Cực Phẩm Đặc Chủng Binh

Chương 47-49




Chương 47: Ai bảo không đến

Vì để Tô Vũ Tốt hơn, Ngũ Bân không có ý kiến gì.

"Được rồi, em không quan tâm nữa, đại đội trưởng đã có sắp xếp cả rồi, vậy em không khách khí nữa nhé!", Ngũ Bân nhanh tay nhét luôn bao thuốc lá vào túi tiền của mình, anh ta cười hì hì, xoay người chạy ra khỏi văn phòng của Phương Như Sơn.

Phương Như Sơn cố ý trừng mắt nhìn anh ta, lòng vẫn đầy ưu tư: "Nhóm người này như mấy con cá không còn thiết tha sự sống, cho thêm một con cá nheo vào đó, dẫn ra được hiệu ứng của cá nheo, nhưng vẫn không đủ, còn chưa đủ đâu".

Ánh mắt anh ta thâm thúy, trên mặt nở một nụ cười đầy hàm ý.

Phương Như Sơn là một người si mê bộ đội, khi gặp được người lính mà mình vừa ý, sẽ trở nên vô cùng điên cuồng, thế nhưng, bây giờ anh ta còn phải áp bức, đè ép Tô Vũ, dù sao tuổi tác Tô Vũ còn nhỏ, năm nay vừa tròn mười tám, về mặt tính tình còn có khá nhiều tật xấu cần phải nén xuống, phải mãi dũa thêm mới được.

Bài kiểm tra hằng tháng chẳng bao lâu sau đã đến, các chiến sĩ của tiểu đội chiến đấu đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Nghiêm! Lấy bên phải làm chuẩn! Nghỉ!"

Tất cả tiểu đội nhanh chóng tập trung ở sân huấn luyện, ở bài kiểm tra định kỳ hằng tháng này, tiểu đổi xếp hạng cuối cùng sẽ bị trừng phạt, các tiểu đội đều đã đặt cược với nhau, tiểu đội nào đứng bét sẽ nhận nhiệm vụ giặt sạch tất cả tất thối của tiểu đội khác một tháng!

Vì vậy bọn họ mới ra sức cố gắng giành lấy chiến thắng trong bài kiểm tra!

Tô Vũ đeo túi hành quân trên lưng, chạy hồng hộc vào cùng với Ngũ Bân, hô to khẩu hiệu, rồi đứng ở phía ngoài cùng.

"Nghiêm!", Ngũ Bân hô to: "Tiểu đội bếp núc tập hợp!"

Tô Vũ đi theo sau anh ta, vẻ mặt nghiêm túc, cũng rất ra hình ra dáng.

Phương Như Sơn đứng đầu, nhìn thấy hai người Tô Vũ và Ngũ Bân chạy tới, anh ta cau mày nói: "Hai tên các cậu tới đây làm gì? Tiểu đội bếp núc không cần tham gia, về hết đi!"

Anh ta phất tay, từ chối thẳng thừng: "Các cậu tới đây làm gì, quậy phá quá rồi đấy, đã nấu cơm chưa đó? Đợi lát nữa bọn họ kiểm tra xong thì về ăn cái gì hả!"

Phương Như Sơn lớn tiếng nói: "Trở về đi!"

"Đại đội trưởng, chúng tôi cũng muốn tham gia buổi kiểm tra!", vừa nghe thấy Phương Như Sơn bảo họ về, Tô Vũ nóng nảy nói: "Chúng tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ của mình đâu, đây chỉ là kiểm tra thôi mà, tại sao lại không thể tham gia chứ?"

"Tiểu đội bếp núc không cần tham gia bài kiểm tra", Phương Như Sơn đáp ngay lại.

"Thế nhưng chúng tôi cũng là lính trinh sát!", Tô Vũ khăng khăng nói, nét mặt hắn vội vàng, mà nhiều hơn là không phục và không cam tâm.

Hắn đã huấn luyện vất vả suốt một tháng chỉ để tham gia bài kiểm tra này, dựa vào đâu mà không cho hắn tham gia chứ, hắn cũng là một thành viên của đại đội trinh sát, cũng là một người lính trinh sát mà!

