Chương 31: Làm đầu bếp
Mấy tên lính cũ chạy tới, vẻ mặt ai nấy đều trông rất hung tợn, Tô Vũ dám ra tay đánh huấn luyện viên, đây chính là một sai lầm rất lớn, hiện tại hắn đừng mơ tưởng ở lại bộ đội, điều làm bọn họ càng lo lắng hơn là thằng nhóc con này đã chọc giận huấn luyện viên ác ma kia, có lẽ hắn còn chưa về đến nhà đã bị đánh gãy chân rồi!
Nhưng Viên Thành không để cho đám lính cũ đưa Tô Vũ đi, mà đè hắn xuống đất cho mọi người đứng xem, hắn ta cười cợt khinh thường: "Làm sao, cậu không phục à? Dám đánh tôi? Tôi bảo này, cậu không có thực lực, cũng chẳng có tư cách gì, thế mà dám đánh tôi sao? Giờ tôi vẫn đứng đây, còn người nằm xuống lại là cậu".
"Buông ra!", Tô Vũ tức giận rống to.
Trong mắt Viên Thành chợt lóe lên tia sáng, hắn ta nhanh chóng buông tay ra, vừa mới buông, chân Tô Vũ quét qua, tiếp tục ra đòn công kích đối với Viên Thành, đám lính cũ đứng cạnh sắp khóc đến nơi rồi, đầu óc tên nhãi này bị úng nước rồi sao, trước kia là sinh sự với Ngũ Bân, giờ đến lượt huấn luyện viên hả?
Đúng là cái tên không biết trời cao đất dày mà!
"Rầm!"
Tay Viên Thành vẫn không có động tác gì, hắn ta chỉ hất chân, nghiêng người đá Tô Vũ ngã xuống đất, rồi giẫm mạnh xuống người Tô Vũ, xong, trịch thượng ngạo nghễ nhìn xuống Tô Vũ dưới chân, khinh thường nói: "Cho dù... tôi có cho cậu thêm mười cơ hội nữa thì cũng như nhau mà thôi, cậu không phải là đối thủ của tôi, nghe đồn là bố cậu có chút bản lĩnh, hay về nhà gọi bố mình lên đây nhỉ?"
Một tiếng leng keng giòn tan vang lên, nửa miếng quân chương rơi ra khỏi túi tiền của Tô Vũ, bề mặt của nó vẫn loang lổ đầy vết rỉ như cũ, nhưng đây lại là món quà quý giá mà Tô Dương tặng cho hắn.
"Quân chương à? Hừ, cậu không xứng có được nó!", Viên Thành buông Tô Vũ ra, kinh thường quát: "Lính đâu, trục xuất cậu ta về nhà đi, ở đây không có chỗ cho cậu ta!"
Tô Vũ nhìn chiếc quân chương rơi trên mặt đất, nắm chặt bàn tay đến mức nổi cả gân, móng tay gần như găm chặt vào lòng bàn tay, nhìn Viên Thành như vậy, lòng hắn không cam tâm!
Hắn không nuốt trôi cục tức này được!
Khổ nỗi hắn đánh không lại Viên Thành, dẫu cho võ thuật của hắn cao cường, nhưng khi đứng trước mặt Viên Thành, hắn chẳng khác nào một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, ra đòn không có chút lực.
Ở đằng xa, đám người Quản Bưu nhìn thấy cảnh đó mà tim đập thình thịch, bọn họ không nghĩ chuyện sẽ đi đến mức này, vậy mà Tô Vũ lại không có đại đội nào cần, nhưng điều càng khiến bọn họ lo lắng hơn đó là Tô Vũ xảy ra mâu thuẫn với huấn luyện viên, bọn họ nghe nói rằng thậm chí đến cả lính cũ cũng không dám làm gì Viên Thành, đằng này Tô Vũ lại...
Bọn họ hiểu rằng lời nói của Viên Thành có hơi quá đáng, bình thường, khi tán gẫu với nhau, bọn họ đều biết Tô Vũ vô cùng để tâm đến bố mình, nhưng Viên Thành lại không hề nể nang gì, phá tan lòng tự trọng của hắn thành từng mảnh nhỏ!
Mấy tên lính cũ đi qua, kéo Tô Vũ lên, vẻ mặt bọn họ bối rối, khi nhìn vào Tô Vũ với vẻ khó hiểu, cũng có xen lẫn sự đồng tình.
Tố chất cơ thể của Tô Vũ không tệ, là một mầm non rất tốt, thế nhưng với tính tình táo bạo ấy lại khiến hắn dễ đắc tội với người khác, tính cách ương bướng không chịu cúi đầu lại khiến hắn khó hòa hợp với quân đội, đây cũng là nguyên nhân chính mà các đại đội không cần hắn dù thành tích rất tốt.
"Từ đã, huấn luyện viên, xin đợi một lát", bỗng nhiên, Phương Như Sơn hô lên, anh ta phất tay ra hiệu cho lính cũ buông Tô Vũ ra, thong thả đi đến trước mặt Viên Thành và Tô Vũ, mỉm cười nói: "Huấn luyện viên Viên à, đại đội trinh sát của tôi còn thiếu một tên lính, hay là ông đưa cậu ấy cho tôi đi".
Anh ta liếc mắt nhìn thoáng qua Tô Vũ, hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn Phương Như Sơn, hắn chợt nhớ lại, mình là được Phương Như Sơn dẫn vào bộ đội, trước kia vì hiểu lầm, mà mình lại đánh anh ta một đấm.
"Tô Vũ, cậu có muốn ở lại bộ đội hay không?", Phương Như Sơn nhìn Tô Vũ, bình thản hỏi, anh ta nhặt chiếc quân chương rơi trên mặt đất kia lên, cẩn thận lau sạch vết bụi bẩn trên nó, nhẹ nhàng nhét vào túi của Tô Vũ, hành động này đã khiến trái tim hắn rung động.
