Cực Phẩm Đặc Chủng Binh

Chương 1-5




Chương 1: Đuổi học

“Toán học 24 điểm!”

“Ngữ văn 37 điểm!”

“Tiếng anh cũng không tệ lắm, hơn 50 điểm, điểm số của em như thế này mà còn muốn thi vào đại học Quốc Phòng? Tô Vũ, em thật sự là càng ngày càng hài hước”.

Nhìn Tô Vũ trước mắt, vẻ mặt tươi cười của thầy Lý lập tức thay đổi, ông ta không nhịn được mà tức giận đập bàn, đưa tay kéo quần áo của Tô Vũ xuống, lớn tiếng quát mắng: “Em nhìn xem, cái dáng vẻ gì đây, mặc quần áo gì thế này? Người không ra người, quỷ không ra quỷ, lại còn chơi hình xăm nữa, rốt cuộc là em còn muốn đến trường học nữa không?”

“Thầy Lý, đây là vết bớt”, Tô Vũ ngẩng đầu lên nhìn ông ta bằng nửa con mắt, hắn chỉ vào vết bớt hình thanh kiếm trên cánh tay mình, vẻ mặt kiêu ngạo, khoé miệng còn có một vết bầm tím, có chút bất mãn nói: “Em chỉ không muốn học thôi, thi vào trường quân đội thì có cái gì khó”.

“Em?”, thầy Lý hừ một tiếng, nói: “Thi trường quân đội? Ngay cả một binh lính em cũng không làm được!”

Ông ta tức giận quát, sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Được, chúng ta không nói đến thành tích nữa, bây giờ nói về lý do đánh nhau của em, vì sao lại đánh nhau? Đây là lần thứ mấy bị phạt rồi, còn muốn vào trường quân đội, em có thể tốt nghiệp được tôi còn phải thắp hương lạy trời, thật sự là buồn cười chết mất!”

“Nếu như em có thể vào được trường quân đội thì sao?”, nghe đến đây Tô Vũ cũng cảm thấy tức giận, trong mắt hắn hiện lên một tia không cam lòng, không để ý đến vấn đề của thầy Lý, hắn bướng bỉnh cắn răng hỏi.

Thầy Lý liếc mắt nhìn hắn, trên mặt xuất hiện một nụ cười, nhưng Tô Vũ nhìn ra được, đó là cười nhạo và khinh thường: “Đừng làm khó bản thân mình, đừng nói là vào trường quân đội, nếu như em có thể trở thành một binh lính, tôi sẽ viết tên em lên trên mặt, đi lòng vòng ngoài đường một ngày!”

Tô Vũ chỉ cảm thấy máu nóng trong cơ thể dồn lên, hai tay hắn nắm chặt, gân xanh nổi lên, khuôn mặt đỏ bừng, tức giận xông thẳng lên não, hắn cắn chặt khớp hàm, thân thể không nhịn được mà run rẩy, bị người ta xem thường như vậy, hắn không cam lòng, lại càng thêm phẫn nộ…

Ngoài cửa sổ, một cô gái chừng mười bốn, mười lăm tuổi lặng lẽ nhìn Tô Vũ bị răn dạy qua khung cửa sổ, hai mắt đỏ ửng, bàn tay bé nhỏ nắm chặt mép váy của mình, dáng vẻ vô cùng khó chịu.

Bản thân mình bị bắt nạt, Tô Vũ ra mặt giúp mình, kết quả là đánh người khác bị thương, nếu như vì vậy mà hắn bị đuổi học thì phải làm sao bây giờ.

Cô ấy vô cùng sốt ruột và lo lắng: “Anh Tô Vũ…”

Bị thầy Lý dạy dỗ hai tiếng đồng hồ, Tô Vũ mới từ văn trong văn phòng bước ra, thấy Tiêu Ngọc Nhi đang chờ ở cửa, hắn lập tức thay đổi sắc mặt thành vẻ tươi cười, dáng vẻ không sao cả.

“Anh Tô Vũ, anh không sao chứ?”, Tiêu Ngọc Nhi cực kỳ xinh đẹp, tóc buộc đuôi ngựa, làn da mịn màng, trắng sáng như da em bé, nhưng mà hai mắt hồng hồng, rõ ràng là vừa mới khóc: “Anh đừng tiếp tục đánh nhau nữa được không?”

“Không sao, mấy tên nhóc kia đáng bị đánh, lần sau bọn họ còn bắt nạt em, anh vẫn sẽ đánh bọn họ!”, trong lòng Tô Vũ tức giận.

Tô Vũ sống trong gia đình đơn thân, lúc sinh ra hắn, mẹ hắn vì khó sinh mà qua đời, vì vậy, đối với Tiêu Ngọc Nhi cũng sống nương vào mẹ từ nhỏ, hắn vô cùng quan tâm, chăm sóc, không thể để cho cô ấy bị người khác bắt nạt.

Mấy tên khốn kia luôn bắt nạt Tiêu Ngọc Nhi, nói cô ấy là con hoang không ai cần, Tô Vũ làm sao có thể nhịn được, hắn đè mấy tên khốn đó xuống đất, đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ, sau đó bị nhà trường xử phạt, hiện tại, nhà trường thông báo muốn đuổi học hắn.

Hắn muốn thi vào trường quân đội, mỗi lần nhìn thấy những chiếc quân chương cao quý của bố hắn ở trong nhà, trong lòng hắn lại nhiệt huyết sôi trào, nhưng mà bây giờ nhà trường thông báo đuổi học hắn, hắn cũng không biết nên giải thích với bố hắn như thế nào, nghĩ đến dáng vẻ khinh thường người khác kia của thầy Lý, Tô Vũ lại hận không thể đấm cho ông ta một phát.