Phương Như Sơn cười thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ ra rất nghiêm trang, lắc đầu, lạnh lùng ra lệnh: "Ngũ Bân!"

"Có mặt!"

"Dẫn lính của cậu về tiểu đội bếp núc đi!"

"Vâng!", trên mặt Ngũ Bân thoáng hiện lên một tia bất đắc dĩ, đang định xoay người hô khẩu lệnh, bỗng nhiên, Tô Vũ ném túi hành quân xuống đất, rống to.

"Tôi phải tham gia bài kiểm tra!", hắn mắt đối mắt với Phương Như Sơn, lòng rất không phục.

Dựa vào đâu chứ! Dựa vào đâu mà không cho hắn tham gia? Không phải bọn họ đều là lính trinh sát sao, tiểu đội bếp núc thì sao hả, tiểu đội bếp núc không phải là lính trinh sát sao?

"To gan!", Phương Như Sơn rống giận: "Ngũ Bân, dẫn người đi nhanh lên, ở đây quậy phá cái gì!"

"Đi thôi, đây là mệnh lệnh", Ngũ Bân biết lòng Tô Vũ chẳng dễ chịu gì, nhưng Phương Như Sơn đã bảo bọn họ không cần tham gia, hết cách rồi, huống hồ, tham gia theo đơn vị tiểu đội, mà bọn họ chỉ có hai người, cũng không có tư cách tham gia.

Anh ta đã đoán được kết quả từ lâu rồi, nhưng không tiện đả kích lòng nhiệt huyết của Tô Vũ.

Tô Vũ vẫn đứng im không chịu động đậy, lồng ngực phập phồng, hiển nhiên là hắn rất không phục.

"Đại đội trưởng!", Tô Vũ gào lên, bùng nổ tính cách dã thú của mình: "Tôi cũng là một người lính trinh sát mà, tôi không hề kém cạnh bọn họ! Tôi cũng muốn tham gia bài kiểm tra, tôi cũng muốn trở thành một người lính trinh sát vĩ đại!"

Phương Như Sơn quay đầu, nét mặt hơi kỳ lạ, anh ta không nhịn được mà nở nụ cười, nhìn vào Tô Vũ: "Cậu nghĩ mình xuất sắc hơn bọn họ sao? Cậu xuất sắc chỗ nào chứ? Là thành tích huấn luyện tốt, hay là gì?"

Anh ta chậm rãi đi lại, nhìn chằm chằm Tô Vũ, nở nụ cười nói: "Được, cậu muốn chứng minh bản thân mình chứ gì, tôi sẽ cho cậu cơ hội, nhưng cậu tham gia thế nào đây? Bài kiểm tra cần theo đơn vị tiểu đội, cậu bảo với tôi rằng tiểu đội các cậu chỉ có hai người Ngũ Bân và cậu sao?"

Phương Như Sơn vỗ bả vai Tô Vũ, mở lời an ủi: "Cậu còn trẻ lắm, cơ hội vẫn còn nhiều, bây giờ lo làm tốt chuyện mình được giao quan trọng hơn".

Tô Vũ cắn môi, không thốt lên được câu nào.

Phương Như Sơn đã cho hắn cơ hội tham gia, cho tiểu đội bếp núc tham gia, thế nhưng lại không có ai, tiểu đội bếp núc không một ai đến, ngoại trừ hắn và Ngũ Bân, những người khác đều không muốn tham gia.

Quả thật tham gia kiểm tra cần có tiểu đội, chỉ với hai người họ thì không có tư cách tham gia, Tô Vũ không nói gì, mà hắn cũng không thể nói lời nào.

"Tiểu đội trưởng Ngũ, dẫn người của cậu về đi, cả tiểu đội chỉ có hai người thì tham gia kiểu gì".

"Chỉ với hai người mà đòi thắng chúng tôi à? Tôi không tin đấy".

Các tiểu đội trưởng tiểu đội chiến đấu khác cũng hô hào, người đánh đứng bét phải giặt tất cả tháng đấy: "Tiểu đội các cậu muốn giúp đại đội giặt tất à?"

