Trong ba ngày đó, Liễu Nhứ Nhi ôn hoà, ngoài việc nấu nước nấu cơm, còn tự tay làm một đôi giày và một bộ áo ngoài bằng vải thô cho Thẩm Dịch An.
Cuối cùng, Thẩm Dịch An cũng có thể thay bộ đồ rách rưới của mình, chuyển sang áo ngoài bằng vải thô, nàng cảm thấy thật giống như đang chơi trò chơi thăng cấp, đổi làn da mới.
Cộng thêm việc dùng vải bông chế một cái dây cột tóc, ở phía cuối, Liễu Nhứ Nhi thêu hai chiếc lá liễu nhỏ.
Trước đây Thẩm Dịch An dùng một nhánh cây quấn tóc, ăn mặc rách rưới, trông không khác gì xin cơm.
Giờ căn phòng không còn giống phá miếu, đã đổi mới quần áo, mặc giày mới, còn có dây cột tóc mới, Thẩm Dịch An cả người đều rất vui sướng, tắm rửa xong liền ngủ.
Tuy rằng vẫn là đệm chăn cũ, nhưng nghĩ đến giường mới cùng áo ngủ, từ ngày mai bắt đầu liền có thể chế tạo gấp rút.
Nàng rất vui mừng.
Cuối cùng, ngày thứ tư, Thẩm Dịch An quyết định trước đi săn, rốt cuộc trong không gian đồ vật đại bộ phận không giống thời đại này, cần trước tiên tạo dáng trước mặt người trong thôn, ngày sau mới dễ làm.
Mà quy hoạch nhị tiến tứ hợp viện của nàng mới khai cái đầu, nhà tranh của Liễu Nhứ Nhi còn chưa động đâu.
Sáng sớm, Thẩm Dịch An mặc quần áo mới, giày vải, dùng dây cột tóc buộc cao đuôi ngựa, ăn xong cơm sáng tinh thần sảng khoái cầm cung ra cửa đi săn.
Trước khi ra cửa, nàng không quên sờ sờ đầu Liễu Nhứ Nhi, ngợi khen bữa sáng phong phú.
Bởi vì nàng phát hiện, từ khi nàng nói với Liễu Nhứ Nhi về việc cần gia tăng dinh dưỡng cho cả nhà, Liễu Nhứ Nhi không keo kiệt bủn xỉn, mà là chuẩn bị cơm rất phong phú và có dinh dưỡng, lại không phô trương lãng phí.
Buổi sáng có trứng, cháo và đồ ăn, đồ ăn còn có chút váng dầu.
Trưa có thịt, tối có canh.
Hơn nữa làm rất ngon, Thẩm Dịch An rất hài lòng.
Liễu Nhứ Nhi cũng dần quen với những hành vi lớn mật của Thẩm Dịch An, bởi vì hắn dần dần bắt đầu chấp nhận Thẩm Dịch An là thê chủ của hắn.
Cảm tình của hắn đối với Thẩm Dịch An, từ ý thức trách nhiệm chăm sóc tiểu chủ tử, đã biến thành ngưỡng mộ và một tia yêu thích.
Đúng vậy, nam tử Đại Nguyệt Triều đều mộ cường, một nữ tử lợi hại và ưu tú như vậy, hắn sao có thể không ngưỡng mộ.
Lần này Thẩm Dịch An quyết định vì nhị tiến tứ hợp viện toàn bộ đại, nàng muốn săn một con hươu, rốt cuộc sừng hươu, huyết hươu, thịt hươu đều là những thứ phú quý người hoặc là y quán cần, có thể bán được giá cao, cần phải đi trong huyện, cho nên nàng mới khởi sớm như vậy, đến chỗ sâu trong rừng núi tìm kiếm đàn hươu.
Một canh giờ trôi qua, Thẩm Dịch An khiêng một con hươu tơ xuống núi.
Trải qua mấy ngày này, thôn dân đã có hiểu biết nhất định về vũ lực của Thẩm Dịch An, không còn kinh ngạc, vì thế nàng thuận lợi lên xe bò đi lên trấn, rồi ở trấn trên, trực tiếp mướn xe ngựa.
Tuy rằng có đắt, nhưng đáng giá.
Để giữ tươi, nàng bắn vào chân sau của hươu làm nó hôn mê, rồi cho nó uống thuốc ngủ, một lúc không tỉnh lại.
Cuối cùng, chưa đến nửa canh giờ đã tới trong huyện.
Thẩm Dịch An khiêng hươu thẳng đến hiệu thuốc lớn nhất trong huyện.
Ngọc Hà trấn gần huyện thành, gọi là Ngọc Hà huyện.
Trong huyện quả nhiên khác biệt, phồn hoa hơn, mọi người ăn mặc ngăn nắp, nhiều vải bông tế, thậm chí tơ lụa cũng thấy được ngẫu nhiên.
Hiệu thuốc này tên là Quảng Nhân Đường, cửa hàng lớn, một mùi thuốc đông y phảng phất, chỉ tiểu nhị đã có 3 người.
Đại phu cũng có 3 vị.
Thẩm Dịch An khiêng hươu vừa vào cửa liền hỏi: "Các ngươi có thu hươu tươi không?"