Cực Phẩm Đặc Chủng Binh

Chương 21-25




Chương 21: Đổi tiểu đội trưởng

Buổi huấn luyện hôm nay cũng giống hôm qua, mỗi người đều như vậy, đều nghe khẩu lệnh rồi từ từ tập luyện mỗi một nội dung.

"Đứng thẳng chân lên!"

Ngũ Bân hô to, dùng tay trái vỗ nhẹ vào đùi một tân binh: "Sao đùi mềm nhũn thế này, tối qua làm gì hả? Đứng thẳng lên!"

Anh ta rảo bước đến trước mắt Tô Vũ, nhìn thoáng qua, rồi thuận miệng hừ nói: "Chân cậu không mềm nhỉ?"

"Báo cáo! Chân anh mới mềm!", Tô Vũ không chịu vào thế yếu, đáp lại một câu.

Ngũ Bân không thèm trả lời, chỉ cười khẽ rồi tiếp tục hô to khẩu lệnh.

Bọn họ huấn luyện suốt một buổi sáng, chỉ được nghỉ giải lao tầm hai phút, còn chưa kịp ổn định nhịp thở đã bị bắt tập hợp tiếp tục buổi huấn luyện.

Càng huấn luyện Tô Vũ càng cảm thấy bực bội, hắn cho rằng Ngũ Bân đang cố tình làm khó bọn họ, dựa vào đâu mà các tiểu đội khác có thời gian giải lao nhiều hơn mà bọn họ chỉ có vẻn vẹn hai phút chứ?

Tên tiểu đổi trưởng này cố ý chĩa mũi nhọn vào bọn họ ngay giữa ban ngày ban mặt mà!

"Cử động chính của đi nghiêm là như sau, các cậu chú ý tập trung nghe cho rõ, chân trái bước về phía trước khoảng 75cm, chân phải đứng thẳng, mũi chân đè nặng xuống đất, bàn chân song song với mặt đất, cách mặt đất khoảng 25cm, đặt mạnh cả bàn chân xuống đất, đồng thời dồn trọng tâm vào chân trái, cả cơ thể hướng về phía trước".

Ngũ Bân đang hướng dẫn các cử động chính, lại thấy vài người đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, giọng nói bỗng nhiên trầm xuống: "Nghiêm túc cho tôi xem nào, thậm chí cả đi nghiêm mà còn không làm được thì muốn trở thành quân nhân làm gì?"

"Nghe khẩu lệnh, làm từng bước một!", Ngũ Bân hô khẩu lệnh: "Một!"

Mọi người nhấc chân bước đi bước đầu tiên, nhẹ nhàng nâng chân lên để im đó, Ngũ Bân vẫn chậm chạp chưa hô hai, vẫn để cả đám tân binh duy trì từ thế chân sau đứng thẳng, chân trước giơ lên: "Đứng lại, đứng cho vững!"

Anh ta quan sát cả đám một lượt, thấy động tác của mỗi người đều đạt yêu cầu mới thong thả hô hai, chỉ mới mấy chục giây ngắn ngủi đã khiến đùi của tất cả tân binh đều run rẩy, trên mặt dần lấm tấm mồ hôi.

"Mẹ kiếp, đây rõ ràng là cố tình mà!", Tô Vũ nghiến răng, thấp giọng nói.

"Hết cách rồi, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đây mới chỉ là doanh trại huấn luyện tân binh, cố chịu đựng chút đi!", Quản Bưu cũng cắn răng đáp lại, còn không ngớt buông lời trêu chọc: "Nhưng mà, tư thế đứng vững của cậu không tệ đâu!"

Tô Vũ không thèm quan tâm, thế nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Ngũ Bân càng lúc càng bực dọc.

"Ui da!"

Bỗng nhiên, một tên tân binh kêu lên, đứng không vững mà té nhào xuống đất, cậu ta cắn răng chịu đựng, mặc kệ tất cả không đứng dậy nữa, ngồi đó xoa xoa mắt cá chân rồi than phiền.

"Ui... tiểu đội trưởng, chân của tôi tê rần rồi, hay là nghỉ ngơi chút đi", mặt cậu ta vương đầy nước mắt, xen lẫn một chút ai oán và hối hận, sao bản thân mình phải tới nơi này chịu khổ chứ, ở nhà sung sướng biết bao, có ăn có mặc, nào có chuyện rơi mồ hôi chảy máu như này.

"Tôi cho cậu ngồi rồi hả?", Ngũ Bân bước nhanh lại nhìn qua, ánh mắt anh ta đầy nghiêm khắc, nói: "Chậc! Tôi cho cậu lên tiếng?"

Anh ta trông hệt như một con thú dữ hung ác, chỉ với tiếng hét kia đã khiến cậu tân binh sợ mất mật, miệng lập tức ngậm chặt, không dám hé răng nói nửa lời, cậu ta vội vã đứng dậy, chỉnh đốn lại tư thế, bị Ngũ Bân dọa khiếp vía đến mức nhìn cũng không dám nhìn.

"Tất cả tập hợp, nắm tay chống đẩy, hít đất một trăm cái!", Ngũ Bân rống lên: "Bởi vì trong các cậu có một người phạm sai lầm nên tất cả phải cùng nhau chịu phạt!"

"Báo cáo!"

Có một tân binh bất mãn, đứng lên phát biểu.

"Nói!", Ngũ Bân nói.

"Nhưng chúng tôi không có phạm sai lầm gì, sao lại phải..."

"Cậu muốn biết tại sao à?", Ngũ Bân chậm rãi bước lại gần, ánh mắt anh ta vừa kiên định vừa lạnh lùng, nội tâm cậu tân binh kia có hơi đấu tranh một chút nhưng vẫn dũng cảm lớn tiếng hô phải.

"Để tôi nói cho cậu biết tại sao, bởi vì các cậu là một tập thể!", anh ta gào lên, khí thế quanh thân dường như trở nên khác biệt: "Bởi vì các cậu muốn trở thành quân nhân, quân nhân là cái gì? Đó là ốc vít trong mỗi một cỗ máy chiến tranh! Mà các cậu là một tập thể!"

