Cực Phẩm Đặc Chủng Binh

Chương 16-20




Chương 16: Tiếng còi giữa đêm

Tô Vũ và đám người Quản Bưu cười lớn, giữa bọn họ như có một loại cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn, tính tình của cả hai đều ngay thẳng, khí phách, rất nhanh đã nói chuyện đến mức quên trời quên đất.

Cơm nước xong xuôi thì đi tắm rửa, gây sức ép cả nửa ngày, cuối cùng cũng có thể trở lại ký túc xá, nhưng vừa mới vào cửa, còn chưa kịp nằm xuống thì một tiếng còi bén nhọn đã vang lên.

“Tập hợp!”

Tiếng hô rung trời, đám người Tô Vũ vội vội vàng vàng mặc quần áo, trong lòng thầm mắng mẹ nó, còn không cho người ta nghỉ ngơi.

Ác ma Viên Thành chưa tới, nhưng mà mấy người lính cũ đã lệnh cho mọi người tập hợp khẩn cấp, chỉ thấy đám người vội vội vàng vàng thay đồ, có người đeo nhầm giày, có người thắt lệch khuy, có người đội lệch mũ, cả đám thở phì phò đứng bên đó, vẻ mặt có chút buồn cười.

“Mọi người đừng lo lắng, không phải là gọi các cậu ra đây chạy bộ đâu”, Ngũ Bân nhìn mọi người, không nhịn được mà nở nụ cười, anh ta thầm nghĩ, thời điểm còn là tân binh anh ta cũng là cái dạng này, chỉ nháy mắt đã qua ba năm, anh ta không có nhiều thời gian để suy nghĩ.

“Hôm nay là ngày đầu tiên mọi người đến doanh trại huấn luyện tân binh, trước hết, tôi đại diện cho toàn bộ lính cũ, hoan nghênh mọi người!”

Anh ta đi qua đi lại, giúp mấy tân binh cài lại khuy áo, đi đến trước mặt Tô Vũ, anh ta hơi nhíu mày, Tô Vũ ăn mặc vô cùng chỉnh tề, mũ cũng đội chuẩn, tuyệt đối không giống một tân binh, tay chân nhanh nhẹn, khiến cho người khác có chút ngạc nhiên.

“Làm một binh lính, bài học đầu tiên chính là sắp xếp nội vụ”, Ngô Bân gọi mấy lính cũ tới: “Các anh làm mẫu cho mọi người xem, các cậu cần chăm chỉ học tập, thành thạo sắp xếp nội vụ ở ngay kỳ tân binh, miễn cho đến lúc được phân tới liên đội, làm không tốt lại bị phê bình, đến lúc đó sẽ không ai tha thứ cho các cậu đâu!”

Nghe đến chuyện phân liên đội, đột nhiên có người hỏi.

“Tiểu đội trưởng, chúng tôi có thể được phân đến liên đội nào?”

Ngũ Bân nhìn người kia một cái, thản nhiên nói: “Điều này còn phải xem biểu hiện của cậu, lần phân liên đội này đã thực hiện cải cách mới, căn cứ vào biểu hiện để phân, cũng xem nhu cầu của các liên đội, nếu như có biểu hiện không tốt, vậy thì chỉ có thể đi cho lợn ăn”.

Mọi người lập tức cười lớn.

“Sao có thể đi cho lợn ăn, chúng ta đến làm binh lính, không thể đi cho lợn ăn được”, mấy tân binh cười vui vẻ nói.

Trong lòng Từ Vĩ hoảng sợ, phân liên đội còn có thể bị phân đi nuôi lợn? Anh ta không thể đi nuôi lợn được, anh ta đã từ bỏ cơ hội thi đại học để tham gia quân ngũ, bởi vì muốn trở thành binh lính lợi hại nhất, tuyệt đối không thể đi cho lợn ăn!

Mà Tô Vũ thì chẳng có cảm giác gì cả, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, hao tổn công sức đi tuyển quân vào bộ đội lại để bọn họ nuôi lợn? Nói đùa gì vậy.

“Các cậu đừng cười, một vài người trong số các cậu, quả thật là sẽ bị phân đi nuôi lợn, cho nên, hy vọng mọi người cùng cố gắng”.

Vẻ mặt Ngũ Bân nghiêm túc, không có một tia vui đùa, làm cho mọi người không dám tiếp tục cười nữa: “Các cậu đều phải chú ý, học tập nghiêm túc, về sau, mỗi đêm đều có kiểm tra nội vụ, không đạt tiêu chuẩn sẽ bị trừng phạt, nếu như bị chúng tôi bắt được thì còn tốt, nhưng nếu bị huấn luyện viên bắt được, hừ!”

Nghĩ đến dáng vẻ hung tàn lúc sáng của Viên Thành, không ít người nghiến răng nghiến lợi, không ngờ bọn họ lại gặp được một vị sĩ quan huấn luyện như vậy.

Tô Vũ không nói gì thêm, cũng không rõ là trong lòng đang suy nghĩ cái gì, từ Hải Thành tới đây, hôm nay là ngày đầu tiên ở trong quân đội, hắn có chút nhớ nhà, có chút nhớ nhung ông bố Tô Dương nhà mình, còn có Tiêu Ngọc Nhi nữa.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hắn sẽ xa nhà ngàn dặm, sẽ vào trong quân đội, nghĩ đến lời nói của bố, Tô Vũ dâng lên lòng quyết tâm, nhất định phải làm một binh lính tốt!

“Ngọc Nhi, chờ anh Tô Vũ, anh nhất định sẽ mang quân chương trở về!”, Tô Vũ kiên định nói.

