả các phương pháp thu thập thông tin tình báo.”

“Đây đều là những năng lực không thể xem nhẹ được!”

Lâm Thiên gật gật đầu: “Cũng đúng, loại nhân tài này không thể chỉ nói về vật lộn đọ sức.”

“Cậu Lâm, dự án cải tạo làng đô thị này là một công trình lớn có thể kiếm tiền ở huyện Kiến Nghiệp. Tập đoàn Lâm Thị dù thế nào cũng không chỉ vì một căn nhà này mà dừng dự án lại đâu. Muốn giữ căn nhà này, e là… đã khó càng thêm khó.”

“Không sai, quả thực vô cùng khó khăn, nhưng đây cũng là cách duy nhất mời chào anh ta. Cho nên bất luận dù có như thế nào cũng phải thử, hơn nữa trong đầu tôi đã có một cách cũng không tồi rồi.” Lâm Thiên nói.

“Hả? Cách của cậu Lâm không phải là tìm Tổng giám đốc hoặc là chủ tịch của Tập đoàn Lâm Thị để giúp đỡ đó chứ?” Thạch Hàn nói.

Thạch Hàn có cách nghĩ như thế này cũng không lạ, bởi vì dự án này là do Tập đoàn Lâm Thị quản lý.

Còn Tổng giám đốc của Tập đoàn Lâm Thị là bác hai của Lâm Thiên. Chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị là ông nội của Lâm Thiên.

Lâm Thiên lắc lắc đầu, nói:

“Đương nhiên không phải, thứ nhất, tôi chắc chắn không thể đi xin họ giúp đỡ.”

“Thứ hai, dự án này có thể khiến cho Tập đoàn Lâm Thị kiếm được không ít tiền. Cho dù tôi đi tìm họ, thì họ chắc chắn cũng sẽ không từ bỏ dự án này.”

“Thế cậu Lâm có cách gì?” Thạch Hàn tò mò hỏi.

Lâm Thiên cười: “Cứ để lấp lửng đó trước đã, anh sẽ biết nhanh thôi.”

Sau khi quay lại xe, Lâm Thiên gọi điện thoại cho Lưu Thân căn dặn anh ta một số chuyện.

Ngay sau đó, Lâm Thiên chạy thẳng xe đến biệt thự của ông nội.

Ngày mai mới là thọ mừng tám mươi tuổi của ông nội Lâm Thiên, nhưng hôm nay phải tổ chức trước một buổi tiệc trong nhà.

Bên ngoài biệt thự, Lâm Thiên đỗ xe xong thì đi vào biệt thự.

Vừa đến cửa, thì Lâm Thiên phát hiện hai bảo vệ của biệt thự đang xô xô đẩy đẩy với người nông dân ăn mặc giản dị.

“Ôi chao!”

Lúc Lâm Thiên đi lại gần thì người nông dân đó đã bị đẩy té xuống đất.

“Dừng tay, hai người làm gì thế?”

Lâm Thiên mở miệng quở trách hai người bảo vệ.

Ngay sau đó, anh đỡ người nông dân đó đứng dậy.

“Nhóc con, cậu là ai hả? Lo chuyện bao đồng ở đây làm gì?” Hai bảo vệ nhìn Lâm Thiên.

“Tôi là Lâm Thiên.” Lâm Thiên mở miệng nói.

“Lâm Thiên?” Hai bảo vệ sững sờ.

Bọn họ biết Lâm Thiên là cháu của ông cụ Lâm, chỉ là nhiều năm trước cha của Lâm Thiên dẫn Lâm Thiên rời đi, cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm.

“Cậu chỉ là cái đứa bị bỏ rơi mà thôi, cũng dám quát tháo ra lệnh ở đây à?” Tên bảo vệ có vóc người cao cười giễu.

Lâm Thiên nghe thấy liền nhướng mày.

