Cúc Họa Mi Và Mùa Hạ

Chương 31: lời trong lòng (2)




Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânThừa Hạ xuống chỗ bàn mình, lấy cặp khoác lên vai, đi qua phòng vệ sinh, thấy tiếng nói của một nam một nữ đứng ở cầu thang,nghe tiếng quen quen, cô chăm chú nghe:

["Em làm sao vậy, cứ tránh mặt anh?"

"Chẳng sao cả, tôi không thích anh nữa, người tôi yêu là Tần Gia Phong,anh ấy là của tôi, tôi không có thời gian nói chuyện với anh! Đi ra"

"Em.emm..quay lại? Nhược Vũ!!!"]

Thừa Hạ che mồm, là Nhược Vũ, vậy mà có mặt này, cô định bước đi thì người con trai kia lại lên tiếng:

[Alo, mày à, tao muốn nhờ mày xử một thằng, là TẦN GIA PHONG! Tao muốn nó không được quyến rũ bạn gái tao!"

"Chiều mai chúng nó có 3 tiết! Đứng ngã ba "đợi" nó!]

Thừa Hạ bất ngờ, mình nghe được tin này, liệu có bị "giết người diệt khẩu" không?

--------------------------------------------------

Chiều hôm sau, là ngày trực nhật của Hạ Thư.

"Mèo ơi mày về trước đi hôm nay tao phải trực nhật rùi!"

Thừa Hạ nghĩ gì đó, kéo tay Hạ Thư đang định đi giặt khăn lau bảng.

"Sao vậy Thừa Hạ?"

"Chờ chút nhé!"

Rồi cô quay sang chỗ Tần Gia Phong:

"Anh .. anh có thể trực nhật giúp Hạ Thư một buổi hôm nay có được không? Nhá nhá.. không là chết đó!"

"Hả? Tôi? Nhưng mà ai chết? Chết cái gì? "

"À.. à.. không có gì, muộn giờ ý mà"

Cô lấy giẻ lau bảng đặt vào tay anh, nháy mắt kéo Hạ Thư đi khỏi.

"Có gì đó là lạ?"

------

"Mày sao thế? Tao có bận gì đâu? Bảo anh ta làm làm gì? Khai mauu?"

"Thì ..hôm qua tao vô tình nghe được thằng bạn trai Nhược Vũ định xử anh ta, nên mình mới.."

"Ờ hớ, mày định đi thay anh ta luôn? Vì mày có đai đen? Thành "mỹ nhân cứu anh hùng" à?" - "Hay thôi mày trước đi, tao đến đó xem thế nào, bà già đang đợi mày về đó!"

"Nhưng.. mày đi một mình không sao chứ?!"

"Không sao, không sao.. đai đen mà, nha nhaa!!"

Thừa Hạ nói xong sách cặp đi luôn.

".."

"Alo, tôi là Hạ Thư, đúng rồi, tôi đang ở....."

--------------------------------------------------

Ngã ba hoang vắng sau trường học.

"Mày chuẩn bị kĩ chưa?" - " Rồi, mà sao thằng chó kia lâu đến thế.. tên gì cơ Tần Gia Phong à?"

"Đúng rồi, thằng đó cướp bồ tao!"

"Hahaa, mày cũng có ngày này, xem ra thằng chó kia giỏi phết!"

"Câm miệng chó mày vào, đừng để tao cáu"

"Rồi, rồi!"

"Soạt"

Mấy thằng đồng loạt quay ra:

"Ai ở đó? Ra đây cho tao?"

"Là tao đó? Sao không?"

"Mẹ con chó nghe lén bọn tao, mày cũng không sợ lửa nhỉ?"

Thừa Hạ dù sợ nhưng bên ngoài vẫn rất mạnh mẽ, không ngờ bọn chúng đông đến thế, anh ta mà đến chắc bị chúng nó chơi cho tơi bời khói lửa mất. Ngay cả đai đen taekwondo như mình cũng vẫn chưa chắc phần thắng!

