Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 197: Không Cùng Chí Hướng Khó Có Thể Đi Chung Với Nhau




Huỳnh Gia Đông nhớ đến chuyện của buổi tối hôm trước khi Lâm Thiên đến nhà anh ta, anh ta lại đi cảnh cáo Lâm Thiên, nói là Lâm Thiên không xứng với em gái của mình, bảo Lâm Thiên đừng có đi giở trò với em gái mình, trong lòng anh ta lại cảm thấy rất xấu hổ.

Lúc đó làm sao anh ta biết được, Lâm Thiên chính là cháu trai ruột của Lê Chí Thành chứ?

Nếu như lúc đó anh ta biết được, anh ta sẽ không những không cảnh cáo Lâm Thiên, mà sẽ còn cố hết sức đi tác thành em gái mình với Lâm Thiên rồi.

“Cậu chủ Thiên, tôi...tôi không có ý đó.

Nếu như cậu có ý với em gái tôi, bây giờ tôi sẽ giơ hai tay tán thành.

Huỳnh Gia Đông cười nói.

“Huỳnh Gia Đông, tôi thực sự không có ý đó với em gái anh, hiểu không?" Lâm Thiên rất nghiêm túc nói.

Sau khi Lâm Thiên nói xong những lời này, liền tiếp tục đi về phía trước.

Không cùng chỉ hướng khó có thể đi chung với nhau.

Quan niệm không giống nhau, dù có nói nhiều thêm một lời đi nữa cũng đều là dư thừa.

Quan niệm của Lâm Thiên và Huỳnh Gia Đông không giống nhau, nên không thể giao tiếp được.

Lâm Thiên hiểu rõ rằng đêm hôm trước Huỳnh Gia Đông cảnh cáo anh phải tránh xa em gái anh ta ra, là bởi vì anh ta coi thường Lâm Thiên chỉ là một nhân viên vệ sinh.

Còn bây giờ anh ta lại nói giơ hai tay tán thành, đó là bởi vì anh ta biết được thân phận của Lâm Thiên.

Tất cả mọi thứ cũng chỉ vì thân phận không giống nhau.

Lâm Thiên tiếp tục đi về phía trước, đi đến trước mặt Huỳnh Tuệ Mẫn.

“Huỳnh Tuệ Mẫn

Lâm Thiên chủ động tươi cười chào hỏi cô ấy.

“Lâm Thiên, anh...anh lại là cháu trai của chủ tịch Thành, tôi đúng thật không ngờ được.” Vẻ kinh ngạc trong mắt Huỳnh Tuệ Mẫn đến bây giờ vẫn còn chưa biến mất.

Đối với một gia đình nghèo khó như Huỳnh Tuệ Mẫn, dù cho đó là người giàu có nhất trong thị trấn, thì trong mắt họ đó đã là một nhân vật vô cùng vô cùng lợi hại rồi.

Còn Lâm Thiên lại là cháu trai của người giàu có nhất trong ba tỉnh Tây Nam.

Một nhân vật lớn như vậy, Huỳnh Tuệ Mẫn trước đó dù có nằm mơ cũng sẽ không ngờ là sẽ gặp được, huống chi là cùng nhau làm việc nữa.

“Tôi trà trộn vào công ty và giả làm nhân viên vệ sinh là để thu thập chứng cứ.

Khi tôi đóng giả làm nhân viên vệ sinh trong hai ngày này, tôi vẫn phải cảm ơn cô vì đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

Lâm Thiên mỉm cười nói.

Khi Lâm Thiên nhiều lần bị Huỳnh Thiếu và chủ quản Trung đến gây khó dễ, đều là Huỳnh Tuệ Mẫn đứng ra giúp đỡ Lâm Thiên.

Hơn nữa trong quá trình làm việc, Huỳnh Tuệ Mẫn cũng giúp đỡ Lâm Thiên rất nhiều.

Những điều này Lâm Thiên đều ghi nhớ ở trong lòng.

