Cực Phẩm Đặc Chủng Binh

Chương 41-42




Chương 41: Những người đã mất động lực

Nhóm Trương Đại Hải sợ hết hồn, suýt nữa là té rớt khỏi ghế, nhất là Lý Lượng, anh ta đang tuôn trào ý tưởng thì bị Tô Vũ làm giật mình, quên hết mình đang định viết cái gì, vỗ vỗ vào ngực ổn định hơi thở, nói: "Ui mẹ ơi, ông giời của tôi, cậu đang phát điên cái gì thế, làm tôi sợ hết hồn!"

"Tên nhóc này bị ma nhập rồi à? Hải mập, xem thử cậu ta thế nào", Hầu Tử còn chưa lấy lại hồn phách của mình, một cú đập này đã khiến anh ta sợ đến mức đánh rơi cả bút, vội vàng cúi đầu nhặt cây bút máy của mình lên.

"Lẽ nào các anh không muốn tham gia kỳ kiểm tra hàng tháng à?", hơi thở của Tô Vũ có chút dồn dập.

"Kiểm tra hằng tháng à?", Trương Đại Hải nhe răng cười to: "Chúng ta là đầu bếp, không cần phải tham gia mấy vụ đó, đại đội trưởng đã nói rồi".

Anh ta xoay cái thân mình béo tốt của mình lại, ánh mắt tập trung vào TV, lâu lâu không nhịn được mà cười phá lên, có vẻ anh ta đang rất vui.

"Chẳng lẽ các anh muốn ở đây nấu cơm vài năm rồi xuất ngũ về quê à?", Tô Vũ rất khó hiểu, ánh mắt nhìn bọn họ đầy nghi vấn.

Lý Lượng liếc mắt nhìn, cười khẽ, làm bộ thâm trầm nói: "Người trẻ tuổi này, cậu còn nhỏ nên có hơi ương bướng, làm theo cách của tôi đi, nấu vài tháng cơm là tốt lên thôi".

Anh ta phất tay, nhoài người về phía trước, tiếp tục viết bản thảo của mình, anh ta đã xác định được mục tiêu của mình rồi, năm nay nhất định phải viết được cái gì đó, còn về phần kiểm tra hằng tháng, trước giờ chưa từng nghĩ về nó, có lẽ khi mới bước vào tiểu đội bếp núc, anh ta còn có ý định đó, nhưng đúng như những gì anh ta nói, sau mấy tháng nấu ăn, ý tưởng đó đã sớm bị phai mờ rồi.

"Đừng nhìn tôi, cậu xem cơ thể của tôi này, tham gia cũng chỉ đứng bét thôi", Hầu Tử cười hì hì, không có chút nào là xấu hổ: "Khi xưa, vì thể chất quá tệ nên tôi mới vào tiểu đội này".

Con ngươi anh ta tròn xoe, không khỏi sinh ra lòng tò mò: "Tô Vũ, cậu muốn tham gia à?"

Dựa vào phản ứng này của Tô Vũ, chắc chắn là hắn rất muốn tham gia, ba người còn lại ngẩng đầu, trong lòng họ biết tính tình Tô Vũ ngang bướng, hơn nữa lại còn kiêu ngạo, khi vừa mới nhập ngũ, có ai không mơ đến việc lập chiến công chứ, nhưng cuối cùng người có thể thành công chỉ là những kẻ đó mà thôi.

Bọn họ đều là người thường, chưa từng có tố chất cơ thể mạnh mẽ, cũng không có ô dù cứng cáp, chỉ dựa vào chăm chỉ, cố gắng huấn luyện, liệu có thể thành công sao? Bọn họ không quá tin tưởng.

"Haha, Tô Vũ nè, nếu cậu muốn tham gia ấy, có thể hỏi tiểu đội trưởng thử xem, chuyện của hai người... hình như hơi ít", Lý Lượng cười cười, suy ngẫm nói.

"Các cậu bị ai kích thích à, sao lại nghĩ đến chuyện tham gia kiểm tra chứ, chúng ta là đầu bếp, mà nhiệm vụ chính của đầu bếp là nấu ăn".