Năm rưỡi sáng, tiếng còi bén nhọn vang lên, một đám người giống như bị chọc tiết, suýt chút nữa đã rơi từ trên giường xuống, cũng có người lề mề không dậy, trực tiếp giả vờ như không nghe, quấn chăn tiếp tục ngủ.

Ngày hôm qua phải chạy quãng đường dài như thế, quá mệt mỏi, bây giờ làm sao có thể thức dậy được.

“Nhanh! Nhanh đứng dậy! Phải tập hợp rồi!”, Tô Vũ vỗ vỗ người đang nằm trong chăn, còn bản thân cũng sắp xếp lại chăn màn và quần áo.

Bản thân hắn đã được huấn luyện từ nhỏ, nếu như một hôm nào đó không gấp chăn màn tốt thì nhất định có thể nhìn thấy cảnh Tô Dương đá Tô Vũ ra khỏi phòng, sau đó phạt hắn nhảy cóc và chống đẩy.

“Ai da, ngủ tôi thêm một chút nữa đi, mệt lắm”, người tân binh kia híp mắt, lại vùi đầu vào trong gối.

Tiếng còi dồn dập, làm cho người ta không tự chủ được mà trở nên vội vàng, tốc độ của Tô Vũ nhanh như bay, Quản Bưu trợn mắt há mồm: “Tô Vũ, sao mới qua một đêm mà cậu đã làm được rồi?”

Cậu ta loay hoay xoay trái xoay phải nhưng chăn vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn sao cũng không giống như miếng đậu phụ, nhưng chăn của Tô Vũ thì được xếp ngay ngắn chỉ trong nháy mắt, thực sự là làm cho người khác kinh ngạc.

Từ Vĩ cắn răng, trong lòng tức giận mắng chửi, đương nhiên là anh ta biết bố của Tô Vũ đã từng làm binh lính, nghe nói là do bị thương, không thích hợp ở trong quân đội nữa nên mới chuyển nghề, nhìn thấy động tác nhanh nhẹn của Tô Vũ, anh ta cảm thấy bản thân mình không bằng, nhất thời hừ một tiếng.

“Tuýt tuýt!”, tiếng còi bén nhọn, rất nhanh đã có tiếng bước chân vội vã chạy đến.

“Ngủ ngủ ngủ, ông đây cho các cậu ngủ!”, Viên Thành đi đến, hung hăng đạp một phát lên chiếc giường sắt, cái giường ầm ầm sập xuống, người tân binh kia cũng trực tiếp lăn xuống dưới đất.

“Ngủ! Tôi cho cậu ngủ!”, Viên Thành không chút khách khí, nâng chân lên đá văng tân binh đang nằm trên mặt đất, người nọ quỳ rạp trên mặt đất, muốn tránh cũng không thể nào tránh được: “Muốn ngủ thì cút về nhà mà ngủ, đây là quân đội, không phải là nơi để cho cái thứ rác rưởi như cậu nằm ngủ!”

Hắn ta gào lên giống như một kẻ điên, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc và hung ác.

“Huấn luyện viên…Tôi…”

“Đừng gọi tôi là huấn luyện viên, cậu không xứng!”, Viên Thành rống lên, tựa như là muốn ăn tươi nuốt sống người nọ, hắn ta cười lạnh quát: “Cút cho tôi, cậu không có tư cách gia nhập quân ngũ, hôm nay lập tức cút đi!”

Chương 17: Đuổi về

Viên Thành không gọi tiểu đội trưởng phụ trách mà trực tiếp bảo anh ta dẫn người đi, đồng thời xoá tên tân binh này.

“Huấn luyện viên, không được, tôi phải làm lính, tôi phải làm lính!”, tân binh kia nghe được Viên Thành nói xoá tên mình, lập tức oà khóc, cậu ta giãy giụa nhào về phía Viên Thành, lớn tiếng cầu xin, nước mắt chảy dài: “Tôi phải làm lính, nếu như tôi bị đuổi về, bố tôi nhất định sẽ đánh chết tôi…Huấn luyện viên!”

“Mang ra ngoài!”, Viên Thành không chút nể tình.

Đám người Tô Vũ thấy vậy thì vô cùng sửng sốt, vậy mà thật sự đuổi người đi?

Bọn họ nhìn Viên Thành, trong lòng không khỏi khiếp sợ, vốn dĩ chỉ là nghe nói, không ngờ lại thực sự như vậy, đám người Từ Vĩ cũng bị doạ cho đứng im, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Một đám lính tệ hại!”, Viên Thành tức giận mắng: “Tất cả tập hợp!”

Hắn ta vứt túi hành quân của binh lính kia xuống mặt đất, dùng sức đạp một cái, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường và phẫn nộ.

Tô Vũ không hé răng, nhưng cũng không quen nhìn hành vi như vậy của Viên Thành, tân binh kia ngủ chung giường với cậu ta, hai người còn nói chuyện rất hợp, hắn cũng biết, tên kia bị người nhà bắt đi lính, nếu như bị đuổi về, sợ rằng sẽ bị ông bố nhà cậu ta dạy dỗ một trận.

Tất cả mọi người tập hợp bên ngoài, Viên Thành đi ra, sắt mặt khó coi giống như người chết, đối với đám tân binh này thậm chí có chút chán ghét.