"Tôi đã nói rồi, chỉ cần một người phạm lỗi thì tất cả đều phải chịu phạt, nắm tay chống đẩy, hít đất một trăm cái, lập tức bắt đầu!", anh ta không hề nể nang lưu tình, rống to bắt tất cả nằm sấp xuống hít đất chịu phạt.

Mặt mày Tô Vũ đã tối sầm, hắn cắn chặt răng, ngoài mặt không nói gì cả, nhưng trong lòng đã mắng mười tám đời tổ tông của Ngũ Bân rồi, tên khốn này rõ ràng đang thừa cơ dạy dỗ bọn họ mà, có lẽ khi thời tân binh, anh ta đã bị đày đọa một cách thê thảm, nên giờ có cơ hội thì lại đi trả thù đám ma mới này.

Mới một trăm cái hít đất đã khiến hai cánh tay của mọi người run rẩy, bọn họ thở hồng hộc.

"Chậc chậc, mới một trăm cái hít đất đã thở như chó rồi à? Các cậu giỏi thật", Ngũ Bân cười khẽ: "Cho các cậu thêm một trăm lần nữa, lẽ nào các cậu sẽ bất tỉnh hết?"

Anh ta vừa nói vừa làm như vô tình liếc mắt nhìn Tô Vũ, thấy thế, Tô Vũ không nhịn được nữa mà bùng nổ.

"Có giỏi thì tới đây! Đứng đó lảm nhảm làm gì, chỉ biết há mồm nói suông thì có gì hay chứ?", Tô Vũ nhìn Ngũ Bân chằm chằm, nghiến răng rống: "Anh ngược đãi chúng tôi như vậy thì có gì hay chứ? Các tiểu đội khác đều có thời gian giải lao sung túc, sao chúng tôi lại không có!"

Ngũ Bân quay đầu nhìn hắn, trên mặt không có biểu cảm gì, anh ta bình thản nói: "Vừa mới nhắc nhở xong đã có người phạm lỗi, lần này là hai trăm cái hít đất, tất cả tập hợp, nằm sấp xuống!"

"Anh!", Tô Vũ giận dữ, trong con ngươi bùng lên ngọn lửa, trừng mắt nhìn Ngũ Bân, rống lên, hắn hận không thể lao lên đánh cho anh ta ra bã.

Nhưng Ngũ Bân chẳng thèm đếm xỉa đến, thong dong nhìn hắn, nói: "Thế nào? Không phục sao, tôi nói rồi, một người phạm lỗi, tất cả cùng chịu phạt, mà bây giờ là do cậu đã phạm lỗi".

Anh ta liếc mắt nhìn lướt qua đám tân binh, hô to rõ ràng ai nấy đều nghe được: "Hai trăm cái hít đất, bắt đầu!"

"Tôi không làm!", Tô Vũ nổi nóng bật dậy, lạnh lùng trừng mắt nhìn Ngũ Bân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rõ ràng là anh đang cố tình làm khó dễ chúng tôi!"

Hắn xoay người bước đi: "Cái tiểu đội rách này, tôi muốn đổi tiểu đội trưởng!"

"Cậu còn không có tư cách đổi tiểu đội trưởng đâu, một là ở lại, chịu phạt với họ, hai là cút khỏi đây", Ngũ Bân hừ lạnh, càng thêm bất mãn với tác phong vô kỷ luật của Tô Vũ, anh ta rống lên: "Đây là quân đội, không phải là chỗ cậu muốn tới là tới, muốn đi là đi!"

Tô Vũ đứng im tại chỗ, quay đầu, căm hận nhìn Ngũ Bân chằm chằm, đám người Quản Bưu khiếp hãi, định bụng khuyên Tô Vũ đừng quá xúc động làm điều dại dột, đã đến bước này rồi, đối đầu với Ngũ Bân làm gì nữa, nếu bị đuổi về thật thì rất mất mặt, vì Tô Vũ từng nói nhất định phải ở lại bộ đội.

Hắn đã đồng ý với bố mình là Tô Dương, cũng đồng ý với Ngọc Nhi là mình sẽ trở thành một người quân nhân vĩ đại, nếu bây giờ còn chưa làm nên trò trống gì đã phải về quê thì thật quá mất thể diện.

Chương 22: Bị phạt

Nghĩ đến ánh mắt khinh thường của giáo viên chủ nhiệm, sự cười nhạo của hàng xóm, Tô Vũ cắn răng, nắm chặt tay, trong lòng đang đấu tranh kịch liệt.

“Bắt đầu!”, Ngũ Bân không thèm để ý đến hắn, anh ta hô một tiếng, ngay lập tức, đám người Quản Bưu bắt đầu hít đất, Từ Vĩ nhìn thoáng qua chỗ của Tô Vũ, dùng khẩu hình nói với hắn là bỏ đi, bảo hắn đừng nên kích động, mắng hắn thật sự quá nóng nảy, bộp chộp.

Vì một chuyện nhỏ mà hỏng hết cả việc lớn, đó chẳng phải là ngu muội hay sao, tự bản thân yêu cầu rời khỏi đây chính là một tổn thất lớn.

Nhìn thấy nhóm Quản Bưu bị phạt vì mình, trong lòng Tô Vũ thật sự rất khó chịu, nếu như hắn rời khỏi đây, thì sẽ không cần phải lo lắng nhiều như vậy, phạt là cái thá gì, hắn chẳng thèm quan tâm, nhưng mà những người anh em như Quản Bưu vẫn còn ở lại…

Tô Vũ cắn răng, không nói gì nữa, xoay người đi về lại chỗ đội ngũ, nằm úp sấp xuống, bắt đầu hít đất, nhưng đôi mắt của hắn vẫn cứ nhìn Ngũ Bân chằm chằm, giống như muốn phun ra lửa, muốn đốt cháy anh ta vậy.

