Chương 43: Nội dung huấn luyện của lính trinh sát
“Tao muốn trở thành người lính cực kỳ mạnh mẽ, tao phải đánh cho cái tên Viên Thành kia một trận tơi bời, mẹ nó, thiên tài mà phải nuôi lợn à!”, Tô Vũ đánh một cái vào bao thức ăn cho gia súc, bao thức ăn suýt chút nữa đã bị hắn làm vỡ, mấy con lợn kia bị làm cho sợ hãi, nhanh chóng chạy trốn tán loạn.
“Ăn thức ăn cho gia súc của chúng mày đi, cũng không phải là đánh chúng mày”, Tô Vũ liếc mắt nhìn đàn lợn, không nhịn được mà nở nụ cười: “Nhưng mà mấy đứa chúng mày, trông còn đẹp mắt hơn so với tên Viên Thành kia…”
Nếu như Viên Thành nghe được Tô Vũ đánh giá về hắn ta như vậy, kiểu gì hắn ta cũng sẽ đè Tô Vũ trên mặt đất rồi đánh cho một trận.
Tới giờ ăn cơm, Tô Vũ trở nên bận rộn, bưng thức ăn, thêm màn thầu, cả buổi không được nhàn rỗi, lúc tiểu đội chiến đấu đến ăn cơm, cả đám đều nói về chuyện huấn luyện, làm cho Tô Vũ càng nghe càng thấy ngứa ngáy trong lòng.
Hắn có chút ngẩn ngơ, nghe mấy người lính cũ bàn tán về chuyện khảo hạch lần trước, linh hồn hắn giống như lìa khỏi xác.
“Tô Vũ?”, Ngũ Bân đi đến, vỗ bả vai hắn một cái: “Ngẩn người cái gì, làm việc đi”.
“Anh Bân”, Tô Vũ gọi Ngũ Bân, ánh mắt khác với bình thường, Ngũ Bân không khỏi cảm thấy kinh ngạc, tên nhóc này, lúc đi cho lợn ăn tâm trạng vẫn còn tốt lắm mà? Hắn xoay người lại, Tô Vũ nhìn anh ta rồi nói: “Chúng ta tham gia khảo hạch hàng tháng đi, hai người cũng có thể đại diện cho một tiểu đội để tham gia, nhất định là chúng ta sẽ không thua!”
Hai người thành lập một tiểu đội, nói đùa gì vậy, làm gì có tiểu đội nào mà chỉ có hai người chứ.
Ngũ Bân nhìn Tô Vũ, trầm mặc một lát rồi đấm một quyền lên ngực hắn: “Trước hết đừng nói đến việc này, đi làm việc đi”.
Hai người, sao đại đội trưởng có thể phê chuẩn cho bọn họ tham gia, đây không phải là đang làm xằng làm bậy sao, anh ta cũng không trực tiếp từ chối, miễn cho tên nhóc Tô Vũ này lại nhảy dựng lên.
“Vâng”, Tô Vũ thấy Ngũ Bân không phản đối thì mỉm cười, hắn biết, trong lòng Ngũ Bân cũng rất muốn tham gia, bọn Trương Đại Hải không chịu tham gia, vậy thì hai người bọn họ tham gia, chỉ có hai người thì thế nào chứ, cũng có thể tham gia được, cũng có thể làm được những chuyện mà người khác có thể làm!
Rạng sáng, lúc bốn giờ sáng là khoảng thời gian yên tĩnh nhất, ngoài trừ lính canh gác, những người khác đều đang chìm sâu vào giấc ngủ, vất vả cả một ngày, buổi tối chính là thời gian để khôi phục thể lực
Ngũ Bân nằm trên giường, hô hấp đều đều, đột nhiên, anh ta cảm giác được có người đang tới gần, thần kinh cả người lập tức trở nên căng thẳng, theo bản năng liền mở to mắt, đồng thời một bàn tay đưa ra đề phòng.
“Là tôi!”, Tô Vũ thấp giọng nói, phản ứng cực kỳ nhanh, chặn lại tay của Ngũ Bân, thấy không đánh thức những người đồng đội khác, hắn mới cười nói: “Tiểu đội trưởng, tôi không ngủ được, chúng ta đi huấn luyện đi”.
Ngũ Bân thực sự muốn phun ra một ngụm máu, đi huấn luyện vào giờ này? Bình thường anh ta phải ngủ thêm một giờ nữa mới dậy, bây giờ cũng quá sớm rồi.