Đến cả hai tên bảo vệ trông cửa cũng dám chế giễu mình?

“Bốp!”

Lâm Thiên hung hãn, thẳng tay tát cho tên bảo vệ có vóc dáng cao đó một cái.

“Cho dù tôi có là đứa bị bỏ rơi thì cũng không phải là người mà một tên bảo vệ thối như anh có thể cười nhạo được, hiểu không?”

Ánh mắt của Lâm Thiên như điện nhìn anh ta chằm chằm, giọng nói cũng vô cùng mạnh mẽ ác liệt.

“Tôi… Tôi…”

Tên bảo vệ có vóc dáng cao với tên bảo vệ ở bên cạnh đều bị khí thế của Lâm Thiên dọa cho phát sợ.

“Lập tức xin lỗi cho tôi!” Hai mắt Lâm Thiên khép hờ lại, ánh mắt giống như muốn ăn người vậy.

“Cậu… Cậu chủ Lâm, là do tôi đã nói sai lời, tôi xin lỗi cậu.” Tên bảo vệ có vóc dáng cao ôm mặt xin lỗi.

“Ô, kiêu ngạo ghê nhỉ?” Một giọng nói phát ra từ phía sau lưng.

Lâm Thiên quay đầu lại nhìn, thì ra là con trai của bác hai, Lâm Hải Quang.

Người hôm qua đến thành phố Bảo Thạnh thông báo tin tức cũng chính là anh ta.

Lâm Hải Quang dẫn theo hai thanh niên khác nhanh bước đi đến.

Hai thanh niên đi bên cạnh Lâm Hải Quang, trên người cũng mặc đồ hiệu, Lâm Thiên nhận ra bọn họ. Hai người họ đều là bà con thân thích dòng bên nhà họ Lâm, một người là Chu Biên, một người là Lâm Chỉnh.

214: Bí Mật Lớn

"Lâm Thiên, cậu cũng chỉ đến thế mà đòi gây khó dễ cho bảo vệ sao? Tôi gọi cậu là đồ bỏ đi chẳng lẽ còn sai à? Nhìn bộ đồ cậu đang mặc xem, mẹ nó bủn xỉn cỡ nào chứ, nói ra thì đúng là làm mất mặt họ Lâm chúng tôi!" Lâm Hải Quang cười khẩy nói.

Hai tiểu bối dòng thứ bên cạnh cũng ôm miệng trộm cười.

"Hai đứa con cháu dòng thứ của nhà họ Lâm như các cậu mà cũng dám chê cười tôi sao?" Đôi mắt đen của Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

"Tôi bảo này Lâm Thiên, anh làm bộ làm tịch cái gì? Anh mẹ nó đã sớm bị đuổi khỏi nhà họ Lâm rồi, ngay cả dòng thứ anh cũng chẳng bằng mà dám lên mặt chê trách chúng tôi à? Anh cũng làm gì có tư cách mà cười nhạo bọn tôi chứ?" Chu Biên cười lạnh.

"Đúng vậy!" Lâm Chỉnh cũng cười góp theo.

Lâm Hải Quang tiếp tục chế giễu:

"Lâm Thiên, hôm qua cậu hống hách như thế, tôi còn cứ tưởng là người khí phách như cậu sẽ không đến đây chứ, nào ngờ cậu vẫn phải đến đây à? Tôi nghĩ chắc là cậu muốn đến vơ vét ít lợi nhỉ?"

Ngay sau đó, Lâm Hải Quang xoay người vung tay lên:

"Đi, chúng ta vào trong, đừng lãng phí nước bọt với cậu ta nữa."

Nói xong, Lâm Hải Quang lập tức dẫn theo hai tiểu bối dòng thứ kia cùng vào trong biệt thự.

Lâm Thiên nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Hải Quang rồi nở nụ cười lạnh.

Kế sau đó, Lâm Thiên quay sang nhìn người nông dân kia.