Hắn có thể không để ý đến bản thân mình, nhưng không thể để cho những người đồng đội này phải chịu phạt vì mình được!

Mỗi buổi sáng, hầu hết các các bài huấn luyện đều không hề đứt đoạn, các tiểu đội khác đều có thời gian nghỉ ngơi, nhưng tiểu đội của Tô Vũ lại không có, mỗi lần nghỉ ngơi, mông mới vừa ngồi xuống đất, còn chưa kịp nóng chỗ thì đã bị Ngũ Bân kêu đứng dậy, tiếp tục huấn luyện.

“Rõ ràng là thằng oắt con này đang cố tình làm thế”, trong lòng Tô Vũ cảm thấy khó chịu liền mắng.

Quản Bưu đứng ở bên cạnh cũng chỉ có thể nhếch môi cười trừ, đúng là một tên ngốc mà, cậu ta cũng không biết nên nói gì nữa, tuy rằng cậu ta cũng cảm nhận được rằng Ngũ Bân cố ý làm như vậy, nhưng mà nó cũng không hề sai một chút nào, huấn luyện nhiều một chút, đến lúc thi mới có thể có thành tích tốt được, sau đó sẽ được phân đến liên đội tốt hơn.

“Giữa trưa nghỉ ngơi bốn mươi phút, buổi chiều sẽ tiến hành kiểm tra thể lực, chạy đường dài 5km, cho dù các cậu có chạy chậm đến mức nào đi chăng nữa thì cũng phải chạy cho xong”.

Ngũ Bân bước tới, đứng thẳng người, anh ta nhìn lướt qua một vòng, không khỏi bật cười, nói: “Ngày đầu tiên tới đây, có không ít người không đạt yêu cầu của huấn luyện viên, buổi chiều phải chạy 5km, có vấn đề gì không?”

“Không có!”, ngay lập tức, tất cả mọi người đều hô vang.

Tô Vũ không hề hé răng, mặt không chút thay đổi, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ những gì.

Trong ánh mắt của hắn có chút hoang mang, cũng có một chút hối hận, dường như hắn không biết mình đi vào quân đội có phải là một lựa chọn chính xác hay không, có vẻ như hắn không thích nơi này.

Nơi này có quá nhiều quy tắc, khuôn phép dùng để ước thúc bọn họ, trước khi nói chuyện phải hô báo cáo, muốn di chuyển cũng phải hô báo cáo, cho dù là muốn đi vệ sinh thì cũng phải báo cáo trước, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cố định, giống như là một cỗ máy đã được lập trình sẵn từ trước vậy.

Mà Tô Vũ lại thích tự do, thích làm theo ý mình, có vẻ như hắn không hợp với nơi này, nếu như không phải vì đồng ý với bố hắn và Ngọc Nhi là phải làm một người lính tài ba thì hắn thật sự không muốn ở lại nơi này thêm một giây, một phút nào nữa.

Ăn cơm xong, tất cả mọi người có bốn mươi phút để nghỉ ngơi, có không ít người vì quá mệt mỏi nên đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Tô Vũ tựa lưng vào tường, nhìn sân thể dục mà ngớ người.

“Tô Vũ, vì sao cậu lại muốn đi lính vậy?”, Quản Bưu nhếch môi, để lộ ra chiếc răng nanh trắng bóng, cậu ta ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ hỏi.

“Tôi cũng không biết nữa”, Tô Vũ lắc đầu, lần này, điều hắn nói chính là sự thật, ước mơ của hắn là thi đỗ vào trường quân đội, trở thành một người chỉ huy, chứ không phải là làm một tên lính quèn, nhưng mà bây giờ, hắn bước vào quân đội, trở thành một người lính, không, nói đúng hơn là hiện tại, hắn còn chưa phải là một người lính, hắn quay đầu nhìn về phía Quản Bưu, cười khẽ: “Vậy còn cậu thì sao?”

“Tôi sao? Mẹ tôi nói là đàn ông mà không đi lính thì sẽ không trưởng thành được nên bà ấy muốn tôi trở thành một người lính, tôi thấy cũng khá tốt”, Quản Bưu hạ giọng, nói nhỏ: “Tuy rằng tôi cũng biết là các huấn luyện viên thực sự quá nghiêm khắc, nhưng nhờ huấn luyện khắc nghiệt như vậy mà chúng ta mới có thể đạt được thành tích tốt và được phân đến liên đội tốt hơn những người khác được”.

Dường như cậu ta có một tinh thần lạc quan bẩm sinh, cho dù có rất nhiều việc khiến cậu ta không vừa ý, nhưng lại không mấy để ý đến chúng, cậu ta bằng lòng để cho bản thân vui vẻ hơn một chút và đón nhận tất cả những điều đó.

Tô Vũ nhún vai, bỗng nhiên, hắn hiểu được vì sao Quản Bưu lại dám trực tiếp mở miệng phản bác lại huấn luyện viên như vậy, không phải là do thằng nhóc này dũng cảm, mà là vì cậu ta ngay thẳng tới mức ngốc nghếch, nhưng Tô Vũ biết Quản Bưu không hề ngu ngốc, ngược lại, cậu ta vô cùng thông minh.

“Cậu muốn tới liên đội nào?”, Tô Vũ hỏi.

“Tôi á hả, tôi còn chưa nghĩ ra, đương nhiên, nếu tôi có thể được phân đến liên đội tốt nhất thì đúng là một chuyện vô cùng hạnh phúc”, Quản Bưu liếc mắt quan sát chung quanh, sau đó, cậu ta sáp lại gần tai của Tô Vũ, nói khẽ: “Tôi có hỏi mấy người lính cũ rồi, nghe nói đội trinh sát của quân khu chúng ta rất nổi tiếng…”

Tô Vũ không để ý đến cậu ta, không biết suy nghĩ của hắn đã sớm bay đến nơi nào rồi, căn bản là không hề nghe thấy Quản Bưu nói gì, hắn thầm nghĩ bây giờ, hắn đã biết rõ được ý nghĩa của việc bản thân đi vào quân khu này rồi.