“Nhưng mà nhưng mà…”, đôi mắt Tiêu Ngọc Nhi đỏ hồng, cô ấy đã nghe được, Tô Vũ bị cưỡng chế đuổi học, không có cơ hội tham gia thi vào trường cao đẳng.

“Được rồi, không sao, trở về đi”, Tô Vũ nhéo nhéo khuôn mặt nõn nà của Tiêu Ngọc Nhi, dáng vẻ không sao cả: “Hừ, không phải chỉ là thi vào trường quân đội thôi sao, vào bộ đội cũng có thể thi!”

Trở về nhà, Tô Vũ vừa đẩy cửa ra thì trong phòng khách đã truyền đến âm thanh của một người phụ nữ.

“Ay da, lão Tô, nhất định phải sang uống rượu đấy, đáng chúc mừng, đáng chúc mừng!”, là thím Trương ở cách vách, bà ta lắc lắc cái eo già, khuôn mặt đỏ hồng, đang nói chuyện với Tô Dương, bố của Tô Vũ.

Thấy Tô Vũ trở về, bà ta vội vàng đón tiếp: “Tô Vũ cũng phải nhanh nhanh thi vào trường cao đẳng đi thôi, phải cố gắng hơn nữa, có thể thi vào trường chuyên khoa trước cũng được, nếu không thì học một nghề gì đó, xã hội bây giờ ấy à, không có bằng cấp thì cũng phải có một món nghề”.

Tô Vũ không nói gì, hắn biết thím Trương có một đứa con tốt nghiệp trường đại học danh giá, gần đây lại vừa mới được thăng chức, giọng điệu kia của thím Trương như là hận không thể phát sóng trực tiếp hai mươi tư tiếng mỗi ngày cho tất cả mọi người đều biết.

Tô Dương liếc mắt nhìn Tô Vũ một cái, thản nhiên cười nói: “Đứa nhỏ có lựa chọn của riêng mình, đối với loại chuyện như thi vào trường cao đẳng này, cứ cố gắng hết mình thôi, còn phải nghe theo ý trời”.

“Ay da, lão Tô, ông quá thả lỏng rồi, việc học tập của đứa nhỏ này phải giám sát chặt chẽ!”, bà ta liếc mắt nhìn Tô Vũ một cái, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý: “Ông coi đứa nhỏ nhà tôi kìa, là do tôi một tay dạy dỗ, ông nhìn xem bây giờ tốt đến nhường nào, làm nhân viên công vụ, mỗi ngày ngồi trong văn phòng là có thể kiếm được tiền, thật tốt!”

Bà ta lại đi đến bên cạnh Tô Vũ, lời nói mang ý tứ phê bình kín đáo: “Tô Vũ, cháu cũng đừng trách thím phê bình cháu, thành tích học tập của cháu như vậy…dự định thi vào trường đại học gì?”

Tô Vũ đột nhiên nở nụ cười, dưới ánh mắt tràn đầy sự chờ mong của thím Trương, hắn nhếch mép, phun ra vài chữ: “Liên quan quái gì đến thím?”

“Ha, đứa nhỏ này…”, khuôn mặt thím Trương hiện lên vẻ xấu hổ, biết Tô Vũ không vui nên cũng không dám nói thêm gì nữa, bà ta xoa xoa tạp dề, lắc mông rời đi, lúc đi còn không quên nói vọng lại: “Lão Tô, đừng quên sang đây uống rượu đấy!”

Trở về phòng, Tô Vũ cảm thấy cực kỳ khó chịu, thầy Lý khinh thường hắn, thím Trương làm như vô tình châm biếm hắn, bởi vì thành tích của bản thân hắn không tốt, nhất định sẽ không thi đậu được vào đại học Quốc Phòng.

“Bố, con muốn đi làm lính”, Tô Vũ cắn chặt răng, mở miệng nói.

Chương 2: Phiếu đăng ký nhập ngũ

Tô Vũ biết bản thân đã không còn cơ hội thi vào trường cao đẳng, cho dù có thi thì hắn cũng không thể thi đậu được đại học Quốc Phòng, hắn đã tra cứu tài liệu, trong bộ đội, nếu như có biểu hiện tốt, sẽ có cơ hội vào đại học Quốc Phòng, hiện tại, hắn chỉ còn mỗi con đường này, hắn không muốn bị người khác khinh thường, không phải chỉ là làm binh lính thôi sao, có cái gì khó đâu.

Tô Dương quay đầu lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, giống như cho dù trời có sập xuống, cũng không thể làm cho biểu cảm của ông thay đổi một chút, ông nhìn Tô Vũ, chậm rãi mở miệng nói: “Chuyện của con, con tự mình quyết định”.

Tô Vũ cắn răng, gật gật đầu, nhìn thấy ánh mắt của bố mình, hắn không nhịn được nói: “Còn có…con bị đuổi học rồi”.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nếu như bị đánh, hắn cũng chấp nhận, nhưng mà Tô Dương vẫn không có phản ứng gì, giống như không chút quan tâm, xoay người đi về phòng mình.

Nghe hàng xóm nói, từ lúc mẹ hắn qua đời vì khó sinh, bố hắn vẫn luôn như vậy, không một chuyện gì có thể làm cho cảm xúc của ông xuất hiện thay đổi.

Tô Vũ cũng không quan tâm nhiều, hắn lập tức chạy ra khỏi nhà, đến uỷ ban thôn đăng ký tên, gần đây đúng vào mùa gọi nhập ngũ, bỏ qua cơ hội này thì phải đợi đến năm sau.

Uỷ ban thôn rất đông đúc, rất nhiều bố mẹ cũng đến ghi tên cho con, đối với không ít người, tham gia quân đội là một đường ra, là cơ hội thay đổi cả cuộc đời, nhất là với những người không thi được vào đại học, có lẽ đây sẽ là cơ hội để thay đổi vận mệnh của mình.