"Ông bác, bác đến đây làm gì?" Lâm Thiên cất tiếng hỏi thăm.

"Cậu là ai? Cậu là người nhà họ Lâm à?" Ông bác nhìn Lâm Thiên.

"Đúng, bác đến đây có chuyện gì không?" Lâm Thiên lên tiếng hỏi.

"Tôi có một bí mật lớn phải nói cho người nhà họ Lâm nghe.

Nếu như cậu là người nhà họ Lâm vậy tôi sẽ nói cho cậu nghe luôn." Ông bác nói.

"Ồ? Bí mật lớn gì thế?" Lâm Thiên truy hỏi.

"Phải cho tôi 175 triệu tôi mới nói.

Nhưng tôi đảm bảo, bí mật mà tôi nói ra tuyệt đối đáng giá cả đống tiền." Ông bác nói.

"Được, bác nói đi.

Nếu như nó trị giá 175 triệu, tôi nhất định sẽ đưa cho bác." Lâm Thiên nói.

Ông nông dân nhìn quanh bốn phía sau đó kéo Lâm Thiên vào trong một góc tối bên cạnh, thấp giọng nói:

"Cậu thiếu gia này, tôi phát hiện dưới núi Lương Duy rất có thể đang cất giấu mỏ vàng!"

"Mỏ vàng?" Lâm Thiên ngạc nhiên.

"Phải, không tin thì cậu xem, viên đá này tôi đào lên từ núi Lương Duy đấy."

Ông nông dân lấy một viên đá từ trong ngực ra, bên trong có chút bột vàng mờ nhạt.

"Thạch Hàn, anh qua đây xem thử đi!"

Lâm Thiên đưa viên đá cho Thạch Hàn.

Sau khi cầm đá kiểm tra, Thạch Hàn nói:

"Cậu Lâm, bột màu vàng trong viên đá này đúng là vàng chưa qua tinh luyện."

"Ồ, nói vậy chứng tỏ là dưới núi Lương Duy thật sự cất giấu vàng phải không?" Lâm Thiên lộ vẻ kinh ngạc.

"Có thể, nhưng lượng vàng dự trữ trong đó có bao nhiêu lại là một ẩn số.

Có thể là một mỏ vàng lớn cũng có thể là vô cùng ít ỏi, không có giá trị khai thác." Thạch Hàn đáp.

Lâm Thiên gật đầu sau đó trả lại viên đá cho ông nông dân kia.

"Ông bác, tại sao bác lại nghĩ phải nói chuyện này với nhà họ Lâm?" Lâm Thiên hỏi ông ta.

"Bởi vì nhà họ Lâm giàu mà, tôi cũng không khai thác, tinh luyện được, chẳng bằng bán tin tức này cho nhà họ Lâm kiếm chút đỉnh.

Vậy mới là tốt nhất." Ông nông dân cười đáp.

"Cụ thể bác đã phát hiện ra viên đá này ở vị trí nào?" Lâm Thiên hỏi.

Dù sao núi Lương Duy cũng lớn như vậy, phải biết vị trí chính xác chứ.

"Chuyện này, cậu đưa tiền đi rồi tôi nói cho cậu." Ông nông dân cười nói.

"Không thành vấn đề, tôi cho ông một tấm séc, 350 triệu!" Lâm Thiên nói.

Ông dân lập tức lắc đầu: "Không không không, tôi chẳng biết séc gì hết, tôi cần tiền mặt thôi."

"Vậy cũng được, Thạch Hàn, anh đi rút cho tôi 350 triệu." Lâm Thiên nói với Thạch Hàn.

Dẫu sao Lâm Thiên cũng chẳng đem nhiều tiền mặt như vậy theo bên mình.

Khoảng mười phút sau, Thạch Hàn đã đem đến 350 triệu tiền mặt.