Phương Như Sơn thấy hắn không nói gì, anh ta vỗ nhẹ vai hắn rồi nói: "Tôi đồng ý với bố cậu dẫn cậu đến bộ đội, nếu bây giờ cậu quay về..."
Tay anh ta chỉ vào ngực Tô Vũ, nơi anh ta chỉ lại ngay chỗ quân chương.
Tô Vũ hít một hơi thật sau, ánh mắt đầy sắc bén, kiên định nói: "Tôi muốn ở lại".
Phương Như Sơn nghe xong, không nhịn được cười thầm, anh ta đã quan sát Tô Vũ rất lâu, hiểu rõ được tài năng của Tô Vũ, anh ta biết tính cách của Tô Vũ, hắn thích tự do, nên ở một nơi đâu đâu cũng đều là luật lệ, đầy trói buộc như quân đội sẽ làm hắn không quen, thậm chí còn khiến hắn nảy sinh ra ý định rời khỏi nơi này.
Dẫu cho trong lòng hắn vẫn luôn khắc ghi từng lời nói của Tô Dương, dẫu cho hắn cũng muốn lăn lộn cho ra trò ra trống, lấy thành tích về nhà, khiến cho tất cả những kẻ kinh thường hắn phải vĩnh viễn câm miệng, khiến cho cô em gái hàng xóm đang chờ hắn ở Hải Thành kiêu ngạo, nhưng tim của hắn vẫn không hòa hợp được với bộ đội, đây là điều mà Phương Như Sơn lo lắng nhất.
Nhưng hiện tại, Tô Vũ đã có mục tiêu, với tính cách của hắn, khi bị Viên Thành dạy dỗ, hạ nhục trước mặt nhiều người như vậy sẽ kích thích lòng tự trọng của hắn, chắc chắn Tô Vũ sẽ muốn trả đũa lại mối nhục hôm nay!
"Lão Phương này, cho dù có thiếu người, thì với cái tên lính như vậy, ông có lợi gì chứ?", Viên Thành hừ, nói tiếp: "Tôi sợ cậu ta làm vướng chân ông".
Viên Thành thấy Tô Vũ căm thù nhìn mình, hắn ta nở một nụ cười đầy khinh bỉ, nói: "Không phục chứ gì? Ở quân khu Tây Bắc này, người không phục tôi xếp thành hàng dài kia kìa! Muốn đánh nhau với tôi à? Tôi ở trong quân khu chờ cậu đấy, cậu có giỏi thì đánh vật tôi ra đi, nhưng mà có lẽ cậu phải nằm mơ mới thấy được, vì cho dù lúc nào thì người nằm ra sàn đều sẽ là cậu cả!"
Hắn ta không hề khách khí, chỉ thẳng ngón tay vào Tô Vũ, không để ý, dường như trong mắt hắn ta, Tô Vũ chỉ là một đứa trẻ mới sinh, không có chút đe dọa nào.
Tô Vũ cắn răng không nói gì, nhưng đôi mắt kia lại sáng rực!
"À mà, bộ đội chiến đấu vũ trang trong đại đội đã đủ người rồi, nhưng bên hậu cần, bếp núc hình như có vài người", Phương Như Sơn thong thả cười nói: "Đầu bếp cho lính cũng là lính mà, hơn nữa còn rất quan trọng, Tô Vũ, tôi cho cậu làm đầu bếp, cậu có đồng ý không?"
Chương 32: Quyết định
Trái tim Tô Vũ như muốn chìm xuống, đầu bếp sao?
Xung quanh có không ít người không nhịn được cười phá lên, thì ra là có đầu bếp thật kìa, là lính nuôi heo đó, bọn họ cứ nghĩ rằng tiểu đội trưởng nói giỡn chơi thôi, đến khi nghe được lời của Phương Như Sơn mói làm bọn họ không nhịn được cười lớn.
"Cười cái gì mà cười? Câm miệng hết cho tôi! Đầu bếp cũng là lính, không có bọn họ, các cậu ăn cái gì?", mấy tiểu đội trưởng quát bảo đám tân binh im lặng, trong lời bọn họ, không có gì khác nhau cả, tất cả đều là lính, đều là quân nhân, đều là những chiến sĩ phục vụ vì quốc gia, vì nhân dân!
Nhưng trong lòng bọn họ, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút chênh lệch, đối với họ những bộ đội chiến đấu kia vẫn giống quân nhân chân chính hơn!
Phương Như Sơn nhìn Tô Vũ, anh ta không hề sốt ruột, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Viên Thành lại tỏ ra không sao cả, dường như chỉ cần đợi Tô Vũ mở miệng nói không là hắn ta sẽ lập tức phái người tiễn bước, bắt hắn rời khỏi quân đội.
Hắn ta quan sát Tô Vũ, trên mặt đầy vẻ khinh thường, điều đó càng làm hắn không cam tâm, hắn cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng, gật đầu với Phương Như Sơn: "Tôi chấp nhận".
"Tốt lắm, huấn luyện viên Viên, vậy chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ, tên lính này, đại đội trinh sát chúng tôi cần", Phương Như Sơn nói, lặng lẽ nhìn Viên Thành.
"Một tên lính như vậy cũng chỉ có thể đi nấu cơm cho mọi người thôi", Viên Thành khinh bỉ nói, đi tới trước mặt Tô Vũ, nhếch khóe miệng, chỉ tay vào ngực hắn, vào tấm quân chương kia, nói: "Cái quân chương này không phải là của cậu, cậu trùng hợp có được miếng quân chương này, giờ còn có thể ở lại bộ đội do cậu may mắn thôi, tôi vẫn giữ nguyên câu nói của mình, không phục thì tới tìm tôi, lúc nào cũng được, chỉ cần cậu cảm thấy mình có thể đánh thắng".