“Lâm Thiên, so với chuyện anh giúp tôi, những chuyện tôi làm cũng chỉ là chuyện cỏn con mà thôi, số tiền mà tôi đã mượn anh, tôi sẽ cố gắng trả cho anh sớm nhất có thể” Huỳnh Tuệ Mẫn nghiêm túc nhìn Lâm Thiên.

“Còn nhắc đến chuyện tiền nong nữa, bây giờ cô vẫn còn cho rằng tôi là người thiếu thốn đến mười bảy triệu năm trăm đó sao?” Lâm Thiên cười nói.

Lâm Thiên khựng lại một chút, lại tiếp tục nói.

“Huỳnh Tuệ Mẫn, tôi quyết định đề bạt cô lên chức quản lý hành chính của công ty.

“Quản lý hành chính? Lâm Thiên, tôi còn nhiều điều không biết lắm, tôi...tôi cảm thấy mình không thể đảm nhiệm được, tôi vẫn nên tiếp tục làm nhân viên vệ sinh đi.

Huỳnh Tuệ Mẫn vội vàng nói.

“Cô không biết cũng không sao, tôi sẽ cho người dạy cho cô, lẽ nào cô muốn mãi mãi làm nhân viên vệ sinh sao? Lẽ nào cô không muốn làm cho mình lớn mạnh hơn sao? Lẽ nào cô không muốn kiếm nhiều tiền hơn cho gia đình một cuộc sống tốt hơn sao?” “Tôi muốn” Huỳnh Tuệ Mẫn dùng sức gật đầu.

Trong nhà Huỳnh Tuệ Mẫn thiếu tiền, nếu như trở thành quản lý, tiền lương đương nhiên sẽ cao hơn rất nhiều so với làm nhân viên vệ sinh.

Hơn nữa, tận đáy lòng Huỳnh Tuệ Mẫn cũng khát vọng mình có thể trở nên lớn mạnh hơn.

Ai lại cam tâm sống một cuộc sống bình thường chứ? Huỳnh Gia Đông đứng cách đó không xa, khi nghe được Lâm Thiên bổ nhiệm cho em gái anh ta làm quản lý, trong lòng Huỳnh Gia Đông đương nhiên là rất vui sướng.

“Như vậy mới phải chứ.” Lâm Thiên cười gật đầu.

“Lâm Thiên, tôi….tôi thật không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa.

Huỳnh Tuệ Mẫn đan ngón tay mình vào nhau.

“Hãy nhớ là làm tốt công việc này, cống hiến sức lực cho Tỉnh Xuyên chính là sự báo đáp lớn nhất đối với tôi” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

“Tôi nhất định sẽ làm tốt.

Huỳnh Tuệ Mẫn ra sức gật đầu, đồng thời cô ấy cũng thầm thề trong lòng rằng nhất định phải làm tốt công việc này để báo đáp Lâm Thiên.

Sau khi rời khỏi chỗ Huỳnh Tuệ Mẫn, cuối cùng Lâm

Thiên cũng bước đến trước mặt Phạm Minh Tú.

“Minh Tú.

Lâm Thiên nhoẻn miệng cười với Phạm

Minh Tú.

“Tên xấu xa này, thế mà lại giấu kỹ đến như vậy, mãi cho tới tận bây giờ em mới biết được anh là cháu trai của chủ tịch Thành, tại sao anh không nói cho em biết sớm hơn chứ.

Phạm Minh Tú bĩu môi nói.

Vừa rồi khi Phạm Minh Tú biết được thân phận của Lâm Thiên, trong lòng cô ấy chắc chắn là vẫn còn rất kinh ngạc.

Lúc đầu Phạm Minh Tú cho rằng Lâm Thiên chỉ là một điều tra viên do chủ tịch Thành cử đến, nhưng cô ấy lại không ngờ Lâm Thiên lại là cháu trai ruột của chủ tịch Thành.

“Em cũng chưa bao giờ hỏi anh mà, hì hì” Lâm Thiên cười khan một tiếng.