Hắn bỗng nhiên có chút nhớ nhà, nhớ đến bố mình, nhớ cô bé Ngọc Nhi đáng yêu đó, và nhớ cả những người bạn trong thôn bị hắn bắt nạt từ bé đến lớn… nhớ đến những người thầy, người cô ở trường bị hắn quậy cho gà bay chó sủa, mà trong lúc những hình ảnh đó hiện lên trong tâm trí của hắn thì bỗng nhiên, một gương mặt khác xuất hiện.

“Đã hết thời gian nghỉ ngơi! Tập hợp!”, Ngũ Bân thổi một tiếng còi, mọi người bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhanh nhẹn đứng dậy khỏi mặt đất, nhanh chóng tập hợp lại.

Bọn họ cũng không muốn làm lề mề để rồi lại bị phạt, trong số tất cả những người lính cũ, Ngũ Bân nghiêm khắc số một, số hai, bọn họ đã hiểu được điều đó.

“Nhanh lên, mau đứng dậy đi, nếu không tiểu đội trưởng lại phạt nữa cho coi”, Quản Bưu kéo Tô Vũ đứng lên, lập tức tập hợp theo đội ngũ, tất cả mọi người nhanh chóng tập trung.

Ánh mặt trời chói chang vẫn treo trên đỉnh đầu, như đang đốt cháy từng bộ phận của cơ thể, mới đứng trong chốc lát mà mồ hôi toát ra làm phần quần áo phía sau lưng ướt nhẹp.

“Nghiêm! Nghỉ! Buổi chiều sẽ bắt đầu bằng bài kiểm tra thể lực, chạy đường dài 5km, tôi sẽ dẫn các cậu chạy, các cậu phải nhớ cho kỹ rằng ở đây, không chỉ có mỗi các cậu là đang luyện tập, các lớp khác cũng đều như thế, nếu muốn thi được thành tích tốt hơn thì phải liều mạng hơn cho tôi, hiểu chưa!”

Ngũ Bân thét lớn.

“Đã hiểu!”

“Tốt, tất cả đã có mặt, đi đến đường chạy bộ của sân thể dục, đi đều, bước!”, Ngũ Bân xoay người đầu tiên, những người khác cũng lập tức đi theo anh ta qua đó, bước đều tới sân thể dục để chạy bộ.

Chương 23: Huấn luyện thể lực

Trên sân thể dục, có rất nhiều tiểu đội đã tập hợp xong, bọn họ đều đã bắt đầu khởi động, phần huấn luyện thể lực là phần vô cùng quan trọng trong chương trình huấn luyện, có thể trực tiếp khảo sát được tố chất thân thể của một tân binh, chạy đường dài chỉ là một môn huấn luyện mà thôi.

Lần này, doanh trại huấn luyện tân binh tiến hành cải cách chương trình, mục đích chính là vì tiến thêm một bước để khai thác được tiềm năng của mỗi tân binh, nhằm thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch xây dựng quân đội kiểu mới.

Viên Thành là huấn luyện viên có tiếng nghiêm khắc, cho nên lần này, đại đội trưởng điều hắn ta xuống đây chính là muốn để hắn ta “chăm sóc” những tân binh này, chỉ có điều tuy rằng Viên Thành làm huấn luyện viên nhưng hắn ta cũng không xem những tân binh là những người lính thực thụ, tất nhiên là cường độ luyện tập cũng bị giảm đi rất nhiều, nếu không sợ là có hơn một nửa trong số bọn họ đã sớm bỏ trốn.

Sau khi tuyên bố kế hoạch huấn luyện, Viên Thành liền để những người tiểu đội trưởng kỳ cựu như Ngũ Bân tiến hành huấn luyện, hắn ta chỉ để ý đến những mục tiêu lớn, hận không thể kết thúc doanh trại huấn luyện tân binh sớm một chút, mỗi ngày nhìn thấy đám yếu ớt này, hắn ta không hề cảm thấy vui vẻ một chút nào.

Cho nên hắn ta cũng lười huấn luyện, cứ để những người lính cũ này giám sát là được.

“Mọi người khởi động, đeo vững túi hành quân, 5km, bắt đầu!”, một người lính cũ thét lớn, giọng vang như sấm, nghe còn vang dội hơn cả loa điện.

Ngũ Bân nhìn tất cả tân binh trong ban mình, mở miệng nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở các cậu một câu thôi, mỗi một hành động của các cậu ở doanh trại huấn luyện tân binh đều sẽ có người giám sát, nếu muốn có được thành tích tốt thì phải cố gắng một chút, những người xếp hạng dưới cùng, cứ chuẩn bị tinh thần vào quân khu cho lợn ăn đi”.

Anh ta không cần phải nói nhiều, chỉ cần một câu này thôi cũng đủ để khơi dậy ý chí chiến đấu của đám người Tô Vũ.

Bọn họ cũng từng nghe nói rằng chương trình huấn luyện tân binh lần này khác với trước đây, thành tích của bài kiểm tra cuối cùng sẽ trực tiếp quyết định việc tân binh có thể được phân đến liên đội nào, nếu đúng như lời Ngũ Bân nói, biểu hiện kém thì sẽ bị phân đi cho lợn ăn thì tới lúc đó chắc chỉ có nước khóc thét.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều đề cao tinh thần, sự mệt mỏi trên người dường như đã bị quét sạch, bọn họ không muốn đi cho lợn ăn, tiến vào quân khu để tham gia quân đội, kết quả lại phải đi cho lợn ăn, vậy thì bọn họ biết giấu mặt vào đâu cơ chứ?

“Tô Vũ, cậu căng thẳng làm gì, cậu đã thể hiện rất tốt, nhất định là sẽ không phải đi cho lợn ăn đâu”, Quản Bưu nhếch môi, liếc Tô Vũ một cái, cười nói.

