Cực Phẩm Đặc Chủng Binh

Chương 38-39




Chương 38: Mỗi người một sở thích

“Các anh tự mình huấn luyện chưa đủ à, tân binh còn không dạy dỗ cho tốt, buổi chiều tôi có việc bận”, Ngũ Bân mỉm cười nói, quay đầu lại liếc nhìn Tô Vũ, chiều nay anh ta đã đồng ý huấn luyện cho Tô Vũ rồi.

Tuy rằng bọn họ là lính hậu cần nhưng vẫn có những yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân, nếu như Tô Vũ không muốn huấn luyện, chỉ muốn thành thành thật thật làm một người lính hậu cần nấu cơm, cho lợn ăn, đợi cho đến ngày xuất ngũ thì Ngũ Bân cũng sẽ không nói gì, nhưng chỉ cần Tô Vũ muốn huấn luyện, muốn nâng cao năng lực của bản thân thì Ngũ Bân cũng sẽ tình nguyện hướng dẫn cậu ta tập luyện.

Cũng chính vì điều này mà Tô Vũ vô cùng biết ơn Ngũ Bân, quan hệ với anh ta cũng ngày càng trở nên tốt đẹp, có đôi khi, tình bạn lại đến một cách diệu kỳ như thế.

Lần đầu tiên gặp nhau, hai người còn suýt chút nữa đánh nhau, nhưng bây giờ lại coi nhau như anh em, Ngũ Bân thích sự cầu tiến và nghị lực của Tô Vũ, Tô Vũ lại kính nể sự cố gắng của Ngũ Bân.

“Tô Vũ!”, Quản Bưu chạy vào, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Vũ, cậu ta lập tức đi đến: “Thế nào, đã quen chưa?”

Cậu ta vỗ ngực Tô Vũ, hạ giọng nói: “Nếu không thì cậu đi xin đại đội trưởng đi, để anh ta sắp xếp cho cậu đến tiểu đội của chúng tôi, tiểu đội trưởng của tôi rất tốt, sẽ không từ chối đâu”.

Quản Bưu cực kỳ muốn Tô Vũ vào trong tiểu đội trinh sát với mình, cứ tiếp tục ở trong tiểu đội hậu cần thì không phải là vô ích sao, thiên phú của Tô Vũ cậu ta đã được chứng kiến, không thể cứ thế lãng phí được.

Tô Vũ lắc đầu nói: “Tôi sẽ ở lại tiểu đội hậu cần”.

“Tiểu đội hậu cần…”, Quản Bưu nghe xong thì lập tức trở nên sốt ruột, cậu ta đang muốn khuyên bảo Tô Vũ thì lại nhìn thấy Ngũ Bân mặc tạp dề đứng ở bên kia, không nhịn được mà mở to hai mắt: “Tiểu đội trưởng Ngũ…cũng ở trong tiểu đội hậu cần sao?”

“Đúng, là tiểu đội trưởng của tiểu đội hậu cần”, Tô Vũ phất tay, mỉm cười nói.

“Hai người sẽ không đánh nhau ở đây chứ?”, Quản Bưu trợn tròn mắt, quả thực là cậu ta lo Tô Vũ và Ngũ Bân đánh nhau, hai người có tính cách trái ngược, chỉ sợ là sẽ xích mích không ngừng.

Hiện tại, bọn họ còn được phân vào một tiểu đội, như thế này chẳng phải…

Quản Bưu không khỏi lo lắng, nếu như Tô Vũ tiếp tục đánh nhau, nói không chừng sẽ thực sự bị đuổi ra khỏi bộ đội, nhớ tới lần trước Viên Thành kiêu ngạo như thế, Tô Vũ làm sao có thể đấu lại anh ta.

“Nghĩ đi đâu vậy, tôi và tiểu đội trưởng Ngũ sẽ không đánh nhau đâu”, Tô Vũ lắc lắc đầu, lúc trước hắn không hiểu rõ Ngũ Bân, cứ nghĩ rằng anh ta cố ý nhắm vào hắn, cho nên mới tức giận, khắp nơi khắp chốn tranh cãi với anh ta, thậm chí còn muốn hung hăng đánh anh ta một trận.

Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, biết Ngũ Bân là người có yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân, đối với người khác cũng có yêu cầu như thế, lại không tiếc công sức giúp đỡ hắn, cho dù bản thân hắn đã từng đắc tội với anh ta, anh ta cũng không để trong lòng, đối với người như vậy mà còn có thể tức giận thì Tô Vũ cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

Hắn liếc mắt nhìn Ngũ Bân, Ngũ Bân cũng nhìn lại đây, thấy Quản Bưu, anh phất tay chào hỏi.