"Tôi sẽ tìm anh!", Tô Vũ nghiến răng, không có chút nào có ý lùi bước: "Tôi chắc chắn sẽ tìm anh!"
Hắn nói xong liền im lặng, đáy lòng trĩu nặng như núi, lụi cụi đi theo bên cạnh Phương Như Sơn.
Ở đằng xa, Từ Vĩ bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ tiếc rèn không thành thép nói: "Đã sớm nói với cậu ta là chớ đắc tội với huấn luyện viên rồi mà còn không nghe, với cái tính tình này, chịu kết cục như vậy rất đáng đời, giờ đi làm đầu bếp, thôi thà về nhà còn hơn".
Vẻ mặt Quản Bưu cũng đầy tiếc nuối, tuy bọn họ đều ở đại đội trinh sát, thế nhưng họ trong đội tác chiến, còn Tô Vũ thì lại bị phân tới tiểu đội hậu cần, bếp núc, đúng là đi nuôi heo thật, cậu ta biết tâm trạng hiện tại của Tô Vũ rất tồi tệ, nhưng lại không có cách nào an ủi.
Tất cả tân binh đều đã được các đại đội nhận vào, chẳng bao lâu sau, đã có xe đưa đón bọn họ, Tô Vũ lặng lẽ đi theo Phương Như Sơn lên xe, vẫn im lặng không nói một lời.
...
Hải Thành.
Tiêu Ngọc Nhi đang vui vẻ ngân nga, thích thú chăm sóc hoa lá và cây cảnh, dưới chân còn có một con mèo vờn quanh, miệng kêu meo meo.
"Anh Tô Vũ chắc là đang huấn luyện ở bộ đội nhỉ?", cô ấy quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tô Dương đang ngồi đằng kia, giọng nói đầy trong trẻo, dịu êm như tiếng chuông ngân.
Tô Dương gật đầu, đưa mắt nhìn về phương xa, ông không hề biết rằng bây giờ tuy Tô Vũ đã vào đại đội trinh sát, nhưng lại chỉ làm một tên đầu bếp tầm thường.
"Vậy thì anh ấy có thể trở thành binh vương lợi hại nhất không?", Tiêu Ngọc Nhi ngửa đầu, hỏi tiếp.
Binh vương sao? Binh vương trong đám đầu bếp?
Tô Dương không nghĩ ngợi được xa như vậy, ông chỉ mỉm cười, xoa đầu Ngọc Nhi, nói: "Sẽ làm được, anh Tô Vũ của con sẽ trở thành người quân nhân xuất sắc nhất".
"Đúng vậy! Anh Tô Vũ của cháu là giỏi nhất!", Tiêu Ngọc Nhi vui vẻ nhảy nhót, chơi đùa với con mèo trong nhà.
Tô Dương đứng dậy, nhìn thoáng qua căn phòng trống trải, nhìn thoáng qua cái tay áo rỗng tuếch của mình, chìm vào dòng ký ức về những năm tháng còn ở trong quân đội...
...
"Uống!"
"Uống!"
"Mạnh mẽ lên, còn chưa ăn no à? Buổi tối ăn thêm hai cái bánh bao!"
Trên sân huấn luyện, một đám lính trinh sát hò reo rộn ràng, từng tiếng hô vang lên khiến tâm trạng đám tân binh như Quản Bưu trở nên hưng phấn hơn, máu tựa như dồn hết lên não, xông thẳng lên trời.
Đây mới chính là quân đội, đây mới chính là quân nhân!
"Nếu Tô Vũ cũng ở chung với chúng ta thì tốt rồi", Quản Bưu thở dài, lòng có hơi nuối tiếc, nếu cậu ta ở đây, mọi người sẽ được tập luyện cùng nhau, vậy sẽ rất vui cho xem.
Với thiên phú và bản lĩnh của Tô Vũ, cậu ta chắc chắn có thể trở thành một người lính trinh sát vĩ đại, nhưng giờ đại đội trưởng lại bắt đi làm lính nấu bếp, làm một người lính nuôi heo.
"Cái tính tình kia của cậu ta quá cứng, tôi đã bảo cậu ta đừng có chọc giận huấn luyện viên, vậy mà có nghe đâu!", Từ Vĩ khịt mũi, tuy anh ta không ưa Tô Vũ, lại càng hận không thể giẫm nát hắn trong lòng bàn chân, nhưng Tô Vũ thành ra như vậy, anh ta lại có chút thất vọng.
Anh ta muốn đánh bại Tô Vũ, nhưng không phải đánh bại một tên đầu bếp nuôi heo!
"Tất cả theo tôi, xếp thành ba hàng dọc theo thứ tự đọc tên, rồi đi báo cáo với tiểu đội trưởng của các cậu", đám tân binh đều đã được phân chia hợp lý, một nhóm tiểu đội trưởng đến nhận người, rồi dẫn theo tốp tân binh được phân vào đội bọn họ.
Mỗi năm đều có thêm tân binh, còn có những lính cũ xuất ngũ, quân đội vẫn là quân đội, người cũ đi, người mới đến, một bên ưu sầu, một bên phấn khởi.
Tô Vũ đeo túi hành quân của mình trên lưng, cô đơn lẻ loi đứng một chỗ, tất cả mọi người đều đã đi rồi, chỉ còn lại một mình hắn, dù sao lần này đại đội trinh sát cũng chỉ có mình hắn làm đầu bếp thôi.
Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, hình như không có quá nhiều dao động, chuyện xảy ra ở doanh trại huấn luyện tân binh trôi qua như một cơn gió.
Thế nhưng, chẳng ai hay biết trong lòng Tô Vũ đã bừng lên một ngọn lửa mãnh liệt, rực cháy và nóng bỏng, gương mặt của Viên Thành giờ đã khắc sâu trong trí óc.
