Cúc Họa Mi Và Mùa Hạ

Chương 25: học kỳ quân đội (6)




Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTần Gia Phong nói ra câu không có mẹ làm cô hoài niệm, cũng đồng cảm với số phận của anh..

Nhưng... anh đạp đổ ánh mắt thương cảm của cô, dõng dạc nói một câu :

"Mẹ tôi bị ông già tôi cướp mất!"

Cô đờ ra, vậy từ nãy thông cảm cho thằng cha này là uổng phí rồi?

"Ý gì?"

"Thì là ý đó đó! Mẹ tôi thiên vị bố tôi, tôi "không được tình thương từ mẹ!"

".."

Cô nhận ra mình khóc vì thương thằng cha này có chút sai..

Cô vội đẩy anh ra xa, có ý đứng lên, theo quán tính ngã về phía anh, mà anh thuận tay, đỡ lấy thân hình mảnh mai 45kg của cô.

" Quá bé!"

"Anh khen tôi gầy dáng đẹp phải không? Quá lời rồi!"

"Em tự luyến à?!"

"45A quá bé đi!"

Anh quay lưng, quỳ xuống, cầm lấy tay cô vòng qua cổ anh, cõng cô, mỗi động tác đều nhanh chóng khiến cô không kịp trở tay, cả người ngả trên lưng anh, được anh "hộ tống".

"Anh.. không phải thích tôi rồi chứ?"

"Tôi nói em lại ảo tưởng nữa rồi! Chẳng qua tôi muốn thể hiện sự ga lăng của mình đối với bạn bè, đặc biệt là nữ giới thôi!" - (Thực ra đặc biệt mỗi với chị~)

"Tôi lại chẳng thèm làm bạn với anh!"

"Rất mong có mối quan hệ khác với người như em!".

Thừa Hạ nghe đến câu này, buồn cười, mối quan hệ khác, gì cũng được?

"Vậy tôi là chủ anh là tớ có được hay không?"

".."

Thấy anh không nói gì, đủ biết còn lâu anh mới đồng ý..

"Không phải tôi với em đang là quan hệ đó hay sao?"

"Hả??"

"Tôi đang cõng em còn gì!"

".."

"Sao em không nói gì ?? Hay không muốn quan hệ này, vậy chúng ta đổi quan hệ khác nhé!"

"Thôi thôi không cãi được anh, anh muốn quan hệ nào thì chúng ta quan hệ đó đi!"

".." - "Người yêu cũng được hả?"

Tần Gia Phong nói nhỏ, Thừa Hạ không nghe thấy gì, chỉ thấy mặt và tai anh có chút đỏ :

"Anh sao vậy, nóng hả? Cõng tôi mệt lắm sao?"

"Ừ em nặng quá!"

"Có ai như anh không hả, chê chẳng có chút ý tứ nào!"

"Vậy em sắp đè chết tôi rồi!"

".."

"Đạp chết anh, nặng chết anh đi, hừ!"

Thừa Hạ tức tối, ở trên người anh không an phận, vùng vẫy, trêu chọc anh, vò đầu anh, mấy lần suýt ngã khỏi người anh cô mới yên lặng hơn, không làm gì nữa để anh cõng.

Thấy cô yên ắng không quen, anh lại tiếp tục trêu chọc.

"Chơi đủ rồi thì trả lại kiểu tóc ban đầu cho tôi, chứ không em muốn tôi ế đến già à?"

"Anh cô đơn cũng được, bình thường đã không ai thèm nhìn rồi!"

"Vẫn có em nhìn đấy thôi! Nhìn tôi là phải lấy tôi đó!"

"Vậy thì cũng không thể nói tôi sẽ lấy anh, chưa chắc thích anh, cũng chưa chắc chỉ có mỗi tôi nhìn anh!"

"Sẽ thôi, họ nhìn tôi, tôi nhìn lại họ, nhìn nhiều thì họ chết hết mà, vậy thì lúc đó còn mỗi em nhìn tôi rồi!"