Tuy rằng Tô Vũ vẫn có chút bất an, nhưng hắn luôn thể hiện rất tốt, mỗi lần huấn luyện đều học tập rất nhanh, thành tích của hắn nhất định sẽ không kém, không có gì phải lo lắng cả.

Tô Vũ lắc đầu, hắn không lo lắng về vấn đề này, nhưng mà hắn thật sự cảm thấy hoang mang, càng được huấn luyện, hắn lại càng không hiểu rõ vì sao mình phải đi vào quân đội, dường như trong lòng hắn cũng không thật sự muốn đến quân khu.

Nơi này không thích hợp với hắn.

“Ngây ra đó làm cái gì? Muốn đi cho lợn ăn phải không?”, Ngũ Bân đi đến trước mặt Tô Vũ: “Tôi thấy cậu cũng rất thích hợp đó”.

Tô Vũ ngẩng đầu, trong đôi mắt hắn bùng lên một ngọn lửa, nóng nảy nói: “Ngay cả anh còn chưa đi cho lợn ăn kìa, tôi sẽ không phải đi đâu”.

Tô Vũ nhìn chằm chằm vào Ngũ Bân, có cảm giác như hắn muốn đè anh ta xuống đất để đánh cho một trận vậy, thế nhưng Ngũ Bân chỉ cười khẽ, anh ta không nhìn Tô Vũ nữa, không cần phải so đo tính toán với một tân binh, bây giờ anh ta đã phát hiện ra rằng Tô Vũ vẫn chỉ là một đứa trẻ, ngang bướng và cố chấp.

“Chạy!”, Ngũ Bân chạy ở phía trước, dẫn theo tiểu đội đã xếp thành hàng, bắt đầu chạy bộ, xung quanh là những tiểu đội khác, một đám đều đang liều mạng, không ai muốn thi trượt cả, càng không muốn vì thành tích không tốt mà bị phân đi cho lợn ăn.

Tô Vũ ở vị trí thứ hai, hắn theo sát Ngũ Bân, cặp mắt kia nhìn chằm chằm vào anh ta, suốt cả quãng đường, hắn vẫn duy trì một khoảng cách, dường như trong lòng hắn ngày càng không phục anh ta.

Chạy được khoảng năm vòng, có không ít người đã bắt đầu thở dốc, hơi thở của Ngũ Bân vẫn vững vàng như cũ, vẫn nện bước một cách nhịp nhàng: “Ngay cả 5km mà cũng không chạy nổi thì các cậu có khác gì một lũ phế vật không! Dùng sức đi!”

Đám người Từ Vĩ cắn răng, trong lòng bọn họ đều rất tức giận, nhưng mà không còn cách nào khác cả, đành phải tiếp tục chạy theo anh ta, mấy ngày hôm nay đều phải huấn luyện, không có thời gian nhiều để ngủ, bây giờ, chân vẫn còn mỏi, vậy mà lại huấn luyện thể lực vào lúc này, ai có thể chịu đựng nổi được chứ.

Quản Bưu nhếch môi, thở hồng hộc, hai mắt đăm đăm, giống như hồn vía đã lên mây, cậu ta mặc kệ tất cả mọi chuyện, chỉ ngây ngốc chạy theo sát bước chân của Ngũ Bân và Tô Vũ, kiên trì giữ một khoảng cách nhất định ở phía sau hai người bọn họ.

Đã chạy được mười vòng, sắc mặt của rất nhiều người dần dần tái nhợt, lần trước, chạy xong 20km giống như là muốn lấy mạng bọn họ vậy, bây giờ, tuy rằng chỉ có 5km thôi, nhưng trên lưng bọn họ chính là túi hành quân nặng 30kg!

“Mẹ nó, phổi của tôi sắp sửa nổ tung rồi, cái gì mà huấn luyện thể lực, đây không phải là ngược đãi à”, một cậu tân binh nói khẽ, nhưng không hề dừng bước mà vẫn kiên trì chạy tiếp, cậu ta không muốn đi cho lợn ăn.

Bây giờ, cứ nhắc tới việc cho lợn ăn là trong lòng nhiều người lại cảm thấy hoảng loạn, ai cũng không muốn đi, và càng không dám đi, nếu như phải đi cho lợn ăn thì còn gì là binh sĩ nữa, chi bằng về nhà mà cho lợn ăn còn tốt hơn.

Chạy xong 5km, tất cả mọi người không dám bỏ túi hành quân xuống, tiểu đội trưởng còn chưa hạ lệnh, nếu ai dám bỏ xuống, có khi lại phải chạy thêm 5km nữa, mấy ngày nay bọn họ đã sớm hình thành một thói quen, tất cả mọi chuyện đều phải làm theo lệnh lệnh!

Ở trong quân đội thì phải phục tùng mệnh lệnh, chấp hành mệnh lệnh!

Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng mệnh lệnh, nếu ngay cả điều cơ bản nhất cũng không làm được, vậy thì bọn họ sẽ không được xem là một quân nhân chân chính!

Ở doanh trại huấn luyện tân binh, tất cả những người lính cũ đều sẽ giảng giải cho tân binh nguyên tắc cơ bản đầu tiên mà tất cả tân binh đều phải học, đó chính là phục tùng mệnh lệnh!

Ngũ Bân vẫn còn đang tiếp tục chạy, đám người Từ Vĩ cũng không dám dừng lại, bọn họ hiểu được tính tình của Ngũ Bân, nếu ai dám ngừng thì nhất định người đó sẽ phải chịu phạt, cho dù là đã chạy xong 5km rồi.

“Kiên trì! Kiên trì!”, Quản Bưu cắn răng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên má, túi hành quân trên lưng đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.

Chương 24: Thắng Ngũ Bân

Thân hình khôi ngô của cậu ta khẽ run rẩy, thở hồng hộc tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Vũ, trong lòng không nhịn được mà hét lên: “Tên nhóc này là biến thái sao?”