Hắn chắc chắn sẽ đi tìm Viên Thành, hơn nữa, sẽ vật Viên Thành ngã lăn ra sàn, hung hăng dạy dỗ hắn ta!
Bây giờ, thực lực của mình vẫn chưa đủ, hắn phải cố gắng tập luyện nhiều hơn nữa, một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ làm được!
Chương 33: Bạn cùng phòng
"Còn ngây ra đó làm gì?", Phương Như Sơn quay đầu nhìn lại, vỗ đầu cười như chợt nhận ra gì đó: "Ôi da, tôi quên mất, cậu là đầu bếp duy nhất ở đây, thôi để tôi dẫn cậu đến tiểu đội hậu cần hậu cần".
Anh ta liếc mắt nhìn Tô Vũ, thấy vẻ mặt hắn vẫn luôn bình tĩnh, không hề thay đổi, chẳng biết đang nghĩ gì trong lòng, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười: "Tô Vũ?"
"Đại đội trưởng Phương, sao vậy", Tô Vũ giật mình nhìn Phương Như Sơn, nhanh chóng đáp lại, không nhờ sự giúp đỡ của anh ta thì hắn đã bị đuổi ra khỏi quân đội rồi, nếu cứ cụp đuôi chạy về, hắn không biết phải nói sao với bố mình nữa, càng không biết khi Ngọc Nhi hỏi, hắn phải trả lời thế nào mới nên.
Ngọc Nhi còn chờ hắn ở nhà, cô ấy đang đợi hắn trở thành một người anh hùng vĩ đại, Tô Vũ cố gắng kìm nén cảm xúc.
"Đừng đứng đần ra đó nữa, đi thôi, tôi dẫn cậu tới tiểu đội hậu cần", Phương Như Sơn phất tay, lập tức dẫn Tô Vũ đến tiểu đội hậu cần.
Dựa theo biên chế của quân đội, một tiểu đội gồm có mười người, trung đội có ba mươi người, đại đội gồm có chín mươi người, ba đại đội hợp lại thành một tiểu đoàn, ba tiểu đoàn lại thành một trung đoàn, ba trung đoàn sẽ là một lữ đoàn, cứ tiếp tục như thế mà suy rộng ra, trong đại đội, mỗi mười hai người sẽ cần một người đầu bếp, thành viên của đại đội trinh sát không nhiều lắm, sắp xếp một tiểu đội có tám đầu bếp là đã đủ rồi.
Tô Vũ lẽo đẽo đi theo Phương Như Sơn, thẳng một mạch tới ký túc xá của tiểu đội, Phương Như Sơn hô to, lập tức có người lon ton chạy ra, thấy anh ta, người nọ không khỏi bật cười.
"Đại đội trưởng Phương! Sao anh lại đến đây?", người nói chuyện trông khá mập mạp, trong quân đội, bắt gặp người mập không phải là chuyện dễ dàng, dưới sự huấn luyện gian khổ như vậy mà vẫn có thể giữ vững từng khối thịt núc ních trên người mình thì cũng tài lắm, nhưng nơi đây lại là tiểu đội hậu cần, điều này trở nên quá bình thường.
Ánh mắt người mập mạp kia nhanh chóng chuyển hướng vào Tô Vũ đang đứng sau Phương Như Sơn, nhếch miệng cười nói: "Ui, đại đội trưởng Phương bổ sung tân binh cho tiểu đội hậu cần của chúng tôi à?"
"Thế nào, không hoan nghênh sao?", Phương Như Sơn cười, trong đáy mắt hiện lên một tia khác lạ: "Đại Hải, tiểu đội trưởng của các anh đâu?"
"Tiểu đội trưởng còn chưa về nữa, không phải là...", anh ta nhìn Phương Như Sơn, rồi lại nhìn qua Tô Vũ, sau đó bước vội tới, phụ Tô Vũ cầm túi hành quân, niềm nở bảo: "Thật là, sao còn đứng ở đây, vào trong rồi nói tiếp".
Anh ta đi loạng choạng, đống mỡ trên người cứ lắc lư qua lại, anh ta cao khoảng một mét tám, hơn nữa trên người còn đầy đặn thịt thừa, khiến cho người ta cảm giác thật nặng nề.
Chỉ có khi nhìn thấy tận mắt, Tô Vũ mới cảm thấy được cái tên Đại Hải này quả thật rất béo.
"Tôi sẽ không vào đâu, còn có công chuyện nữa, tôi giao Tô Vũ cho các anh đấy, đối xử tốt với tân binh chút nhé", Phương Như Sơn khoát tay, không nói nhiều nữa, chỉ dặn dò Trương Đại Hải vài câu, để cho Tô Vũ tự làm quen với hoàn cảnh trước, rồi nhanh chóng rời khỏi.
"Cậu là Tô Vũ phải không? Mau đến đây đi, đi vào với tôi này, sau khi vào tiểu đội hậu cần rồi thì tôi với cậu chính là chiến hữu", Trương Đại Hải chà xát bàn tay, thấy Tô Vũ đang chăm chú nhìn mình, anh ta không khỏi nở nụ cười: "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Là do tôi đẹp trai quá à?"
Nói xong, anh ta sờ vào chiếc gương trong túi, Tô Vũ đứng nhìn anh ta sững sờ, tên này là cái quái gì thế?
Sao trong quân đội lại có người lúc nào cũng mang theo gương vậy, đây rốt cuộc là đâu chứ?
Dường như Trương Đại Hải đã chú ý tới ánh mắt của Tô Vũ, anh ta cười hì hì, tinh ranh cất cái gương đi, rồi mang túi hành quân của Tô Vũ đi vào ký túc xá, hét to: "Dậy, tân binh mới đến nè, mau dậy hết đi, nhanh chân dọn giường nào!"
Trong ký túc xá còn có hai người, một người đang đọc tạp chí, còn người kia thì không biết đang viết cái gì mà miệng cứ lẩm bẩm, hệt như đang chìm vào thế giới riêng của mình.