“Chủ nhiệm Trương, bây giờ có những chính sách gì, ông mau giới thiệu cho mọi người biết đi, đứa nhỏ này muốn tìm một cơ hội đổi đời!”

“Đúng vậy đúng vậy, đứa nhỏ kia nhà tôi, bài kiểm tra được nhiều nhất là ba điểm, còn không bằng cho nó đi nhập ngũ”.

Một người phụ nữ nước miếng văng tứ tung, chen chúc đi vào trong văn phòng, phía sau còn dẫn theo một cậu bé trông có vẻ yếu đuối, giọng nói lí nhí như muỗi kêu, ló khuôn mặt đỏ bừng ra nói: “Con, con không muốn làm binh lính…”

“Không nhập ngũ? Vậy thì con muốn làm gì! Đi lính ăn cơm nhà nước có gì mà không tốt, trong nhà cũng không có tiền cho con đọc sách!”, người phụ nữ kia hung tợn mắng, lấy tay dí dí vào trán cậu bé, vô cùng tức giận.

“Ầm ĩ cái gì, ầm ĩ cái gì!”, chủ nhiệm Trương vỗ bàn, nghiêm mặt chỉ vào người phụ nữ kia, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt: “Bà cho rằng đi lính là cái gì thế, đó là đi bảo vệ tổ quốc, không phải là đi kiếm cơm! Nhị Oa có thể đi thi đại học, làm lính cái gì? Nhập ngũ chính là…”

Ông ta còn chưa nói xong đã nhìn thấy Tô Vũ đang đứng ở cửa, mở miệng nửa ngày mà không nói tiếp được, Tô Vũ có “hung danh” ở bên ngoài, trong uỷ ban thôn không người nào không biết, đánh nhau, trốn học có tiếng, mỗi ngày, khi các thầy cô đi hỏi thăm các gia đình khác, vẫn luôn than vãn về hắn, thật sự là làm cho người ta vô cùng đau đầu.

“Tô Vũ, sao cháu lại đến đây, có chuyện gì sao?”, chủ nhiệm Trương nở nụ cười, trông có vẻ cực kỳ khách sáo, phất phất tay bảo những người khác im lặng, ông ta không muốn làm mất lòng ông tướng này, Tô Vũ mà nổi điên lên lại đập nát cửa văn phòng của ông ta mất.

Những người khác đều lập tức yên lặng, chính đứa nhỏ nhà mình cũng không ít lần bị Tô Vũ bắt nạt, người phụ nữ kia vội vàng kéo Nhị Oa về phía sau lưng mình, sợ Tô Vũ ra tay, bố Tô Vũ không ở đây, không có người nào cản được nó.

“Cháu đến lấy phiếu đăng ký, cháu muốn đi lính”, Tô Vũ nghiêm túc nói, hắn liếc mắt nhìn mọi người một cái rồi đi đến trước mặt chủ nhiệm Trương.

Im lặng, cả văn phòng im lặng trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhìn Tô Vũ giống như là đang nhìn quái vật, thậm chí còn cảm thấy nhất định là lỗ tai mình có vấn đề rồi.

Một người đàn ông mặc áo dài ngoáy ngoáy lỗ tai để chắc rằng lỗ tai mình không có vấn đề, người phụ nữ đứng bên cạnh cũng há hốc mồm, bịt miệng không dám cười ra tiếng, mà chủ nhiệm Trương sững sờ tại chỗ, ông ta bỗng nhiên nở nụ cười xấu hổ.

“Tô Vũ à, đi lính…cũng có yêu cầu”, ông ta quay lại liếc mắt nhìn những người khác, bọn họ đều không nhịn được mà bật cười.

“Tên nhóc này cũng muốn đi lính? Với cái tính cách này, có khi ba ngày sau đã bị đuổi ra ngoài rồi, tôi…”, thấy Tô Vũ nhìn qua, người đàn ông kia lập tức ngậm miệng, mặc dù anh ta cao to, nhưng không đánh lại Tô Vũ.

Trên mặt những người khác cũng lộ ra vẻ chế giễu, Tô Vũ có thành tích kém, hàng xóm láng giềng đều biết, cái tính cách hung dữ này của Tô Vũ, mọi người cũng đều biết, hắn bướng bỉnh cứng đầu như trâu, sao có thể ở yên trong bộ đội được.

Tô Vũ híp mắt, máu nóng sôi trào, hắn siết chặt nắm đấm, sắc mặt rất khó coi, hắn biết những người này đều cảm thấy hắn không thể làm lính, đều cho rằng hắn không thể trở thành một binh lính tốt, lại càng không nói đến việc được vào trường quân đội, nhưng càng bị người ta khinh thường, hắn lại càng muốn nhập ngũ!

“Chủ nhiệm Trương, cháu muốn phiếu đăng ký”, Tô Vũ mở miệng lần nữa, âm thanh lớn hơn trước.

“Được được, cho cháu, cho cháu”, chủ nhiệm Trương không nhiều lời, trực tiếp lấy phiếu đăng ký đưa cho Tô Vũ, ông ta vỗ nhẹ bờ vai hắn, mỉm cười sâu xa nói: “Tô Vũ à, cố gắng hơn nữa, vẫn còn cơ hội”.

Tô Vũ cũng không thèm để ý, hắn cầm phiếu đăng ký rồi xoay người bước đi. Khi vừa mới ra khỏi cửa thì phía sau truyền đến một trận tiếng cười.

“Tên nhóc này, sao lại muốn đi lính, đi bộ đội là không có cơ hội bắt nạt người khác đâu!”

“Ông nghĩ nhiều rồi, hắn không làm binh lính được đâu, không thông qua được kiểm tra sức khoẻ, ông không thấy hắn…”

Tô Vũ không quan tâm, hắn mặc kệ người khác nói cái gì, hắn đã quyết định đi lính, thì nhất định phải đi, hắn cũng không tin, ngay cả một binh lính hắn cũng không làm được!

