Cực Phẩm Công Tử

Chương 121




Sau khi rời khỏi đó, An Nhạc lập tức chui vào phòng rửa tay cách vách, ngồi trên nắp bồn cầu bình ổn hơi thở.

Nghĩ đến tình hình vừa rồi, còn có một ít cảm giác mơ hồ khi mới ngủ dậy, An Nhạc bụm mặt rên rỉ ra tiếng, cô thật sự mất thể diện mất tới quê cha luôn rồi, ngủ thiếp ở trên xe còn chưa nói, làm sao về đến nhà hắn cũng không biết, mới vừa rồi còn quá mức hơn nữa, cô cứ như vậy mà xông vào.

An Nhạc còn đang ở chỗ này kiểm điểm bản thân, nhưng tai vô cùng thính nghe thấy tiếng nước chảy bên kia đã ngừng, kết quả là cô rõ ràng đã giải quyết vấn đề rồi, vẫn còn xoắn trong phòng rửa tay không chịu ra ngoài, cho cô làm con rùa rụt đầu một lần đi!

CốTửMặc mặc đồ ngủ, đứng ở bên ngoài lau khô tóc xong vẫn không thấy cô gái nhỏ kia đi ra, cho nên hắn đến gõ cửa phòng rửa tay.

An Nhạc nghe thấy tiếng gõ cửa liền nhảy lên.

“Rơi xuống bồn cầu rồi?”

An Nhạc hắc tuyến, thanh âm buồn bực nói “Không có.”

CốTửMặc đoán được trong lòng cô không được tự nhiên, cười nói “Vậy em trốn bên trong làm gì? Em cho rằng trốn trong đó thì chuyện tốt mới vừa làm sẽ biến mất sao?”

“……….”

An Nhạc bĩu môi, đáng ghét, cô không có nghĩ như vậy, không thể ngượng ngùng một chút được hả? An Nhạc mở cửa đi ra ngoài, cố ý không nhìn đến CốTửMặc bên cạnh, chuyển đề tài nói “Mấy giờ rồi, em cần phải trở về.”

CốTửMặc tốt bụng nhắc nhở “11 giờ rưỡi, em về cũng quá giờ đóng cổng rồi.”

An Nhạc dừng bước chân, chẳng lẽ hắn muốn cô qua đêm ở nhà hắn? Mặc dù đây không phải lần đầu cô ngủ lại nhà CốTửMặc, đôi lúc ở lại đây hai người cùng nhau chơi trò chơi, chơi đến tối muộn sẽ không về mà ngủ lại, mấy lần không rời đi đó cũng rất làcựckhổ đó biết không?

Một nam một nữ ngủ chung trên một chiếc giường lớn, lại có quan hệ yêu đương, làm sao lại không có mấy cái suy nghĩ xấu được chứ! An Nhạc vô số lần tưởng tượng sẽ áp đảo hắn, hoặc là bị hắn áp đảo.

Đáng tiếc, hắn đủ thân sĩ, cô lại không đủ phóng khoáng.

Nhưng mà hôm nay không giống, An Nhạc vừa làm ra một vài chuyện ngu ngốc.

An Nhạc ngược lại nói “A, em đi tắm đây!” Vừa nói, cô vừa đi về phía tủ quần áo tìm mấy bộ đồ ngủ dự phòng lúc trước để lại, đang tính xoay người, CốTửMặc ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở trên người hắn lập tức vây lấy cô.

Thân thể An Nhạc khẽ run, cố ổn định giọng nói “Làm gì vậy?”

CốTửMặc tựa đầu lên vai cô nói “Sau này ra ngoài cùng người khác không được uống rượu, nếu không bị bán đi cũng không biết.”

Thì ra là vì chuyện này sao? An Nhạc muốn nói sẽ không, nếu người bên cạnh không phải là hắn, cô làm sao lại tùy tiện như vậy, tính đề phòng của cô rất cao cho nên sẽ không xảy ra tình huống như hắn nói.

An Nhạc thẳng thắn “Yên tâm đi, không phải là anh thì em sẽ không tùy ý như vậy.”

CốTửMặc gật đầu hài lòng, sau đó chậm rãi nói “Chuyện vừa rồi, em trốn là vì không muốn chịu trách nhiệm với anh đúng không?”

An Nhạc im lặng, lại nhắc tới chịu trách nhiệm rồi, cô không chút lưu tình nói “Anh cho rằng mình là trinh tiết liệt nữ ở cổ đại chắc, mới nhìn một chút đã phải chịu trách nhiệm.”

CốTửMặc gật đầu, đồng ý với quan điểm của cô “Đúng rồi, đây cũng không phải xã hội cũ, bây giờ là thời đại nam nữ bình quyền, vậy làm sao nhỉ? Anh cởi hết cho em xem rồi, đểcôngbằng, anh cũng phải được xem trở lại đúng không?”