Thấy Tô Vũ tiến vào, bọn họ chỉ giương mắt lên nhìn, nở một nụ cười coi như chào hỏi, rồi lại tiếp tục đắm chìm vào việc riêng của bản thân, coi Tô Vũ như không khí.
"Đừng để ý đến lũ đó, hai tên này đều có vấn đề thần kinh", Trương Đại Hải giới thiệu: "Người cao gầy này là Hầu Tử, sở thích là xem tạp chí thiết kế thời trang, còn cái tên đang tự kỷ đó là Lý Lượng, đầu óc có chút vấn đề, mỗi ngày đều kêu la bảo mình nhất định phải làm tiểu thuyết gia".
"Đi đi, Hải béo, anh nói cái gì, đây là ước mơ của tôi, là ước mơ đó, anh có hiểu hay không!", Lý Lượng trợn mắt, cất bản thảo của mình, rồi quay đầu liếc nhìn Tô Vũ, u sầu nói: "Chậc, ý tưởng đang tuôn trào thì bị các người cắt ngang".
Anh ta đứng dậy, đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai Tô Vũ, cười cười nói: "Tân binh, chào mừng cậu đến với tiểu đội hậu cần của đại đội trinh sát, sau này cậu sẽ là một thành viên trong tiểu đội!"
Nói xong, Lý Lượng cầm bản thảo đi ra ngoài, còn Hầu Tử thì trừng mắt nhìn Trương Đại Hải, không thèm để ý gì nữa mà vùi đầu vào nghiên cứu tạp chí thiết kế thời trang của mình.
Tô Vũ chưa nói gì, nhưng trong lòng đã cảm thấy rất ngược đời, đây là cái chỗ nào vậy, hắn vốn tưởng rằng quân nhân trong bộ đội đều sẽ là những người nghiêm túc, đầy tính kỷ luật, vừa mới tới tiểu đội hậu cần, hắn đã thấy hai, à không, là ba kiểu hình quân nhân kỳ quái.
Một tên thì béo tốt là Trương Đại Hải, đầu to cổ mập, thoạt nhìn trông rất giống đầu bếp, một tên thì tập trung chuyên môn nghiên cứu thời trang, một tên quân nhân... ừ thì nghiên cứu thời trang phụ nữ, Tô Vũ chỉ cảm thấy da gà gai ốc trên người mình sởn hết lên, còn người cuối cùng thì lại ước mơ được làm tác giả, nghe Trương Đại Hải nói Tô Vũ mới biết Lý Lượng đã viết tiểu thuyết được ba năm, nhưng chưa từng vượt quá ba trăm chữ.
"Cậu đừng để ý nhé, hai tên kia khác người lắm, cái giường này là của cậu, ký túc xá sát vách đã đầy người cả rồi, thôi cậu cứ ở đây vậy".
Trương Đại Hải cười cười, một nụ cười rất hiền hậu: "Sau này cậu cứ gọi tôi là anh Hải, vừa đến đây có lẽ cậu sẽ không quen lắm, không sao đâu, ít lâu sau là quen hết thôi".
Tô Vũ cảm kích, tuy Trương Đại Hải trông hơi quái dị, nhưng anh ta rất nhiệt tình, điều đó khiến cho tâm trạng đang ở sâu dưới đáy của Tô Vũ tốt hơn hẳn, hắn ngẩng đầu quan sát xung quanh, sau này, đây chính là ký túc xá của hắn.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, phòng ký túc xá này có bốn giường, đã gặp ba, vậy người còn lại là ai?
Chương 34: Gặp lại Ngũ Bân
Dường như đã nhận ra được sự tò mò của Tô Vũ, Trương Đại Hải lau mồ hôi trên trán, mới hoạt động một xíu, mà anh ta đã toát hết mồ hôi rồi: “Đó là giường của tiểu đội trưởng, anh ta vẫn chưa về, tối nay tôi sẽ giới thiệu cho hai người làm quen với nhau, cậu chuẩn bị đi, lát nữa tôi dẫn cậu đi nhận quân trang mới”.
Tân binh vừa tới đây có thể nhận chăn và một ít đồ dùng thiết yếu khác, Trương Đại Hải thật sự rất nhiệt tình.
“Cám ơn anh Hải”, Tô Vũ gật đầu, cảm ơn anh ta.
Hắn bỏ túi hành quân của mình xuống, trong lòng vẫn chưa thể nào tin được rằng mình đã thật sự trở thành một quân nhân, chỉ có điều lại là một chiến sĩ hậu cần.
Tô Vũ sửa sang lại chăn gối của mình, xếp chiếc chăn thành hình chữ nhật, hắn làm rất cẩn thận.
Nếu đã quyết định ở lại quân khu để làm một quân nhân thì cho dù chỉ là một đầu bếp, Tô Vũ cũng không muốn lãng phí cơ hội này, chỉ cần là lính thì hắn vẫn còn có cơ hội, còn có thể tiếp tục huấn luyện, đề cao năng lực của bản thân, chờ thực lực đủ mạnh, hắn nhất định sẽ đánh cho Viên Thành một trận nhớ đời!
Không xả được cơn tức này, hắn cảm thấy rất khó chịu!
Đi theo Trương Đại Hải nhận quân trang xong, Tô Vũ sửa soạn lại một chút, Trương Đại Hải xem đồng hồ, sắp tới giờ cơm, anh ta vào bếp chuẩn bị cơm chiều, sau khi đại đội huấn luyện xong, mấy người lính này giống như một bầy sói đói vậy.
“Được rồi, anh Hải cứ đi làm việc đi”, Tô Vũ cười cười, Trương Đại Hải sửng sốt, anh ta chỉ vào Tô Vũ, cười ngượng rồi nói: “Tôi còn tưởng là cậu sẽ không cười đâu, được rồi, tôi đi làm việc đây, có chuyện gì cần thì cậu cứ đi tìm Hầu Tử cùng Lý Lượng nhá”.
