Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 191: Phương Pháp Vẹn Toàn Đổi Bên




“Anh không thể phụ lòng em, nhưng anh cũng không thể phụ lòng cô ấy” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

Sau khi Phạm Minh Tú trầm mặc lại vài giây, cô ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên nói: “Nếu như em là người thứ ba xen giữa hai người, thì em có thể nhượng bộ, nhưng em muốn có danh phận” Lâm Thiên kinh ngạc: “Ý của em là...!“Ý của em là chỉ cần cô ấy có thể chấp nhận em, thì em cũng có thể sẽ chấp nhận cô ấy.” Phạm Minh Tú nói.

“Chuyện này.”

Lâm Thiên nuốt nước bọt.

Anh không ngờ rằng Phạm Minh Tú sẽ nói ra những lời như vậy.

Đây là muốn mình cùng lúc chấp nhận cả hai người sao.

Thành thật mà nói có rất nhiều người đàn ông mơ ước sẽ có thể có tam thê tử thiếp.

Nhưng mà Lâm Thiên chưa bao giờ nghĩ rằng điều đó sẽ xảy ra với mình.

“Sao nào, ngay cả yêu cầu này anh cũng không làm được sao? Lẽ nào ngay cả một cái danh phận anh cũng không chịu cho em sao?” Phạm Minh Tú cau mày bĩu môi.

“Anh không có ý đó, anh đã từng nói là anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Lâm Thiên gật đầu.

Tuy rằng sự việc này khiến cho Lâm Thiên cảm thấy hết sức đau đầu, nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi.

Phương pháp mà Phạm Minh Tú nói có lẽ là phương pháp tốt nhất, như vậy thì anh cũng sẽ không phụ lòng với cả hai người nữa.

“Được, vậy thì em sẽ coi như là anh đã đồng ý với em rồi đấy.

Em không yêu cầu anh lập tức làm như vậy, nhưng trong vòng một năm, anh nhất định phải cho em một danh phận.

Phạm Minh Tú nói.

Sau khi xe taxi đến công ty, vì để tránh bị nghi ngờ, cả hai người một trước một sau đi vào công ty.

Ở cửa công ty.

Lâm Thiên tình cờ gặp được anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn, anh ta là nhân viên bảo vệ, lúc này đang túc trực ở bên cửa.

Sau khi anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn nhìn thấy Lâm Thiên, anh ta bước tới phía trước chặn Lâm Thiên lại.

“Cậu nhóc, nhớ những gì tối hôm qua tôi đã nói, đừng giở trò với em gái của tôi.” Anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn nghiêm túc nói với Lâm Thiên.

“Hãy yên tâm, tôi sẽ không làm như vậy” Lâm Thiên mỉm cười đáp lời.

Sau khi nói xong, Lâm Thiên trực tiếp đi vào công ty.

Theo kế hoạch của Lâm Thiên và Phạm Minh Tú, buổi trưa Phạm Minh Tú sẽ hẹn giám đốc tài chính ra ngoài, Lâm Thiên nhân cơ hội vào văn phòng của giám đốc tài chính thu thập chứng cứ.

Tầng bốn của công ty.

Lâm Thiên và Huỳnh Tuệ Mẫn đang cùng nhau lau sản.

“Huỳnh Tuệ Mẫn, cô đã trả tiền viện phí cho ba cô chưa?” Lâm Thiên vừa làm việc vừa hỏi han Huỳnh Tuệ Mẫn.

“Ừ, tối hôm qua tôi đã đến bệnh viện đóng tiền viện phí rồi, cảm ơn anh Lâm Thiên, tôi sẽ trả lại tiền cho anh sớm nhất có thể.” Huỳnh Tuệ Mẫn mỉm cười nói.

Lâm Thiên giúp đỡ Huỳnh Tuệ Mẫn, thật sự không phải là Lâm Thiên có suy nghĩ không đúng đắn với cô ấy, đơn thuần chỉ là Lâm Thiên cảm thấy cô ấy là một đứa trẻ nghèo khổ, nên anh muốn giúp đỡ cô ấy.

Đúng vào lúc này, giám đốc tài chính đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Thiên và Huỳnh Tuệ Mẫn.

Đương nhiên, ông ta còn có một thân phận khác nữa, đó chính là con trai của tổng giám đốc.

“Giám đốc Huỳnh.

Lâm Thiên và Huỳnh Tuệ Mẫn cùng nhau chào ông ta.

Mặc dù trong lòng Lâm Thiên rất không thích ông ta, nhưng vì để thành công hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Thiên vẫn phải nhẫn nhịn, vẫn phải đóng vở kịch với thân phận là nhân viên vệ sinh.

Huỳnh Thiếu (giám đốc tài chính) không hề quan tâm đến Lâm Thiên mà trực tiếp nhìn sang Huỳnh Tuệ Mẫn.

“Về chuyện tôi đề nghị cô làm thư ký cho tôi, giờ cô đã suy nghĩ như thế nào rồi?” Huỳnh Thiếu háo sắc mà nhìn chằm chằm vào Huỳnh Tuệ Mẫn.