“Nếu như không phải là đánh cược thua, tôi cũng sẽ không phải gặp đám lính mới các cậu!”, hắn ta gào lớn, không chút nể tình nói: “Tôi nói cho các cậu biết, đây là quân đội, không phải là nhà các cậu! Muốn ngủ thì cút về nhà cho tôi, ai dám phá vỡ quy tắc, tôi sẽ lập tức đuổi đi, nơi này là quân đội, các cậu cũng không phải là dân thường, mạng của các cậu, bây giờ không còn thuộc về bản thân các cậu! Nghe hiểu không!”

“Hiểu rõ!”

Mọi người hét lớn, ánh mắt mang theo sợ hãi nhìn Viên Thành, tên này căn bản là một kẻ điên.

Viên Thành hùng hùng hổ hổ trong chốc lát, sau đó phủi tay rời đi, để cho các tiểu đội trưởng bắt đầu chọn người.

Hôm nay, huấn luyện tân binh chính thức bắt đầu, luyện tập những tư thế quân đội cơ bản nhất, bắt đầu từ nghiêm, nghỉ, đi đều, mấy tiểu đội trưởng tự mình chọn tân binh.

Bị Viên Thành quát một trận như vậy, không có người nào dám làm loạn, chờ được gọi tên rồi đi theo tiểu đội trưởng của mình.

“Từ Tể Thành!”

“Có!”

“Hàng Á Ân!”

“Có!”

Tô Vũ đứng nghiêm ở đó, trong lòng nghĩ đến những lời mà Viên Thành vừa nói, vào quân đội rồi thì không còn là một dân thường nữa, mà là một người lính, là một quân nhân!

Ngũ Bân cầm danh sách trong tay, chậm rãi đi tới, anh ta đảo mắt, lựa chọn từ trong đám người.

“Quản Bưu, bước ra khỏi hàng!”

“Vâng!”

“Trương Dương, bước ra khỏi hàng!”

“Vâng!”

Ngũ Bân bước tới trước mặt Tô Vũ, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, tia khinh thường này lọt vào đáy mắt Tô Vũ, trong lòng hắn dâng lên một cơn phẫn nộ.

Hắn nhỡ rõ, thời điểm kiểm tra sức khoẻ, câu đầu tiên Ngũ Bân nói chính là không cho hắn tham gia kiểm tra sức khoẻ, không cho hắn tham gia quân ngũ, một câu liền nhận định rằng hắn không làm binh lính nổi.

Tô Vũ nở nụ cười, trong mắt cũng mang theo tia khinh thường, không chút yếu thế trừng mắt nhìn Ngũ Bân.

Ngũ Bân vừa nhìn thấy thì lập tức quay đầu lại, anh ta nhìn về phía Tô Vũ, đi rồi lại quay về, cúi đầu nhìn thoáng qua danh sách rồi nói lớn: “Tô Vũ, bước ra khỏi hàng!”

“Vâng!”

Tô Vũ không nói gì thêm chỉ lớn tiếng hô một chữ “Vâng”, rồi lập tức bước ra khỏi hàng, đứng cùng một chỗ với đám người Quản Bưu.

Rất nhanh, các tiểu đội trưởng đã chọn xong binh lính, Viên Thành đã chuẩn bị tốt kế hoạch huấn luyện cho bọn họ, kế tiếp sẽ là do tiểu đội trưởng hướng dẫn, huấn luyện tân binh, thẳng cho tới khi kỳ huấn luyện tân binh kết thúc, đến lúc đó, Viên Thành sẽ sắp xếp hội diễn tân binh, thông qua thành tích ở hội diễn, các liên đội sẽ đến chọn người.

Viên Thành để lại một câu, nếu như thành tích huấn luyện tốt, rất nhiều liên đội sẽ đến tranh đoạt người, nhưng nếu thành tích yếu kém, rác rưởi thì sẽ không có ai muốn, thậm chí chỉ có thể trở về nhà, lời hắn ta nói làm cho không ít người cảm thấy áp lực.

Trăm cay nghìn đắng từ nhà vào quân đội chính là vì muốn tham gia quân ngũ, nếu như bị đuổi về, thì trên mặt đâu còn chút thể diện nào?

Loại chuyện xấu hổ này mà truyền ra ngoài, cả đời cũng không thể ngóc đầu lên được, nhưng cũng có người không tự nguyện tham gia quân ngũ, không phải do người nhà ép buộc thì chính là cùng đường, trong lòng tính toán, mỗi người đều có tâm tư riêng.

Tô Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong ban của Ngũ Bân, đa số đều là những người mà hắn đã quen biết trong mấy ngày qua, hắn nhìn thoáng qua Từ Vĩ, không ngờ tên nhóc này cũng cùng một ban với mình.

“Anh em, chúng ta lại ở cùng một ban”, Quản Bưu cười ha ha, lộ ra răng nanh trắng bóc, càng nhìn càng cảm thấy thật thà chất phác, cậu ta mở lớn mắt nhìn Tô Vũ, thấy Ngũ Bân đi tới thì lập tức ngậm miệng không nói lời nào.

Từ Vĩ hừ một tiếng, vẻ mặt mang theo ý tứ cảnh cáo, khuôn miệng hơi hơi hé mở, âm thanh như có như không bay tới lỗ tai Tô Vũ.

“Tô Vũ, mày phải chú ý một chút, đây là quân đội, đừng mang cái tính tình thối nát đó của mày vào đây! Nếu như bị đuổi về, tao xem mày làm sao xuất hiện ở trước mặt người trong thôn!”

