Chương 36: Khiêu khích
Đu xà đơn có yêu cầu rất khắt khe đối với sức mạnh cốt lõi trong mỗi người, thành tích cao nhất trong đại đội hiện tại là do Ngũ Bân lập nên, anh ta đã đu liên tục hai trăm ba mươi bảy cái, điều đó khiến cho các thành viên của bộ đội tác chiến phục sát đất.
Ngũ Bân đã từng nói, làm một người lính trinh sát, một khi đã lên chiến trường, chẳng khác nào bước nửa bước vào cửa tử, liệu có thể giữ vững tính mạng của mình được hay không chính là phụ vào thực lực cá nhân, đối với những chiến sĩ như bọn họ, có được tố chất cơ thể mạnh mẽ tương đương với tỷ lệ sống sót đã tăng thêm vài phần.
Tuy nói là ưu tiên nhiệm vụ lên cao nhất, để chấp hành mệnh lệnh và hoàn thành nhiệm vụ mà cấp trên bàn giao, cho dù trả giá cả sinh mạng bọn họ cũng không tiếc, nhưng điều kiện cơ bản trước khi hoàn thành nhiệm vụ là bọn họ phải bảo vệ tốt tính mạng của bản thân, đó cũng là chuyện vô cùng quang trọng.
Bình thường huấn luyện nghiêm khắc, cực khổ là vì để khi lên chiến trường, các chiến sĩ có thể thong thả hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao cho, đồng thời nâng cao khả năng sống sót của mỗi người.
Chiến trường rất tàn khốc, không thể dùng từ ngữ bình thường để diễn tả sự khốc liệt ấy, và một cuộc chiến tranh bảo vệ quốc gia như hiện tại, một khi nổ ra lại vô cùng tàn khốc khiến người ta phải khiếp sợ, còn bọn họ, những người lính trinh sát, là vũ khí mũi nhọn, là người tiên phong dẫn đầu trên tiền tuyến!
Tô Vũ rất biết ơn Ngũ Bân, anh ta đã nói cho hắn biết nhiều như vậy, giúp nhận thức của hắn về lính trinh sát càng rõ ràng hơn, tuy bây giờ hắn mới chỉ là đội viên của tiểu đội hậu cần, nhưng hắn vẫn thuộc về đại đội trinh sát, là một người lính trinh sát!
Lên chiến trường, cho dù chỉ là một đầu bếp thì cũng phải biết cách giết địch!
"Mình chỉ có thể làm một mạch ba mươi cái thôi, đây đã là nhiều nhất rồi", Tô Vũ nhảy xuống, chau mày, hiển nhiên hắn không hề hài lòng với biểu hiện của mình, kỷ lục của Ngũ Bân là hai trăm ba mươi bảy cái, mà hắn còn chưa được số lẻ của người ta nữa, điều này sao có thể chịu được: "Đây không phải là cao nhất, và tuyệt đối sẽ không phải là cao nhất!"
Đầu Tô Vũ hiện lên dáng vẻ kiêu căng của Viên Thành, cơn hận trong hắn bùng lên, hắn đã thề phải tính sổ món nợ này, không thể để cho Viên Thành có cơ hội đắc ý, chỉ cần bản thân chăm chỉ tập luyện, chắc chắn sẽ có ngày đuổi kịp Viên Thành, đánh bại hắn ta.
Tô Vũ rất tự tin vào bản thân mình.
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi nhảy hai chân lên, tóm lấy xà đơn, khi đang chuẩn bị tập luyện lần nữa, cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng cười khinh thường, chướng tai.
"Ôi da, đây không phải là đầu bếp mới tới à, sao đấy, hôm nay đã làm xong màn thầu chưa?"
Tân binh của tiểu đội chiến đấu đã đi tới, trên người bọn họ ướt đẫm mồ hôi, chứng tỏ vừa mới hoàn thành huấn luyện về, đang đi thì thấy Tô Vũ nên mới tiến lại.
Khi ở doanh trại huấn luyện tân binh, bọn họ cảm thấy Tô Vũ rất khoe khoang, còn có không ít người ghen tị với hắn, thành tích Tô Vũ tốt, lại còn dám đối đầu với huấn luyện viên, điều đó cũng kéo theo không ít người hâm mộ hắn, nhưng có người lại cảm thấy Tô Vũ chiếm nổi bật của mình, nên cảm thấy không ưa.
Không ngờ rằng khi thi sát hạch, cho dù thành tích Tô Vũ không tệ, vậy mà chẳng có đại đội nào cần hắn, bây giờ thì hay rồi, trở thành một tên đầu bếp ở đại đội trinh sát.