“Xin lỗi, giám đốc Huỳnh, tôi cảm thấy tôi vẫn là làm nhân viên vệ sinh thích hợp hơn.” Huỳnh Tuệ Mẫn nói.

Sắc mặt Huỳnh Thiếu trầm xuống: “Hừ, đúng là người không biết điều, cô có biết là trong công ty có bao nhiều cô gái muốn trèo cao, tôi còn không cho cơ hội không? Cái thứ nể mặt mà không biết hưởng, cả đời này cũng chỉ làm nhân viên vệ sinh mà thôi.

Lâm Thiên nhìn thấy bộ dạng bị từ chối mà tức giận của Huỳnh Thiếu, liền không khỏi bật cười.

“Mẹ mày cười cái gì mà cười? Không muốn làm nữa phải không?” Huỳnh Thiếu dùng sức đẩy mạnh Lâm Thiên ra.

Lâm Thiên bị đẩy đến lùi về sau hai bước.

“Giám đốc Huỳnh, nhân viên là cấp dưới, nhưng không phải là chó.

Phiền ông hãy tôn trọng con người một chút.

Vẻ mặt Lâm Thiên u ám.

“Đúng thực xin lỗi, tao đây chính là coi mày như một con chó.

Không đúng, mẹ mày chỉ là một nhân viên vệ sinh, còn không bằng một con chó nữa.

Sao nào? Không phục à, nếu không phục mày cắn tạo đi” Huỳnh Thiếu ngông cuồng nói.

“Lâm Thiên, đừng thế.” Huỳnh Tuệ Mẫn kéo lấy Lâm Thiên lại, ngầm ra hiệu cho anh đừng tranh luận với Huỳnh Thiếu.

Lâm Thiên vốn cũng không định tranh luận với con chó này nữa.

Đợi đến khi Lâm Thiên điều tra và lấy được bằng chứng xong, anh mới đi tìm ông ta tỉnh sổ sau.

Huỳnh Thiếu thấy Lâm Thiên không nói chuyện, liền cười lạnh nói: “Hừ, rác rưởi chính là rác rưởi, còn không phải một lời cũng không dám nói sao”

Sau khi nói xong, Huỳnh Thiếu mới nghênh ngang bỏ đi.

Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ông ta, cười lạnh nói: “Bây giờ ông cứ đắc ý đi, ông cũng không còn thong dong được bao nhiêu ngày nữa đâu.

“Lâm Thiên, bọn họ là người lãnh đạo, chúng ta không đụng vào được đâu, anh hãy nhẫn nhịn chút đi, đừng xảy ra xung đột với bọn họ.

Huỳnh Tuệ Mẫn quan tâm nói.

“Yên tâm đi, trong lòng tôi biết phải làm thế nào.” Lâm

Thiên mỉm cười nói.

“Còn ở đây tán gẫu sao.

Một tiếng quát mắng truyền đến.

Lâm Thiên đối với giọng nói này đã quá quen thuộc rồi, đó là giọng của chủ quản vệ sinh.

Lâm Thiên quay đầu lại nhìn.

Chủ quản vệ sinh đang đứng sau Lâm Thiên và Huỳnh Tuệ Mẫn.

“Lâm Thiên, tôi thấy tên nhóc ranh cậu là thật sự không muốn làm nữa rồi, cậu nhìn cái sàn này đi, là lau kiểu gì thế, nhìn chả bóng chút nào.” Chủ quản vệ sinh lớn tiếng quát mắng.

Trong lòng Lâm Thiên không khỏi thầm nói, vừa mới đuổi đi một ôn thần, giờ lại tới một người nữa.

Lâm Thiên biết rằng chẳng qua là vì mình không tặng quà cho chủ quản vệ sinh, cho nên ông ta mới làm khó Lâm Thiên hết lần này đến lần khác.

“Chủ quản Trung, mới sáng sớm sao mà nóng tính như vậy?” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến,

Tiếp theo đó, Phạm Minh Tú đi giày cao gót bước tới.

“Ồ, thì ra là giám đốc Tú à.

Chủ quản Trung nhanh chóng nở một nụ cười.

“Phòng làm việc của tôi hơi bẩn, để cậu nhóc này vào phòng làm việc giúp tôi dọn dẹp một chút, không có vấn đề gì chứ?”

Phạm Minh Tú chỉ vào Lâm Thiên.

“Đương nhiên! Đương nhiên là không có vấn đề! Chủ quản Trung mỉm cười liên tục gật đầu.

“Cậu nhóc, còn đơ ra đó làm gì? Đi theo tôi mau.

Phạm Minh Tú trừng mắt nhìn Lâm Thiên.

“Ơ, vâng thưa giám đốc Tú.

Lâm Thiên vội vàng gật đâu.

Ở trước mặt người ngoài, Lâm Thiên tất nhiên phải giả bộ là không có quan hệ gì với Phạm Minh Tú.

