Cực Phẩm Đặc Chủng Binh

Chương 46: Phải tiếp tục mài dũa




Hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngọc Nhi, dường như phải biết hết tất cả mọi thông tin của cô ấy, Tiêu Ngọc Nhi không phát hiện được bọn họ, sau khi cô ấy đi thẳng vào trong thôn, hai người kia mới liếc mắt nhìn nhau rồi vội vàng bỏ đi.

Trong một nhà hàng được trang trí lộng lẫy, hai người kia khom lưng báo cáo cho một ai đó.

"Dựa vào tư liệu, có thể xác nhận đó là cô ấy".

"Có ai biết nữa không?", bóng lưng kia chậm rãi mở miệng hỏi.

"Tạm thời vẫn chưa, chúng ta cũng cam đoan sẽ không để lộ nửa lời".

"Tốt lắm, cứ âm thầm theo dõi trước đi", giọng điệu của bóng lưng kia hình như có chút mỏi mệt, người nọ phất tay ra hiệu hai người kia lui xuống.

...

Ngoài trời phủ đầy sương mịt mù, bước từ trong ký túc xá ra là không thể nhìn thấy cái gì, Trương Đại Hải ngủ say như chết, tiếng ngáy nhanh chóng khôi phục lại tiết tấu, còn hai người Lý Lượng và Hầu Tử lấy tay ôm đầu, không ngủ được.

Bọn họ thấy Tô Vũ và Ngũ Bân thay đồ huấn luyện đi ra ngoài bắt đầu buổi tập, trong lòng rối như tơ vò.

Lý Lượng nói rằng Tô Vũ chẳng kiên trì được bao lâu, nhưng từ ngày này đến ngày khác, mỗi ngày Tô Vũ đều thức dậy đúng giờ, đến cả đồng hồ báo thức còn không dùng, mỗi ngày chỉ ngủ khoảng chừng bốn năm giờ, thế mà vẫn sung sức đều đều.

"Đồ quái vật, kẻ điên", Lý Lượng lắc đầu, vẻ mặt không biết làm sao, anh ta quay đầu nhìn thoáng qua, bắt gặp Hầu Tử đang ghé vào trên giường, nhìn chằm chằm vào cửa sổ.

Trên sân thể dục, Tô Vũ đã đánh hai lần bài võ quân đội, khi tới một vài động tác, hắn làm chậm lại.

"Anh Bân, chính là như thế, khi đưa nắm đấm ra ngoài, động tác bả vai có vẻ hơi lề mề, nếu như lúc này, anh chuyển sang chếch vai và nâng gối lên, khi ấy, vừa có thể tấn công, vừa có thể phòng thủ ba phía, anh thử xem".

Tô Vũ nói cho Ngũ Bân vấn đề hắn phát hiện ra, lại luyện các động tác mà mình đã cải thiện một lần, sau khi cải tiến, đối với những người cao hơn, quả thật đã có ưu thế.

Bộ võ quân đội này là bản cũ từ rất lâu về trước, khi đó chiều cao trong quân đội không cao như hiện tại, nên không hợp là lẽ đương nhiên, nhưng đây là do Tô Vũ, một người tân binh, phát hiện ra, điều này khiến Ngũ Bân vô cùng bội phục.

Hai người họ chỉ trau chuốt lại mấy chiêu mà đã tốn kha khá thời gian.

Sau khi huấn luyện lại một vài môn, trời cũng đã sáng, hai người họ gặt hái được rất nhiều điều, Tô Vũ đã nắm gần hết tất cả các bài huấn luyện thể năng, chỉ cần luyện tập và củng cố thêm là được.

Chỉ còn năm ngày nữa là đến buổi kiểm tra hằng tháng, Tô Vũ không quan tâm nhiều đến vậy, hắn chỉ tập trung huấn luyện, chăm chỉ chịu khó hơn bất kỳ ai, chỉ cần làm xong phần việc của mình là hắn sẽ chạy ngay đi huấn luyện.

Người khác vác nặng 20kg, thì hắn là 30kg, người khác chạy việt dã 10km, thì hắn chạy 15km.

Hắn hệt như người điên, khiến cho không ít người trong tiểu đội chiến đấu cảm thấy khó hiểu.

Quản Bưu lần nữa nhìn thấy Tô Vũ chạy ngang qua mình, lại lần nữa hơn hẳn mình, cậu ta thở hồng hộc, lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, nói: "Tô, Tô Vũ... cậu... có còn là người không thế, chạy sao cũng không biết mệt à".