Ai mà chẳng biết đầu bếp ở bộ đội chỉ có việc ăn không ngồi rồi chứ, bọn họ không cần tập thể dục buổi sáng, thậm chí còn không cần đến huấn luyện, mỗi ngày chỉ cần nấu cơm, làm màn thầu là xong nhiệm vụ.
Khi thấy Tô Vũ đang tập luyện ở đây, có vài người không khỏi cười nói: "Tô Vũ, sao cậu cũng huấn luyện thế, chẳng phải giờ cậu nên đi làm màn thầu sao? Tôi còn chưa ăn thử màn thầu do cậu làm đấy, không biết có ngon không ta".
Tô Vũ liếc mắt nhìn cậu ta, mặc kệ, tiếp tục nâng người, đu một vòng.
"Chậc, vẫn khó ở như vậy nhỉ, hình như cậu đã quên mất bây giờ mình chỉ là một tên đầu bếp, còn bọn tôi đều ở trong tiểu đội tác chiến, chẳng bao lâu sau, cậu chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của bọn tôi thôi".
Mấy tên tân binh nở nụ cười, dường như cả bọn đã thấy được tương lai tươi sáng ấy, nếu ở lại tiểu đội hậu cần lâu thì chắc sẽ béo tốt giống như Trương Đại Hải trong lời đám lính cũ thôi, béo đến mức đi đường còn không vững, đến lúc đấy sao còn có thể so sánh với lính tác chiến như bọn họ cơ chứ.
Tô Vũ vẫn mặc kệ bọn họ, chuyên tâm làm việc của mình, coi như những kẻ ở đó là người dưng, mà người dưng thì sao có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của mình?
"Hai bảy, hai tám...", Tô Vũ lặng lẽ đếm số, tiếp tục động tác đu xà, mỗi lần đều phải có bước tiến mới được, hắn vừa mới tiếp xúc với huấn luyện kiểu vậy, chỉ cần nắm bắt được điểm chính thì thành tích sẽ nâng cao rất nhanh, hắn tin tưởng điều đó, từ nhỏ đã được ông già nhà mình tập luyện, hắn đã sớm tăng cường độ cơ thể lên ngang với thú dữ rồi.
Đám tân binh thấy Tô Vũ làm lơ mình, lòng cảm thấy đầy xấu hổ và tức giận: "Tôi đang đang chuyện với cậu đấy! Bị điếc à?"
Bây giờ Tô Vũ đã bị phân vào tiểu đội hậu cần, thế nhưng vẫn kiêu ngạo như vậy, có vẻ như còn chưa chấp nhận số phận đâu.
"Hai chín, ba mươi, ba mốt...", Tô Vũ vẫn không để ý đến bọn họ, tập trung bài huấn luyện của mình.
"Cứ tập cho cố vào, cho dù cậu có tập đến chết thì cũng chỉ là một thằng đầu bếp thôi!", lũ tân binh kia thấy Tô Vũ không thèm đếm xỉa tới bọn họ, mất hết hứng thú, tức hồng hộc rời khỏi.
Sắc mặt Tô Vũ lạnh như băng nhưng lại không nói gì cả, hắn biết bây giờ bọn họ khinh thường mình, là bởi vì hiện tại mình đang ở trong tiểu đội hậu cần, mà đối với bọn họ, đội viên tiểu đội hậu cần, hậu cần chính là những người lính vô dụng nhất đại đội!
Mồ hôi trên trán không ngừng tuôn rơi, Tô Vũ đã làm một mạch năm mươi cái rồi, ấy vậy mà vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi, dường như hắn đã mất thần kinh cảm giác, trong đầu chỉ quanh quẩn từng lời nói của Viên Thành và đám tân binh khi nãy.
Tiểu đội hậu cần thì sao chứ, chẳng phải Ngũ Bân là người đứng đầu cả đại đội sao, bản thân hắn cũng có thể làm được, có thể trở thành người lính trinh sát xuất sắc nhất.
Buổi huấn luyện hôm nay đã xong, lần đầu tiên huấn luyện mà Tô Vũ đã đu được hơn bảy mươi cái, nếu để người khác biết được, bọn họ sẽ kinh ngạc rớt cả mắt mất.
Hắn trở về tiểu đội hậu cần, mọi người đang bận rộn nhào bột và thái rau, Trương Đại Hải đeo tạp dề, một tay cầm nồi, một tay cầm muôi, thoạt nhìn rất giống một người đầu bếp, trông cũng ra gì phết.