“Quản Bưu, sao thế, muốn đào lính của tôi đi à?”

“Sao có thể, tiểu đội trưởng Ngũ, ha, tôi không ngờ là anh cũng ở tiểu đội hậu cần, như vậy thì tốt rồi, nếu như tên nhóc Tô Vũ này không nghe lời, làm xằng làm bậy thì anh cứ việc trực tiếp đuổi cậu ấy!”

Tô Vũ trợn tròn mắt, vừa rồi Quản Bưu cũng không có nói như thế, nhanh như vậy đã phản bội lại lời nói của mình rồi.

Quản Bưu cười ha ha, vỗ ngực Tô Vũ một cái rồi quay đầu lại nhìn Ngũ Bân nói: “Tiểu đội trưởng Ngũ, tôi không làm phiền các anh nữa, buổi chiều tôi còn huấn luyện, cơm nước xong xuôi phải về chuẩn bị, có rảnh thì tôi lại đến đây tìm các anh!”

Cậu ta và Tô Vũ có quan hệ rất tốt, cậu ta cũng thích tiểu đội trưởng tân binh Ngũ Bân này, hai người bọn họ đều ở đây, Quản Bưu sang bên này cũng có người để nói chuyện.

Cách đó không xa, Từ Vĩ liếc mắt nhìn sang, anh ta không nói gì thêm, cũng không chào hỏi Tô Vũ, trên mặt còn ra vẻ khinh thường, tiểu đội hậu cần, hừ, ngây ngốc ở tiểu đội hậu cần thì còn có thể có triển vọng gì?

Anh ta đã đi hỏi thăm, bây giờ đã bắt đầu chuẩn bị, chỉ cần thành tích huấn luyện có thể xếp hạng hàng đầu, sau này sẽ có cơ hội trở thành tiểu đội trưởng, cũng có cơ hội thi đậu sĩ quan, ở lại bộ đội!

Anh ta đến bộ đội, mục đích vô cùng rõ ràng, không phải là vì muốn lên chiến trường mà là vì muốn đạt được nhiều thứ hơn.

Thấy Tô Vũ đã hoàn toàn trở thành dáng vẻ của một đầu bếp, Từ Vĩ không khỏi lắc đầu nói: “Tô Vũ à Tô Vũ, chỉ sợ là cả đời này mày cũng không theo kịp tao”.

Bận rộn đến giữa trưa, đám người Tô Vũ đã dọn dẹp xong hết mọi thứ, trở về ký túc xá.

Hầu Tử tiếp tục nghiên cứu tạp chí thời trang của anh ta, Lý Lượng thì giống như bị quỷ ám, say mê nghiên cứu các nhân vật trong tiểu thuyết, còn Trương Đại Hải thì ưỡn cái bụng giống như mang thai của mình, nhìn chằm chằm TV, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười giống như tên ngốc.

Anh ta không có ham mê gì khác, ngoại trừ xem TV thì chỉ có xào rau, không nói đến tài năng nấu nướng của Trương Đại Hải, mấy năm nay làm lính hậu cần, anh ta luôn là người cầm môi, mọi người nếm qua thì thấy cũng được, thậm chí, có mấy người lãnh đạo quân khu ngẫu nhiên đến đại đội, làm cho Trương Đại Hải có cơ hội thi triển tài năng.

Tô Vũ quay đầu nhìn thoáng qua, Ngũ Bân đang cầm một quyển sách, dáng vẻ rất nghiêm túc, hắn trộm liếc nhìn một cái rồi a một tiếng: “Anh Bân, anh đang đọc sách trung học sao?”

Hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy ngăn kéo bên cạnh Ngũ Bân còn đặt sách vật lý và hoá học, tất cả đều là sách giáo khoa trung học, hắn lập tức cảm thấy tò mò, tới bộ đội rồi mà còn muốn học tập, vì sao lại còn muốn xem sách.

Sắc mặt Ngũ Bân hơi tối lại, anh ta sờ sờ đầu mình, có chút chua xót nói: “Tôi chỉ học hết tiểu học rồi tham gia quân ngũ, văn hóa không đủ, cho nên muốn xem mấy quyển sách này để bù lại một chút”.

Ở bên cạnh, đám Trương Đại Hải nghe xong thì cũng không nói gì thêm, thấy Tô Vũ còn muốn hỏi gì đó, Trương Đại Hải vội vàng gọi hắn: “Tô Vũ, gì nhỉ, cậu đã cho lợn ăn chưa?”

“A? Cho ăn rồi”, Tô Vũ lên tiếng rồi quay đầu nhìn về phía Ngũ Bân, muốn hỏi tiếp.