“Cậu nhóc, hãy dọn dẹp cho giám đốc Tủ tốt vào, nếu như giám đốc Tú không hài lòng, tôi sẽ xử cậu đấy.” Chủ quản vệ sinh nói với Lâm Thiên với giọng điệu ra lệnh.

Thành thật mà nói trong lòng chủ quản vệ sinh rất ghen tị và đố kỵ với Lâm Thiên, thế mà anh lại có thể vào văn phòng ở một mình với người đẹp Phạm Minh Tú như vậy.

Lâm Thiên đi theo sau Phạm Minh Tú, đi thẳng vào văn phòng của cô ấy.

“Bùng”

Sau khi vào văn phòng, Phạm Minh Tú đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó trực tiếp đẩy Lâm Thiên vào cửa, vòng tay qua ôm lấy cổ Lâm Thiên, quyền rũ nhìn Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, anh lúc nãy nói chuyện với đồng nghiệp Huỳnh Tuệ Mẫn vui vẻ như vậy, có phải là anh cũng thích cô ấy không?” Phạm Minh Tú nói với giọng mềm ngọt.

“Làm sao có thể được, anh thề, anh tuyệt đối không có suy nghĩ không đúng đắn gì với cô ấy, chỉ là có chút đồng tình với hoàn cảnh của cô ấy, chỉ vậy mà thôi” Lâm Thiên nói với giọng kiên định.

Lâm Thiên khựng lại một chút lại nhếch miệng cười: “Hơn nữa, Lâm Thiên anh cũng không phải là người gặp một người sẽ thích một người, nếu không anh sớm đã có vợ con đầy đàn rồi” “Vậy không chắc được nhé, đàn ông các anh đều không phải như vậy sao?” Phạm Minh Tú bĩu môi.

“Đúng rồi anh yêu, anh có nhớ em không?”

Phạm Minh Tú một tay ôm cổ Lâm Thiên, một tay vẽ vòng ở ngực Lâm Thiên.

“Cuốc luốc”

Lâm Thiên không nhịn được nuốt nước miếng, nhịp tim tăng cao.

Mẹ nó, đây đúng là đang quyến rũ bản thân mình a.

Phạm Minh Tú sáp lại gần hơn, giọng nói mềm ngọt tiếp tục hỏi: “Em đang hỏi anh đấy, có nhớ em không?” Đầu mũi hai người gần đến chạm vào nhau rồi.

Mùi nước hoa thoang thoảng trên người Phạm Minh Tú càng làm cho máu nóng của Lâm Thiên dâng trào.

Mẹ nó, cứ bị người phụ nữ xinh đẹp như vậy quyến rũ, ai có thể chịu đựng được chứ.

“Đương nhiên nhớ rồi, đồ đàn bà lẳng lơ quá đáng này”

Sau khi Lâm Thiên nói xong, anh trực tiếp hôn lấy

Phạm Minh Tú.

Phạm Minh Tủ lại lùi lại về phía sau, tránh đi Lâm Thiên.

“Hì hì hì, em cố ý chọc ghẹo anh đó, không ngờ là anh lại không chịu đựng được như thế này” Phạm Minh Tú che miệng cười thầm, cười đến xinh đẹp lộng lẫy.

“Chọc ghẹo anh sao? Chọc ghẹo anh là phải trả giá đó."

Lâm Thiên nhoẻn miệng cười, bước tới trước mặt Phạm Minh Tú.

“Anh muốn làm gì?” Phạm Minh Tú nhìn Lâm Thiên.

“Em nói xem?” Lâm Thiên nhoẻn miệng cười xấu xa.

Phạm Minh Tú lùi về sau mấy bước, lùi đến trước bàn làm việc, Lâm Thiên tự nhiên mà từng bước tiến tới.

“Em không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu.

Sau khi Lâm Thiên nói xong, liền trực tiếp đẩy Phạm Minh Tú xuống trên bàn, đè lên người cô.

“Lâm Thiên, đây là phòng làm việc đấy, đợi đến buổi tối đi khách sạn được không” Phạm Minh Tú hai mả hơi đỏ lên.

Nhìn người phụ nữ xinh đẹp Phạm Minh Tú đang bị mình đè xuống, thêm với việc ngửi được mùi thơm trên cơ thể cô, Lâm Thiên nào có thể kiểm soát được nữa? “Cửa cũng bị em khóa rồi, rèm cũng đóng lại rồi, em sợ gì hả?” Lâm Thiên nhoẻn miệng cười.

Tiếp theo đó, Lâm Thiên trực tiếp hỗn lấy Phạm Minh

Tú.

Phạm Minh Tú cũng không từ chối nữa, mà thay vào đó phối hợp theo Lâm Thiên,

Ba phút sau.

Cộc cộc cộc.

Có tiếng gõ cửa vọng đến.

Lâm Thiên và Phạm Minh Tú đồng thời đều dừng lại.

“Mẹ nó, làm sao lại cứ bị quấy rầy thế này.

Trong lòng Lâm Thiên thầm than khổ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.