Từ lúc bắt đầu chạy đến giờ, tần suất của Tô Vũ dường như không hề thay đổi, vẫn luôn theo sát phía sau Ngũ Bân, hai người một trước một sau duy trì khoảng cách 1m, đã 5km trôi qua mà chẳng có chút thay đổi nào, mà khoảng cách giữa bọn họ và hai người kia lại càng ngày càng xa.

Ngũ Bân là lính cũ, bọn họ từng nghe nói, Ngũ Bân chính là một tên cuồng huấn luyện, luyện tập như không muốn sống nữa, thể năng mạnh mẽ đến biến thái, vậy nên điều này có thể giải thích được, nhưng còn Tô Vũ thì sao? Hắn vẫn đang là tân binh, sao cũng có tố chất cơ thể đáng sợ như vậy được.

“A…Tôi không thể chạy được nữa rồi, dù sao cũng đã hoàn thành, muốn phạt thì phạt đi…”, mấy tân binh thực sự chạy không nổi nữa, dù sao thì cũng đã hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, cho dù bị phạt thì cũng chẳng sao.

Bọn họ nhìn Tô Vũ, hét lớn: “Tô Vũ, vượt qua anh ta, vượt qua tiểu đội trưởng!”

Đám tân binh này trong lòng cũng có chút tức giận, Ngũ Bân rất nghiêm khắc, cho dù là đối với bản thân hay đối với nhóm tân binh bọn họ đều vô cùng nghiêm khắc, tuy rằng nói tất cả là vì thành tích tốt, nhưng vẫn làm cho bọn họ không phục.

Tô Vũ giống như không nghe thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ngũ Bân, nhịp thở của hắn vững vàng, trên lưng đeo ba lô 30kg chạy 5km không tính là gì, mỗi lần đi lên trấn bán thóc, Tô Dương chỉ cho hắn thời gian là nửa giờ, mà phải biết rằng, từ thôn hắn đi lên trấn, phải mất ít nhất một giờ đồng hồ!

Hắn chạy theo phía sau Ngũ Bân, không nói một lời, vẫn duy trì tiết tấu của mình, luôn chạy theo tốc độ của Ngũ Bân, hai người đã chạy được hơn hai mươi vòng.

Càng ngày càng có nhiều người đến xem, không ít lính cũ kinh ngạc, mang theo 30kg chạy 5km không tính là gì, nhưng lại có thể theo sát Ngũ Bân, đây thực sự là tân binh sao?

Ngũ Bân đã cảm giác được áp lực, nhưng anh ta không thốt ra một lời nào, ánh mắt liếc nhìn Tô Vũ ở phía sau mình, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Thiên phú của anh ta không tính là cao, nhưng ở trong liên đội, gần như là không thể tìm thấy người nào chịu khổ huấn luyện như anh ta, cho nên, thành tích của anh ta vẫn luôn cực kỳ tốt, các hạng mục huấn luyện cũng vô cùng xuất sắc, nhất là chạy đường dài sức bền, Ngũ Bân cực kỳ tự tin.

Nhưng hiện tại, Tô Vũ lại có thể chạy theo sát anh ta, nhìn dáng vẻ bình tĩnh, thong dong của hắn, giống như là không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

“Thật đúng là có cá tính”, Ngũ Bân cười thầm trong lòng, anh ta biết, Tô Vũ không phục, nhất là khi bị mình huấn luyện, đáy lòng lại càng thêm uất ức: “Để xem cậu có thể chạy theo được tới khi nào!”

Ngũ Bân đột nhiên tăng tốc, bắt đầu tăng nhanh tốc độ, nhưng khi anh ta tăng tốc, Tô Vũ nhìn thoáng qua một cái rồi cũng lập tức tăng tốc theo, trước sau vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định.

Đôi mắt kia giống như hào quang bắn ra xung quanh, luôn nhìn chằm chằm Ngũ Bân, một giây cũng không rời.

“Trời ạ, Tô Vũ đang so đấu với tiểu đội trưởng Ngũ hay sao?”

“Đúng vậy, ngày đó đứng tư thế quân đội đến mức ngất xỉu, hôm nay cũng đừng có hôn mê để trốn tránh nữa đấy, so đo cùng với lính cũ làm gì không biết, thật đúng là ngu ngốc”.

“Ha, các cậu nói xem, Tô Vũ có thể thắng được tiểu đội trưởng Ngũ hay không?”

Một đám tân binh ồn ào, la hét Tô Vũ cố lên.

“Xông lên, xông lên Tô Vũ!”

Mấy ngày nay, bọn họ bị lĩnh cũ thao luyện, trong lòng đều có chút uất ức, nhìn thấy có tân binh dám khiêu chiến uy quyền của lính cũ, đương nhiên là bọn họ phải ồn ào rồi, một đám nhiệt huyết sôi trào, theo dõi Tô Vũ, hi vọng hắn có thể thắng được Ngũ Bân.

“La hét cái gì mà la hét!”, mấy tiểu đội trưởng quát lớn, nhưng bọn họ cũng thấy tò mò, thấy trong sân thể dục chỉ còn lại hai người Ngũ Bân và Tô Vũ đang phân cao thấp thì không khỏi vui vẻ: “Ngũ Bân cũng đừng để cho tên nhóc này gây khó dễ”.

Đã qua ba mươi vòng, trên người Ngũ Bân ướt đẫm mồ hôi, anh ta duy trì tốc độ cao, dáng vẻ đã có chút mệt mỏi, nhưng bên cạnh anh ta, Tô Vũ vẫn giữ khoảng cách như trước, không hề có chút biến hoá nào.

“Cố lên, tiến lên Tô Vũ! Vượt qua anh ta, vượt qua anh ta!”

Bên ngoài sân thể dục, mấy lính cũ đã không thể áp chế được đám tân binh, cả đám đều nhiệt huyết sôi trào gào thét, nhìn thấy Tô Vũ và Ngũ Bân đã chạy song song với nhau thì kích động đến mức giơ tay gào lớn.

Năm mươi vòng!

Sáu mươi vòng!