Nhìn thấy ánh mắt giống như phát ra ánh sáng trong đêm của Tô Vũ, Ngũ Bân xem như hiểu được, chuyện mà tên nhóc này đã quyết định thì chín con trâu cũng không thể kéo lại, thế này mà còn nói tính tình cậu ta không bướng bỉnh, Ngũ Bân không tin.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc kia của Tô Vũ, ngay cả lời từ chối anh ta cũng không biết nên mở miệng thế nào, chỉ đành nhẹ nhàng gật đầu, đặt ngón tay lên trên môi, ý bảo Tô Vũ đừng phát ra tiếng động, anh ta thay quần áo rồi đi.
Sắc trời còn u ám, hai người rời khỏi ký túc xá, Trương Đại Hải ló cái đầu mập mạp ra khỏi chăn, trong chốc lát, Lý Lượng cũng kéo chăn ra, đôi mắt của Hầu Tử cũng sáng ngời, trên mặt ba người đầy vẻ kinh ngạc, nếu không phải ánh sáng quá mờ, có lẽ, bọn họ đều có thể nhìn thấy vẻ mặt khó tin của đối phương.
“Nếu như đại đội trưởng không đồng ý, chúng ta cũng không có cách nào tham gia”, hai người chạy mấy kilomet để khởi động, cả người đổ đầy mồ hôi, thấy Tô Vũ háo hức như vậy, Ngũ Bân không nhịn được mà nhắc nhở.
Huấn luyện không có gì là sai, nhưng nếu là vì tham gia khảo hạch, đến thời điểm đó, Phương Như Sơn lại không đồng ý, chỉ sợ điều đó còn tạo ra đả kích lớn hơn đối với Tô Vũ hơn.
“Chúng ta cũng không làm gì ảnh hưởng tới bọn họ, chỉ là tham gia mà thôi, đại đội trưởng sẽ đồng ý”, Tô Vũ mỉm cười nói, hắn không quan tâm, hắn muốn tham gia thì nhất định phải tham gia.
Từ nhỏ tới lớn, cái tính tình này của hắn vẫn luôn như thế, đã quyết định chuyện gì thì nhất định phải làm cho đến nơi đến chốn, khảo hạch cũng không phải là chuyện gì xấu, vì sao đại đội trưởng lại không đồng ý.
“Tiểu đội trưởng, mang tôi đi huấn luyện đi, nội dung huấn luyện này tôi phải học nhanh một chút”, Tô Vũ đi theo Ngũ Bân tới sân huấn luyện, ánh mắt hắn quét một vòng, nhìn thấy các thiết bị huấn luyện, nhiệt huyết trong cơ thể sôi trào, hận không thể lập tức đi đến, thử sức một phen.
Huấn luyện của lính trinh sát được tiến hành theo từng giai đoạn, năm thứ nhất, trên cơ bản đều là huấn luyện thể năng, làm lính trinh sát, điều quan trọng nhất chính là tố chất cơ thể, là ý thức quân đội, có được thân thể mạnh mẽ, sau này, khi ở trên chiến trường mới có thể xâm nhập vào trong quân địch, tiến hành thu thập tin tức tình báo.
Không có cơ thể mạnh mẽ, muốn chấp hành nhiệm vụ thì cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho dù có tố chất thân thể tốt thì cũng cần phải tiến hành huấn luyện để mạnh hơn nữa, luyện tập để làm cho những kỹ năng chuyên nghiệp trở thành bản năng của mình.
Ngũ Bân giải thích với Tô Vũ, đội trinh sát có rất nhiều nội dung huấn luyện, về cơ bản thì có thể chia thành huấn luyện thể năng và huấn luyện tố chất quân sự, trong đó, chạy 5km việt dã, chạy nước rút 100m, chạy hành quân, squat, chạy khom người, tập xà đôi, chống đẩy đều là những động tác cơ bản nhất của huấn luyện thể năng.
Sau này sẽ tăng dần độ khó, chiến thuật của lính trinh sát, ứng dụng ngắm bắn của lính trinh sát, huấn luyện ngắm bắn trong hoàn cảnh phức tạp, đu dây 10m trên không, đấm bốc, tán thủ, đấu vật, vượt địa hình, dò phá bom mìn, đổ đèo, lái ô tô và mô tô, nhảy dù, bơi có vũ trang, lái xe tăng, sử dụng vũ khí hạng nặng,…
Muốn trở thành một người lính trinh sát vĩ đại thì phải đáp ứng những yêu cầu vô cùng nghiêm khắc về mặt sinh lý và tâm lý, đây cũng là lý do vì sao mà binh chủng lính trinh sát là đội binh lính có yêu cầu khắt khe nhất trong quân đội, cũng chính vì thế mà trên cơ bản, những người lính mạnh nhất hầu như đều xuất thân từ lính trinh sát.Chương 44: Yên ổn nuôi lợn của cậu ta là được
Nghe xong lời giới thiệu của Ngũ Bân, Tô Vũ cảm thấy trái tim mình đập cực kỳ nhanh, làm một người lính, đặc biệt là lính trinh sát, phải học rất nhiều thứ chứ không chỉ có mình việc nấu cơm, cho lợn ăn.