Về đến nhà, Tô Vũ lập tức điền vào phiếu đăng ký, thông tin cần điền không nhiều, chỉ có vài thông tin cơ bản như chiều cao, cân nặng, sau đó lại tham gia cuộc kiểm tra binh lính, thông qua là được.

“Anh Tô Vũ!”

Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo vang lên, Tiêu Ngọc Nhi từ bên ngoài chạy vào, đôi mắt to đảo tới đảo lui: “Chú có ở nhà không?”

“Em đến rồi à, bố anh đến nhà thím Trương uống rượu rồi”, Tô Vũ ngẩng đầu nhìn một cái, cười hì hì nói.

Tiêu Ngọc Nhi bước lại gần, thấy Tô Vũ đang điền thông tin thì mỉm cười nói: “Oa, anh Tô Vũ, anh đã cao một mét tám rồi, cao hơn em nhiều quá, hì hì!”

Cô ấy đột nhiên quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Tô Vũ, ánh mắt có chút rung động: “Anh Tô Vũ, anh thực sự…phải đi lính sao?”

“Ừ”, Tô Vũ không ngẩng đầu lên, tiếp tục điền thông tin.

Chương 3: Bắt nhầm người

"Dạ! Anh Tô Vũ nhất định sẽ trở thành binh lính giỏi nhất!", Tiêu Ngọc Nhi gật đầu một cách chắc nịch. Trong đôi mắt thoáng qua tia ủ rũ, nhưng rồi cô ấy phấn chấn trở lại: "Hì hì, em sẽ ở đây chờ anh Tô Vũ về!"

Tiêu Ngọc Nhi hệt như một chú thỏ hoạt bát, cứ xoay quanh Tô Vũ líu lo mãi không thôi. Thỉnh thoảng, cô ấy lại nhìn Tô Vũ rồi tiếp tục cười khúc khích. Thấy Tô Vũ đã điền tờ đơn xong, Tiêu Ngọc Nhi mới ngồi xuống và tựa vào người hắn, giọng bỗng trầm đi: "Anh Tô Vũ, anh thật sự…muốn đi lính sao?"

Mắt Tiêu Ngọc Nhi bỗng đỏ hoe. Cô ấy nhìn Tô Vũ với vẻ quyến luyến không muốn xa rời.

Nhịp tim của Tiêu Ngọc Nhi đang rất nhanh, vừa hồi hộp vừa có chút sợ hãi, ngoài ra còn là sự vấn vương đậm sâu.

Tô Vũ quay đầu nhìn, nhẹ nhàng nhéo mũi cô ấy rồi cười nói: "Sao đấy, không nỡ để anh đi à?"

"Làm gì có!", Tiêu Ngọc Nhi hất mặt lên. Cô ấy quay sang chỗ khác, lầm bầm: "Làm gì có chuyện em không nỡ để anh đi, chẳng qua là em lo chú sẽ thấy cô đơn sau khi anh đi thôi".

Tiêu Ngọc Nhi ngụy biện nhưng chợt phát hiện giọng mình hơi run, sợ bật khóc nên vội vàng cười hì hì, xoay người đưa lưng về phía Tô Vũ. Cô ấy lặng lẽ lau nước mắt rồi nghiêm túc nói: "Tự luyến thấy ghê, ai mà không nỡ để anh đi chứ. Anh điền đơn xong rồi đúng không, đi kiểm tra sức khỏe với em thôi!"

Tô Vũ liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Nhi, ngón tay búng trán cô ấy một phát rồi cười: "Bố anh không đoái hoài gì đến anh đâu, còn mong anh đi luôn để không bị ai làm phiền nữa kia".

Hắn cầm đơn đăng ký lên nhét vào trong túi, suy nghĩ một lúc rồi bảo: "Đi thôi, kiểm tra sức khỏe xong rồi tiện đường dẫn em đi ăn bò viên!"

"Yeah!", Tiêu Ngọc Nhi nhảy cẫng lên hoan hô, đi theo sau lưng Tô Vũ như một cái đuôi nhỏ. Mỗi lần được hắn dẫn đi ăn bò viên là cô ấy luôn vui đến mức nhảy chân sáo.

Đường phố nô nức, vô cùng náo nhiệt, trên chợ người đông nghìn nghịt. Tô Vũ dắt tay Tiêu Ngọc Nhi len lỏi qua đám đông.

"Ăn cướp! Có người cướp túi xách của tôi, ăn cướp!", một tiếng thét chói tai thình lình vang lên. Đám đông đằng trước tách ra một lối đi, một người đàn ông mặc đồ đen cầm túi xách vừa cướp được bỏ chạy thật nhanh.

"Khốn kiếp, ban ngày ban mặt mà ăn cướp!", Tô Vũ tức khắc gầm lên, phóng theo: "Ngọc Nhi, em ở đây chờ anh!"

Tô Vũ hăng hái đuổi theo. Hắn ghét nhất là thứ đi trộm gà trộm chó này nên đã không ít lần đánh nhau với mấy tên côn đồ. Thấy người phụ nữ bị giật túi xách nọ ngã dưới đất khóc lóc, Tô Vũ chạy theo ngay mà không chút ngần ngại.

Đám đông trở nên ầm ĩ, kẻ trộm túi xách vừa xô đẩy những người xung quanh vừa chạy như bay. Những kẻ trộm cướp như bọn họ đều lủi nhanh như thỏ vậy!

"Đứng lại!", Tô Vũ lao vút đi như một tia chớp, tốc độ còn nhanh hơn cả tên trộm. Hắn chạy băng băng trong đám đông, bước chân nhẹ bẫng, mới đó đã vụt đi tận mười mấy mét.