Bọn họ vừa nói, đám binh sĩ tiểu đội chiến đấu vừa cười ha hả, chỉ với hai người thì thi đua thế nào, cơ bản là không cần kiểm tra cũng biết kết quả.

Tô Vũ vẫn cắn môi, hắn nắm chặt nắm đấm, không nói được lời nào, hắn mất mác, lẳng lặng nhặt túi hành quân lên.

"Ai bảo tiểu đội bếp núc không có ai đến!"

Bỗng nhiên, một tiếng rống to vang vọng cả sân huấn luyện.

Tô Vũ lập lức ngẩng đầu lên nhìn, đám Trương Đại Hải đều đang mặc đồng phục huấn luyện, trên người đeo túi hành quân, đang bước nhanh tới.

Dáng người của Trương Đại Hải nhét vào trong đồng phục huấn luyện trông khá mắc cười, anh ta lắc mông, lon ton chạy tới, tất cả thành viên tiểu đội bếp núc đều đã đến đây!

Bọn họ chạy theo hàng tới, chạy thẳng tới chỗ tiểu đội mình, xếp hàng ngay sau lưng Tô Vũ.

"Báo cáo đại đội trưởng, tất cả thành viên của tiểu đội bếp núc đã tập hợp xong, xin ra chỉ thị!"

Chương 48: Học hỏi

Tiểu đội bếp núc có tám người, bọn họ xếp hàng đứng nghiêm chỉnh, hàng ngũ thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, trông rất khí thế.

Ngũ Bân cười khẽ, vành mắt Tô Vũ hơi ửng hồng, hắn biết đám anh em đó vốn không muốn đến, mà là vì mình...

"Còn ngây ra đó làm gì, tất cả thành viên tiểu đội bếp núc tập hợp, mau chỉnh đốn, tham gia kiểm tra nào!", Lý Lượng chớp mắt với Tô Vũ, nhắc nhở hắn đứng cho đường hoàng.

Tất cả mọi người thấy thế đều sững sờ, đã trải qua nhiều kỳ kiểm tra, đây là lần đầu tiên tiểu đội bếp núc tham gia kiểm tra, mà còn đông đủ cả tám người!

Ngũ Bân đi đến trước hàng ngũ, hai chân đứng thẳng tắp, thực hiện động tác đứng nghiêm chào cờ, rồi lớn tiếng nói: "Báo cáo đại đội trưởng, tất cả thành viên của tiểu đội bếp núc đã tập hợp đầy đủ, xin được phép tham gia bài kiểm tra định kỳ hằng tháng!"

Vẻ mặt tám người họ rất nghiêm túc, cương nghị và quyết tâm, thấy các thành viên tiểu đội bếp núc đứng xung quanh đều hô hào, cổ vũ bọn họ.

Phương Như Sơn liếc mắt nhìn tám người, lúc này mới gật đầu nói: "Được, tiểu đội bếp núc muốn tham gia, vậy thì tôi sẽ cho các cậu cơ hội, nhưng hy vọng các cậu không làm nên trò hề gì, thành tích bài kiểm tra cũng không phải đứng bét!"

"Tô Vũ, tất tôi khá là hôi đó, cậu đừng nương tay với tôi quá", Quản Bưu đứng đằng xa cười ngặt nghẽo, trong lòng vui thay người anh em của mình, mừng hắn có thể tham gia bài kiểm tra, khoảng cách giữa hai người lại từng bước gần hơn.

"Hừ, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu", Tô Vũ nhếch miệng cười, nhanh chân đi chuẩn bị.

Trong sân huấn luyện, các tiểu đội xếp thành hàng, ai ai cũng đều không muốn thua, bọn họ là lính trinh sát, là những người đứng ở hàng ngũ tiền tuyến, có nguy hiểm là có bọn họ, nơi nào nguy hiểm nhất, vậy chắc chắn sẽ có mặt của bọn họ!