Anh ta cảnh cáo Tô Vũ, không chỉ là vì lo lắng bản thân Tô Vũ bị đuổi, mà càng nhiều hơn là lo lắng quân đội sẽ vì vậy mà đuổi luôn cả anh ta, anh ta và đồng hương Tô Vũ này có chung một quan điểm, anh ta muốn trở thành người lính cường đại nhất, cũng không thể vừa mới bắt đầu đã bị đuổi đi.

Từ Vĩ rất rõ tính tình của Tô Vũ, nói dễ nghe thì là cố chấp, nói khó nghe hơn một chút chính là một tên cứng đầu!

Ngày hôm qua đã chống đối huấn luyện viên, người có chút đầu óc sẽ không làm như vậy, Từ Vĩ nhìn ra được, thân phận của huấn luyện viên Viên Thành kia không đơn giản, nếu như có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với hắn ta, nói không chừng có thể một bước lên mây!

Anh ta quay đầu liếc mắt nhìn Tô Vũ và Quản Bưu một cái, bị phân vào cùng một ban với hai người họ, trong lòng anh ta có chút bất mãn.

Tô Vũ không để ý đến lời Từ Vĩ nói, hắn chẳng thèm quan tâm, sẽ bị đuổi về? Nếu như bản thân hắn phạm sai lầm, hắn sẽ không phản đối, nhưng chỉ cần hắn không thẹn với lương tâm thì cho dù là ai cũng đừng hòng đuổi hắn về!

Chương 18: Không kiên trì được thì thừa nhận mình kém cỏi

Rất nhanh, tất cả mọi người tách ra, tiểu đội trưởng dẫn theo mọi người đến một mảnh đất trống để tiến hành huấn luyện.

Doanh trại huấn luyện tân binh chính thức bắt đầu!

Góc ngoài cùng bên phải của sân thể dục chính là nơi mặt trời chói chang nhất, đám người Tô Vũ tràn đầy mồ hôi, đã duy trì tư thế quân đội được nửa giờ, tổng cộng có hơn mười người, mắt bọn họ nhìn thẳng về phía trước, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.

“Tư thế đứng trong quân đội chính là kiến thức cơ bản nhất! Ngay cả đứng tư thế quân đội mà cũng làm không tốt thì gọi là quân nhân cái gì? Có thể tính là quân nhân sao?”

Ngũ Bân vừa nói vừa đi qua đi lại, ánh mắt nghiêm khắc.

“Không tính!”, Từ Vĩ thấy Ngũ Bân phát biểu thì lập tức lớn tiếng trả lời, anh ta vừa mở miệng, sắc mặt Ngũ Bân đã lập tức tối lại, nhanh chóng bước đến trước mặt Từ Vĩ, âm trầm nhìn anh ta, ánh mắt kia giống như là hội tụ ánh sáng, mang theo lực xuyên thấu đáng sợ.

“Tôi cho cậu nói chuyện sao?”, Ngũ Bân lớn tiếng rống lên.

Ngũ Bân hét lớn, nhìn qua vô cùng nghiêm khắc, anh ta không có thiện cảm với Tô Vũ và Từ Vĩ nhất, nếu không phải là do Phương Như Sơn yêu cầu, anh ta còn lâu mới chịu nhận người lính Tô Vũ này.

Không có kỷ luật, lấy mình làm trung tâm, tính tình còn táo bạo, đây là quân đội, tưởng rằng là đang ở nhà mình sao?

Còn Từ Vĩ kia, đương nhiên anh ta biết Từ Vĩ là con trai của trưởng trấn, mang theo giọng điệu hách dịch vào trong này, còn chưa tiến vào quân đội đã học được cái thói rác rưởi a dua nịnh hót, làm cho Ngũ Bân càng nhìn càng thấy không thoải mái.

Bị Ngũ Bân quát một câu, sắc mặt Từ Vĩ đỏ lên, xấu hổ không dám hé răng.

“Các cậu nghe rõ cho tôi, muốn nói chuyện thì phải nói báo cáo trước!”, âm thanh của Ngũ Bân như sấm: “Nếu còn tiếp tục vi phạm, tất cả sẽ bị phạt!”

Không ai hé răng, cánh tay Tô Vũ run nhè nhẹ, còn những người khác thì cả người run rẩy.

Tố chất thân thể của bọn họ không so được với Tô Vũ, đứng lâu như vậy đã sắp không chịu đựng được, vừa mới bắt đầu huấn luyện, dường như Ngũ Bân đã muốn huấn luyện bọn họ đến chết, lập tức ra oai phủ đầu.

Ánh mắt Tô Vũ lạnh lùng nhìn qua, thấy các ban tân binh khác đều đã được nghỉ ngơi, có vẻ như không phải đứng hơn một giờ giống như bọn họ, vẫn không cho giải tán.

“Mẹ nó, rõ ràng là cố ý chỉnh chúng ta!”, trong lòng hắn thầm mắng một câu, bàn tay nắm chặt, ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn về phía Ngũ Bân.

Ngũ Bân đứng trước mặt bọn họ, cũng duy trì tư thế quân đội, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn không chút dao động.

“Ôi!”

Đột nhiên, có một tân binh đứng không vững, đùi run lên, thân thể lập tức xiêu vẹo, ngã ngồi trên mặt đất, cậu ta muốn đứng lên, nhưng hai chân đã tê rần, nhất thời không thể đứng dậy được, sau đó, cậu ta trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.

“Quân y!”, Ngũ Bân nhìn thoáng qua một chút rồi trực tiếp ngẩng đầu hô một tiếng, ngay sau đó đã có hai quân y chạy đến, khiêng tân binh kia đi.