Tiếp theo đó, Lâm Thiên quay đầu lại và nói với Lê Chí Thành “Ông ngoại, sau khi hai cha con nhà họ Huỳnh bị bắt, vị trí tổng giám đốc của chi nhánh Việt Hoàng đã bị bỏ trống, cháu muốn tiến cử giám đốc Phạm Minh Tú thăng chức lên làm tổng giám đốc công ty và phụ trách toàn cục của chi nhánh Việt Hoàng” “Ông tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của cháu, nếu như là do a Thiên cháu đề xuất thì tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.” Lê Chí Thành cười tít mắt nói.

“Cảm ơn ông ngoại.” Lâm Thiên nhoẻn miệng cười.

Tiếp theo đó, Lâm Thiên quay đầu lại nhìn Phạm Minh Tú, cười nói với cô ấy: “Tối hôm qua anh đã từng nói là anh có thể cho em làm tổng giám đốc, em bây giờ tin rồi chứ?” “Lâm Thiên, cảm ơn anh đã tin tưởng em như vậy” Phạm Minh Tú nở một nụ cười hạnh phúc.

Điều mà Phạm Minh Tú quan tâm không phải là vị trí tổng giám đốc này, mà là sự tin tưởng của Lâm Thiên đối với cô ấy, và cả đối xử tốt với cô ấy.

“Nhảm nhí, em đã là người phụ nữ của anh rồi, anh không tin tưởng em còn đi tin tưởng ai chứ? Hơn nữa, ngoài chuyện này ra về mặt năng lực và phẩm hạnh, anh đều cảm thấy em có năng lực đảm nhiệm chức vụ này.

Lâm Thiên mỉm cười nói.

Lâm Thiên vẫn còn nhớ vào lần đầu tiên, khi mình gặp được Phạm Minh Tú, lúc đó thân phận của anh cũng chỉ là một nhân viên vệ sinh.

Khi đó Lâm Thiên bị chủ quản vệ sinh đổ oan là tự ý rời khỏi khu vực làm việc, Phạm Minh Tú đi ngang qua thấy được, còn đích thân gọi điện thoại đến phòng giám sát camera tra hỏi, trả lại sự trong sạch cho Lâm Thiên, và cũng giúp cho Lâm Thiên tránh đi chuyện phiền phức lần đó.

Từ chuyện vặt vãnh này cũng đủ chứng tỏ Phạm Minh Tú là một người nghiêm túc và có trách nhiệm trong côn việc, cũng đáng để giao phó toàn bộ chi nhánh cho cô ấy.

Hơn nữa đừng nhìn Phạm Minh Tú là một người xinh đẹp quyến rũ như thế, nhưng cô ấy không đơn giản chỉ là bình hoa xinh đẹp, mà còn là một nữ cường nhân có năng lực vô cùng tài giỏi trong công việc.

“Nếu như anh đã khẳng định năng lực của em như vậy, vậy thì em cũng nhất định sẽ làm ra một chút hiệu suất cho anh xem.

Trong vòng một năm, em sẽ làm tăng lợi nhuận của chi nhánh Việt Hoàng lên đến ít nhất ba mươi phần trăm.” Phạm Minh Tú đảm bảo nói.

“Anh tin tưởng em sẽ làm được.” Lâm Thiên cười gật đâu.

Lâm Thiên dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Sau khi em nhậm chức, nhớ phải chấn chỉnh cho ổn thỏa, anh nghĩ về tình hình ở chi nhánh Việt Hoàng, em sẽ hiểu rõ hơn anh rất nhiều, quản lý cấp cao nào có vấn đề, em hẳn sẽ biết được, người cần thay đổi thì cứ thay đổi.

Phạm Minh Tú gật đầu nói: “Yên tâm đi, em biết rất nhiều vấn đề trong chi nhánh Việt Hoàng.