"Anh Tô Vũ!", Tiêu Ngọc Nhi ở đằng xa cũng đuổi theo, vẻ mặt cô ấy đầy lo âu vì sợ sẽ có chuyện xảy ra với Tô Vũ.

"Tránh ra! Tránh ra!", tên trộm chẳng khác gì thỏ. Hắn ta quay đầu thoáng nhìn, thấy chỉ có một mình Tô Vũ đuổi theo thì ban đầu còn tỏ ra khinh thường, nhưng sau khi thấy rõ mặt anh thì hoảng hốt la lối: "Trời má, sao lại là hắn ta!"

Lần trước trộm đồ đã bị Tô Vũ tóm lại đánh cho một trận bán sống bán chết rồi, nếu hôm nay bị bắt nữa thì chắc một tháng không xuống giường được quá. Tên trộm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lựa chọn đầu tiên vẫn là... Trốn!

Hai người đuổi bắt nhau, khoảng cách ngày càng rút ngắn. Tên cướp đã bắt đầu hốt hoảng, cầm túi xách chạy không ngừng nghỉ đến nơi nhiều người hòng cắt đuôi Tô Vũ.

"Đứng lại, đứng lại cho tao, nếu không ông đây đánh chết mày!", Tô Vũ gầm gừ, cố gắng đuổi theo. Đôi chân hắn chạy lướt qua thoăn thoắt chẳng khác gì có gắn động cơ.

Tên trộm tức ngực không chịu nổi, thấy có một con hẻm bèn chạy vào ngay. Song hắn ta vừa quay sang thì một bàn tay thò ra. Tên trộm chưa kịp phản ứng đã bị quật ngã lăn quay ra đất, những gì vừa ăn trong đêm qua đều nhộn nhạo trong dạ dày.

Một người đàn ông đầy khí thế ấn chặt hắn ta xuống đất với lực rất lớn, lạnh lùng trừng mắt nhìn tên trộm: "Không lo học hành cho giỏi mà đi ăn trộm!"

Tên cướp la lớn, tay cầm một nắm cát tạt vào người đàn ông. Người đàn ông lập tức dùng tay chặn lại, bị kẻ trộm đá phải lùi lại một bước.

"Mẹ nó, tự nhiên xía vào việc của người khác!", tên trộm giận dữ chửi thề, nghe thấy tiếng Tô Vũ truyền đến thì không dám ở lâu, chạy trốn ngay, đến túi xách cũng không thèm nhặt. Nếu bị Tô Vũ bắt được thì coi như xong!

Thấy kẻ trộm đã chạy vào trong hẻm, người đàn ông cũng biết mình không đuổi kịp nên phủi bụi trên người, sau đó cúi xuống nhặt túi xách bị cướp.

Anh ta vừa mới cầm túi xách lên thì một cái chân rắn chắc đá tới, chất giọng oang oang như chuông lớn của Tô Vũ vang lên.

"Dám cướp đồ ngay trước mặt ông nội mày, đúng là to gan!"

"Rầm" một tiếng, người đàn ông bị đá văng ra ngoài rồi ngã một cách thảm hại. Anh ta hoàn toàn không phản ứng kịp. Tốc độ của Tô Vũ quá nhanh. Không đợi người đàn ông lên tiếng, Tô Vũ đã đè anh ta xuống đồng thời giơ tay đấm thẳng vào mặt anh ta.

"Bốp!"

Cuối cùng người đàn ông cũng theo kịp. Anh ta vừa đưa tay ra đỡ vừa kinh ngạc nhìn gương mặt non choẹt trước mắt. Tốc độ gì thế này, không ngờ còn nhanh hơn cả anh ta. Người đàn ông há miệng, chưa kịp nói ra câu nào thì Tô Vũ đã lại tung nắm đấm nện cái bốp vào mặt anh ta với tốc độ nhanh như chớp.

"Ôi", người đàn ông bị đau, nhỏ giọng rên lên. Anh ta giơ chân đá Tô Vũ ra ngoài. Hắn phản ứng rất nhanh, chân giẫm một chút đã lùi ra ngoài, người nhẹ như chim én, hoàn toàn không bị đá trúng.

"Cái gì không làm lại đi làm ăn trộm! Hôm nay không dạy dỗ mày một trận thì ông nội mày không phải tên Tô Vũ!"

Tô Vũ hừ lạnh, vừa định xông qua thì phía sau có hai người hô lên: "Anh ta không phải kẻ trộm đâu, hắn ta chạy rồi, chạy vào hẻm rồi!"

Tô Vũ đần mặt, ngây ra như phỗng. Một lúc sau hắn mới hoàn hồn, chỉ biết cười trừ nhìn người đàn ông đang chán nản ngồi dưới đất. Hắn đánh nhầm người rồi à?

Chương 4: Không hợp tiêu chuẩn

“Ô, người anh em, bản lĩnh của anh được lắm”, Tô Vũ sờ đầu, đột nhiên nhìn lên trước, tay chỉ ra đầu hẻm, quát lên: “Kẻ trộm đáng chết, đứng lại cho tao!”

Nói xong, hắn nhìn thẳng, trực tiếp đuổi theo vào hẻm, biết rõ nhất định kẻ trộm đã trốn rồi, nhưng hắn vẫn… giả bộ trốn đi, ai nha, mẹ nó, đánh nhầm người rồi!

Mấy người đàn ông khỏe mạnh chạy tới, kéo người đàn ông bị đánh ngã xuống đất, mặt đầy tức giận.

“Lão Phương, tên khốn kiếp nào thế, lại dám động đến anh!”

“Không muốn sống nữa, tìm ra cho tao!”