"Các cậu nghe kỹ đây, dưới trướng của lão Phương tôi không có lính vô dụng!", Phương Như Sơn hô to, giọng nói có hơi khàng: "Bài kiểm tra định kỳ hàng tháng trong đại đội chẳng là cái gì cả, nhưng trong các cậu, ai là người đứng bét, đừng trách lão Phương tôi không nể mặt! Đại đội trinh sát không có kẻ nhát gan, ai cảm thấy mình không làm được thì lập tức cút đi!"

Anh ta nhìn thoáng qua, thấy không có ai phản ứng, hài lòng gật đầu hét: "Nói cho tôi biết, các cậu là gì!"

"Đại đội trinh sát!"

"Nói cho tôi biết, khẩu hiệu của các cậu là gì!"

"Không khiếp sợ cái gì, đội trời đạp đất, đại đội trinh sát, giết! Giết! Giết!"

Phương Như Sơn gật đầu một cách hài lòng, vung bàn tay to lên, cất cao giọng nói: "Bài kiểm tra định kỳ hàng tháng của đại đội trinh sát, bắt đầu!"

Các tiểu đội giải tán, các trung đội trưởng hô khẩu lệnh, sắp xếp trình tự kiểm tra của từng tiểu đội, diễn tập ở quân khu lấy tiểu đội làm đơn vị cơ sở, đợi đến kỳ kiểm tra hàng quý, thậm chí là hàng năm, đó mới thật sự là lúc để tăng vinh quang, bây giờ không huấn luyện kỹ càng, đến khi đó thua cuộc, sẽ mất mặt người trong quân khu.

Không ai không coi trọng bài kiểm tra lần này, càng không có ai dám không chuẩn bị sẵn sàng, đối với quân nhân mà nói, vinh dự của quân nhân cao hơn tất cả!

Tô Vũ xếp hàng đi theo Ngũ Bân, tám người của tiểu đội bếp núc đứng ở ngoài cùng bên phải, bọn họ đang đợi cơ hội được bước lên sân khấu.

Ngũ Bân chỉ vào tiểu đội bốn của tiểu đội chiến đấu lên sân khấu đầu tiên, giải thích cho mọi người.

"Nhìn kỹ chưa, cách kiểm tra giống như khi chúng ta huấn luyện thôi, mọi người nhất định phải chú ý kỹ cốt lõi của mỗi động tác và thời cơ".

Anh ta quay đầu lại nhìn Trương Đại Hải đang chảy mồ hôi ròng ròng, không nhịn được bèn nói: "Lão Trương này, anh làm được không đó?"

"Là đàn ông không thể nói bản thân không được!", Lý Lượng rống lên một câu, Trương Đại Hải há miệng, ngơ ngác nhìn anh ta, suýt nữa đã cắn phải đầu lưỡi.

"Không sao đâu, hôm đó huấn tuyên tôi cũng trông xuống sức lắm", Trương Đại Hải cười hì hì, uốn éo thân thể hùng vĩ, trông rất có khí thế.

Kiểm tra đã bắt đầu, nó được tiến hành theo thứ tự, tiểu đội ra sân đầu tiên là tiểu đội bốn, tiểu đội trưởng của bọn họ có thân thể vạm vỡ, tinh thần phấn chấn.

Tiểu đội trưởng tiểu đội bốn rống lên, tiếp thêm sĩ khí cho thành viên tiểu đội mình: "Anh em tiểu đội bốn nghe đây, ai bị tuột lại ở bài kiểm tra này thì tất hôi của cả tháng thuộc về người đó!"

Rồi anh ta quay đầu liếc mắt nhìn nhóm Ngũ Bân, cười to nói: "Hôm nay đến cả anh em ở tiểu đội bếp núc đều đến đây, các cậu còn không mau nâng cao tinh thần à!"

"Vâng!"

Các chiến sĩ ở tiểu đội bốn chỉnh đốn nghiêm túc, ai nấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ đã huấn luyện gian khổ suốt một tháng, không phải là để lấy được thành tích tốt ở bài kiểm tra này hay sao.