Người lính mạnh nhất! Hắn phải trở thành người lính mạnh nhất, người lính trinh sát mạnh nhất!
“Người lính mạnh nhất, là lính trinh sát phải không?”, ánh mắt Tô Vũ nóng bỏng, ẩn chứa một loại khát vọng cực hạn, hắn nhìn chằm chằm Ngũ Bân, hầu kết trượt lên trượt xuống.
“Người lính mạnh nhất chắc chắn là lính trinh sát, nhưng lính trinh sát cũng không nhất định là người mạnh nhất”, dường như Ngũ Bân đang nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại chỉ nói với Tô Vũ một câu mơ hồ, anh ta vỗ vỗ bả vai Tô Vũ: “Huấn luyện thể năng là trọng điểm trong lần khảo hạch này, tôi dẫn cậu đi luyện tập trước”.
Anh ta không muốn nhiều lời, bây giờ, nói nhiều như vậy với Tô Vũ cũng vô dụng, nhìn sự nhiệt tình đối với việc huấn luyện của Tô Vũ, không biết cậu ta có thể kiên trì được tới khi nào.
Người lính mạnh nhất, có ai mà không muốn trở thành người lính mạnh nhất chứ, nhưng muốn trở thành như vậy đâu có dễ dàng.
Ngũ Bân dẫn Tô Vũ đi huấn luyện, lần lượt dạy cho hắn tất cả các hạng mục, những điều cần thiết trong các động tác thậm chí là những kinh nghiệm mà bản thân anh ta đúc kết ra được, truyền dạy lại hết cho Tô Vũ, không hề giữ lại chút nào.
Năng lực học tập của Tô Vũ cũng rất mạnh, Ngũ Bân giảng giải vài lần là hắn đã có thể nắm vững, sau khi luyện tập hai lần đã bắt đầu quen thuộc, năng lực học tập mạnh đến mức này làm cho Ngũ Bân cũng có chút ghen tị, tên nhóc này thực sự là lính trinh sát trời sinh.
Anh ta không thể không bội phục mắt nhìn người của Phương Như Sơn, liếc mắt một cái là đã nhìn ra được thiên phú của Tô Vũ, chỉ là Ngũ Bân vẫn không thể nào hiểu được, tại sao Phương Như Sơn đã nhìn trúng thiên phú của cậu ta rồi nhưng không trực tiếp cho cậu ta vào tiểu đội chiến đấu, tiếp nhận huấn luyện, mà lại để cậu ta đến tiểu đội bếp núc cho lợn ăn.
Tô Vũ huấn luyện vô cùng chăm chỉ, không có một chút oán giận nào, mỗi một động tác, cho dù là cực kỳ nhàm chán, hắn cũng có thể liên tục huấn luyện hơn mười lượt, ngay cả mày cũng không nhíu lại một cái, tính cách này cực kỳ hiếm thấy ở trong đám tân binh.
Ngũ Bân nhìn Tô Vũ huấn luyện, chỉ cảm thấy bản thân hoàn toàn không thể hiểu nổi tên nhóc này, lúc trước, thời điểm còn ở doanh trại tân binh, anh ta chỉ bắt Tô Vũ huấn luyện nhiều thêm hai lần, tên nhóc này đã hận không thể đánh nhau với mình, bây giờ, cường độ huấn luyện còn lớn hơn trước, cũng nhàm chán hơn trước, nhưng Tô Vũ lại vô cùng nhiệt tình.
“Thật ra hành động của tên nhóc này hoàn toàn phụ thuộc vào cảm xúc của bản thân, cho dù là ai cũng không làm cho cậu ta tin phục”, Ngũ Bân lắc đầu đầu, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng hiểu ra được, anh ta nhìn thời gian, không biết từ lúc nào trời đã sắp sáng, cũng nên trở về chuẩn bị nấu cơm rồi.
Thấy Tô Vũ còn đang chìm đắm trong việc huấn luyện, Ngũ Bân cũng không gọi hắn, anh ta thầm nghĩ, bây giờ trong tiểu đội bếp núc cũng không có chuyện gì cho Tô Vũ làm, cứ để cho cậu ta tiếp tục nuôi lợn, như vậy sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, cũng có thể huấn luyện nhiều thêm một chút.
Tô Vũ kiên trì nhảy ếch hơn một tiếng, ước chừng nhảy được khoảng hơn ba trăm cái hắn mới dừng lại nghỉ ngơi một lúc, quần áo trên người thấm đẫm mồ hôi, hô hấp cùng dần dần trở nên dồn dập.