Mấy người đàn ông mặt đầy giận dữ, kéo Phương Như Sơn lên, bọn họ cũng có chút khiếp sợ, lại có người đánh được vào mặt lão Phương nữa, đây đúng là tin lớn mà.

“Không sao, chỉ là hiểu lầm thôi, trả cái túi này lại cho cô gái kia đi”, Phương Như Sơn nhìn theo hướng Tô Vũ rời đi, khóe miệng cong lên thành nụ cười. Anh ta nhìn xuống đất, khom người nhặt tờ đăng ký mà Tôn Vũ làm rơi lên, lại không nhịn được vui vẻ.

“Lão Phương, có phải anh bị đánh ngu rồi không? Bị người ta đánh mà còn cười à?”

“Lề mề cái gì? Mau đi thôi, Ngũ Bân làm một mình không có ai giúp kìa”, mấy người đàn ông nhún vai, thấy Phương Như Sơn không sao, cũng không nói gì nữa.

Tô Vũ chạy nhanh hơn kẻ trộm, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển. Thấy không có ai đuổi theo, hắn mới yên lòng. Mình lại đánh nhầm người, đúng thật là… Rõ ràng đều mặc áo khoác đen.

Hắn đợi một lúc lâu, chợt nghĩ đến Tiêu Ngọc Nhi còn đang đợi mình ở chợ, mình chạy nhanh như vậy, đã lạc cô ấy rồi.

“Thôi vậy, cứ để cô ấy đợi ở hàng thịt bò, lát nữa đi đón sau”, Tô Vũ chạy một mạch tới trạm phòng dịch khám nghĩa vụ quân sự đã được chỉ định, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức đi vào.

Có không ít người tới tham gia khám nghĩa vụ, nhưng bên trong chỉ có một người đàn ông, đang kiểm tra từng tờ đăng ký, sắp xếp người đi vào kiểm tra sức khỏe.

“Người kế tiếp, số 15, vào đi”.

Tô Vũ vừa mới tới, người đàn ông kia đã đưa tay ngăn lại, mặt không cảm xúc: “Cậu tới tham gia khám nghĩa vụ sao?”

“Tờ đăng kí đâu?”, thấy Tô Vũ gật đầu, người đàn ông kia lại nói.

Tô Vũ móc túi, lật tới lật lui mãi, hắn vỗ đầu, hơi ngại ngùng nói: “Tôi làm mất rồi”.

“Có đơn đăng ký rồi tới”, người đàn ông có chút không nhịn được, nhìn Tô Vũ một cái rồi không để ý tới nữa.

Tô Vũ muốn mở miệng hỏi có thể châm chước chút không, dù sao cũng chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi, bổ sung đơn đăng ký sau cũng được mà.

“Được rồi, cậu không cần tới nữa đâu, không phù hợp”, người đàn ông kia liếc nhìn vết bớt hình kiếm trên cánh tay Tô Vũ, khinh thường cười nói: “Cậu không biết là làm lính không thể xăm mình sao?”

“Đây không phải hình xăm”, Tô Vũ cao giọng lên: “Đây là vết bớt!”

Cũng không biết hắn đã giải thích bao nhiêu lần rồi, luôn có người xem vết bớt của hắn là hình xăm, dù nhìn giống, nhưng đây chính là vết bớt, mình sinh ra đã có rồi.

“Hừ, vết bớt cũng không được.” Người đàn ông kia hừ lạnh, lãnh đạm nói: “Căn cứ vào quy định quản lý của “tiêu chuẩn kiểm tra thể trạng của công dân hưởng ứng lệnh triệu tập”, lúc kiểm tra cơ thể phát hiện có xăm “đốm, chữ, hình vẽ”, không hợp quy định”.

Anh ta nói xong thì không nhìn Tô Vũ nữa, chỉ vào người kế tiếp kêu mang đơn đăng ký đến.

Tô Vũ lập tức nổi giận. Hắn còn chưa bắt đầu kiểm tra sức khỏe đã bị phán không hợp tiêu chuẩn rồi sao? Nghĩ đến sẽ bị thầy Lý và những người hàng xóm cười nhạo, lửa giận trong hắn lại tăng lên.

“Không hợp tiêu chuẩn? Dựa vào cái gì chứ?”, Tô Vũ không nhịn được mà gào lên.

Tô Vũ trợn to hai mắt, trông vô cùng hung hăng, nhưng người lính phụ trách kiểm tra sức khỏe cũng không nhìn hắn, giống như căn bản không hề quan tâm.

“Cái này không phải hình xăm, sao lại không hợp tiêu chuẩn cứ? Anh không thể nhìn rõ rồi mới kết luận à?”, sắc mặt Tô Vũ hết sức khó coi, trong lòng lại tức giận. Chỉ nói một câu như vậy đã muốn đuổi mình, hủy bỏ tư cách của mình?

Vậy anh nào còn mặt mũi trở về, nghĩ đến những người hàng xóm kia đã nói “Sớm biết cậu không làm bộ đội được rồi mà, đã nói cậu đừng có đi”, thì hắn lại xấu hổ muốn chết.

“Muốn quấy rối hả?”, Ngũ Bân híp mắt lại, khí thế khắp người tỏa ra, dáng người cao lớn, khiến người ta có cảm giác như bị một bức tường chặn lại. Anh ta nhìn chằm chằm Tô Vũ, có chút tức giận: “Đây không phải chỗ để cậu giương oai”.

Anh ta mở miệng, đột nhiên cao giọng lên, một số người đứng bên cạnh chờ kiểm tra cũng không nhịn được mà run rẩy, hiển nhiên đã bị sự uy nghiêm của Ngũ Bân trấn áp.

Quân nhân đúng là dũng mãnh, chỉ khí tức thôi cũng đã khiến người ta sợ run.

Mấy người đàn ông kia lui về sau mấy bước, ánh mắt nhìn về phía Ngũ Bân thêm một phần sợ hãi.