"Tô Vũ, cậu nhìn kỹ đi, tiểu đội trưởng tiểu đội bốn là tay già đời ở phương diện này đó, cậu học tập đi", lúc này, Ngũ Bân vẫn nghĩ đến chuyện chỉ dạy cho Tô Vũ, anh ta biết Tô Vũ tiếp thu rất nhanh, nhưng cơ hội để anh ta huấn luyện Tô Vũ hiện tại quá ít ỏi.

Anh ta trầm tư suy ngẫm, Tô Vũ chỉ là tân binh, thời gian vào nhập ngũ mới được một tháng, cho dù thiên phú có cao đi chăng nữa, hắn là vẫn không để sánh với những người lính dày dặn kinh nghiệm kia, nhưng Ngũ Bân hiểu rõ, chỉ cần cho Tô Vũ thời gian, đây không phải là vấn đề gì.

Một tân binh mà có thể nhận ra được khuyết điểm trong bộ võ quân đội, điều này đã khiến Ngũ Bân quá đỗi khiếp sợ, huống hồ sự khắc khổ của Tô Vũ lại càng khiến anh ta thêm phần bội phục.

"Vâng, tôi hiểu rồi!", Tô Vũ thành thật gật đầu, nghiêm túc quan sát từng động tác của tiểu đội trưởng tiểu đội bốn.

Mỗi một động tác đều đúng theo tiêu chuẩn, không sai một ly, thậm chí còn có cảm giác như đang biểu diễn nghệ thuật, Tô Vũ cẩn thận quan sát, khắc sâu mỗi một động tác vào trong lòng mình.

Khi hắn tập luyện, có rất nhiều thứ không chú ý, giờ phút này quan sát tiểu đội trưởng tiểu đội bốn tập khiến cho trái tim hắn nhảy lên, tựa như đang ngộ đạo vậy.

Ngũ Bân nhìn thấy ánh mắt rực sáng của Tô Vũ đang tập trung dõi theo từ cử động của tiểu đội trưởng tiểu đội bốn, không có vẻ nào là phân tâm, anh ta bất giác nở nụ cười.

Người ta đều nói Phương Như Sơn là một tên si mê bộ đội, ánh mắt nhìn lính rất chuẩn, vậy Tô Vũ sao không thể tính là một tên si mê binh sĩ chứ? Chẳng qua thứ làm hắn si mê là bản thân mình mà thôi.

Ngũ Bân chợt nhớ lại thời điểm Tô Vũ vừa mới nhập ngũ, còn nhảy vào họng mình ngồi nữa, anh ta dám chắc rằng Tô Vũ ở bộ đội không quá ba tháng, thậm chí còn ghét cay ghét đắng cái tính tình của hắn, nhưng sau khi tiếp xúc với nhau, anh ta nhận ra rằng mình thua hai bao thuốc lá Hoa Hạ cho Phương Như Sơn không oan chút nào.

Trên sân huấn luyện, thân thể tiểu đội trưởng tiểu đội bốn nhanh như chớp, tốc độ đã gần như đẩy đến mức tối đa, anh ta huấn luyện rất gian khổ, luyện mỗi một động tác đến mức đúng theo tiêu chuẩn, mà còn là chuẩn xác nhất, anh ta dẫn dắt thêm bốn chiến sĩ của tiểu đội bốn cố gắng hoàn thành bài huấn luyện.

"Nhanh lên!"

"Nhanh lên!"

"Đằng sau mau theo kịp!", tiểu đội trưởng tiểu đội bốn hô to, làm đầu tàu gương mẫu: "Lần này phải vượt kỷ lục năm mươi giây!"

Huấn luyện vượt chướng ngại vật là hạng mục huấn luyện quan trọng nhất, nó yêu cầu tố chất cơ thể của người lính vô cùng nghiêm khắc, cho dù là sức bật hay là cảm nhận cân bằng, cả tốc độ và lực lượng, tất cả chúng đều phải đạt đến yêu cầu rất cao mới được.