Tô Vũ gật đầu, hình như những người lính cũ trong tiểu đội hậu cần đều rất tốt bụng, hắn không có cảm giác lạnh lẽo như bị bỏ rơi, làm lơ.
Hắn sửa sang lại những vật dụng thiết yếu xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm một cái khăn để lau bàn, thì mới vừa ra khỏi cửa, suýt nữa hắn đã va vào một người khác.
Hai người đều phản ứng cực nhanh, lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn nhau, bọn họ đồng thanh hỏi: “Là cậu à!”
“Là anh!”
Tô Vũ không ngờ rằng mình có thể gặp được Ngũ Bân ở đây, hắn cảm thấy rất bất ngờ, đây là tiểu đội hậu cần, lẽ nào Ngũ Bân cũng…
Ngũ Bân đưa tân binh tới đại đội, sắp xếp cho bọn họ đến tiểu đội của mình xong thì lập tức quay về, nhìn thấy Tô Vũ tỏ vẻ kinh ngạc, anh ta không nhịn được bật cười: “Sao nào? Cảm thấy bất ngờ hả? Tôi là tiểu đội trưởng đội hậu cần”.
Tô Vũ kinh ngạc gật đầu, không lẽ những lời đồn đại ngoài kia đều là giả sao, hắn nghe nói Ngũ Bân được coi là người nổi tiếng ở đại đội trinh sát, anh ta chăm chỉ huấn luyện vô cùng khổ cực và nghiêm khắc, thành tích rất nhiều môn của anh ta còn cao hơn so với lính của đội tác chiến, vậy mà anh ta lại là một đầu bếp?
“Đại đội trưởng Phương tuyển cậu vào làm đầu bếp, cậu không thấy buồn à?”, Ngũ Bân nhìn Tô Vũ.
Lúc còn ở doanh trại huấn luyện tân binh, hai người bọn họ vẫn luôn so đo hơn thua, Tô Vũ khiêu khích Ngũ Bân vài lần, thậm chí hắn còn thắng Ngũ Bân, nhưng Ngũ Bân cũng không mấy để ý, anh ta hiểu tính cách của Tô Vũ, nhưng biết sao được, tất cả đều do Phương Như Sơn sắp xếp.
“Không có gì”, Tô Vũ không giải thích thêm, chỉ lắc đầu, hắn cảm thấy không vui không phải vì bản thân chỉ có thể làm một đầu bếp, mà là vì Viên Thành quá khinh thường hắn.
“Vì huấn luyện viên sao?”, Ngũ Bân nhìn kỹ Tô Vũ, anh ta bĩu môi, nói tiếp: “Thật ra tôi cũng ghét tên đó lắm”.
Tô Vũ cảm thấy kinh ngạc, một quân nhân ngay thẳng như Ngũ Bân lại có thể nói xấu sau lưng Viên Thành sao? Chẳng phải mọi người nói rằng những người lính cũ này đều không dám đắc tội với hắn ta?
“Nhưng tôi cũng kính trọng tên kia, bởi vì người ta mạnh quá mà, mạnh đến mức khiến kẻ khác phải nể phục”, Ngũ Bân vỗ vai Tô Vũ, cười nói: “Đương nhiên, nếu sau này cậu mạnh hơn tên kia, đánh người ta ra bã, vậy thì cậu hãy đấm thêm hai đấm xả cơn tức hộ tôi luôn”.
Ngũ Bân nói xong thì đi vào ký túc xá, sau đó nhanh chóng đi ra lại, anh ta đã thay thường phục, bĩu môi với Tô Vũ: “Sao cậu vẫn còn đứng ngơ ra ở đây vậy? Thay quần áo rồi theo tôi vào bếp giúp đỡ mọi người, chúng ta phải chuẩn bị cơm chiều rồi đó”.
Tô Vũ vẫn còn sững sờ, ngây người thêm một giây đồng hồ, sau đó hắn vội gật đầu, đi vào thay quần áo.
Sau một thời gian ở doanh trại huấn luyện tân binh, hắn đã dần hiểu được con người của Ngũ Bân, hắn không còn oán giận Ngũ Bân như trước nữa, lại còn có chút kính nể anh ta, sự nghiêm khắc đối với chính bản thân mình đã vượt qua khỏi sự hiểu biết của người thường rồi.
Một con người đầy nỗ lực như vậy, dù thế nào đi chăng nữa đều sẽ khiến người khác phải nể phục.
Tô Vũ đi theo Ngũ Bân vào bếp, bên trong, đám người Trương Đại Hải đã bắt đầu bận rộn.
“Chương trình huấn luyện hôm nay rất nặng, mấy người lính này chắc chắn sẽ ăn rất nhiều, làm bánh mì nhiều một chút”, Ngũ Bân chỉ đạo xong, quay đầu nhìn thoáng qua Tô Vũ còn đang đứng ở đằng kia, anh ta cười nói: “Cậu vừa mới tới, cứ làm quen với môi trường làm việc trước đã, hôm nay cậu không cần phải làm việc đâu”.
“Không sao, để tôi giúp đỡ anh Hải”, từ nhỏ, hắn đã làm việc nhà, nấu nướng chính là sở trường của hắn, Tô Vũ cười cười, hắn không đứng ở một bên mà trực tiếp đi đến bên cạnh Trương Đại Hải, giúp anh ta nhào bột, kỹ năng của hắn thành thạo, đến cả Trương Đại Hải cũng phải nhướng mày.
“Ồ, có tay nghề đó nha!”
