Cực Phẩm Đặc Chủng Binh

Chương 45: Có chút vấn đề




Trương Đại Hải chỉ hừ, không nói gì.

"Hầu Tử?"

Hầu Tử liếc mắt nhìn Lý Lượng, ánh mắt hơi lóe, chẳng biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì, từng lời của Ngũ Bân khiến anh ta hoảng hốt, buồn đầu bứt tóc đi rửa đồ ăn.

"Đồ điên, ai cũng đều là đồ điên", Lý Lượng oán than, tay cầm bột mì, kỳ kỳ quái quái nói: "Các anh cứ đợi đó đi, tên nhóc Tô Vũ kia không kiên trì được bao lâu đâu, mắc gì phải chịu khổ thế chứ".

Tô Vũ không biết có vài người vì hắn vẫn luôn tập luyện chăm chỉ mà phiền muộn, hắn đang ở trong chuồng heo nhìn mấy con heo ăn lấy ăn để, trong lòng nghĩ ngợi về chuyện của mình.

Mỗi một động tác huấn luyện đều đã được khắc ghi vào trong đầu, nên tập như thế nào mới đúng, nên bổ sung thế nào, hắn đều rất rõ, tuy vẫn còn là tân binh, thời gian huấn luyện còn chưa được bao lâu, nhưng hắn rất tự tin, rằng chỉ cần cố gắng, hắn nhất định sẽ đi lên.

Còn có Ngũ Bân giúp đỡ, hướng dẫn từng kỹ thuật trong mỗi động tác cho hắn nữa mà, có gì phải sợ nữa chứ?

"Tô Vũ, sao thế, đã nắm vững hai nội dung huấn luyện khi sáng chưa?", Ngũ Bân đi đến, trên tay còn bưng một chậu đồ ăn thừa, định đem cho heo ăn.

"Đã nắm được phần nào rồi, tôi còn muốn huấn luyện thêm nữa", Tô Vũ nhe răng cười nói: "Anh Bân này, tôi có vài vấn đề muốn hỏi anh".

"Hỏi đi", Ngũ Bân nhìn hắn, bỏ thêm chút thức ăn vào máng, rồi duỗi tay lấy gậy khuấy mấy vòng, khiến thức ăn trộn lẫn vào nhau.

"Ví dụ như võ quân đội nhé, trong mỗi một bài động tác, tôi cảm thấy có vài động tác hơi là lạ, khi ứng dụng vào thực chiến, rất dễ dàng xuất hiện sơ hở", Tô Vũ cau mày, buổi sáng khi học tập võ quân đội, hắn đã nhanh chóng nắm vững nó, dù sao hắn đã tập võ với bố mình từ nhỏ, nên Tô Vũ học võ rất nhanh, hơn nữa lại còn phát hiện thêm một vài vấn đề: "Bộ võ quân đội này đã được đổi mới, thích hợp với đa số quân nhân, nhưng đối với một vài người có phản ứng nhanh nhạy mà nói, chiêu thức lại có cảm giác hơi lê thê".

Ánh mắt Ngũ Bân rực sáng, tạm dừng công việc trên tay, nói: "Ý cậu là, có thể cải tiến bộ võ quân đội này sao?"

Anh ta rất đỗi kinh ngạc, võ quân đội là do tất cả các vị huấn luyện viên trong các quân khu lớn hợp tác với nhau đổi mới một lần, kết hợp với một chút tinh túy võ thuật của Hoa Hạ để sáng tạo ra những chiêu thức, động tác đơn giản nhất, đồng thời cũng thực dụng nhất, tạo ra bài võ thích hợp nhất cho các cán bộ và binh sĩ huấn luyện.

Bình thường, những người tập luyện võ quân đội không những được cải thiện tố chất thân thể, mà trong thời khắc quan trọng, có thể dùng chúng như những sát chiêu đối phó với kẻ địch.

Tô Vũ chỉ là một tên tân binh, thế mà lại có tầm nhìn như vậy ư?

Ngũ Bân không cười cợt Tô Vũ, càng không xem thường hắn, nên biết rằng, anh ta đã từng vật lộn với Tô Vũ, chỉ riêng phần võ thuật, Tô Vũ không hề kém cạnh anh ta, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.