"Tôi không muốn bị người ta mắng là đồ vô dụng!", Tô Vũ hét lớn, rồi xoay người rời khỏi ký túc xá, để lại ba người đang đờ người ra.

Trương Đại Hải còn chưa nói hết câu, nhún vai bày tỏ sự bất lực, anh ta liếc mắt nhìn Lý Lượng và Hầu Tử, hai người họ cũng có biểu tình giống vậy, dăm ba chuyện như kiểm tra không liên quan gì đến bọn họ, tuy rằng bọn họ có thể tham gia, nhưng điều đó cần thiết sao?

Ngoại trừ nấu cơm cho tốt ra thì bọn họ có thể không cần làm gì cả.

Đầu bếp cho lính vốn không phải chỉ đi nấu cơm, nhưng trong cái thời đại hòa bình này, sao còn có chiến tranh nữa, mà dẫu cho chiến tranh xảy ra, khi lên chiến trường, chẳng phải bọn họ vẫn phải đi nấu ăn à.

"Các anh bắt nạt Tô Vũ à?", Ngũ Bân đi từ ngoài vào, vuốt tóc mình, đôi chân mày rộng nhíu lại: "Tôi vừa thấy sắc mặt Tô Vũ không ổn lắm".

"Thôi đi, tiểu đội trưởng, ở đây ai bắt nạt cậu ta được chứ, cậu ta là người đến cả ác ma cũng dám đánh đấy", Lý Lượng bảo: "Cậu ta muốn tham gia kiểm tra định kỳ, nhưng mà, anh biết đấy trước giờ tiểu đội ta đều không tham gia".

Vừa nói xong, anh ta lại tiếp tục vùi đầu vào việc riêng của mình, Hầu Tử với Trương Đại Hải không muốn nói gì, bài kiểm tra này vốn chẳng hề liên quan gì đến bọn họ.

Hơn nữa, thời gian đến buổi kiểm tra chỉ còn có hai mươi ngày, Tô Vũ là tân binh, mới huấn luyện với Ngũ Bân được hai ngày, mà bọn họ không biết đã bao lâu chưa tập thể dục buổi sáng, giờ muốn tham gia thì ảo quá.

"Các anh thật là!", Ngũ Bân chỉ tay về phía ba người, lười nói thêm, anh ta đã quen với điều này từ lâu rồi, tâm tư của ba tên này vốn không ở trong quân đội, mỗi người đều có ước mơ riêng của mình, anh ta sẽ không yêu cầu điều gì, anh ta cũng đã từng khuyên bảo vài người tham gia bài kiểm tra hằng tháng này mấy lần, sau khi nhận ra, Ngũ Bân đã không còn nói gì nữa.

Tô Vũ chạy thẳng một mạch như điên, giống như con thú hoang nổi cơn thịnh nộ, hơi thở toát ra đầy tính hoang dại, hắn giờ tựa như một con báo bị người ta chọc tức, đang muốn chạy đi tìm kiếm con mồi của mình!

Hắn chạy như bay đến văn phong đại đội tìm Phương Như Sơn.

"Này, tên tân binh kia, làm gì mà vội vàng thế?", ở cửa, bảo vệ chặn đường lại, thấy Tô Vũ định xông vào, không khỏi cau màu hỏi.

"Tiểu đội trưởng, tôi muốn gặp đại đội trưởng Phương", Tô Vũ dừng lại một chút, kính chào nói.

"Đại đội trưởng Phương bận rộn cả ngày, cậu có việc thì đợi lát nữa đi", bảo vệ liếc mắt nhìn Tô Vũ, hiển nhiên nhận ra người trước mắt mình chính là người đã ra tay đánh đại ma vương, tuy rằng cuối cùng bị đại ma vương đánh bầm dập, nhưng cũng không có gì xấu hổ, bảo vệ đã ở bộ đội lâu như vậy rồi mà còn chưa từng nghe có ai có thể đánh thắng được hắn ta.

Tô Vũ nghe vậy chỉ đành đứng đợi ở cửa, đứng cả ngày mà vẫn không thấy Phương Như Sơn bước ra, hắn đi qua đi lại, trông hơi nôn nóng.