“Sao tôi vẫn nghe thấy tiếng lợn kêu thế, có phải là không cho lợn ăn no hay không, cậu đi nhìn xem đi”, Trương Đại Hải vỗ vỗ bụng, lại gọi Tô Vũ: “Nhanh, cậu nhanh đi nhìn xem”.

Tô Vũ thu hồi lại nghi vấn của mình, ừ một tiếng: “Tôi đi xem lợn ăn no hay chưa, anh Bân, anh đọc tiếp đi”.

Thấy hắn đi ra ngoài, Trương Đại Hải cười ha ha nói: “Tiểu đội trưởng, Tô Vũ không hiểu chuyện, anh đừng tức giận, tên nhóc này cũng nhanh nhẹn, là một nhân tài, đáng tiếc là lại phải vào tiểu đội hậu cần chúng ta”.Chương 39: Chiến tranh cách chúng ta không xa

Văn hoá không cao, đây là điều cực kỳ bình thường ở bộ đội, có văn hoá là có thể lên đại học, không mấy ai muốn đến bộ đội chịu khổ, Ngũ Bân có trình độ văn hoá thấp, điều này tất cả mọi người đều biết, bọn họ cũng biết, bởi vì chuyện này mà mấy lần tham gia khảo hạch, Ngũ Bân đều bị loại bỏ, không phải bởi vì anh ta huấn luyện quân sự hàng ngày không đủ, các môn huấn luyện không giỏi, mà chính là bởi vì các môn văn hoá của anh ta không cao.

Cho nên Ngũ Bân mới liều mạng như vậy, muốn nâng cao trình độ văn hoá của bản thân, giấc mộng của mình, anh ta kiên định thực hiện.

“Không tức giận, không có gì phải tức giận cả, mấy người các anh cũng đừng bắt nạt cậu ta, tên nhóc này…”, Ngũ Bân nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Tô Vũ đang đứng bên chuồng lợn: “Tính tình của cậu ta, nếu như các anh dám bắt nạt, chắc chắn cậu ta sẽ tìm cách trả thù”.

Sự kiên cường của Tô Vũ, anh ta đã được chứng kiến, cả cái tính táo bạo kia, anh ta cũng đã thấy, vốn dĩ anh ta rất không thích tính cách của cậu ta, Ngũ Bân cảm thấy, đã tới bộ đội rồi thì phải có dáng vẻ của quân nhân, nguyên tắc cơ bản nhất là phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.

Sau cuộc nói chuyện với Phương Như Sơn, anh ta đã thay đổi cách thức, không ngờ là Tô Vũ lại hoàn toàn thay đổi, cũng không tranh đấu với mình nữa, ngược lại, dần dần có quan hệ tốt với mình.

Ngũ Bân cũng đã nhìn ra, cái tên Tô Vũ này là người coi trọng tình cảm, xem tình cảm quan trọng hơn tất cả mọi thứ, người ta đối xử tốt với cậu ta một thì cậu ta sẽ đối xử lại tốt gấp mười, người ta đối xử tệ với cậu ta thì cậu ta cũng sẽ trả lại như thế, ngay thẳng đến mức thái quá…

“Ồ, người này còn dám ra tay đánh ác ma của quân khu, ai mà dám trêu chọc cậu ta”, Hầu Tử trợn tròn mắt, cười ha ha nói: “Ây, tiểu đội trưởng, tôi vừa vẽ ra hai bản thiết kế mới, anh giúp tôi nhìn xem, cho tôi chút ý kiến đi?”

Hầu Tử cúi người, đưa bản thiết kế trang phục mình vừa vẽ xong qua, Ngũ Bân trợn mắt xem thường, một tay đẩy quyển vở: “Dẹp đi, tôi xem không hiểu, ngay cả sách giáo khoa trung học tôi còn không xem được, đi đi đi, tránh sang một bên!”

Một đám người láo nháo, Lý Lượng cũng không nhịn được lẩm bẩm: “Các anh có thể để cho tôi không gian yên tĩnh sáng tác không?”

Anh ta cau mày đi đến trước mặt Ngũ Bân, đưa quyển vở của mình qua: “Ha ha, tiểu đội trưởng, tôi vừa mới viết mở đầu mới, lấy hình tượng của anh, tên là người lính anh dũng – tiểu đội trưởng của tôi, anh xem thế nào?”

Ngũ Bân cúi đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: “Quên đi quên đi, anh nhờ lão Trương xem giúp, ánh mắt của tôi không tốt lắm”.

Anh ta ôm sách vở đi ra ngoài, nếu như tiếp tục ở lại trong ký túc xá, kiểu gì cũng bị làm phiền đến chết cho mà xem, trong đây toàn mấy người kỳ cục, không có một người nào bình thường, bây giờ ngẫm lại, hình như chỉ có Tô Vũ nhìn bình thường hơn một chút, ừm, chỉ là nhìn qua mà thôi.