Tô Vũ lại tức giận mắng chửi, đã có người phơi nắng đến mức cảm nắng, thế mà còn không cho giải tán, kiểu gì cũng có người bị phơi nắng đến chết cho mà xem, hiện tại, hắn cảm thấy Ngũ Bân rõ ràng là một tên bạo quân!

Hô hấp trở nên dồn dập, dường như mỗi lỗ chân lông đang không ngừng mở rộng, tản ra hơi nóng, làm cho Tô Vũ cảm thấy cơ thể mình sắp nổ tung.

Từng hơi nóng phát ra từ trong máu, hắn chỉ cảm thấy mỗi một bộ phận trên cơ thể đều đang run rẩy, bình thường, lúc ở nhà hắn bị phạt không ít, nhưng rất ít khi bị phơi nắng giống như thế này, ông bố nhà mình có tàn nhẫn đến đâu thì cũng là bố mình.

“Bịch!”

Lại thêm một tân binh không giữ vững được, ngã quỵ trên mặt đất, lần này, không cần Ngũ Bân gọi, quân y đã tự mình chạy đến, nâng người sang một bên nghỉ ngơi.

Tô Vũ cắn chặt răng, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngũ Bân, giống như muốn đối nghịch với anh ta!

“Không kiên trì được thì có thể thừa nhận bản thân kém cỏi”, trên mặt Ngũ Bân cũng tràn đầy mồ hôi, ánh mắt vẫn kiên định như trước, anh ta quét mắt một vòng, thấy vài tân binh lập tức thả lỏng, thừa nhận thua cuộc phải nghỉ ngơi, mà Tô Vũ, Quản Bưu, Từ Vĩ và một vài người khác vẫn đứng im như trước, không có phản ứng gì.

Ước chừng là một giờ, lần đầu tiên đứng tư thế quân đội trong một giờ, đối với một số người chính là một loại tra tấn.

Mỗi một đốt ngón tay trên cơ thể đều run rẩy kịch liệt.

Xa xa, không ít tân binh không nhịn được mà nhìn về phía này, không nghĩ tới, vậy mà có tân binh lần đầu đứng tư thế quân đội mà có thể đứng lâu được như vậy.

Ngũ Bân nhìn mấy người Tô Vũ, khóe miệng xuất hiện một nụ cười, nhưng ngay lập tức thu lại, anh ta vẫn khiêu khích như trước: “Có chút năng lực, để xem các cậu có thể đứng được tới khi nào, tôi vẫn giữ câu nói kia, không kiên trì được thì có thể thừa nhận mình kém cỏi”.

Không ai để ý tới, Tô Vũ hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Ngũ Bân nói: “Báo cáo!”

“Sao vậy? Thừa nhận mình kém cỏi à?”, Ngũ Bân quay mặt liếc nhìn Tô Vũ một cái.

“Không phải, tôi chỉ muốn nói thêm một câu, nếu như tiểu đội trưởng không kiên trì được cũng có thể thừa nhận mình kém cỏi!”, giọng điệu của hắn mang theo một chút tức giận, trả lại nguyên lời nói vừa nãy của Ngũ Bân.

“Đó là ai, sao có khí phách như vậy, dám khiêu khích tiểu đội trưởng?”

“Còn không phải là cái người hôm qua giúp người khác chạy bộ hay sao, quả thật đủ can đảm!”

“Đắc tội với tiểu đội trưởng làm gì, còn không phải sẽ bị hành chết hay sao….”

Xa xa, mấy tân binh thấp giọng nói chuyện với nhau, ngay sau đó, tiểu đội trưởng gào lên: “Thời gian nghỉ ngơi nhiều lắm hả? Tập hợp! Tất cả đứng tốt cho tôi, xem người khác huấn luyện, không nhịn được rồi phải không? Đứng lên hết đi!”

Hai người Ngũ Bân và Tô Vũ nhìn nhau, bốn con mắt giống như bốc lên ngọn lửa, đối diện với nhau, không ai nhường ai, Tô Vũ không phục, lại càng không thích giọng điệu nói chuyện của Ngũ Bân, thừa nhận mình kém cỏi? Để xem ai thừa nhận mình kém cỏi trước!

Xa xa, bên trong tòa nhà cao tầng, Phương Như Sơn cầm kính viễn vọng trong tay, nhìn thấy một màn kia, không nhịn được mà vui vẻ.

“Cái tính tình thực sự rất lớn, tên nhóc Ngũ Bân này, đoán chừng trong lòng cũng không cam tâm, anh ta là lính cũ đấy”, Phương Như Sơn cười phá lên, Viên Thành ngồi không chút hình tượng, chân gác lên bàn làm việc, vẻ mặt khó chịu.

“Lão Phương, ông đừng nhìn nữa, một đám lính tệ hại, nghĩ đến là thấy bực mình”, Viên Thành hùng hùng hổ hổ nói: “Chỉ huy trưởng hãm hại tôi, nếu không thì sao tôi lại phải đến huấn luyện cho cái đám tân binh này? Nhìn thấy một lũ không có quy củ, tôi sẽ tức giận!”

Phương Như Sơn quay đầu lại, liếc mắt nhìn Viên Thành một cái, thản nhiên nói: “Bây giờ thân phận của ông đã khác, nhưng không phải là đã quên rằng ông cũng từng bắt đầu từ tân binh rồi chứ?”

Chương 19: Đứng nghiêm suốt bốn tiếng

"Từ hồi xưa làm lính mới đã không ai mạnh hơn tôi rồi!", Viên Thành không chịu thua ngẩng đầu lên. Hắn ta đột nhiên nở nụ cười, không hề khách sáo lấy một điếu thuốc lá Trung Hoa từ trong túi áo Phương Như Sơn rồi nhét vào miệng mình: "Ha ha, lão Phương, nếu không phải lúc trước ông đánh tôi một trận, tôi chưa chắc đã phục ông".