"Đây là 350 triệu, gấp đôi con số mà bác muốn, tôi không những muốn bác cho tôi vị trí chính xác mà còn muốn bác giữ kín bí mật này." Lâm Thiên giao tiền lại cho ông ta.

"Chuyện nhỏ! Con người của cậu thiếu gia này cũng không tệ, tôi thề giữ kín bí mật này!"

Ông nông dân nhận lấy 350 triệu tiền mặt mừng rỡ không thôi, cười đến không khép nổi miệng.

Đối với ông nông dân này mà nói, 350 triệu đúng là một khoản tiền rất lớn.

"Thưa cậu, vị trí cụ thể trong núi hơi khó, chi bằng để tôi dẫn cậu đi vậy." Ông nông dân nói.

"Được!" Lâm Thiên gật đầu.

Kế đó, Lâm Thiên quay sang nói với Thạch Hàn:

"Thạch Hàn, anh đi với bác ấy đi, thuận tiện kiểm tra thêm lần nữa."

Lâm Thiên cảm thấy đây đúng là một cơ hội để kiếm tiền.

Nếu quả đúng là một mỏ vàng lớn thì Lâm Thiên hoàn toàn có thể dựa vào chuyện này để phát tài.

"Vâng, nhưng nếu giờ tôi đi thì an toàn của cậu sẽ..." Thạch Hàn có phần lo lắng.

Lần trước vì Thạch Hàn không ở cạnh Lâm Thiên mà Lâm Thiên suýt chút nữa đã bị Khương Hùng Dũng giết hại.

"Không sao, hôm qua Tiểu Long đã đưa cho tôi một hộp đạn rồi.

Tôi có súng phòng thân sẽ không sao đâu." Lâm Thiên nói.

Trong súng của Lâm Thiên đã lại có đạn thay vào.

Có súng phòng thân dĩ nhiên Lâm Thiên chẳng cần lo về vấn đề an toàn nữa.

"Vậy thì tốt." Thạch Hàn gật đầu.

"Đây là chìa khóa xe của tôi, anh lái xe đi đi." Lâm Thiên đưa chìa khóa xe cho Thạch Hàn.

Vậy là Lâm Thiên và Thạch Hàn đã tách ra từ lúc đó.

Lâm Thiên đi đến trước cửa biệt thự, phủi phủi người, trong lòng khẽ cười thầm nói:

"Nếu quả thực núi Lương Duy có một mỏ vàng lớn thì đúng là hai gã bảo vệ này đã làm cho tập đoàn Lâm Thị đánh mất một cơ hội kiếm được lời lớn rồi."

Lâm Thiên biết, nếu như không phải hai gã bảo vệ này ngăn anh lại thì tin tức đến đây cũng không lọt vào tay Lâm Thiên mà đã rơi xuống người nhà họ Lâm rồi.

Biệt thự rất lớn.

Lâm Thiên đi vào từ cửa sau biệt thự rồi đi qua sân cuối cùng mới đến được sảnh chính.

Quản gia đang đứng ở sảnh chính đón tiếp con cháu nhà họ Lâm.

Lão quản gia với mái đầu hoa râm đã đi theo ông cụ Lâm được hơn chục năm.

"Cậu Lâm Thiên cậu đến rồi sao, sao mẹ của cậu không thấy đến vậy?" Lão quản gia hỏi.

"Mẹ tôi đang dưỡng bệnh không tiện đến." Lâm Thiên đáp.

"Vậy à, mời cậu Lâm vào trong này, nếu có chuyện gì cứ đến tìm tôi." Lão quản ra đầy khách sáo với Lâm Thiên.

"Cảm ơn." Lâm Thiên cũng cười đáp lời rồi đi vào biệt thự.

Tầng một của biệt thự đều là những thanh niên đồng lứa của nhà họ Lâm, bậc cha chú đều ở trên tầng.

Lâm Thiên nhìn lướt qua, ở tầng một có tổng cộng hơn mười thanh niên cả nam lẫn nữ.