Khi Ngũ Bân đi ra ngoài, vừa đúng lúc gặp Tô Vũ đang đi vào, trong chuồng lợn, mấy con lợn đều đã ăn no ngủ say, sao có thể kêu được, rõ ràng là lão Trương lừa mình.

“Tiểu đội trưởng, anh đi ra ngoài à”.

Thấy Ngũ Bân ra cửa, Tô Vũ cong mắt mỉm cười nói.

“Đi, theo tôi ra ngoài, cuối tháng có bài khảo hạch, gần đây tiểu đội trinh sát đều liều mạng huấn luyện, tôi dẫn cậu đi quan sát”, Ngũ Bân nghĩ ngợi rồi cất sách đi, đứng dậy nói: “Xem nội dung huấn luyện của bọn họ rồi học tập một chút”.

Quân khu đang xây dựng quân đội thế hệ mới, mỗi đại đội là một đơn vị huấn luyện cơ bản, cho dù là đại đội nào thì hiện tại, điều quan trọng nhất chính là huấn luyện ra những người lính vĩ đại, đề cao tố chất tác chiến của bộ đội, tố chất của mỗi người lính.

Mỗi ngày đều tiến hành huấn luyện, mỗi tháng đều có bài khảo hạch, biểu hiện xuất sắc có thể được khen ngợi, cũng sẽ được phát thêm kinh phí và các thiết bị huấn luyện, mà những người bị bỏ lại phía sau sẽ không có mặt mũi để nhìn người khác, phải liều mạng cố gắng.

Nhìn các lớp đều đang chăm chỉ huấn luyện, những người lính đang đổ mồ hôi, trong sân huấn luyện, từng tiếng hô rung trời, bao cát bay tứ phía, nắm đấm vung lên, thấy sự kiên cường của quân nhân, Tô Vũ nhiệt huyết sôi trào.

“Hây!”

“Dô!”

Tiếng hô rung trời, mồ hôi rơi đầy sân huấn luyện.

“Các cậu là lính gì!”

“Lính trinh sát!”

“Các cậu là người của đại đội nào!”

“Đại đội trinh sát!”

Phương Như Sơn mặc quân trang, khí thế phi phàm, hét lớn: “Các cậu có sợ chết không!”

“Chúng tôi không sợ chết, chúng tôi dám hi sinh!”

Tinh thần của người lính dâng cao, một đám lính trên mặt đầy kiên định, bọn họ là lính trinh sát, là quân nhân tuyến đầu trên chiến trường, phía trước giết địch, phía sau ẩn núp, bọn họ là thanh gươm sắc bén trên chiến trường, cũng là lá chắn cuối cùng trên chiến trường, là người bảo vệ mà tổ quốc và nhân dân cực kỳ tin tưởng!

Tô Vũ nói không nên lời, nhất là khi nghe được khẩu hiệu vang dội kia, làm cho hắn có ảo giác như bản thân đang ở trên chiến trường, phía trước là kẻ địch đang gào thét, tiếng pháo nổ liên hồi, mà hắn và nhóm đồng đội lại càng mãnh liệt hơn.

Bọn họ là thương, bọn họ là đao, bọn họ có thể là bất kỳ một loại vũ khí nào, chỉ có mục tiêu duy nhất là giết địch! Bảo vệ tổ quốc!

“Ngây ngốc gì đấy?”, Ngũ Bân đẩy Tô Vũ một cái, chỉ vào một số thiết bị, vũ khí bên trong sân huấn luyện nói: “Nhìn thấy không, những thiết bị này được thiết kế đặc biệt để rèn luyện cơ bắp và các bộ phận khác trên cơ thể, làm một người lính trinh sát, sự phối hợp nhịp nhàng giữa thân thể và năng lực phán đoán là điều cơ bản nhất”.

“Tố chất thân thể của cậu không tồi, muốn học tập thêm hẳn là không khó, nhưng mà muốn tinh thông thì cũng không dễ dàng”, Ngũ Bân nghiêm túc giải thích: “Huấn luyện đầy đủ thì cơ hội sống sót trên chiến trường của cậu sẽ cao hơn một chút”.

Thấy Tô Vũ không có phản ứng gì, Ngũ Bân không nhịn được nói: “Tên nhóc nhà cậu cũng đừng nghĩ rằng chiến trường là một điều gì đó rất xa xôi đối với mình, chiến tranh có thể đến bất cứ lúc nào, chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ!”

“Tôi biết rồi”, Tô Vũ trịnh trọng gật đầu, dường như có cảm giác gấp gáp, giống như là chiến tranh đã ở ngay trước mắt, cách bọn họ không xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.