Chương 49: Hiếu thắng

Yêu cầu về tư chất của lính trinh sát rất nghiêm khắc, bởi vì đây là một binh chủng hết sức nguy hiểm. Trên chiến trường, họ phải đi sâu vào lòng địch để lấy tin tình báo, điều tra hành động của quân địch và đầu mối, gần như có thể chết bất cứ lúc nào.

Bình thường họ phải huấn luyện cực khổ, tương lai ở trên chiến trường có nhiều cơ hội sống sót hơn.

Chiến tranh rất tàn khốc, sẽ không tha cho bất kỳ ai. Đối mặt với kẻ địch, không phải anh chết thì là tôi sống. Nếu anh có chút nhân từ, giây tiếp theo, rất có thể mũi dao của đối phương đã đâm vào tim anh rồi!

Phương Như Sơn cũng cảnh cáo tân binh lần nữa. Đừng tưởng rằng giờ đang thời bình mà không có chiến tranh, nó diễn ra rất đột ngột, không đoán trước được, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Ngoài chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ không thể làm được gì khác nữa.

Tô Vũ ghi nhớ tất cả những điều ấy, Ngũ Bân cũng nhắc nhở hắn nhiều lần, quân nhân là một nghề, một nghề vinh quang, nhưng cũng đi đôi với sự nguy hiểm về tính mạng, nhất là lính trinh sát.

Trước mắt, binh lính tiểu đội bốn đã vượt qua cầu thăng bằng, tốc độ rất nhanh, rồi lại vượt qua bao cát. Hai người một tổ, lao tới đích. Lưới sắt, dây thừng treo cũng không ngăn được họ. Bọn họ thể hiện hết tất cả năng lực của lính trinh sát.

Tô Vũ nhìn thấy mà trong lòng kích động. Bài huấn luyện của mình khác hoàn toàn những người khác, nhất là tiểu đội trưởng tiểu đội bốn, động tác của anh ta vô cùng chuẩn, khiến hắn thức tỉnh.

“Anh Bân, tốc độ của tiểu đội trưởng tiểu đội bốn nhanh quá, mới bốn mươi giây đã hoàn thành rồi, đúng là giỏi thật”, Tô Vũ không khỏi khen ngợi. Các linh lính tiểu đội bốn đều cao lớn, vô cùng có ưu thế về sức mạnh, nhất là ánh mắt, để lộ ra sát khí.

“Cậu chỉ là nhãi tân binh thôi, chờ cậu luyện hai ba năm, cũng có thể giỏi được như thế”, Ngũ Bân cười nói, nhưng trong lòng lại nghĩ, dựa vào khả năng thiên bẩm của Tô Vũ, có lẽ căn bản không cần đến hai ba năm.

Đám người Trương Đại Hải ở bên cạnh, ai nấy đều mở to mắt nhìn. Các chiến hữu đều oai hùng anh dũng như thế, ánh mắt cũng tha thiết. Vốn dĩ bọn họ cũng có thể như vậy, nhưng lại tự đánh mất khả năng.

“Bốn bảy giây ba chín!”, tiếng trọng tài vang lên, các chiến sĩ tiểu đội bốn đều hoan hô, bọn họ đã đột phá được năm mươi giây!

Vì đột phá được năm mươi giây, bọn họ đều sống chết luyện tập, ai nấy đều dùng hết sức từ khi sinh ra đến nay để luyện. Lần trước bọn họ đứng thứ ba, thành tích đứng tốp đầu, lần này có lẽ sẽ đứng nhất.

“Tiểu đội trưởng tiểu đội bốn giỏi ghê, các chiến sĩ trong đội cũng giỏi, tân binh cũng thao luyện sao?”, tiểu đội hai gào to giọng, cười lớn: “Muốn tranh hạng nhất với chúng tôi hả? Các anh em, các cậu có đồng ý không?”

“Không đồng ý!”, các chiến sĩ tiểu đội hai hăm he, sao có thể tùy tiện nhường hạng nhất cho người khác được chứ? Trong mắt bọn họ tràn đầy ý chí chiến đấu, ai cũng không chịu thua. Đột phá được năm mươi giây thì sao chứ? Chẳng lẽ bọn họ không làm được?