Hai người giống như không biết mệt mỏi, nhưng có thể nhìn ra được, tốc độ của bọn họ đã chậm dần lại, trên lưng đeo 30kg, còn có thể chạy lâu như vậy, đây đúng là hai tên biến thái.

Ngay cả những người lính cũ cũng không nhịn được mà khâm phục, thực lực của Ngũ Bân bọn họ đều rõ ràng, anh ta vẫn luôn là người khắc khổ nhất trong liên đội, kiên trì nâng cao tố chất thân thể của mình, nhưng tân binh này là sao?

“Anh hết sức rồi phải không?”, Tô Vũ mở miệng nói, đồng thời há miệng thở hổn hển, hắn nhìn Ngũ Bân, biểu cảm trên mặt nháy mắt thay đổi: “Vậy thì đến lượt tôi!”

Ánh mắt Tô Vũ đột nhiên trở nên sắc bén, hắn cắn răng, hai mắt như bắn ra ánh sáng, hai đùi giống như được lên dây cót, vung lên nhanh hơn.

“Vượt qua! Vượt qua!”

“Trời ạ, vậy mà còn có thể tăng tốc, còn có thể tăng tốc, Tô Vũ, cậu thật đẹp trai!”

Mấy người Quản Bưu ôm nhau, kích động la hét, vẻ mặt Từ Vĩ tràn đầy sửng sốt, từ nhỏ anh ta đã quen biết Tô Vũ, cũng biết Tô Vũ có tố chất thân thể biến thái, nhưng biến thái đến mức này thì thật đúng là khiến cho anh ta cảm thấy ghen tị.

“Đắc tội tiểu đội trưởng, rồi mày sẽ hối hận thôi!”, Từ Vĩ hừ một tiếng trong lòng.

“A a a!”, Tô Vũ gào lớn, dường như muốn bộc phát hết những uất ức, buồn bực trong suốt mấy ngày nay ra ngoài, hai đùi điên cuồng chuyển động, trên lưng đeo túi hành quân 30kg cũng không thể cản trở được hắn, trong chớp mắt, hắn đã vượt qua Ngũ Bân, không ngừng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Hắn giống như một kẻ điên, há miệng gào lớn, đón gió chạy như điên, bên tai không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, trong mắt, ngoại trừ đường chạy cũng không còn nhìn thấy thứ gì khác, trừ việc chạy về phía trước, Tô Vũ không biết mình còn có thể làm gì.

Chương 25: Huấn luyện bắn súng

Ngũ Bân dừng lại, hai tay chống gối, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, anh ta há miệng thở hổn hển, lưng không ngừng rung động, nhìn thấy Tô Vũ vượt qua mình, lại nhìn đám tân binh la hét ồn ào xung quanh, biểu cảm trên khuôn mặt anh ta không thể miêu tả thành lời.

Vậy mà anh ta lại thua, bị đánh bại bởi một tân binh, bị đánh bại bởi một tân binh vừa mới bước chân vào quân đội?

Trong lòng Ngũ Bân đột nhiên có chút hoài nghi bản thân, thế mà lại thua dưới tay một tân binh, chẳng lẽ giấc mộng của mình vẫn không thể nào thực hiện được, thật sự là bởi vì thực lực của mình không đủ sao? Hiện tại, anh ta còn thua cả một tân binh.

“Điên rồi điên rồi, Tô Vũ điên rồi!”

“Tên nhóc này thực sự điên rồi!”

Một đám tân binh hoan hô, mấy người lính cũ cũng khiếp sợ mở to hai mắt, chỉnh đốn đám binh lính ồn ào, vội vàng quát lớn để mọi người yên tĩnh lại, sau đó, một lính cũ đi đến lôi Ngũ Bân đi, không muốn tâm trạng của anh ta bị ảnh hưởng.

“Mẹ nó, tên cứng đầu này, thật đúng là có khí phách!”

“Xem ra, vẫn phải huấn luyện cho tốt!”

Mấy lính cũ mắng vài câu, ở trong quân đội, tân binh được các lính cũ huấn luyện, dạy cho nhóm tân binh làm sao để trở thành một người lính đủ tư cách, bọn họ không thích tân binh phản nghịch, không thích kẻ cứng đầu, ở bộ đội, binh lính chính là vũ khí chiến tranh, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh.

Tô Vũ không ngừng lại, vẫn tiếp tục chạy như điên, ước chừng qua vài vòng, thân thể hắn ầm một tiếng đổ trên mặt đất, hắn nằm đó há miệng thở hổn hển, hai mắt nhìn lên bầu trời, có chút mờ mịt, lại có chút thất vọng.

“Tô Vũ!”

“Tên nhóc nhà cậu thật trâu bò!”

Mấy người Quản Bưu đã lao đến đây, vây quanh người Tô Vũ cười phá lên: “Cậu là cầm tinh con chó hay sao mà có thể chạy được như vậy?”

“Đến nâng dậy, đến nâng dậy, thật trâu bò quá!”

Bọn họ nâng Tô Vũ ra bên ngoài, thầm nghĩ Tô Vũ đã không còn thể lực, kẻ điên này đã chạy trên dưới bảy mươi vòng, hơn 30km! Lưng đeo 30kg, chạy 30km, như thế này vẫn còn là con người sao?

Tô Vũ thắng Ngũ Bân, nhưng lại thành công mở ra danh tiếng cứng đầu của mình, làm cho không ít lính cũ bất mãn trong lòng, điều này chính là sự khiêu khích đối với bọn họ, là sự khiêu khích đối với kỷ luật của quân đội!

Càng làm cho bọn họ không nhịn được mà chửi thề chính là, mấy ngày huấn luyện tiếp theo, Tô Vũ giống như điên rồi, không ngừng tranh đấu với Ngũ Bân, khắp nơi khắp chốn đều muốn so đấu với anh ta, huấn luyện sức mạnh, huấn luyện sự nhanh nhẹn, huấn luyện sức bật và cả huấn luyện sự chịu đựng, hai người lúc thắng lúc thua.