“Tôi không quấy rối, tôi chỉ muốn tham gia kiểm tra sức khỏe”, sắc mặt Tô Vũ đã bình tĩnh lại, nhưng lại đúng mực. Hắn tiến lên một bước, mặt cách Ngũ Bân chỉ có mười mấy centimet, hai người đối mặt với nhau, Tô Vũ cũng không hề nhượng bộ: “Không phải anh nói một câu không hợp tiêu chuẩn là không hợp tiêu chuẩn!”

Ngũ Bân nhìn chằm chằm Tô Vũ mấy giây, hừ một tiếng, đưa tay đẩy Tô Vũ ra: “Tôi nói không hợp tiêu chuẩn thì là không hợp tiêu chuẩn, tôi không muốn cậu, tức là không muốn cậu!”

Anh ta nói rất có khí phách, kiên quyết không thương lượng.

Tô Vũ tức giận, cười lạnh.

“Cái tên khốn này, anh dám ức hiếp tôi đúng không?”, Tô Vũ cắn răng, nắm chặt tay khiến khớp xương kêu răng rắc.

Nếu không có cả cơ hội kiểm tra thân thể thì sao hắn đi lính được chứ? Nếu không làm lính nổi, không phải hắn sẽ bị cười nhạo sao? Không thi đậu đại học Quốc Phòng thì cũng được, nhưng ngay cả đi làm lính cũng không có tư cách sao?

Cứ nghĩ tới câu nói của thầy Lý, trong lòng Tô Vũ lại nổi lên tức giận. Dựa vào cái gì mà người này chỉ nói một câu đã trực tiếp loại mình chứ?

“Cậu gọi tôi là gì?”, Ngũ Bân ngớ ra, ánh mắt đầy lạnh lùng, hăng hăng nhìn Tô Vũ.

“Đồ khốn! Tôi gọi anh là đồ khốn đó, sao nào?” Tô Vũ cũng tức, ngẩng đầu lên, đối chọi khá gay gắt, không sợ chút nào.

Ngũ Bân cười, cũng không nhìn ra rốt cuộc anh ta muốn thể hiện gì, nhưng đôi lông mày rậm hơi nhướng lên. Anh ta lục trên bàn một hồi, cầm quyển yêu cầu kiểm tra cơ thể nhập ngũ vỗ vào trước mặt Tô Vũ: “Tự xem đi, xem có hình xăm có thể tham gia quân đội hay không”.

Chương 5: Đã đuổi đi rồi

Anh ta không muốn nói nhiều với Tô Vũ, càng không thể đánh nhau với hắn, còn có kỷ luật quân đội nữa, mặc dù bây giờ anh ta rất muốn vật Tô Vũ ra đất mà đánh một trận.

“Có hình xăm không thể tham gia đúng không? Vậy tôi cắt cái này đi thì sao?”, trong mắt Tô Vũ có chút tàn bạo, lần đầu tiên khiến Ngũ Bân lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi khiếp sợ nhìn về phía Tô Vũ.

Người xung quanh nhìn thấy cũng sốt ruột, Tô Vũ lại tự ra tay với chính mình à? Muốn làm lính, cũng không cần liều mạng thế chứ.

Trên tay Tô Vũ có một hình xăm nhỏ, nói chính xác thì nó là vết bớt, nhưng trước nay chưa từng có ai có vết bớt như thế này nên Tô Vũ không thể giải thích được.

Nếu như có đổ máu thì sẽ phiền phức, Ngũ Bân cũng không ngờ Tô Vũ lại cứng rắn như vậy. Anh ta cười lạnh, nói: “Muốn giở trò với tôi à?”

Anh ta đi lên hai bước, đầu đè lên đầu Tô Vũ, khí thế bức người: “Cho dù cậu chặt tay xuống, tôi vẫn nói một câu, không hợp tiêu chuẩn!”

Ngũ Bân không hề nhượng bộ, cũng không để ý tới Tô Vũ nữa, hét lên: “Người tiếp theo, số 16, Ngô Bích Đạt, tới kiểm tra sức khỏe!”

Tô Vũ một mình đứng lặng ở đó, khớp xương tay đã bóp trắng bệch, trong lòng như có lửa phun trào, gương mặt vô cùng khó coi.

Trong đầu hắn, từng hình ảnh vụt qua, bị thầy giáo coi thường, bị hàng xóm coi thường, vì mình thành tích kém sao?

Làm lính có cái gì? Làm lính thì coi là gì? Người sống tranh khẩu khí, cây sống vì tấm vỏ, mình nhất định phải làm lính!

“Anh Tô Vũ!”

Tô Vũ vừa muốn quấy nữa, một cái tay nhỏ từ sau lưng duỗi ra, kéo áo hắn. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Ngọc Nhi đầu đầy mồ hôi, có chút tội nghiệp nhìn mình, cố gắng lắc đầu: “Anh Tô Vũ, đừng đánh nhau được không?”

Tiêu Ngọc Nhi đuổi theo suốt một đường, cả người đều bị mồ hôi thấm ướt, tóc mai dán sát vào trán, khiến cho người nhìn đau lòng, nhất là đôi mắt kia, tràn đầy van xin.

Cơn giận trong lòng Tô Vũ lập tức lắng xuống, hắn hít một hơi thật sâu, nặn ra nụ cười vui vẻ, nhéo mặt Tiêu Ngọc Nhi, cười nói: “Anh không muốn đánh nhau, đi thôi, anh không làm lính nữa, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ!”

Nói xong, hắn liếc Ngũ Bân, dắt tay Tiêu Ngọc Nhi, dứt khoát xoay người rời đi.

Cười nhạo thì cứ cười đi, dù sao ông đây cũng không quan tâm!