"Thôi đi ông, giờ quân hàm của ông cao hơn tôi rồi, tôi cũng không dám đánh ông", Phương Như Sơn không nhịn được mà nở nụ cười, dường như nghĩ đến quá khứ, ngón tay anh ta chỉ vào Tô Vũ ở xa xa, hơi híp mắt lại: "Ông cảm thấy cậu lính này thế nào?"

Anh ta nhìn Tô Vũ, bắt đầu ưa thích trong vô hình, như thể trông thấy mình năm đó, chỉ khác là Tô Vũ trẻ tuổi hơn, cũng có tính cách hơn, mỗi thế hệ đều có tính cách không giống nhau, có thể nói Tô Vũ là người điển hình nhất ở cái tuổi này.

"Cậu ta? Gọi cái gì Tô ấy... Mẹ nó, có vài phần cá tính, ngày đầu tiên đã đứng ra chống đối tôi", Viên Thành xem thường nói: "Ông thật là một kẻ binh si, loại lính đau đầu này cũng thích? Tôi thế nào cũng phải cố gắng thao luyện cậu ta mới được!"

"Ha ha ha, tên lính đau đầu, ông năm đó... Không nói không nói, đã bảo quân hàm ông cao hơn tôi rồi, nếu sau lưng làm khó dễ tôi thì tôi còn lăn lộn thế nào?"

Phương Như Sơn khoát tay, lắc đầu nói: "Ông tùy tiện thao luyện đi, nếu ông có thể đuổi cậu ta đi cũng chẳng sao cả, chỉ sợ ông không có năng lực này thôi".

Viên Thành lập tức đập bàn, trừng mắt nhìn Phương Như Sơn: "Đừng dùng phép khích tướng với tôi, tôi còn lâu mới thích quản giáo. Nếu không phải đánh cược thua, tôi cũng chẳng thèm đến, mấy tên tân binh thì thú vị cái gì. Có điều, tôi thấy tên Ngũ Bân hình như có chút va chạm với Tô Vũ này, đủ để thằng nhóc kia ăn đủ".

Hai người nhìn nhau, cùng bật cười.

"Được được được, đội trưởng Viên, ông là người bận rộn, còn chưa quay về? Nơi này của tôi nhỏ, không giữ nổi ông", Phương Như Sơn cố ý nghiêm mặt, cứng rắn nói.

"Cái lão này, bớt bớt lại đi, thuốc đâu, lại cho tôi hai điếu..."

Trên thao trường, thỉnh thoảng vang lên đủ loại tiếng khẩu lệnh, các tiểu đội đều tích cực huấn luyện, đang trong kỳ sát hạch cuối cùng, nếu biểu hiện không tốt sẽ chẳng có liên đội nào cần, thậm chí có thể sẽ bị đuổi về địa phương, không thể trở thành quân nhân chân chính.

"Nghiêm!"

"Nghỉ!"

"Bên trái, quay! Bước đều, bước!"

...

Ở góc hẻo lánh kia, đã hai giờ trôi qua, Tô Vũ và Ngũ Bân vẫn đứng yên, hai người chỉ cách xa nhau một mét, hai mắt nhìn nhau, trên đầu bọn họ toàn mồ hôi, đồ rằn ri trên người cũng ướt đẫm.

Ở một bên khác, Quản Bưu và Từ Vĩ mở miệng thở hổn hển, uống một hớp nước muối to quân y đưa tới, bọn họ suýt chút nữa bị phơi đến khô người.

"Sao thằng này lại bướng bỉnh thế nhỉ, so sức lực với tiểu đội trưởng làm gì chứ", Từ Vĩ thật sự muốn đạp cho Tô Vũ một cái, đến lúc đó có một phần thành tích kiểm tra đánh giá do tiểu đội trưởng điền, cậu ta đắc tội tiểu đội trưởng làm cái gì.

Mà gương mặt Quản Bưu lại tràn đầy sốt ruột, bội phục nhìn Tô Vũ, nhưng cậu ta cũng hơi lo lắng, Tô Vũ ráng chống đỡ thế này, hy vọng đừng tự phơi nắng hỏng bản thân.

Dù sao bọn họ cũng là lính mới, còn huấn luyện khá ít, nhưng tiểu đội trưởng Ngũ Bân là lính cũ đã nghiêm chỉnh huấn luyện được vài năm, trong hoàn cảnh này kiên trì lâu hơn lính mới bình thường nhiều.

"Tô Vũ, đừng phơi nắng hỏng mình đấy", cậu ta không khỏi lo lắng.

"Đầu óc cậu ta vốn hỏng rồi!", Từ Vĩ nhếch miệng, nhịn không được nói.

Tại sao lại có kẻ quật cường như vậy, đắc tội ai không tốt, lại cố tình đắc tội tiểu đội trưởng, đến lúc đó đánh giá cậu ta kém, chẳng phải là uổng công luyện tập?

Trong lòng Từ Vĩ còn nghĩ, phải tìm biện pháp nào đó giữ gìn mối quan hệ với những lính cũ này, dù sao tương lai bất kể tiến vào liên đội nào cũng cần mối quan hệ. Anh ta trước sau vẫn cho rằng, trong bộ đội vẫn giống trong xã hội, có người, có quan hệ mới làm việc tốt được.