Đối với lính cũ mà nói, đây không phải là chuyện nhỏ, một tân binh mà có thể thắng được lính cũ như bọn họ, thì mặt mũi của bọn họ biết vứt đi đâu?

Không phải là bọn họ nói Ngũ Bân không đủ thực lực, trong nhóm bọn họ, Ngũ Bân được xem như là đứng đầu, ngay cả anh ta mà cũng bị đánh bại thì những người khác ra trận chắc chắn sẽ thua.

Lính cũ chẳng qua là cảm khái, tên nhóc Tô Vũ khốn kiếp này, sao lại có thiên phú cường đại như thế.

“Nghiêm! Báo cáo!”, Ngũ Bân hô lớn, mấy ngày nay, anh ta cũng không nói gì cả, cho dù là thua Tô Vũ hay như thế nào, anh ta vẫn duy trì sự nghiêm khắc của mình như trước, nhìn thấy mọi người đã đứng nghiêm chỉnh, ánh mắt anh ra rơi xuống người Tô Vũ ba giây, sau đó quay đầu lại nói: “Đội ngũ, thể năng, vũ khí, tất cả mọi người đều luyện tập không tồi, thậm chí còn có người lợi hại hơn cả tôi”.

Tất cả mọi người đều trộm liếc mắt nhìn Tô Vũ, mặt Tô Vũ cũng không chút thay đổi.

“Tiếp theo chính là huấn luyện súng ống, bắn súng!”, Ngũ Bân nhìn về phía mọi người, lạnh lùng nói: “Huấn luyện súng ống là kỹ năng cần thiết đối với một quân nhân, huấn luyện súng ống được chia thành ngắm bắn cố định, ngắm bắn nhanh trong một phút và ngắm bắn di động, hy vọng thành tích của các cậu sẽ không quá thối nát”.

Anh ta liếc mắt nhìn Tô Vũ, tố chất thân thể biến thái, đây là do thiên phú, nhưng người chưa từng đụng vào súng bao giờ, không có khả năng vẫn biến thái như vậy đúng không?

“Tất cả mọi người theo tôi đến sân tập bắn”, Ngũ Bân dẫn theo đội của mình đến sân tập bắn, tại đây, trong kỳ huấn luyện tân binh, anh làm tiểu đội trưởng sẽ truyền dạy cho tân binh tất cả các kỹ năng cần thiết.

Dựa theo kế hoạch huấn luyện của của Viên Thành, bắn súng được yêu cầu rất nghiêm khắc.

Tô Vũ không thay đổi sắc mặt, liếc nhìn Ngũ Bân một cái, không lên tiếng đi theo, đoàn người đi đều đến thẳng sân tập bắn.

Nhìn thấy súng ống được phân phát cho, không ít tân binh hai mắt loé sáng, đó là súng!

“Rốt cuộc cũng có thể đụng vào súng rồi!”

“Đúng vậy, hôm nay có thể bắn súng!”

Là tân binh, khi nhìn thấy súng, trong lòng lập tức trở nên cực kỳ kích động, trở thành quân nhân, có thể lên chiến trường giết địch, có thể dùng vũ khí để bảo vệ tổ quốc và nhân dân mình, đối với bọn họ mà nói, đó chính là niềm vinh dự không gì sánh được!

Mà điều cơ bản nhất chính là bọn họ phải học được cách sử dụng vũ khí, học được cách sử dụng các loại súng ống.

“Đó là QBZ95A phải không, nhìn thấy một khẩu súng cỡ nhỏ ngầu như vậy, tôi có chút không nhịn được!”, một tân binh không nhịn được nói, cậu ta đã từng nghiên cứu một chút về súng ống, nhất là đối với những loại vũ khí này, cậu ta cực kỳ say mê, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào nó.

“Vừa rồi tôi đã nói cho mọi người biết một số điều phải chú ý, bây giờ, tôi sẽ làm mẫu một lần, sau đó, mọi người theo thứ tự đi lên ngắm bắn, để xem kỹ thuật bắn súng của các cậu như thế nào”.

Thấy không ít tân binh đang vô cùng kích động, Ngũ Bân không nhịn được mà nở nụ cười, anh ta nghĩ đến thời điểm mình còn là tân binh, lần đầu tiên đụng vào súng cũng có cảm giác này, hưng phấn đến mức cả đêm mất ngủ.

Anh ta làm mẫu hai lần, nội dung chủ yếu về cầm súng, điều chỉnh súng ra sao, ngắm bắn, cầm súng như thế nào đều được anh ta giảng giải một lần, sau đó lại để cho mỗi người lính cũ kèm cặp một tân binh, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi mới sắp xếp cho bọn họ tiến hành tập bắn theo thứ tự.

“Pằng pằng!”

Một tân binh bắn liên tiếp hai phát súng, một viên đạn trúng rìa bia ngắm, còn một viên thì trượt hẳn ra ngoài, cậu ta có chút xấu hổ.

“Không sao, tất cả tay súng giỏi đều xuất phát từ những viên đạn như thế này, tiếp tục!”, lính cũ động viên nói.

Ở một bên khác.

“Đúng, tay phải ổn định, mắt nhìn thẳng vào ống ngắm

”, một lính cũ chỉ dạy cho Tô Vũ, thấy tư thế của hắn tiêu chuẩn, không khỏi có chút kinh ngạc: “Trước kia cậu từng dùng súng rồi à?”

Tô Vũ lắc đầu, hắn không tòng quân, làm sao có thể chạm được vào súng, cá nhân có súng chính là vi phạm pháp luật, ánh mắt hắn nhìn vào trong ống ngắm, hồng tâm giống như được sinh trưởng ở trong mắt hắn.

“Pằng!”

“Pằng!”

“Pằng!”

Tô Vũ bắn liền ba phát, bàn tay cầm súng vững vàng, viên đạn bay nhanh bắn ra, để lại ba cái lỗ trên bia ngắm bắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.