Cúc Họa Mi Và Mùa Hạ

Chương 5: vị hôn thê (3) _ gặp mặt tần gia phong(1)




Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânXe của Tần Gia Phong về đến nhà, anh ưu nhã bước xuống,thấy Tần Gia Kiêu đứng ở cửa vẫy tay chào:

“Anh, anh về rồi, chị dâu và cha mẹ đang chờ anh ở trong.”

Tần Gia Phong tiến được một bước,Tần Gia Kieu chặn lại lên tiếng:

“Anh, em thấy chị dâu cứ giống người nào đó quen lắm mà em không nhớ nổi, nhưng chị dâu xinh đó nha, kiểu thuần khiết mạnh mẽ chẳng phải như kiểu tiểu thư đài các mềm yêu giống mấy ẻm bu quanh anh mở mồm ra kêu chết vì anh, mở mồm ra kêu cả đời yêu anh đâu!”

“Chú cứ lo cho thân mình trước đi, chú nói chuyện với tôi mà một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu, chú còn để người anh này trong mắt không? Mà tôi chưa có nói sẽ lấy cô ta làm vợ, tôi còn chưa nhìn thấy mặt, chưa tiếp xúc sao chắc tôi ưa cô ta chứ,dám chắc cô ta cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi, người phụ nữ này cũng chẳng khác gì mấy cô gái xung quanh tôi đâu. Hừ!”

Tần Gia Phong nói xong, đẩy Tần Gia Kiêu ra, tiền vào phòng khách.

“Hiếm khi anh ấy nói nhiều vậy-.-, mình cũng giỏi nói phết đấy chứ, khiến cho ông anh một ngày chẳng nói một câu phun ra một tràng dài như thế!:)”

Tần Gia Kiêu cắp đít theo sau.

“A Phong về rồi hả con, vào đây, ngồi xuống, chào hỏi Thừa Hạ đi!”

Nghe thấy tên Thừa Hạ, lại thấy cô quay mặt lại, người con gái ấy anh dành cả 9 năm thanh xuân để yêu, để gắn bó, giờ lại gặp lại với vị thế là vị hôn thê của anh, Tần Gia Phong không khỏi ngạc nhiên, có chút vui mừng:

“Em…?” - “Mẹ, mẹ vừa nói đấy là Văn tiểu thư? Đây là con gái Văn Như Cương sao? Văn Thừa Hạ?”

Đàm Nguyệt cắt ngang khoảnh khắc lúng túng:

“Không, đây là Thừa Hạ, con gái của bạn mẹ, bà ấy là Văn Như Ý, em gái ruột của Văn Như Cương - ông bạn thân của cha con,hồi nhỏ bà ấy hay sang thăm con, lúc ấy vì thân thể sức khỏe Thừa Hạ không tốt nên không thể sang, chẳng trách con không biết!”

Cùng lúc ấy Thừa Hạ nhìn thấy người con trai này, hóc mắt hơi đỏ ửng, mới sâu chuỗi lại mọi chuyện, nhớ ra chú có nói là Tần Gia,bạn chú tên Tần Gia Huy, vậy, vậy.. con ông ấyy. tên.. TẦN GIA PHONG…..??????????????!!!!!!!!!!!!!!!

Nhớ đến đây, Thừa Hạ vội quệt nước mắt để không ai nhìn thấy.

“Bác trai, bác gai, cháu xin lỗi, cháu không thể ở lại, bữa khác cháu lại dến chơi với hai bác, cháu xin phép cháu về, hôm nay không tiện ạ!!!!!!”

“Ơ.. cháu..”

Đàm Nguyệt ngơ ngác.

Nói xong Thừa Hạ quay người chạy ra khỏi cửa, 4 người ngạc nhiên nhìn nhau, chưa kịp nhận thức được điều gì xảy ra vừa xong. Tần Gia Phong cũng quay người chạy theo, cầm theo ô.

“Cha, mẹ, con đuổi theo Thừa Hạ, cô ấy để quên túi xách, trong đó có ví tiền, trời sắp mưa, nhà cô ấy xa thành phố”

Đàm Nguyệt ngơ ngác part 2.

“Hai đứa con quen nhau à?”

“Tối về giải thích hai người sau, con đi trước”

Đàm Nguyệt nhìn theo bóng con trai đuổi theo Thừa Hạ, đau lòng, buổi gặp mặt hoàn hảo vậy mà không thành. Tần Gia Huy thấy vậy dang hait ay ôm vợ vào trong lòng, xoa đầu vợ vẻ an ủi ;không sao, chẳng phải con em nó đuổi theo rồi đó sao?.

Tần Gia Kiêu đứng bên cạnh,ngờ ngợ nhận ra Thừa Hạ là cô bé mà anh mình yêu những 9 năm, bây giờ không đổi, mỉm cười gian xảo,quay sang cha mẹ mình đang âu yếm rồi mà vẫn lo lắng, cất tiếng than :

“2 ông bà trẻ định đút cho con ăn cẩu lương đến baoh giờ, đến đây đến đây ăn đi, anh con không them gì bữa cơm này đâu, nha, nha??!!”

“Thằng quỷ này..”

Hai vợ chồng vào bàn ngồi ăn.

Thừa Hạ sau khi ra khỏi biệt thự Tần gia, lấy hết sức chạy đi, nhận ra mình quên ví tiền ở nhà họ,chạy được cả đoạn dài cách xa Tần gia cô mới nhớ lại mình quên không cầm túi xách để ở ghế, trời lại đang chuẩn bị mưa, sấm chớp đùng đùng, trong vài giây không để ý, vấp ngã té, hai đầu gối xây xước, chảy máu, cổ chân đau, đoán là bị trật,cố đứng lên mà rồi lại ngã xuông, càng đau hơn!

Tần Gia Phong vội chạy một mạch ra đường lớn, thấy còn cách Thừa Hạ một đoạn, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách.

“ Đùngggg”

Tiếng sấm chớp vang lên.

Thừa Hạ bất lực không biết làm gì, rủ mặt khóc, trời đổ mưa, Tần Gia Phong mở ô, quỳ xuống, giơ tay ra trước mặt Thừa Hạ, cô ngẩng lên, thấy anh, bỗng nhiên cảm xúc dâng trào, nước mắt thi nhau chảy xuống,òa khóc.

“HUHUHUHUUUUUUUU..”

Tần Gia Phong thấy thế, lúng túng không biết nên làm gì, dỗ như nào, trong lòng nhói đau, anh cảm thấy khó chịu khi thấy cô khóc,nhìn bộ dáng giống chú mèo con nhỏ xù long, tim anh lại dập bang bang, không tự chủ được đưa tay lau nước mắt Thừa Hạ. Mà Thừa Hạ cảm nhận được bàn tay to lớn,ấm áp của Tần Gia Phong chạm vào da mặt, rồi phút chốc ôm cô vào lòng.

Giọng của Tần Gia Phong trầm ổn:

“Xin lỗi em, là lỗi của anh,để em phải ủy khuất, xin lỗiii ..”

Thừa Hạ để mặc Tần Gia Phong ôm mình, rồi cõng mình về, dần thiếp đi trên bờ vai vững chãi của anh, ngoan ngoãn, khác hẳn với bộ dạng khóc lóc vừa nãy, giờ này lại đáng yêu khó tả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.