…
Dường như Tô Vũ đã nhanh chóng hòa nhập vào tiểu đội hậu cần, nơi này hình như không nhàm chán giống như hắn tưởng tượng, tất cả những người lính cũ trong tiểu đội đều đối xử rất tốt với hắn, bọn họ thật sự quan tâm hắn, cho dù là hai người bạn cùng phòng kỳ lạ như Hầu Tử và Lý Lượng, cũng đều như vậy.
Nghe được chuyện Tô Vũ mâu thuẫn với Viên Thành, thậm chí còn dám ra tay công kích hắn ta, ánh mắt của hai người này bừng sáng.
“Thằng nhóc này, cậu gan thật đấy!”, Lý Lượng vỗ đầu, vội vàng tìm một cây bút, nhanh chóng ghi vào bút ký của mình: “Tôi phải ghi lại mới được, đây đúng là tư liệu sống! Nhưng mà cậu lại bị đánh cho nhừ tử, vậy thì… cũng chẳng có gì đáng để viết”.
Ngũ Bân đang đọc sách bên cạnh, anh ta giương mắt nhìn thoáng qua bọn họ, cười khẽ nhưng không nói gì cả.
Chương 35: Tiếp tục huấn luyện
Trương Đại Hải vừa vỗ bụng vừa cười ha hả: “Tôi không ngờ lá gan của cậu lớn vậy đó Tô Vũ à, ngay cả tên ác ma mà cậu cũng dám chọc, những người lính cũ trong quân khu của chúng tôi đều biết đụng đến tên đó thì nhất định sẽ không có kết cục tốt lành gì, cậu thì hay rồi, còn dám đánh hắn ta cơ đấy, đã vậy thì thôi đi, bây giờ cậu còn dám ở lại quân khu, tôi bái phục cậu”.
Tô Vũ thấy dường như bọn họ đều dè chừng Viên Thành, hắn giả vờ vô tình hỏi: “Tôi biết là hắn ta lợi hại nhưng lợi hại thì sao, tôi đã nói là sau này, tôi sẽ tìm hắn ta, vậy thì tôi nhất định sẽ tìm, tôi nuốt không trôi cơn tức này”.
“Tôi khuyên cậu nên bỏ cái suy nghĩ đó đi, nếu tôi mà là cậu thì bây giờ tôi sẽ sống ngoan ngoãn, an phận, không đi trêu chọc hắn ta nữa, đợi đến lúc hắn ta đã quên cậu rồi, sẽ không việc gì phải lo lắng nữa”, Hầu Tử nhíu mày, anh ta buồn bã nói: “Sao cậu cứ không chịu thông suốt vậy? Cứ thích tự tìm phiền phức cho bản thân? Tên ác ma kia không phải là người mà cậu có thể trêu vào được đâu”.
Bọn họ đều khuyên bảo Tô Vũ, nói hắn không nên kích động, đi so bì hơn thua với ai không đi, lại đi so bì hơn thua với tên ác ma kia, đó chẳng phải là tự làm cho bản thân sống không thoải mái sao, trong quân khu này, có rất nhiều người ghét Viên Thành, nhưng có kẻ nào dám đi khiêu khích hắn ta không? Không, những kẻ đó đều phải ngoan ngoãn mà trốn khỏi tầm mắt hắn ta.
Tô Vũ vẫn lắc đầu, chuyện mà hắn đã quyết định rồi thì hắn sẽ không đổi ý một cách dễ dàng, hơn nữa đứng trước mặt nhiều người như vậy, Tô Vũ lại càng không muốn làm loại người này.
“Tô Vũ, cậu muốn đi huấn luyện sao?”, Ngũ Bân cất cuốn sách đi, anh ta vừa ngẩng đầu nhìn Tô Vũ vừa bắt đầu thay quần áo.
“Huấn luyện à?”, Tô Vũ nhìn Trương Đại Hải, rồi lại nhìn Hầu Tử và Lý Lượng, thấy bọn họ đều không có ý định đi huấn luyện, hắn nghĩ thầm không lẽ là lính của ban hậu cần thì không cần huấn luyện sao?
“Nếu muốn đi huấn luyện thì cậu đi thay quần áo đi”, Ngũ Bân không nhìn những người khác, nhìn thẳng vào mặt Tô Vũ: “Nhanh lên, tôi đứng ở ngoài chờ cậu”.
Trương Đại Hải vươn vai, anh ta cười nói: “Chậc, vị tiểu đội trưởng điên cuồng này của chúng ta lại muốn tự ngược nữa rồi, thành viên mới cũng bắt đầu bước theo con đường của anh ta”.
“Tôi cá là Tô Vũ sẽ không kiên trì nổi ba ngày đâu”, Lý Lượng xoay cây bút trên tay, nói chắc như đinh đóng cột.
“Vậy tôi sẽ cược là năm ngày, nếu như cậu thua thì phải thay tôi cho lợn ăn một tuần, được không?”, Hầu Tử nhướng mày, cười mỉm.
Tô Vũ nhún vai, không để ý đến bọn họ, hắn lập tức thay đổi trang phục huấn luyện, đi theo Ngũ Bân đến thao trường.
Sau khi hỏi Ngũ Bân, hắn mới biết được là đầu bếp không giống với lính tác chiến, bọn họ không cần phải huấn luyện cùng với mọi người, thậm chí bọn họ cũng không cần phải tập thể dục buổi sáng, mỗi sáng, bọn họ chỉ cần dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho đại đội, mười giờ bắt đầu nấu cơm trưa, bốn giờ chiều thì nấu cơm tối, thời gian còn lại, thường thì sẽ làm những việc như xem TV,…
Tô Vũ giật mình, hèn gì bụng của Trương Đại Hải lại lớn như vậy, bởi vì tố chất thân thể không đạt tiêu chuẩn nên anh ta mới đi làm đầu bếp, Hầu Tử và Lý Lượng thì vì không muốn làm quan cao, chức lớn trong quân đội, bọn họ đều có sở thích riêng của mình, hy vọng rằng sau khi xuất ngũ có thể được làm công việc mà mình yêu thích.