"Ý gì?"

"Tôi đẹp trai như này, người ta nhìn nhiều thì "chết", trai cũng ế mà chết theo, vậy còn gì? Còn em!"

".."

Thằng cha này bị tự luyến à, đâu ai tự khen mình như thế chứ..

Tần Gia Phong cuối cùng cũng cõng cô ra khỏi khu rừng, đến được kí túc xá, ở đó có Thừa Trung, Hạ Thư, Tư Duệ, Cẩn Mai vẫn đang đứng chờ tin của cô, còn có Nhược Vũ vẫn đang rưng rưng khóc..

Người cô ta yêu vẫn đang ở trong rừng tìm người, xong Thừa Hạ lại chẳng biết tung tích, mấy

Nhìn thấy anh cõng cô đi về phía này, bọn Cẩn Mai không khỏi bất ngờ, chạy về phía cô, mặt mày vui vẻ:

"Thừa Hạ, aaaa con mèo này sao lại bị như vầy hả, nhớ chết đi được! Không sao chứ?"

Tần Gia Phong thả cô xuống khỏi người,Cẩn Mai và Tư Duệ chạy đến ôm ấp cô, hỏi han cô như kiểu trăm năm không gặp, mặt Thừa Hạ dở khóc dở cười nhìn mấy đứa bạn

"Rồi rồi tao không sao mà, thấy không, khỏe như vâm đó!"

"Thôi xin mày, mày mà nhiều thịt hơn chút xíu thì mày có mất tích bọn tao đây cũng nhẹ lòng!"

"Cô ấy mất tích tôi không nhẹ lòng đâu!"

Tần Gia Phong bất ngờ phản bác lời của Cẩn Mai khiến cô (Cẩn Mai) ngạc nhiên

"Tôi rất mệt là đằng khác, em có nên suy nghĩ đền đáp một chút hay không?"

Nếu như là chỉ có hai người, khi anh nói câu đấy cô sẵn sàng "xử" anh, nhưng giữa chốn đông người, anh nói câu đấy, cô chỉ đành lờ đi, nói "có" khác gì trở thành mục tiêu cho Nhược Vũ tấn công, cô ta yêu người đàn ông này, thoáng nhìn ánh mắt là đủ hiểu, còn nếu nói "không" trong mắt người khác lại là "lạt mềm buộc chặt".

Thừa Hạ khoác vai Cẩn Mai ,lôi đi, lờ hẳn anh, không quan tâm lời anh nói.

"Cẩn Mai, Tư Duệ, Hạ Thư chúng ta đi thôi! Tao đói quá đi à, hôm qua không được ăn rồi!"

Vừa đi qua chỗ khuất trên hành lang, Tư Duệ, quay lại, hai tay bám vai cô, mặt đăm chiêu:

"Mày nói tao nghe, anh ta là như thế nào?"

"Đúng rồi, sao anh ta lại vội vàng đi cứu mày?"

"Ánh mắt anh ta nhìn mày không bình thường chút nào!"

Cẩn Mai, Hạ Thư cũng thay nhau hỏi

blablo..

".." - "Thôi nào các mày, có gì đâu, anh ta cứu người là chuyện bình thường, trời cũng tối mà!"

"Mày đừng lừa tao nhé, ở đấy cũng có anh mày mà, việc gì phải chạy đi cứu mày như thế!"

Tư Duệ giọng hỏi thì tức giận nhưng mặt mày vẫn rất hào hứng:

"Lúc trước đó anh ta còn rất giận dữ, từ trước tới giờ không ai là không biết anh ta rất giỏi kìm chế cảm xúc, có bao giờ thấy vui buồn hiện trên mặt đâu. Thế mà lúc đấy anh ta gầm to lên hỏi "ai làm", Bọn tao cũng sợ run cả người đây này!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.