"Tên nhóc kia đứng đó làm gì, lại đây phụ đi", Trương Đại Hải hô to, quay đầu nhìn thoáng qua, cười nói: "Ui, hình như còn không biết để tên nhóc cậu làm gì nữa, thôi cậu đi cho lợn ăn đi".Chương 37: Cho lợn ăn
Lý Lượng và Hầu Tử đều không nhịn được cười, liên tục chỉ vào Trương Đại Hải nói anh ta bắt nạt người mới.
Tô Vũ cũng mỉm cười, hắn biết Trương Đại Hải không có ác ý, công việc trong phòng bếp, mỗi người đều có chức trách nhiệm vụ của riêng mình, bây giờ quả thực là không có việc cho hắn làm, phải chờ Ngũ Bân sắp xếp tốt rồi nói sau.
“Đi, tôi đi cho lợn ăn trước đây”, Tô Vũ cũng không ngờ rằng, hắn lại thực sự trở thành người lính cho lợn ăn, hắn quay đầu nhìn thoáng qua nhưng lại không thấy Ngũ Bân đâu, chẳng lẽ tiểu đội trưởng lại ra ngoài làm việc rồi?
“Xem đi, tên nhóc Tô Vũ nhà chúng ta đúng là quân nhân chuyên nghiệp, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh!”, Trương Đại Hải trêu ghẹo nói, sau đó, anh ta liếc nhìn đồng hồ treo trên tường lớn tiếng hô: “Nhanh nhanh nhanh, đừng lề mề nữa, không có nhiều thời gian đâu, di chuyển nhanh lên!”
Tô Vũ nhịn cười, nhìn thấy dáng vẻ buồn cười kia của Trương Đại Hải hắn chỉ biết lắc đầu, bước ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng về phía chuồng lợn.
Tiểu đội hậu cần của đại đội về cơ bản là đều dựa vào nguồn nguyên liệu gia công, mỗi ngày đều có người chuyên môn đi chợ, mua các nguyên liệu nấu ăn tươi mới như thịt gà, thịt vịt, thịt bò, thịt cá, cùng các loại thức ăn chay, nhưng ban nhà bếp vẫn tự trồng một số loại rau, nuôi vài con lợn để phòng trường hợp khẩn cấp.
Ngoài chuồng lợn, mấy con lợn đang kêu gào om sòm, có vẻ như là đã đói bụng rồi.
Thời điểm còn ở quê nhà, nhà Tô Vũ đã từng nuôi lợn, loại chuyện này cũng được xem như là ngựa quen đường cũ, mỗi ngày, trong nhà bếp đều có chút cơm thừa canh cặn, tất cả những thứ đó đều sẽ vào trong bụng lợn.
Điều này có thể tránh được tình trạng lãng phí thức ăn, Tô Vũ cũng không sợ bẩn, có đôi khi hắn cảm thấy ở chung với động vật còn tốt hơn so với ở chung với con người.
Tô Vũ rửa sạch hai cái máng dùng để đổ đồ ăn cho gia súc, hắn cảm thấy cho dù là làm chuyện gì cũng nên làm cho thật tốt, mặc kệ là chuyện gì, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm đến mức tốt nhất!
“Không biết tên nhóc Quản Bưu kia bây giờ như thế nào rồi”, Tô Vũ nghĩ tới Quản Bưu, người kia một lòng muốn trở thành bộ đội đặc chủng xuất sắc nhất, lần trước, Quản Bưu hỏi hắn có muốn trở thành bộ đội đặc chủng hay không, nhưng mà cho đến tận bây giờ, Tô Vũ vẫn chưa có câu trả lời.
Bộ đội đặc chủng? Bộ đội đặc chủng cho lợn ăn ấy à? Hắn không khỏi cười lớn, liên tục lắc đầu.
“Đang nghĩ cái gì thế?”, Ngũ Bân đeo găng tay bước vào, thấy Tô Vũ đang mỉm cười ngây ngốc thì tò mò hỏi: “Không biết phải sắp xếp cho cậu làm cái gì, bây giờ chỉ còn công việc cho lợn ăn là chưa có ai làm”.
“Không sao, làm cái gì cũng giống nhau cả thôi, dù sao thì cũng không thể giảm bớt huấn luyện mỗi ngày, ngày mai tôi vẫn đi theo anh tập luyện”, Tô Vũ kiên định nói, muốn đánh bại Viên Thành thì ngoại trừ việc huấn luyện vẫn chỉ là tập luyện, hắn đã từng hỏi thăm qua, Viên Thành là người nổi tiếng trong quân khu, nhưng Tô Vũ muốn biết tình hình cụ thể của hắn ta trong đại đội thì không có ai nói cho hắn biết, nhìn thấy nụ cười thần bí trên mặt bọn họ, Tô Vũ đoán thân phận của Viên Thành chắc chắn là không đơn giản.