"Cái đám chết nhát kia, nhìn thấy chưa, đến đầu bếp còn chạy nhanh hơn các cậu nữa kìa, còn không nhanh chân chạy theo!", tiểu đội trưởng tiểu đội ba mắng to: "Ngay cả cậu ta mà cũng không bằng, các cậu đi làm đầu bếp hết cho tôi!"

Hành động điên cuồng này của Tô Vũ đã kích thích không ít lính trinh sát trong tiểu đội chiến đấu, bọn họ càng thêm ra sức huấn luyện, khi bọn họ đến sân, Tô Vũ đã có mặt ở đó rồi, đợi đến khi bọn họ rời khỏi, Tô Vũ vẫn còn ở lại tập luyện.

Đồ điên, đồ biến thái!

Chỉ với thời gian ngắn, Tô Vũ đã có thêm hai cái danh hiệu, chỉ cần nhắc tới Tô Vũ, các tiểu đội trưởng tiểu đội chiến đấu đều sẽ lắc đầu, mắng: "Đồ điên!

Thời gian làm việc vẫn bận rộn như cũ, Tô Vũ vẫn khuấy đều thức ăn cho gia súc, vui vẻ cho heo ăn, hắn rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại, mỗi ngày của hắn đều rất phong phú, huấn luyện, huấn luyện, huấn luyện, rồi khi huấn luyện lại tìm được mục tiêu mới, tìm ra việc mình muốn làm, cho dù chỉ là một người đầu bếp, hắn cũng có thể trở thành người đầu bếp mạnh nhất!

Ký túc xá đại đội.

Ngũ Bân không hề khách khí, rút một điếu thuốc từ trên bàn của Phương Như Sơn, đặt trước mũi ngửi ngửi, nhướng đôi mày rậm, nói: "Chậc, thuốc tốt!"

Nói xong, anh ta nhanh chóng đặt lên miệng hút, đâu còn quan tâm đây là văn phòng của Phương Như Sơn.

"Tên nhóc ranh này, nói xem tình hình Tô Vũ dạo này thế nào", Phương Như Sơn trừng mắt nhìn anh ta, không hề có chút gò bó ép buộc nào: "Mấy ngày nay, ở đâu cũng đều là lời đồn đãi về cậu ta, bảo cậu ta là đồ điên".

"À ừ, mỗi ngày ba giờ sáng đã lôi đầu em dậy đi huấn luyện, không phải đồ điên thì là gì?", Ngũ Bân dở khóc dở cười, khi vừa mới quen biết Tô Vũ, anh ta chắc chắn là phải cho hắn hai cái tát, nhưng sau khi ở cùng nhau mấy ngày nay, anh ta thật sự rất khâm phục Tô Vũ.

Bản thân anh ta là người cuồng huấn luyện, nhưng không có huấn luyện bạt mạng như Tô Vũ, huống hồ Tô Vũ chỉ là một tân binh, vừa mới bước vào bộ đội không bao lâu, cách đó mấy hôm, cậu ta còn rất chán nản vì được phân vào tiểu đội bếp núc, không thể tiến vào tiểu đội chiến đấu, nhưng Tô Vũ hiện tại, tinh thần mỗi ngày đều rất sáng láng, lại còn vô cùng nhiệt tình.

Ánh mắt Phương Như Sơn đầy thâm thúy, anh ta suy nghĩ một lát rồi nói: "Còn chưa được, cái tính tình của tên nhóc này cần phải mài dũa hơn nữa".

"Còn mài dũa nữa à? Đại đội trưởng, anh tha em đi", Ngũ Bân giơ tay đầu hàng, để lại điếu thuốc vào chỗ cũ: "Thuốc của anh em không hút là được chứ gì? Anh mài cậu ta, cậu ta lại đi mài em!"

Ngũ Bân bất đắc dĩ lắc đầu, Tô Vũ đúng là đồ điên, hơn nữa còn là một đồ điên rất cố chấp, chỉ cần hắn xác định chuyện gì là đến chín con trâu cũng kéo không lại: "À đúng rồi, cậu ta muốn tham gia bài kiểm tra hằng tháng..."

Phương Như Sơn chỉ cười, không nói gì, trong mắt lại thoáng hiện lên sự gian xảo, như đang mưu tính gì đó, đến Ngũ Bân còn không hiểu được.

Ngũ Bân biết Phương Như Sơn có sắp xếp khác, nên không hỏi nhiều, anh ta chỉ cần làm tốt công việc mình được giao thôi, hơn nữa, sau khi ở chung với Tô Vũ, anh ta đã bất chợt coi Tô Vũ là em trai của mình, khi lên chiến trường, lúc cần, anh ta sẽ sẵn sàng đỡ đạn giúp Tô Vũ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.