"Tiểu đội trưởng, phiền anh vào thông báo giúp tôi một tiếng đi, tôi có việc gấp cần gặp đại đội trưởng Phương!", lòng Tô Vũ cồn cào như kiến bò quanh, hắn đợi không nổi nữa rồi, hắn nghe nói rằng, các tiểu đội tác chiến khác đều đăng ký vào mỗi tháng, hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi, nếu không đi đăng ký, thì buổi kiểm tra tháng này coi như tiêu.

Hắn không biết rằng, đối với tiểu đội chiến đấu, bọn họ vốn không cần đi đăng ký, tất cả đều bắt buộc phải tham gia.

"Gấp đến mức nào? Có gấp thì cũng phải chờ, đại đội trưởng Phương bận rộn lắm", người bảo vệ kia nở nụ cười nói: "Tên nhóc này, tính tình táo bạo lắm, đợi lát nữa đi".

Nói xong, người nọ vẫn tiếp tục đứng thẳng, không để ý đến Tô Vũ nữa.

Đợi khoảng chừng một giờ đồng hồ, vẫn chưa có tin tức gì, Tô Vũ không chờ được nữa, nhấc chân định xông vào bên trong thì lại bị bảo vệ cản lại.

"Cậu còn định xông vào à? Có biết luật lệ ở đây không!", bảo vệ nghiêm mặt, nghiêm túc khiển trách Tô Vũ.Chương 42: Hắn phải làm một người lính thực thụ

“Tiểu đội trưởng, tôi thực sự có việc gấp cần gặp đại đội trưởng, chỉ tốn có vài phút thôi, tôi nói xong nhất định sẽ đi ngay”, Tô Vũ nóng nảy, cái gì mà quy định với không quy định, ngay từ bé hắn đã không thích làm theo quy định rồi, từ nhỏ đến lớn, chuyện mà hắn làm nhiều nhất chính là đi ngược lại với quy định, phá vỡ đủ loại quy tắc.

Tô Vũ đẩy cảnh vệ ra, trực tiếp chạy vào trong, cảnh vệ đuổi theo sau hắn vài bước, rồi chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai, anh ta cười khẽ: “Đại đội trưởng à, cậu nhóc này đúng thật là nghé con không sợ cọp, tôi không thể ngăn cản được cậu ta”.

Phương Như Sơn dặn dò bọn họ trước là nếu Tô Vũ có đến tìm anh ta thì cứ nói là anh ta đang bận, đừng quan tâm đến cậu ta, nào ngờ cái cậu nhóc Tô Vũ này thật đúng là ngang bướng, không đi vào gặp Phương Như Sơn được thì còn chưa hết hy vọng.

Tô Vũ vội vã chạy vào khu hành chính, đi được một lúc rồi hắn mới nhớ ra vừa nãy còn chưa kịp hỏi cảnh vệ là phòng làm việc của đại đội trưởng ở đâu, hắn tìm trong chốc lát rồi lại nghĩ thầm rằng chắc là phòng làm việc của đại đội trưởng sẽ được sắp xếp ở vị trí tương tự như phòng làm việc của hiệu trưởng ở trường học mà thôi.

Quả nhiên, hắn thật sự tìm được tấm bảng tên ở trên cửa phòng làm việc của đại đội trưởng, Tô Vũ đi tới đó, vươn tay định gõ cửa, nhưng rồi có vẻ hắn nghĩ tới chuyện gì đó, vội vàng sửa sang lại bộ dạng của mình, đội mũ cho thẳng thớm, sau đó mới gõ cửa.

“Vào đi”, dường như Phương Như Sơn đã sớm biết trước người tới là Tô Vũ, trong giọng nói của anh ta dường như có chút khác lạ.

Tô Vũ đẩy cửa ra, đi vào phòng: “Chào đại đội trưởng”.

“Có việc gì không, tôi đang bận, có việc thì nói nhanh lên”, Phương Như Sơn không hề ngẩng mặt nhìn hắn, cây bút trong tay chuyển động cực nhanh trên trang giấy, anh ta không thèm nhìn Tô Vũ, dù chỉ một lần.