“Xem ra cậu không đánh bại được tên ác ma kia thì sẽ không chịu bỏ qua”, Ngũ Bân mỉm cười, anh ta không nghĩ Tô Vũ đang nói đùa, nhưng cũng không nói gì thêm, dạy dỗ ác ma Viên Thành sao? Trong quân khu có rất nhiều người muốn làm chuyện như vậy, nhưng từ trước tới nay vẫn chưa có người nào làm được, ngay cả bản thân anh ta…vẫn còn kém xa lắm.
“Đúng rồi, tiểu đội trưởng, anh có biết về bộ đội đặc chủng không?”, Tô Vũ đột nhiên mở miệng hỏi.
Ngũ Bân ngừng lại một chút rồi quay đầu nhìn Tô Vũ, trên mặt là biểu cảm khó tin: “Cậu muốn trở thành bộ đội đặc chủng?”
Trái tim anh ta không nhịn được nhảy lên, cái tên này không hề xa lạ đối với anh ta, thậm chí còn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ, đã nhiều năm trôi qua như vậy, anh ta vẫn không quên được giấc mộng này, cho dù tố chất thân thể của anh ta không tốt, cho dù bản thân bị phân đến tiểu đội hậu cần, anh ta cũng chưa từng buông bỏ, giấc mộng này vẫn luôn tiếp thêm sức mạnh cho anh ta, cho dù huấn luyện gian khổ, anh ta cũng không hề bỏ cuộc.
Từ trong miệng Tô Vũ nghe được bốn chữ bộ đội đặc chủng, Ngũ Bân không khỏi nhướng mày, tò mò nhìn hắn.
“Không phải, chỉ là tò mò thôi, hình như trong đại đội trinh sát có không ít người muốn làm bộ đội đặc chủng”, Tô Vũ nhún vai, tỏ vẻ không chút quan tâm, hắn không biết bộ đội đặc chủng này có gì đặc biệt, hiện tại hắn có cảm giác, chắc cũng sẽ không khác lính trinh sát của tiểu đội tác chiến và binh lính trong tiểu đội hậu cần của hắn là mấy.
Vẻ mặt của Ngũ Bân có chút nghiêm túc, anh ta thản nhiên nói: “Nếu như cậu muốn trở thành người lính cực kỳ mạnh mẽ vậy thì cậu có thể xem xét việc trở thành bộ đội đặc chủng”.
Thấy Tô Vũ có vẻ vẫn chưa hiểu rõ, anh ta nói thẳng: “Ý của tôi là, nếu như cậu muốn đánh Viên Thành một trận tơi bời, vậy thì cậu chỉ có thể trở thành bộ đội đặc chủng”.
Nói xong, Ngũ Bân cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là trong lòng không khỏi kích động, bộ đội đặc chủng…
Đến thời gian ăn cơm, Tô Vũ lần đầu được nhìn thấy được cái gì gọi là quỷ đói đầu thai.
Binh lính vừa mới huấn luyện xong cứ như là mấy đời rồi chưa được ăn cơm, vừa xông vào căn tin đã bắt đầu ăn, sức ăn của bọn họ cũng không nhỏ, mỗi người ăn ít nhất hai, ba cái bánh bao, thời điểm mà lượng huấn luyện nhiều, như thế này còn chưa đủ, mọi người trong tiểu đội hậu cần phải chuẩn bị gấp bội.
Tô Vũ bưng toàn bộ đồ ăn mà Trương Đại Hải đã nấu ra, rất nhanh số thức ăn đó đã hết hơn một nửa, các lớp khác nhau đến ăn vào những thời gian khác nhau, chờ bọn họ ăn xong, nhóm Tô Vũ còn phải thu dọn.
Hắn cảm thấy bản thân không giống một người lính mà giống người bán hàng ăn hơn.
“Ngũ Bân, buổi chiều có lúc nào rảnh không, đến sân tập bắn thao luyện một chút đi? Mấy tân binh này đến đây, không để cho bọn họ có chút áp lực, thì sau này không dễ dạy dỗ”.
Một tiểu đội trưởng đứng ở xa chào hỏi Ngũ Bân, trong mắt bọn họ, không có ai dám xem thường anh ta,, đã từng có người khinh thường Ngũ Bân, kết quả là ở cuộc khảo hạch hàng năm, những người đó đều thua.
Ngũ Bân huấn luyện vô cùng liều mạng, đây là điều mà ai cũng biết, cũng vì thế mà anh ta đạt được thành tích vô cùng tốt, là người cầm cờ đi trước trong đại đội.
Trong bộ đội, quân nhân vô cùng bội phục loại người kiên cường này, còn những kẻ yếu đuối không biết tiến lên thì sẽ chẳng có ai để mắt tới!