Cúc Họa Mi Và Mùa Hạ

Chương 23: học kỳ quân đội (4)




Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânMặt trời dần xuống núi, bóng tối bao phủ toàn bộ khu rừng nơi tập huấn.

Thế nhưng họ vẫn chưa được nghỉ ngơi, khu thử thách là bìa rừng rộng khoảng 1200km đường núi gồ ghề, nguy hiểm.

"Thừa Hạ, mày ở đâu? Mày nghe thấy chúng tao nói không?? "

Tiếng gọi lần lượt được 3 nhỏ bạn tiếp tục gọi..

Thừa Hạ ở phía Bắc cuối rừng, cũng là phía "Nam" theo biển chỉ dẫn.

Tần Gia Phong phát hiện ra biển bị tráo đổi, dù trời mờ tối mọi người vẫn nhận ra được sự giận dữ của anh.

Thừa Trung cũng vậy, em gái ruột của anh sao anh có thể làm ngơ được.

"Là ai ?"

Thừa Trung lên tiếng, giọng nói âm lãnh, lạnh như băng quét qua những người chơi cuối cùng, nhiệt độ trong rừng buổi tối lạnh càng thêm lạnh.

Tần Gia Phong khi nghe tin Thừa Hạ mất không tin tức, anh chạy vụt vào rừng, tim anh như bị kim châm vào, đau nhói, thôi thúc anh phải tìm bằng được cô, phải bảo vệ chu toàn cho cô.

Ánh mắt của anh khi ấy như những mũi tên lửa sẵn sàng tiêu diệt bất cứ ai có hai lòng, muốn trừ khử cô vậy!

Mọi người dần theo kịp bước chân của anh

"Là ai làm?"

Anh một lần nữa gằn giọng, mắt sắc bén tia qua từng người, như muốn cắt xẻ thịt trên người họ.

"Phịch"

Nhược Vũ bất ngờ quỳ xuống, khiến ai nấy đều nhìn chằm chằm phía cô ta.

Cô ta là người ôm nhiều tâm tư, không chỉ muốn có được sự chú ý của anh, mà còn muốn trở thành cô gái duy nhất mà anh yêu, xa hơn là trở thành Phu nhân Tần Gia, phu nhân chủ tịch tập đoàn Tần Thị nổi tiếng giàu có số 1 nước A với khối tài sản kếch xù, chỉ vậy thôi cũng đủ cô ta sung sướng cả đời rồi!

Mà anh - Tần Gia Phong trước giờ không hề coi trọng nữ nhân nào, cô ta tự "biện hộ" mình không khác gì những đứa con gái khác, nhưng cũng không cho phép có ai khác được khác với mình.

Thế nhưng Thừa Hạ làm xáo trộn mọi thứ, Tần Gia Phong để cô được dựa vào vai anh, được anh nắm tay (nắm cổ tay lúc Thừa Hạ suýt ngã khỏi ghế), được nghe nhạc cùng anh, được anh đối xử dịu dàng.

Trước giờ cô ta chưa hề thấy!

Có thể nhìn qua, ánh mắt ấy chỉ một chút khác, nhưng cô ta là con gái, chút biến đổi từ ánh mắt ấy cô ta hiểu rất rõ. Là rung động, là có cảm tình, dịu dàng, ấm áp, ngọt ngào khiến người ta không nhịn được mà ghen tị.

Chỉ là không hiểu nổi, cô ta có cái gì thua Thừa Hạ, sắc đẹp: bình thường, học vấn ngang nhau, IQ EQ đều thua, địa vị tiền tài có gì cô ta không hơn.

Vậy mà anh lại đối với Thừa Hạ như bảo vật mà trân quý, nâng niu, bảo vệ?

Lúc đầu ấn tượng của cô ta về Thừa Hạ không quá xấu, cũng chỉ như những đứa con gái khác, giữ mối quan hệ hòa hảo xã giao, nhưng chính vì hành động quan tâm thầm lặng của anh với cô bị cô ta nhìn thấy, sự chịu đựng của cô ta đến giới hạn.

Lại thêm người bạn thân Nhã Tịnh có chung mối thù, cô ta chỉ muốn trêu đùa cảnh cáo, mà không ngờ được IQ và EQ của con nhỏ kia thấp đến thậm tệ. Vậy mà lại mắc bẫy của cô ta, thêm nữa thái độ của người cô ta yêu đứng hẳn về cô gái đó, cô ta không thể chịu nổi, cũng không giữ bí mật nổi! Đôi mắt ấy lướt qua cô ta như nhìn thấu tất cả mọi chuyện.

"Đúng , là tôi làm, tôi gài bẫy cô ấy!"

"Tại sao?"

Anh trưng lên bộ mặt tôi biết trước rồi.

"Vì cái gì? Cô ta hơn tôi chỗ nào? Tại sao tôi yêu anh nhiều như vậy, theo đuổi anh nhiều đến thế anh không chút rung động, mà cô ta lại có thể? Không cam tâm, không cam tâm !!!"

Nhược Vũ ôm mặt òa khóc nức nở, cô ta không hối hận vì những gì đã qua, chỉ duy nhất một điều cô đã sai khi yêu người con trai này.

".."

Anh trước lời nói của cô ta trái lại có chút suy nghĩ, chạy vào rừng sâu, tiếp tục gọi tên Thừa Hạ

----------------------------------------------

Anh đến chỗ hai cái biển, nhìn xuống chỗ đất bị xới lên do lấy cái cọc ra, xong lại nhìn lên tên hướng được treo biển trên cây..

".."

Trên đầu anh hiện lên hai vạch đen, bất đắc dĩ..

Hiếm thấy có người nào IQ chỉ cao bằng quả nho như cô, đi cũng không thèm nhìn xung quanh, đây là tự mình mắc bẫy, lừa được cô còn lừa được ai nữa?

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Thừa Hạ sau khi đi theo biển chỉ dẫn hướng, liền lạc vào một rừng cây cổ thụ, cành lá xum xuê, vì là mùa hè nên tiếng ve kêu rất dễ chịu, cũng dễ buồn ngủ..

"Cúc cu"- tiếng chim lạ.

"Húuu"- tiếng chó sói?

"Phùuu"- tiếng gió thổi.

"Bộp bộp"...

"Aaaaaaaaa.. có ma.. cứu với !!!" - "Xin thánh thần phù hộ con không có làm gì, con chưa muốn chết hu hu hu, con nhớ anh trai nhớ gia đình nhớ Cẩn Mai Tư Duệ nhớ Thừa Hạ huhu.."

".."

Tần Gia Phong cuối cùng cũng tìm thấy cô, lấp ló bên cạnh gốc bàng, cứ lẩm bẩm niệm chú, anh vỗ vai cô và nhận được cảnh này...

".."

Anh vừa nhìn thấy gì đây, chọc mù mắt anh đi, đây là học sinh cấp 3 hay học sinh cấp 1 vậy.?

"Em không nhớ tôi sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.