“Đại đội trưởng, tôi…”, Tô Vũ há miệng nhưng không biết phải nói như thế nào cả.

Phương Như Sơn ngẩng đầu lên, cau mày, tỏ vẻ không hài lòng: “Có việc thì nói nhanh lên, lề mề làm cái gì?”

“Đại đội trưởng, tôi muốn tham gia đợt kiểm tra tháng này!”, Tô Vũ hít sâu một hơi, nhìn Phương Như Sơn một cách nghiêm túc, hắn nhất định phải tham gia, cho dù chỉ mới huấn luyện hơn hai mươi ngày, nhưng là một tân binh, hắn cũng muốn được tham gia khảo sát, cho dù biết rằng có tham gia thì cũng sẽ thua cuộc mà thôi, nhưng hắn vẫn quyết tâm phải tham gia đợt kiểm tra này.

Hắn là một người lính, là một người lính trinh sát! Hắn cần phải lên chiến trường giết địch, người đàn ông phải đổ máu ở trên chiến trường, không phải kẻ hèn nhát chỉ biết ru rú trong xó bếp, cả ngày chỉ biết đến việc nuôi heo, rửa chén, nấu cơm!

Tô Vũ bỗng nhiên thấy hối hận vì mình đã vào ban bếp núc, làm lính gì không làm, lại chạy đi làm lính nấu ăn, nếu Ngọc Nhi biết mình nuôi heo ở trong quân đội, nhất định em ấy sẽ chê cười mình không có năng lực.

“Kiểm tra? Không phải là cậu đã vào ban bếp núc rồi sao, ban bếp núc không cần tham gia kì thi này”, Phương Như Sơn dừng một chút, trả lời hắn ngay lập tức, anh ta có vẻ sắp hết kiên nhẫn rồi, thấy Tô Vũ còn muốn nói thêm gì nữa liền trực tiếp phất tay: “Được rồi, đi ra ngoài đi, tôi còn có việc phải làm”.

“Đại đội trưởng, nhưng mà…”

“Tôi nói là cậu đi ra ngoài!”, Phương Như Sơn lớn tiếng.

Tô Vũ hé môi, dù hắn thấy không phục nhưng nhìn dáng vẻ tức giận của Phương Như Sơn, hắn cũng đã biết rằng dù có nói thêm gì nữa thì Phương Như Sơn cũng sẽ không đồng ý, hắn cúi mặt xuống đất, không biết phải làm sao, hắn cảm thấy khó thở, nhưng đành phải đi ra ngoài.

Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Tô Vũ, Phương Như Sơn nở một nụ cười âm hiểm, sau đó tiếp tục cúi đầu viết báo cáo.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc, Tô Vũ cảm thấy thật hụt hẫng, nỗi buồn ngập tràn trên gương mặt.

Hắn chỉ là một đầu bếp, ngay cả tư cách tham gia khảo sát cũng không có? Vậy thì hắn còn cố ở lại quân đội làm cái gì, lẽ nào hắn thật sự phải học nấu cơm với Trương Đại Hải, sau khi xuất ngũ, vui vẻ đi làm một người đầu bếp? Hay là thật sự đi nuôi heo, sau khi xuất ngũ thì về quê và tiếp tục nuôi heo chăng?

Tô Vũ không muốn làm những việc như vậy, lại càng không muốn thời thanh xuân tươi đẹp của mình trôi qua một cách lãng phí ở trong căn bếp này, hắn muốn làm một người lính, hắn sẽ làm một người lính tài giỏi nhất, một người linh có năng lực mạnh nhất!

Hắn đã hứa với bố và Ngọc Nhi rằng hắn nhất định sẽ trở thành một người lính giỏi giang nhất!

“Cậu nhóc tân binh, sao vậy? Bị đại đội trưởng phê bình hả?”, thấy dáng vẻ ỉu xìu của Tô Vũ, anh cảnh vệ cười ha hả, an ủi hắn: “Đại đội trưởng vẫn luôn như vậy, lúc mắng chửi người khác uy lực còn mạnh hơn cả súng laser, cậu đừng để trong lòng làm gì”.

