Tô Vũ chưa từng gặp lính trinh sát, nên chẳng hay biết công việc của lính trinh sát là gì, càng không biết sứ mệnh mà mỗi một người quân nhân phải gánh vác trên vai, mãi đến hôm nay, hắn đã được thấy rõ bộ mặt thật của quân nhân, thấy được cách huấn luyện không màng đến sống chết của họ và thấy được cả tinh thần sẵn sàng hy sinh vì tổ quốc, từ đấy lòng Tô Vũ sinh ra vô vàn xúc động.
Quân nhân là người thế nào, họ là những người cống hiến vì tổ quốc vì nhân dân, vì tổ quốc họ nguyện hiến dâng, vì nhân dân họ sẵn sàng hy sinh, là những lưỡi kiếm sắc nhọn của đất nước cộng hòa này.
Tô Vũ thấy bọn họ huấn luyện mà lòng bất giác sục sôi, nếu chính mình có thể, nếu chính mình có thể trở thành một người lính trinh sát thực thụ, vậy khi ấy hắn sẽ thành người như thế nào?
Hắn bỗng nhiên nhớ lại những lời đấng sinh thành của mình, sau khi nhập ngũ, hắn nhất định phải trở thành người lính ưu tú nhất, vậy làm sao mới trở thành người lính ưu tú nhất?
"Ngũ Bân, sao cậu lại tới đây?", Phương Như Sơn đã nhìn thấy bọn họ từ đằng xa, bắt gặp Tô Vũ đang đứng ngây người như đang nghĩ gì, anh ta cũng không làm phiền, một lát sau mới chầm chậm bước lại gần, quay đầu liếc mắt nhìn hắn, cười bảo: "Thế nào, đã quen với cuộc sống ở tiểu đội hậu cần chưa?"
"Khá tốt, tôi quen rồi", Tô Vũ chỉ gật đầu, còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Phương Như Sơn, hắn nhìn chằm chằm vào đám lính trinh sát đang ở trong sân huấn luyện, ánh mắt toát ra thần thái rất khác.
Phương Như Sơn quan sát tất cả, chẳng nói lời nào, anh ta chỉ vỗ vai Ngũ Bân, rồi cố tình lớn giọng nói: "Thế nào, tiểu đội hậu cần có cân nhắc tham gia buổi kiểm tra đánh giá tháng này không?"
Mỗi lần kiểm tra, tiểu đội hậu cần đều không có mặt, đây cũng là đặc quyền của bọn họ, dù sao công việc chính của bọn họ là phục vụ những người quân nhân trong đại đội, mỗi ngày chỉ cần chuẩn bị đồ ăn thật tốt chính là nhiệm vụ lớn nhất của bọn họ, thậm chí đến cả tập thể dục buổi sáng bọn họ cũng có thể không tham gia.
Phương Như Sơn không nói gì, đại đội đã quyết định từ lâu rồi, tiểu đội hậu cần có thể không tham gia, đó không phải là quy định bắt buộc.
Thật ra Ngũ Bân có suy nghĩ đến chuyện có tham gia hay không, nhưng lại phải lấy đơn vị tiểu đội mới được, bây giờ tiểu đội có tám người, mà người kiên trì tập luyện lại chỉ có anh ta với Tô Vũ, bọn họ tham gia kiểu gì đây?
Xem cái vóc dáng của tên Trương Đại Hải kia kìa, có lẽ đến chạy còn chạy không nổi, cho dù có tham gia thì cũng chỉ đội sổ, thôi chi bằng ngay từ đầu đừng tham gia.
Ngũ Bân nở nụ cười đầy gượng gạo, không biết nên nói gì nữa, tiểu đội họ không tham gia kiểm tra cũng chỉ như chuyện thường ở huyện: "Nếu vậy sao cậu không hỏi thử nhóm Đại Hải xem có muốn tham gia hay không?"
Lời nói của anh ta không thể đả động được bọn họ, anh ta đã từng thử hai lần rồi, dẫu cho bình thường bọn họ luôn kính trọng Ngũ Bân, nhưng đối với những việc chắc chắn phải mất mặt như thế này, thôi bỏ qua đi.