"Tưởng thế nào, hóa ra là chơi ú òa với anh ta à?"

"Tao nhớ ra con này, Nhược Vũ từng nhắc đến nó, thằng Phong kia coi con này như của quý" - "Vậy nó mò đến cửa chẳng phải có lợi cho bọn mình rồi sao? Lên đi! Bắt lấy nó cho tao!!!"

Cả đám con trai xông lên, nhằm vào cô mà đánh, cô cũng chỉ đỡ được vài chiêu, chúng quá đông!

"Mẹ kiếp! Nó có võ, nhìn qua cũng không phải hạng thường đâu, bao quanh nó đi, đừng để nó chạy!"

Cô bị bao quanh , nhanh chóng bị đám con trai bắt lại, trói vào ghế.

Thằng cầm đầu nâng cằm cô lên, ánh mắt quỷ dị nhìn cô:

"Da trắng mịn màng, môi hồng, dáng lại vừa đủ đẹp"

Hắn ta nói đến đâu, tay sờ đến đó làm cô cảm thấy ghê tởm, sao Nhược Vũ lại có thể quen với hạng người phẩm chất thấp thế này cơ chứ? Thế giới đâu có thiếu gì đàn ông đâu?

"Chỉ tiếc.. cô lại không phải là người của tôi!"

"Hay.. cô cân nhắc làm người phụ nữ của tôi! Thế nào?"

Thừa Hạ tránh khỏi hướng tay anh ta, mặt mày khinh bỉ

"Tôi phỉ nhổ loại người như anh! Tần Gia Phong tốt hơn anh gấp vạn lần!"

"Cô .. cô dám chê tôi? Tôi sẽ làm cho cô không thể rời khỏi tôi, chối bỏ tôi được nữa!!!!!"

Nói xong hắn ta cởi lần lượt các cúc áo, hôn vào tay cô, rồi định hôn vào cổ...

"Ghê tởm.. thằng chó kia đi raaa..aaaaa!!"

Hắn ta bắt lấy tay cô, giữ trên đầu, tư thế mờ ám.

Cô từ khi bị bắt càng trở nên sợ hãi, nhất là lúc hắn ta cởi cúc áo, cô rất sợ, bây giờ chính là sợ cô đơn, sẽ không ai đến giúp cô, lần đầu tiên của cô cứ thế bị lấy đi bởi một người cô ghê tởm? Bởi, một thằng khốn? Một người không quen?..

Sợ hãi, tuyệt vọng, chán nản..

Còn gì nữa?

"Tần Gia Phong.. cứu tôi đi.. xin anh! Anh ở đâu.. cứu tôi.. xin lỗi!!... Tần.." - cô ngất đi vì sợ.

"Bộp"..

"Bộp"..

Hắn ta bị một chiếc gậy sắt đập mạnh từ đằng sau, bất tỉnh.

Tần Gia Phong xử nốt mấy thằng đồng bọn, sau đó đến bên Thừa Hạ, lay lay cô, rồi cởi trói cho cô.

"Thừa Hạ.. em tỉnh lại đi.. này.. tôi đến rồi.. cứu em rồi.. xin lỗi.!"

Anh thấy cô không tỉnh lại, không ý thức, liền bế cô đi bệnh viện.

--------------------------------------------------

Bệnh viện đa khoa tỉnh A.

Tối hôm đó, Thừa Trung, Tư Duệ, Cẩn Mai, Hạ Thư biết ton liền có mặt.

"Thừa Hạ sao rồi?"

"Vẫn chưa tỉnh!"

Anh lắc đầu, vẻ mặt khá dằn vặt, rồi anh lại lên tiếng, giọng khàn khàn

"Cảm ơn đã báo cho tôi biết, Hạ Thư, cảm ơn, nhưng tôi chậm rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.