Chỉ là trước đó bị hai cha con nhà họ Huỳnh áp chế, em không có quyền lợi làm điều đó." “Hơn nữa bây giờ, nếu như em đã thăng nhiệm tổng giám đốc, tất nhiên sẽ tiến hành chỉnh đốn cho sạch sẽ mọi vấn đề tiềm ẩn trong đó.

Lâm Thiên gật đầu, sau đó cười nói: “Tổng giám đốc Tú, hãy đưa ông ngoại tôi đi tham quan công ty nào.

Phạm Minh Tú nở nụ cười chớp mắt với Lâm Thiên, sau đó tươi cười đi về phía Lê Chí Thành.

“Chủ tịch Thành, cảm ơn ông đã tin tưởng tôi, bổ nhiệm tôi làm tổng giám đốc, tôi sẽ dẫn ông đi tham quan công ty” Phạm Minh Tú tươi cười nói.

“A Tú à, cô muốn cảm ơn thì cảm ơn cháu trai tôi đi! Lê Chí Thành nở một nụ cười hiền từ.

Tiếp theo đó Phạm Minh Tú dẫn Lê Chí Thành và Lâm Thiên người đi theo ông cùng đi vào trong công ty.

“Hoan nghênh chủ tịch Thành, hoan nghênh cậu chủ

Thiên”

Nhân viên chào đón hai bên đồng thanh hô to khẩu hiệu.

Lê Chí Thành cả thảy ở lại trong công ty được hai tiếng đồng hồ, trong đó nửa tiếng thị sát công ty, một tiếng còn lại ở công ty diễn thuyết cho nhân viên, còn nửa tiếng thì đi ăn trưa.

Không thể không nói Lê Chí Thành thật sự rất lợi hại, sau màn diễn thuyết ông đã khiến cho tất cả các nhân viên sục sôi lại bầu nhiệt huyết.

Diễn thuyết kết thúc đã đến trưa, sau khi Lê Chí Thành ăn trưa trong nhà ăn xong, ông ấy liền rời khỏi công ty.

Dù sao thì mục đích chính của Lê Chí Thành hôm nay chính là giải quyết vấn đề tham ô của chi nhánh Việt

Hoàng.

Lâm Thiên hỏi ông ngoại Lê Chỉ Thành, hai cha con nhà họ Huỳnh sẽ bị kết án bao lâu.

Lê Chí Thành nói rằng với khoản tiền lớn mà bọn họ tham ô từ công ty, về cơ bản là sẽ bị phán tù chung thân.

Đến đây nhiệm vụ nội ứng của Lâm Thiên cũng xem như là chính thức hoàn thành.

Sau khi chi nhánh Việt Hoàng được giao cho Phạm Minh Tú nắm quyền, nói trắng ra là cũng tương đương thuộc về sự kiểm soát của Lâm Thiên, dù sao thì Phạm Minh Tú cũng là người phụ nữ của Lâm Thiên.

Như thế mà nói, Lâm Thiên đã nắm giữ được thế lực ngầm của thành phố Việt Hoàng, và cùng với chi nhánh Việt Hoàng của tập đoàn Tỉnh Xuyên cả hai lực lượng chính này.

Lâm Thiên đương nhiên đã có quyền kiểm soát thành phố Việt Hoàng.

Thế lực thuộc về Lâm Thiên cũng đang trong từng bước mở rộng.

Buổi chiều, Phạm Minh Tú đương nhiên phải bận chỉnh đốn công ty.

Năm giờ chiều.

Tầng dưới của công ty.

Lâm Thiên lái một chiếc xe thương mại đến tầng dưới công ty.

Không lâu sau, Phạm Minh Tú bước ra khỏi tòa nhà công ty.

“Lâm Thiên, hôm nay có rất nhiều việc, em còn muốn làm thêm một chút nữa.

Rốt cuộc anh có chuyện gì quan trọng thế, gọi em xuống gấp thế này, không phải là nhớ em, muốn làm chuyện đó với em chứ?” Phạm Minh Tú nở một nụ cười quyến rũ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.