Xem trở lại? An Nhạc cảm thấy mặt mình lại nóng rần lên rồi, vậy mà hắn cũng nói được, cô lấy khuỷu tay huých vào người hắn, thấp giọng nói “Biến, đừng có nói nhảm với em.” Vừa nói cô vừa tránh thoát khỏi ngực hắn đi tới phòng tắm, nhưng cái tên đáng ghét kia còn đứng phía sau bỏ lại một câu như thuốc nổ “Đúng rồi, chỗ em vừa thấy có hài lòng không?”

Chỗ vừa thấy có hài lòng không?

Lời này vừa nghe vào làm sao lại sắc tình như vậy, trong đầu An Nhạc rất tự giác nhớ lại một màn kia, bao gồm cả vị trí nào đó mà cô không nên thấy. Sau đó, An Nhạc không dám nghĩ nữa rồi, cô bước nhanh xông vào phòng tắm, dự định cả buổi tối này cũng không thèm để ý đến người nào đó.

Sau khi vào đến phòng tắm, cô tựa hồ còn nghe thấy tiếng cười của CốTửMặc.

An Nhạc tắm xong đi ra ngoài, vốn định làm ổ trên ghế sofa ở phòng khách ngủ một đêm, ai biết CốTửMặc vẫn còn chưa ngủ, hắn ngồi trên ghế sofa cầm một phần tài liệu đọc, hiển nhiên hắn đang đợi cô.

CốTửMặc nghe thấy tiếng mở cửa, bỏ tài liệu xuống quay đầu nhìn về phía cô “Tắm xong rồi?”

Được rồi, An Nhạc lại vừa suy nghĩ lung tung, cái câu “tắm xong rồi?” này có phải rất giống hình thức ở chung của một đôi vợ chồng già không?

Cô gật đầu, ậm ự đáp “Ừ.”

CốTửMặc đứng lên đi về phía An Nhạc “Vậy đi ngủ.”

An Nhạc muốn nói cô ngủ trên ghế sofa là được rồi, nhưng lời đến khóe miệng lại không thốt ra được, bởi vì bọn họ đều đã ngủ chung, bây giờ cô lại nói muốn ngủ ở sofa không phải quá làm kiêu sao! Xem ra tối nay nhất định lại bị hành hạ một đêm.

Cô thuận miệng tìm đề tài nói “Vừa rồi anh xem cái gì vậy?”

CốTửMặc rất dứt khoát đáp “Không biết.”

Hmm? An Nhạc ngẩn người, hắn lại đang trêu cô sao, rõ ràng đang xem lại nói không biết.

CốTửMặc liếc mắt nhìn cô, cao giọng nói “Em không tin?”

An Nhạc muốn nói cô đương nhiên không tin, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn, cô quyết định không nói nữa. An Nhạc bò lên giường đắp chiếc chăn đơn, nghiêng người nói “Em ngủ.”

CốTửMặc cũng lên giường, trái tim An Nhạc tựa hồ đi theo động tĩnh trên giường, dồn nén thành một khối.

CốTửMặc nằm thẳng, tiếp tục nói “Không muốn biết đáp án sao?”

An Nhạc không muốn cùng hắn đánh TháiCựcquyền “Anh muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi.”

CốTửMặc nhích tới bên người An Nhạc, từ phía sau ôm lấy cô, nhẹ giọng nói “Em nói em vào trong đó tắm, anh đang xem làm sao có thể đi vào.” Lời này quá mức mập mờ, chẳng khác nào hắn đang thừa nhận bản thân tâm loạn…..

An Nhạc trong phút chốc không nói được gì, cô chỉ biết là, đáng chết, cái tên này lại hấp dẫn mình.

An Nhạc lật người, giống như một nữ thổ phỉ oán hận áp đảo hắn “Cảnh cáo lần một, anh còn dùng mấy từ ngữ như vậy dụ dỗ em, em sẽ xử lý anh.”

CốTửMặc ngẩng mặt nhìn An Nhạc, hai tay đặt ngang hông cô, nói “Được, tùy em muốn làm sao thì làm.” Nói xong hắn cúi đầu nở nụ cười, lại cười, An Nhạc không biết hình dung nụ cười này như thế nào, tóm lại, vô cùng đẹp mắt.

Hoặc nên nói là cô vô cùng thích.

An Nhạc cúi đầu cắn lên môi hắn, không phải hôn mà là cắn, gặm cắn khóe miệng hắn.

CốTửMặc nhắm mắt lại, làm vẻ mặt tùy cô chà đạp.

Thật ra thì ở phương diện này An Nhạc vẫn luôn vọng động trong lòng, ngoài miệng ồn ào, hành động cũng to gan hơn người khác. Nhưng khi thấy hắn nhắm mắt lại, An Nhạc lại chủ động không nổi nữa, cô hắng giọng một cái, nói “Thôi đi, gia không có hứng thú.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.