Chúng đều là con cháu nhà họ Lâm, có dòng chính cũng có dòng thứ.

Ông cụ Lâm có tổng cộng ba cậu con trai và hai cô con gái.

Con cháu đồng lứa phía sau cộng lại cũng có hơn mười người.

Sau khi vào trong nhà, Lâm Thiên phát hiện những con cháu đồng lứa này đều đang ngồi quây lại trò chuyện rất vui vẻ.

Lâm Thiên không thể ngồi cùng chỗ nói chuyện với chúng được, chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

"Úi, đó chẳng phải Lâm Thiên đây sao? Không phải nhà anh ta sớm đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm chúng ta rồi đấy à? Sao anh ta lại đến đây thế?"

"Phải rồi, sao anh ta lại đến đây?"

Từ lúc Lâm Thiên bước vào đã thu hút sự chú ý của những anh chị em họ kia.

"Là ông mời cậu ta đến đấy." Lâm Hải Quang lên tiếng.

"Hóa ra là ý của ông à." Tất cả đều chợt hiểu ra.

"Cậu ta đến chẳng qua là muốn kiếm chút lợi từ nhà họ Lâm mà thôi.

Cái loại gì đâu, lúc đầu khi đoạn tuyệt quan hệ với họ Lâm chúng ta thì sao không nghĩ đến bây giờ đi."

Tiếng của Lâm Hải Quang rất lớn, vang khắp cả tầng một, khiến Lâm Thiên cách đó không xa cũng nghe rõ một một.

Chắc chắn là anh ta cố ý.

Lâm Thiên khẽ cau mày.

Lâm Thiên vốn cũng không muốn đến, nếu không phải mẹ dặn dò thì lần này Lâm Thiên cũng chẳng về nhà họ Lâm.

Bởi lẽ Lâm Thiên chẳng có chút tình cảm nào với cái nhà họ Lâm này cả.

Thậm chí còn thấy căm ghét nó.

Còn về Lâm Hải Quang, con trai của bác hai, lúc đầu khi cha Lâm Thiên đoạn tuyệt với nhà họ Lâm thì bác hai là kẻ hăng nhất.

Vậy nên từ khi còn nhỏ, Lâm Hải Quang đã có địch ý với Lâm Thiên vậy rồi.

Có điều theo như Lâm Thiên được biết thì Lâm Hải Quang này là loại con nhà giàu điển hình, có mặt ở mọi cuộc chơi, đánh bạc, là một công tử ăn chơi có tiếng trong huyện Kiến Nghiệp này.

"Lâm Thiên, là em thật sao?"

Lúc này một giọng nói dịu dàng, dễ chịu vang lên sau lưng Lâm Thiên.

Lâm Thiên quay đầu lại nhìn, đập vào mắt anh là một cô gái với dáng vẻ của chị gái nhà bên.

Cô ấy là Lâm Mộc Thanh, con gái của bác cả.

"Chị Thanh, là chị ạ." Lâm Thiên khẽ cười với cô ấy.

Nếu như nói trong đám họ hàng này Lâm Thiên có cảm tình với ai nhất thì đó chính là Lâm Mộc Thanh.

Lúc đầu, Lâm Thiên không có tiền đóng học phí, mẹ đưa anh đến cầu xin họ hàng nhà họ Lâm giúp đỡ, chẳng ai muốn giúp đỡ mà chỉ có lời châm chọc buông ra.

Duy có Lâm Mộc Thanh âm thầm tìm Lâm Thiên và mẹ anh, đưa cho bà ấy 35 triệu.

Đối với Lâm Mộc Thanh mà nói, 35 triệu ấy có lẽ không nhiều, nhưng đối với Lâm Thiên thì đó chính là số tiền có thể giúp anh vượt qua khó khăn.

Chuyện này đã qua mấy năm song Lâm Thiên vẫn khắc ghi trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.