Ngũ Bân hừ lạnh, anh ta đã gặp người như vậy nhiều rồi, đều vì làm lính không lý tưởng. Anh ta không chỉ không ưa, thậm chí còn chán ghét. Vừa nhìn cái vẻ lông bông của Tô Vũ, anh ta đã rất không thích. Người như vậy mà muốn trở thành chiến hữu của mình à? Mơ đi!

“Người tiếp theo!”, anh ta kêu, mặt nghiêm túc.

Lúc này, có mấy người đi vào, đi đầu là Phương Như Sơn, trong tay còn cầm một tờ đăng ký.

“Lớp trưởng Ngũ, vất vả rồi, làm việc lâu như vậy, anh nghỉ ngơi một lúc đi”, một người đàn ông cười cười, vội chỉ huy: “Mấy người các cậu, tản ra đi, lão Phương, đưa tờ đăng ký cho tôi”.

Phương Như Sơn mỉm cười, đưa tờ đăng ký cho người đàn ông kia, không nhịn được nói: “Người này có chút thú vị”.

Ngũ Bân nhìn tên, lập tức nhíu mày lại. Anh ta nhìn Phương Như Sơn, nói: “Đại đội trưởng, thằng nhóc này không hợp tiêu chuẩn, em đã đuổi cậu ta đi rồi”.

Anh ta cũng không biết Phương Như Sơn nhặt được tờ đăng ký này ở đâu, hình như trước đó Tô Vũ có nói làm mất đơn đăng ký rồi, sao lại được đại đội trưởng nhặt chứ? Nhưng nghĩ tới tính tình Tô Vũ, anh ta vẫn có chút khó chịu: “Trên người cậu ta có hình xăm, em đã nói với cậu ta, lần này cậu ta không có cơ hội”.

Ngũ Bân nói xong, Phương Như Sơn hơi ngẩn ra, rồi cười ha ha, chỉ vào Ngũ Bân, nói: “Đương nhiên tôi biết, dựa vào tính cách của cậu, dù lông mày của cậu ấy mọc lệch, cậu cũng sẽ không cho cậu ta qua. Thằng nhóc đó thú vị lắm, hình xăm không phải chuyện lớn”.

Anh ta phất tay, cho người đi thông báo cho Tô Vũ đến kiểm tra sức khỏe. Nghĩ đến Tô Vũ nhanh nhẹn như thế, kiểm tra sức khỏe nhất định không có vấn đề gì. Nhưng Phương Như Sơn làm vậy, lại khiến Ngũ Bân không hiểu, rốt cuộc Tô Vũ có lai lịch gì chứ?

Ngũ Bân há miệng, vừa muốn nói gì đó, lại thấy bên khóe miệng Phương Như Sơn có tụ máu, anh ta lập tức trừng mắt: “Đại đội trưởng, anh bị thương… bị bằng khốn kia đánh à?”

“Ừ, chính là cậu ta đó”.

Người đứng bên cạnh không nhịn được mà bật cười, lại lắc đầu, lập tức sai người đi thông báo cho Tô Vũ. Anh ta hiểu tính Phương Như Sơn, người anh ta đã nhìn trúng thì nhất định sẽ muốn, người này rất thích lính.

“Mẹ nó, thằng nhóc này gan to quá. Đại đội trưởng, anh muốn thì muốn đi, đợi khi vào bộ đội, xem em chỉnh cậu ta thế nào!”

Đưa Tiêu Ngọc Nhi về, Tô Vũ mặt không cảm xúc, nhưng cô ấy lại có vẻ vô cùng vui sướng, lại nhảy nhót phía trước hoan hô, ca hát bên cạnh Tô Vũ.

Nhìn thấy Tô Vũ không vui, cô ấy chu miệng lên, dè dặt hỏi: “Anh Tô Vũ, không thể làm bộ đội, có phải anh rất buồn không?”

Tiêu Ngọc Nhi biết Tô Vũ muốn đi làm lính, cũng nhất định muốn làm lính, nhưng giờ hắn đi không được, nhất định trong lòng rất khó chịu.

Cô ấy nhìn Tô Vũ, thấy hắn buồn buồn, trong lòng cũng thấy mất mát, vẻ mặt trở nên ảm đạm.

“Đâu có, anh vui mà, không cần đi mới tốt. Nghe nói làm bộ đội vừa khổ vừa mệt, anh không thèm đi chịu khổ đâu”, Tô Vũ cười ha ha, nhéo mặt Tiêu Ngọc Nhi, khiến mặt cô ấy đỏ lên, cô ấy nhăn nhó tránh đi: “Đi thôi, anh đưa em về nhà, không thì mẹ em sẽ lo lắng”.

Tô Vũ nở nụ cười, cố ý chọc ghẹo Tiêu Ngọc Nhi, khiến cô ấy đuổi theo mình một đường, đuổi theo muốn đánh hắn.

“Em sợ nhột, em sợ nhột!”, tiếng cười giòn tan như tiếng chuông của Tiêu Ngọc Nhi vang lên, cô ấy như một tinh linh vui vẻ.

Tô Vũ làm bộ hung ác, đuổi theo phía sau, Tiêu Ngọc Nhi sợ hãi kêu lớn. Về đến thôn, lập tức có người nhìn đến.

“Tô Vũ à, sao rồi? Đăng ký được chưa?”, người đàn ông cao lớn mặc áo choàng ngắn, đang đứng ở cửa tưới rau, nhìn thấy Tô Vũ thì cười hỏi.

Tô Vũ không để ý tới ông ta.

“Không phải là không đăng ký được đó chứ? Đừng thế nha”, nhìn thấy phản ứng của Tô Vũ, người đàn ông kia không nhịn được nhíu mày: “Hay là bảo chủ nhiệm Trương nói giúp một câu? Không chừng còn có chút hi vọng”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.