"Có gì cần phải hỏi chứ, không tham gia là không tham gia thôi, chẳng lẽ tôi còn có thể bắt ép các cậu tham gia sao?", Phương Như Sơn mở to hai mắt, giọng nói không hề nhỏ, Tô Vũ nghe được bèn quay lại chỗ anh ta, anh ta chỉ phất tay, trông có vẻ không mấy quan tâm nói: "Được rồi, tiểu đội hậu cần cứ làm tốt công việc chính của mình đi, nấu cơm cho ngon là được rồi, mấy chuyện như kiểm tra đánh giá này nọ, bảo tham gia thì làm khó nhóm các cậu quá".
Tô Vũ hơi cau mày.
"Được rồi, các cậu đừng xem nữa, trở về nghỉ ngơi, xem TV các kiểu đi, đợi lát nữa thì đi chuẩn bị bữa tối".
Phương Như Sơn nói vài câu đuổi khéo, rồi xoay người rời đi, đi được hai bước quay đầu lại liếc mắt nhìn Tô Vũ, nói: "Cứ ở đây học nấu ăn với nhóm Đại Hải cho tốt, vậy mới có thể yên ổn ở đại đội trinh sát được".
Dứt lời, Phương Như Sơn lại bước vào sân huấn luyện, nghiêm khắc chỉ huy nhóm lính trong đó, còn Ngũ Bân và Tô Vũ lại như không hề có chút liên quan nào đến họ.
Bọn họ đều thuộc đại đội trinh sát, đều là lính trinh sát, nhưng nhóm Tô Vũ dường như có cũng được không có cũng chẳng sao, nếu nói tác dụng của họ, chắc chỉ là nấu ăn mà thôi.
Hắn cau mày, hình như trong lòng không cam tâm.
"Đi thôi, đỡ cho lát nữa đại đội trưởng lại mắng", Ngũ Bân cười ngượng, sờ đầu mình: "Bài kiểm tra hằng tháng này quả thật không hề liên quan gì đến chúng ta, tham gia cũng chỉ mất mặt".
Từ đằng xa, mấy tiểu đội trường tiểu đội chiến đấu nhìn thấy nhóm Ngũ Bân, đều đồng loạt hô to: "Tiểu đội trưởng Ngũ, buổi tối bảo nhóm Hầu Tử làm bánh mì nhiều chút nhé!"
Tựa như, dưới cái nhìn của bọn họ, nhóm Ngũ Bân chính là đầu bếp, ngoại trừ nấu ăn ra, không cần làm việc gì khác, cho dù tương lai bọn họ phải ra chiến trường, bọn họ chỉ cần nấu ăn thật ngon là được, mấy việc như giết địch không cần tới đầu bếp.
Lòng Tô Vũ trăm mối ngổn ngang, sắc mặt cũng không được tốt lắm, hắn nhớ lại ánh mắt đầy miệt thị của tên Viên Thành kia đối với đầu bếp nấu cơm cho lính, nhớ lại những lời châm chọc trào phúng của đám tân binh, nhớ lại từng lời nói khi nãy của Phương Như Sơn, tận đáy lòng hắn như bùng lên một ngọn lửa, càng muốn đè nén nó, lại càng cảm thấy nó bùng thêm.
Trở lại ký túc xá, Trương Đại Hải vẫn đang xem TV, anh ta ưỡn cái bụng mỡ, thỉnh thoảng cười vài tiếng, Hầu Tử đang trau chuốt thiết kế của mình, thoạt nhìn càng ngày càng gầy guộc, còn Lý Lượng vẫn cái dáng vẻ như ma nhập ấy, anh ta cầm bút cặm cụi viết gì đó...
Bọn họ làm gì có dáng vẻ của một người lính trinh sát chứ!
Tô Vũ nghẹn cục tức đến sắp nổ tung, ngực không ngừng phập phồng, cứ nghĩ đến sự khinh thường của đám người kia mà lòng thoải mái hơn sao, lẽ nào đến bộ đội chỉ để nấu ăn thôi à? Lẽ nào chỉ cần lăn lộn vài ba năm trong này, rồi sau đó trở về quê đổi nghề làm việc?
Hắn không dám tưởng tưởng đến ngày mà hắn xuất ngũ trở về Hải Thành, khi người dân trong thôn hỏi hắn ở bộ đội đã làm được gì, hắn sẽ trả lời là mình ở trong đó nuôi heo, nấu cơm mấy năm nay à!
"Rầm!"
Tô Vũ bỗng nhiên đập mạnh xuống bàn, đứng lên rống to: "Không thể!"