Còn Ngũ Bân, anh ta là một người cực kỳ thích huấn luyện, không chỉ mỗi ngày đi theo lính tác chiến để huấn luyện, thậm chí còn luyện tập khắc khổ hơn một số lính tác chiến khác, ngoại trừ việc làm tốt phận sự của mình, nội dung huấn luyện của Ngũ Bân vẫn nhiều hơn một chút so với lính tác chiến, việc này khiến cho Phương Như Sơn vô cùng xem trọng anh ta.
“Nếu cậu muốn đánh bại Viên Thành thì ngoài việc huấn luyện, huấn luyện và huấn luyện ra, cậu không có lựa chọn nào khác cả”, Ngũ Bân nhìn Tô Vũ, anh ta nói thật lòng: “Tôi không biết là cậu có thể kiên trì được bao lâu, đó là chuyện do chính cậu quyết định, nhưng nếu cậu muốn học, tôi sẽ dạy tất cả nội dung huấn luyện cho cậu, còn học được đến trình độ nào là phụ thuộc vào chính bản thân”.
Ngũ Bân liếc Tô Vũ một cái, anh ta đã sớm nhận ra được thiên phú của hắn, năng lực tiếp thu của hắn rất mạnh, tố chất thân thể vô cùng vượt trội.
“Cảm ơn tiểu đội trưởng!”, Tô Vũ cảm kích, nắm chặt nắm tay: “Tôi sẽ kiên trì tới cùng”.
Ngũ Bân gật đầu, đang muốn bắt đầu luyện tập thì Tô Vũ kéo anh ta lại, có chút ngượng ngùng: “Tiểu đội trưởng, những chuyện lúc trước…”
“Đều là những chuyện đã qua rồi, để đó nói sau, nhóc à, cậu thực sự nghĩ rằng cậu có thể thắng được tôi sao?”, trong mắt Ngũ Bân hiện lên những tia sáng rực rỡ, cùng với đó là ý chí chiến đấu mãnh liệt: “Hay là lại chiến với tôi thêm một trận nữa đi?”
Tô Vũ cũng phấn khích, hắn đi theo Ngũ Bân tới thao trường, sau khi tỷ thí một trận, Tô Vũ đã hiểu được rằng lúc trước là do Ngũ Bân nhường mình, trong lòng hắn càng thêm kính nể anh ta.
Hắn cũng hiểu được vì sao những người lính cũ lại kính trọng Ngũ Bân như vậy, cho dù anh ta chỉ là một đầu bếp, ở đại đội trinh sát, cho dù là đầu bếp, Ngũ Bân cũng không hề thua kém lính tác chiến của đội trinh sát một chút nào, thậm chí còn được xem là người vĩ đại ở đây.
Nghĩ đến chuyện Ngũ Bân cố ý thua mình, làm anh ta mất mặt trước rất nhiều lính cũ, Tô Vũ lại càng thấy áy náy hơn.
Tô Vũ biết nói những câu như xin lỗi đều là giả tạo, hắn khắc ghi sự trợ giúp của Ngũ Bân vào lòng, nghĩ đến chuyện lúc trước xảy ra xung đột với Ngũ Bân, hắn cảm thấy thật buồn cười, mình thật sự quá ngây thơ rồi.
“Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy, mau lại đây thử xem”, Ngũ Bân thấy Tô Vũ ngây người, anh ta cau mày: “Thằng nhóc này, mau tới đây, động tác đu xà đơn này là bài tập quan trọng giúp cậu nâng cao được khả năng giữ thăng bằng, xem thử cậu có thể làm được mấy lần”.
Sau khi đi theo huấn luyện, Tô Vũ mới phát hiện ra được sự lợi hại của Ngũ Bân, anh ta nắm vững tất cả nội dung huấn luyện, hơn nữa còn tập luyện vô cùng nhuần nhuyễn.
Có một số nội dung quan trọng, anh ta giải thích ngắn gọn cho Tô Vũ, súc tích dễ hiểu, Tô Vũ cũng nhanh chóng nắm được trọng điểm.
“Năng lực học tập của cậu rất tốt, không bao lâu nữa, cậu có thể sẽ vượt qua tôi”, Ngũ Bân cảm thấy khó tin, khả năng tiếp thu của Tô Vũ rất mạnh, lại có tố chất thân thể tốt như vậy, nếu hắn muốn tiến bộ thì chỉ cần cố gắng thêm một chút là được.
Tô Vũ thật sự rất biết ơn Ngũ Bân, hắn so đo nhiều lần như vậy mà Ngũ Bân không hề tính toán chi li với hắn, ngược lại, anh ta còn quan tâm hắn đến vậy.
“Cảm ơn tiểu đội trưởng đã giảng giải cho tôi hiểu”, Tô Vũ không biết nói gì hơn, chỉ có thể cười ngại ngùng.
“Không cần phải cảm ơn tôi, bởi vì cậu, tôi cược thua một bao thuốc lá Trung Hoa với đại đội trưởng, chính cậu cũng thấy rồi đấy”, Ngũ Bân nhíu mày, vỗ vai Tô Vũ: “Cậu tự luyện đi, tôi có việc bận phải đi trước”.
Tô Vũ gật đầu, Ngũ Bân làm tiểu đội trưởng đội bếp núc, anh ta có không ít việc phải xử lý, trong đội làm bếp, mỗi người đều được phân chia nhiệm vụ, Tô Vũ vừa mới tới, Ngũ Bân còn chưa kịp phân chia công việc cho hắn làm.
Hắn hít sâu một hơi, hai chân nhảy lên, cả người giống như một quả tên lửa, ngay lập tức bay lên, hai tay giữ chặt xà đơn, thân thể vô cùng linh hoạt, nhoáng lên một cái, cơ thể hắn lợi dụng quán tính bắt đầu đu xà đơn.