Trên thao trường, hai chân Tô Vũ đã bắt đầu run lên, cơ bắp toàn thân căng cứng, gần như chỗ nào cũng đau nhức, nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc bén, tràn đầy kiêu ngạo khó thuần, nhìn chằm chằm Ngũ Bân phân cao thấp.

Trên lông mày treo một giọt mồ hôi, dưới ánh mặt trời lấp lánh, bộc lộ ra tính cách mang vẻ phản nghịch.

Ngũ Bân cũng không nhúc nhích, liên tục đứng nghiêm suốt hơn hai tiếng, anh ta cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng nhìn ánh mắt Tô Vũ, trong lòng càng kinh ngạc.

Cậu lính này... Dường như có gì đó khác biệt.

Nghĩ đến lúc ban đầu kiểm tra, anh ta không đồng ý cho Tô Vũ kiểm tra sức khoẻ, thằng nhóc này lại thật muốn tự mình làm. Anh ta thấy người trẻ tuổi nông nổi như vậy hoàn toàn không thích hợp với bộ đội, dù vào được cũng chắc chắn sẽ là nhóm người đầu tiên bị đuổi đi.

Quân đội là chỗ nào chứ? Nơi này không cần người có cá tính khoe khoang, nơi này chỉ cần quân nhân chuyên nghiệp, quân nhân lấy tuân theo mệnh lệnh là thiên chức!

Mà cá tính này của Tô Vũ hoàn toàn không ăn khớp với thiên chức này, sao cậu ta có thể làm một người lính tốt?

Nhất là thấy Liên đội trưởng Phương Như Sơn lại xem trọng, khăng khăng muốn mang cậu ta vào bộ đội, càng khiến Ngũ Bân không thể hiểu được. Anh ta biết Phương Như Sơn là một binh si, từ trước đến nay ánh mắt nhìn binh lính cũng cực chuẩn, nhưng người trước mắt này sợ là nhìn lầm đi.

Hai người không ai nhường ai, Tô Vũ có kiên trì của hắn, Ngũ Bân có tôn nghiêm của mình, tôn nghiêm của người làm lính cũ, sao có thể tùy tiện bại bởi một tên lính mới?

Đã bốn giờ, hai người vẫn không có ai nhận thua, những người khác đứng ở một bên đã xem đến ngây người, mấy người lính cũ cũng không nhịn được tấm tắc lấy làm lạ.

"Một lính mới mà có thể đứng nghiêm lâu như vậy, lợi hại".

"Ừ, tư thế đứng còn rất tiêu chuẩn. Có điều xem hắn cũng kiên trì không được bao lâu nữa, chân bắt đầu run rẩy rồi".

Chương 20: Bị ngất

"Thật đúng là một tên cứng đầu, con lừa bướng bỉnh. So với tiểu đội trưởng Ngũ làm cái gì, giờ binh lính thật sự là càng ngày càng thú vị".

Tô Vũ không nghe được những lời này, hắn cảm thấy đầu của mình ong ong, ý thức dần trở nên mơ hồ, đứng quá lâu nên hai chân đã mất cảm giác, ngay cả còn sống không cũng khó mà cảm nhận được.

Chỉ là vẻ cứng cỏi trong mắt vẫn chẳng hề yếu bớt, nhìn chằm chằm Ngũ Bân, dáng vẻ không phục.

Chân của hắn càng ngày càng run lẩy bẩy, cảm giác tê dại đột nhiên vọt tới như như thuỷ triều, hơn nữa không thể kiểm soát được!

"Tô Vũ, cậu đừng gắng gượng nữa!", mấy người Quản Bưu đã nhìn ra không đúng, hô to bảo Tô Vũ từ bỏ, tiếp tục kiên trì như vậy, không chỉ làm thương chân mà cơ bắp cũng sẽ cứng ngắc lại.

"Cậu ta là một con lừa bướng bỉnh, các cậu không biết tính tình cậu ta, tôi cũng không biết nói thế nào!", Từ Vĩ hô lên, anh ta cau mày, thấy Tô Vũ cố chấp như vậy thì chỉ muốn đi lên kéo cậu ta xuống.

Chân Ngũ Bân cũng kịch liệt run lên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đứng từ giữa trưa cho đến sắp chạng vạng tối, thân thể hai người đều đã cứng ngắc. Anh ta nhìn chằm chằm Tô Vũ, phát hiện Tô Vũ vẫn còn đang nhìn mình, như thể muốn dùng ánh mắt giết chết anh ta.

Anh ta với cậu ta nào có thù lớn như vậy, thằng vớ vẩn này!

"Không đúng!", đột nhiên, một tiểu đội trưởng lớn tuổi hô lớn lên: "Nhân viên y tế! Nhân viên y tế mau tới đây!"

Hắn ta lập tức chạy tới, nhẹ nhàng chạm vào Tô Vũ, cả người Tô Vũ gục xuống, ánh sáng trong mắt cũng dần dần rã rời.

"Thằng ngu này, bị cảm nắng mất nước! Nhân viên y tế, mau mau!"

Tô Vũ té xỉu, Ngũ Bân cũng thả lỏng lại, anh ta bước hai bước, chỉ cảm thấy hai chân tê dại.

"Nhân viên y tế đâu, nhanh!", hắn ta không ngờ Tô Vũ sớm đã bị cảm nắng, quả thực là gắng gượng kiên trì tới hiện tại, cái thằng này, không biết là bướng bỉnh hay là ngu ngốc.