Phương Như Sơn hạ khẩu lệnh, tiểu đội hai đều chuẩn bị sẵn sàng. Hạng nhất vượt chướng ngoại vật này, tiểu đội hai chưa từng sợ ai!

“Các anh em, cho bọn họ xem thử, tiểu đội hai chúng ta giỏi thế nào!”

“Hạng nhất! Phải là hạng nhất!”

Binh lính tiểu đội hai gào lớn, khí thế bừng bừng, thậm chí còn có chút khiêu khích mà nhìn tiểu đội bốn. Tiểu đội trưởng tiểu đội bốn không chịu thua, dẫn các anh em của mình gào lại. Các lớp khác cũng không chịu được, không ai muốn làm người hèn nhát.

Thấy thế, nhiệt huyết trong lòng Tô Vũ cũng dâng trào. Hắn siết chặt nắm đấm, nhao nhao muốn thử. Hắn rất thích bầu không khí này, cạnh tranh, chiến đấu. Từ nhỏ hắn đã như vậy, chuyện ghét nhất chính là bị người ta coi thường. Nhìn bọn họ nhụt chí, Tô Vũ càng hưng phấn hơn.

“Lão Trương, anh chắc chắn lát nữa anh có thể nhảy qua bao cát kia chứ?”, Lý Lượng liếc mắt, không khỏi chế nhạo, lấy tay miêu tả vóc dáng của Trương Đại Hải: “Anh phải nhảy cao như thế, sau đó... ha ha hah, lát nữa tiểu đội trưởng có thể giúp không? Chúng ta đẩy lão Trương lên”.

“Đã lúc nào rồi mà còn đùa? Lão Trương nhất định vượt qua được. Nếu không được nữa, thì đẩy lên vậy”, Hầu Tử suy nghĩ, vội vàng phất tay: “Lão Trương, anh đừng đánh tôi đấy, cũng lâu rồi anh không đến đây huấn luyện, chúng ta có thể hoàn thành trong vòng một phút là tốt lắm rồi”.

Huấn luyện vượt chướng ngại vật, chênh lệch mấy giây đã là rất lớn rồi, nói chi đến mười mấy giây, bọn họ nhìn thấy tiểu đội bốn và tiểu đội hai thể hiện, trong lòng không thoải mái. Xem ra tháng này bọn họ phải đi giặt tất thối rồi.

So với các đội chiến đấu, binh lính tiểu đội hậu cần lại thường ít huấn luyện, không mấy ai kiên trì ra tập thể dục buổi sáng. Bây giờ, ngoài Ngũ Bân và Tô Vũ, không ai dám chắc mình không bị tụt hậu.

Phương Như Sơn nhìn ra điều đó. Anh ta không hề trông cậy tiểu đội hậu cần lần đầu tham gia thi đã lấy được thành tích tốt. Đối với anh ta, tiểu đội hậu cần đoàn kết hơn, chủ động hơn, có ý nghĩa hơn bất kỳ điều gì.

Tới nay, gần như đại đội nào cũng giống nhau, đều xem hậu cần như giúp việc, không coi họ là lính thật sự. Chỉ cần nấu cơm ngon là được, huấn luyện làm gì chứ? Lên chiến trường, không phải chỉ nấu cơm thôi sao?

Trong mắt Phương Như Sơn, chỉ cần là lính, nhiệm vụ quan trọng khi ra chiến trường chính là giết địch!

Lính hậu cần cũng là lính, ở trong đại đội của anh ta, lại là lính trinh sát, đừng ai mong nhút nhát!

“Sao nào, có phải các cậu hối hận rồi không?”, Phương Như Sơn nhìn đám người Ngũ Bân, cười nói: “Tiểu đội hai và tiểu đội bốn đều giành hạng nhất, những tiểu đội khác cũng rất giỏi, hôm nay tiểu đội hậu cần các cậu lần đầu tiên tham gia, không có lòng tin sao?”

Nói có lòng tin thì là giả, phần lớn bọn họ đều huấn luyện không bằng một phần nhỏ của người khác, nói gì đến vượt qua chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.