"Có mấy chiêu thức chắc là hiệu quả, hay nói cách khác là đặc biệt cải tiến dựa vào đặc điểm của một vài người, ví dụ như tôi", Tô Vũ suy nghĩ, rồi gật đầu nói: "Buổi sáng, khi tôi xem anh đánh võ, tôi cảm giác như vậy".

Ngũ Bân bỗng trở nên hưng phấn, quay đầu nhìn quanh, thấy xung quanh đông nghịt người, nếu không anh ta đã chạy ngay đến sân huấn luyện rồi.

"Thế này, cậu cứ suy ngẫm phải thay đổi như thế nào đi, sáng mai hai chúng ta đến luyện tập, xem thử hiện quả như nào", Ngũ Bân không kiềm được lòng vui vẻ, nhưng anh ta vẫn còn giữ lại một chút hoài nghi, nếu nó là do Tô Vũ nói ra, vậy thì thử một lần cũng chẳng mất mát gì.

"Vâng!", Tô Vũ gật đầu, cười phá lên.

Ngũ Bân là một người cuồng huấn luyện, chỉ cần có thể nâng cao chiến lực của bản thân, cho dù phải trả giá nhiều đến đâu thì anh ta cũng nguyện ý, anh ta có mục tiêu của riêng mình, cũng cố gắng suốt một thời gian dài, cận chiến vốn là mục kiểm tra nghiêm khắc nhất, nếu có thể nâng cao thêm một bước, đối với anh ta, nó đáng giá ngàn vàng đấy!

Tô Vũ cho heo ăn xong, trở về ký túc xá, lấy giấy lấy bút ra vẽ vẽ cái gì đó, sau khi tập luyện võ quân đội, hắn với cảm giác được huấn luyện của bố mình từ nhỏ đến lớn có bao nhiêu kinh khủng.

Khi ấy hắn mới chỉ là một đứa bé thôi đấy, Tô Vũ không khỏi nở nụ cười, chợt hiểu ra nhiều thứ: "Bố à, đến bây giờ con mới hiểu được, bố đã nghĩ đến việc tống con vào bộ đội từ lâu rồi".

Nghĩ thế, Tô Vũ lấy tấm huân chương ra, nhìn vào mặt chữ đầy loang lổ trên đó, hắn chợt nghĩ về gia đình, lòng đầy lo lắng.

"Thời tiết ở quê sắp trở lạnh rồi, không biết bố ra sao, còn Ngọc Nhi sắp đi thi, con nhóc kia chắc là đang trách mình đi không lời từ biệt".

Và rồi, Tô Vũ kiên định nói: "Đợi con ổn định ở đây, khi ấy mới về quê gặp lại mọi người!"

...

Hải Thành, trường trung học thôn Phong.

Tiêu Ngọc Nhi nâng má, ánh mắt nhìn xa xăm không có tiêu cự, chẳng biết đang nghĩ gì.

"Ngọc Nhi!", một cô gái buộc tóc đuôi ngựa chạy lại hù Tiêu Ngọc Nhi giật mình, rồi ngồi bên cạnh cô ấy , cười nói: "Sao đấy, lại nhớ nhung anh Tô Hàn của cậu đấy à?"

"Cậu làm mình hết hồn, làm gì có chứ, mình đâu có nhớ anh ấy", Tiêu Ngọc Nhi bĩu môi, trong ánh mắt mang theo nỗi nhớ nhung và lo lắng, quay đầu nhìn vào cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia, nói: "Cậu nói xem anh Tô Vũ có bị thương hay không? Nghe nói trong bộ đội huấn luyện vất vả lắm".

"Còn bảo là không nhớ người ta, hè hè", cô gái tóc đuôi ngựa kia cất sách vở, xoay người xem thường nói: "Mình không biết Tô Vũ có bị thương hay không, nhưng với cái tính tình kia, gây thương tích cho anh ta thì hơi khó đó, được rồi, đừng lo lắng nữa, cậu thấy anh ta trước giờ có bao giờ bị thương không? Đi nào, tan học rồi về nhà thôi!"

Hai người đeo túi rời khỏi trường học, đến cổng trường, cả hai tạm biệt nhau rồi đi về hai hướng.

Tiêu Ngọc Nhi đi một mình, đằng sau cô ấy thấp thoáng hai bóng người như có như không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.