"Còn cậu nữa, cũng thật là, phân cao thấp với tên lính mới làm cái gì?", tiểu đội trưởng kia nhìn Ngũ Bân, lắc đầu bất đắc dĩ cười khổ: "Cũng không trách cậu, loại binh lính cứng đầu này nên ăn chút thiệt thòi, hôm nay mới ngày đầu tiên thôi!"

Không ít người đều nhìn Tô Vũ, mới ngày đầu tiên đã chọc vào tiểu đội trưởng của tiểu đội mình, thật đúng là một kẻ không chịu thua.

Ngũ Bân cũng chỉ đành lắc đầu, thầm nghĩ kiên trì thêm một hồi nữa thì e rằng anh ta sẽ phải thua, một tên lính mới lấy đâu ra tính bền dẻo tốt như vậy.

Anh ta hình như chợt hiểu ra nguyên nhân khiến Phương Như Sơn xem trọng Tô Vũ, từ ánh mắt, biểu cảm trên mặt, thậm chí là từng động tác trên người thằng này đều tản ra một cảm giác đặc biệt, nói là quật cường chẳng bằng nói là kiêu căng khó thuần, vĩnh viễn không chịu thua không cúi đầu.

Ngũ Bân đột nhiên có vài phần tò mò, tính cách này của Tô Vũ có thể ở trong bộ đội bao lâu mới bị mài mòn.

Hàng năm có rất nhiều lính mới, lính mới có cá tính cũng rất nhiều, nhưng bị quân đội huấn luyện mài đi góc cạnh còn nhiều hơn, mọi người cuối cùng đều sẽ trở thành một quân nhân chuyên nghiệp đủ tư cách, một quân nhân chuyên nghiệp lấy tuân theo mệnh lệnh là thiên chức, trở thành một quân nhân chân chính có thể chiến đấu vì tổ quốc!

Tô Vũ hôn mê, nhưng việc hắn phân cao thấp với Ngũ Bân cũng đã truyền đi, mới ngày thứ nhất đã cạnh tranh với lính cũ, còn gắng gượng đứng nghiêm suốt bốn giờ dưới trời nắng gắt.

Binh lính đau đầu, Tô Vũ là người đầu tiên xuất hiện.

Truyền nước muối sinh lý và đường glucozo, Tô Vũ dần dần tỉnh lại, hắn đột nhiên mở to hai mắt, rống lên: "Ai nhận thua!"

Một đám người nhìn Tô Vũ, không nhịn được đều bật cười.

Bên giường, không ít người dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Vũ, thấy bên ngoài không có lính cũ trông, toàn bộ vây lại.

"Không sao chứ anh em? Cậu cũng quá hăng đi", Quản Bưu trách mắng, lại gần, cười toe toét với Tô Vũ: "So với tiểu đội trưởng, đứng nghiêm suốt bốn giờ, vậy mà không phơi nắng chết cậu."

Tô Vũ hơi ngẩng đầu, cảm giác đầu vẫn nặng nề, ngơ ngơ ngác ngác, cơ thể cũng nhẹ bẫng, hắn nhìn mấy người Quản Bưu, xoa xoa đầu muốn đứng lên.

"Mày cứ nằm trước đi, nhân viên y tế nói, mày bị cảm nắng và mất nước nghiêm trọng, nghỉ ngơi nhiều một chút", Từ Vĩ đi tới, nhíu mày không ngừng dạy dỗ: "Mày đúng thật là, chẳng phải đã nói với mày là đừng có bướng bỉnh rồi, sao mày lại không nghe? So sánh sức lực gì với tiểu đội trưởng? Mày phải để anh ta xem mày khó chịu rồi đuổi mày đi đúng không?"

Anh ta thật sự không hiểu, một tên lính mới vừa mới tới như Tô Vũ sao lại không hiểu co duỗi như thế.

"Tao không thể để anh ta xem thường, anh ta có gì đặc biệt hơn người khác? Anh ta có thể làm được, tao cũng có thể!", Tô Vũ lườm Từ Vĩ, vẫn như một con trâu điên: "Gọi chúng ta là kém cỏi, bảo chúng ta nhận thua, chúng mày bằng lòng?"

"Không đồng ý!", Quản Bưu cười hì hì, gãi đầu: "Nhưng chẳng phải chúng ta mới đến sao, vẫn chưa thắng được bọn họ, đợi trại huấn luyện tân binh kết thúc, xuống liên đội rồi cố gắng huấn luyện là có thể theo kịp bọn họ".

Tô Vũ từ chối cho ý kiến, thầm nghĩ trong lòng, ai nói hiện tại không bằng bọn họ, hắn không phục.

Nhưng hắn không nói gì nữa, thân thể vẫn còn nhẹ bẫng, như thể toàn thân bị hút khô nước, nghỉ ngơi nửa ngày mới ổn hơn nhiều.

Một đêm ngủ say, ban đêm không tập hợp khẩn cấp, hiển nhiên lượng huấn luyện ngày đầu tiên làm không ít lính mới cảm thấy mệt nhọc, tên biến thái Viên Thành này không tiếp tục làm ra mấy chuyện khiến người người oán trách nữa.

Trại huấn luyện tân binh ngày thứ hai, đúng năm giờ sáng chuông báo thức vang lên, sắp xếp nội vụ xong, Tô Vũ đi theo bộ đội luyện tập.

"Thế nào? Không sao chứ", Quản Bưu đi tới, nhẹ giọng hỏi.

"Không có việc gì", Tô Vũ trả lời, nghe thấy tiếng huýt sáo thì không nói nữa, mấy tiểu đội tân binh chạy theo tiểu đội trưởng của mình đến thao trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.