Hắn không chút quan tâm, đối với hắn mà nói, huấn luyện là một chuyện không hề xa lạ gì, đơn giản là vì trước kia, ông bố Tô Dương của hắn cũng đã từng huấn luyện cho hắn, mỗi ngày, ba, bốn giờ sáng đã gọi hắn dậy, bảo hắn chạy lên trấn trên đi mua rượu rồi mua đồ này nọ, đã thành thói quen rồi.
Hắn quay đầu nhìn lại thì đã chẳng thấy bóng dáng của Ngũ Bân đâu, mà những người khác của tiểu đội chiến đầu chắc cũng sắp tỉnh dậy, chuẩn bị ra sân tập thể dục buổi sáng.
“Huấn luyện như thế, tôi cũng không tin là tôi không làm được!”, Tô Vũ tự tin nói, hắn nắm chặt bàn tay, trong lòng không khỏi kích động.
Có Ngũ Bân chỉ dạy, hắn có thể nắm vững kiến thức, người khác tập luyện mười lần thì hắn tập luyện một trăm lần, nếu như vậy mà vẫn còn thua kém người khác, Tô Vũ cũng…nhất định không chịu thua, tiếp tục tập luyện một nghìn lần!
Tô Vũ chính là người không chịu khuất phục như vậy, hoặc cũng có thể nói là người cực kỳ bướng bỉnh, hắn không chịu thua kém, chỉ cần là chuyện mà hắn muốn làm thì nhất định phải làm cho tốt!
Mồ hôi túa ra như mưa, Tô Vũ vô cùng chăm chỉ huấn luyện, thấy thời gian đã không còn sớm, hắn thả lỏng cơ thể một chút rồi trở về tiểu đội bếp núc.
Ngũ Bân không sắp xếp thêm việc cho hắn, vậy nên cho lợn ăn trở thành công việc chính.
Tô Vũ cũng không có ý kiến gì, ngược lại, có đội khi đứng bên cạnh những con lợn, hắn lại cảm thấy tâm trạng của bản thân thoải mái hơn không ít, dù sao thì lợn cũng sẽ không nói chuyện, chỉ biết ăn và ngủ.
“Tên nhóc này điên rồi”, Trương Đại Hải vừa hất hất cái nồi, vừa lắc đầu nói, Tô Vũ giống như một kẻ điên, mỗi ngày đều kiên trì thức dậy lúc ba giờ sáng, chạy ra sân huấn luyện.
“Quả thực là điên rồi, tiểu đội trưởng, anh đi khuyên nhủ cậu ta đi”, Lý Lượng cũng lắc đầu, bột mì trong tay bị anh ta bóp nát, cũng không biết là có thể làm thành bánh màn thầu được hay không.
Ngũ Bân không nói gì, tiếp tục làm việc của mình.
Hầu Tử nghiêng người qua, mỉm cười nháy mắt nói: “Tiểu đội trưởng, thực sự là nên khuyên nhủ cậu ta đi, bằng không, ngay cả anh cũng không được nghỉ ngơi”.
Mỗi ngày Tô Vũ đều gọi Ngũ Bân dậy huấn luyện cùng, mấy ngày nay, quầng thâm mắt của Ngũ Bân trở nên rõ ràng, ban ngày phải làm việc, buổi tối lại không có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi, tất nhiên là sẽ cảm thấy mệt mỏi.
“Được rồi, các anh không cảm thấy áy náy với lương tâm của mình à”, Ngũ Bân chỉ vào mấy người, phê bình nói: “Tô Vũ là tân binh mà còn liều mạng như vậy, muốn làm cho tiểu đội của mình vẻ vang, còn các anh ấy à, phải cảm thấy hổ thẹn một chút đi chứ!”
“Này, điều này sao có thể cảm thấy hổ thẹn chứ, chúng ta là tiểu đội bếp núc, nấu cơm mới là nhiệm vụ quan trọng, tiểu đội trưởng, ui, tiểu đội trưởng!”, Lý Lượng như bị chọc trúng chỗ nào đó, vội vàng kêu lên nhưng Ngũ Bân đã không thèm để ý tới, xoay người đi vào phòng, nhanh chóng làm việc.
“Anh nói xem, cái tên Tô Vũ này sao lại bướng bỉnh như vậy chứ, huấn luyện thì có gì lợi ích gì?”, Lý Lượng nhe răng, nhìn Trương Đại Hải cười nói: “Hải béo, hay là anh đi khuyên nhủ cậu ta đi? Nói yên ổn nuôi lợn của cậu ta là được”.