“Cảm ơn tiểu đội trưởng”, Tô Vũ không muốn nói gì nữa, hắn cười một cách miễn cưỡng, cảm ơn người cảnh vệ kia xong liền nhanh chóng rời khỏi đó.

Ở phía xa kia, vài ban chiến đấu vừa trở về sau buổi huấn luyện, cả người bọn họ sớm đã bị mồ hôi làm ướt sũng, bọn họ hát quân ca, giọng hát to rõ, cực kỳ có khí thế.

Tô Vũ lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn bọn họ đi qua, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ những gì mà vẻ mặt có vẻ hơi hoang mang.

Sau khi quay trở về ban bếp núc, đám người Trương Đại Hải đã bắt đầu bận rộn, các ban chiến đấu đều sắp hoàn thành buổi huấn luyện rồi, giờ ăn cơm sắp đến, công việc của bọn họ cũng bắt đầu.

Ngũ Bân vẫn chưa phân chia công việc cho Tô Vũ nên hắn không có việc gì để làm, có thêm hắn ở trong bếp, ngược lại trông có vẻ càng thêm rối loạn.

Tô Vũ đi vào, nhìn thoáng qua cả căn bếp, hắn không nói gì, sau đó xoay người đi ra ngoài, thẳng đến chỗ chuồng heo.

“Tiểu đội trưởng, trông sắc mặt Tô Vũ có chút kỳ lạ?”, Lý Lượng nắm cục bột mì trong tay, cặp mắt anh ta xoay tròn, anh ta tiến lại gần Ngũ Bân, nhỏ giọng thì thầm.

“Còn cần phải hỏi nữa sao, nhất định là cậu ta đi tìm đại đội trưởng, sau đó bị đại đội trưởng mắng cho!”, Hầu Tử bất đắc dĩ nhún vai, vừa rửa nguyên liệu vừa nói: “Nhiệm vụ của ban bếp núc chúng mình chính là nấu cơm, đi tham gia khảo sát làm cái gì, đây chẳng phải là đang gây thêm phiền phức cho cả đại đội hay sao”.

Anh ta không biết phải nói như thế nào, thằng nhóc Tô Vũ này đúng là quá cố chấp, một hai phải tham gia khảo sát, làm một đầu bếp an nhàn, mỗi ngày chỉ lo việc nấu cơm không tốt sao.

Tham gia khảo sát thì cần phải đi huấn luyện, huấn luyện thì cực khổ, chi bằng dành thời gian vẽ nhiều mẫu thiết kế một chút, có khi sau này sẽ trở thành kiểu váy cưới thịnh hành thì sao.

“Đủ rồi, bớt tranh cãi đi, làm việc nhanh lên, nội dung huấn luyện gần đây nặng hơn lúc trước nhiều, sức ăn của đám nhóc này cũng tăng mạnh”, Ngũ Bân quát lớn, mấy cậu nhóc này thật đúng là nhiều chuyện, anh ta liếc mắt nhìn ra phía bên ngoài, thấy Tô Vũ đã sắp đi vào chuồng heo, suy nghĩ thử xem lát nữa phải an ủi cậu ta như thế nào đây.

Nhìn mấy con heo đang tranh nhau cướp thức ăn cho gia súc, trong lòng Tô Vũ cảm thấy hoang mang, chẳng lẽ mình cũng sẽ giống như mấy con heo này, sống những ngày tháng an nhàn? Không đi huấn luyện, cũng không cần phải huấn luyện, chỉ cần nấu cơm xong là đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.

Sau đó chờ thời hạn đi lính kết thúc thì trở về quê cũ, hoặc là làm một người đầu bếp, hoặc là tiếp tục nuôi heo chăng?

Giống như một trò đùa!

“Lính nuôi heo, haha”, Tô Vũ lắc đầu, ánh mắt của hắn càng nghiêm túc hơn: “Không đời nào, tôi tiến vào quân đội không phải là để đi nuôi heo!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.