Cực Hàn Thiên Tai: Mang Không Gian Sủng Phu Lang

Chương 27: Chương 27




Mấy ngày nay Thẩm Dịch An nghe nhiều chuyện trong thôn, biết Vương thẩm thiếu tiền, lại còn phẩm tính chính trực, có thể dùng được.

Đã có cái gánh nặng lớn sắp đến trên đầu nàng, như vậy mời chào nhân tài cũng là cần thiết, người nhiều sức mạnh lớn.

Muốn nhân tài phải có tiền bạc, có mất mới có được.

Việc này không thể vội vã làm sai.

Vương thẩm không chỉ có phẩm hạnh tốt, cả gia đình khỏe mạnh rắn chắc, võ nghệ cao cường, trong thôn đứng số một số hai.

Thẩm Dịch An cảm thấy ngày sau chắc chắn có thể trọng dụng.

Vương thẩm lập tức tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không để xảy ra một tia sai sót, nhất định sẽ tận tâm tận lực làm tốt công việc này, không để chủ nhân thiệt thòi.

Nói xong liền ngàn ân vạn tạ đi ra ngoài.

Hành động của Thẩm Dịch An làm Liễu Nhứ Nhi cảm thấy, nàng biểu hiện ra không phải là một cô gái 13 tuổi nên có sự trầm ổn và uy thế.

Tuy rằng thế đạo này nữ tử đương gia, nhưng 13 tuổi thật sự chưa cập kê, còn chỉ có thể tính là đứa trẻ.

Nhưng nghĩ lại uy thế từng lơ đãng toát ra từ lão gia chủ, hắn cảm thấy khả năng đây là sự thừa kế từ đời này sang đời khác, liền cũng không suy nghĩ nhiều.

Thẩm Dịch An quay đầu nhìn Liễu Nhứ Nhi, nói: “Ngươi tới đây, biết ta vì sao chuyên môn muốn ngươi đi thông báo Vương thẩm không?” Liễu Nhứ Nhi lắc đầu nói không biết, Thẩm Dịch An kéo hắn ngồi xuống, nói: “Này thế đạo, cuối cùng là nữ tử kiếm tiền đương gia, mà nam tử quản gia, củi gạo mắm muối tương dấm trà, mọi thứ đều yêu cầu nam tử tinh tế tính toán, không từ nan công việc vất vả.

"Ngươi cũng sắp cập kê, hẳn là bắt đầu học tập quản gia, ngày sau trong nhà việc vặt nhiều, không có khả năng mọi chuyện tự tay làm lấy, liền cần đến cùng người ngoài hoặc là hạ nhân giao tiếp, cần đến trước học lên."

"Nhứ Nhi hiểu rồi, Nhứ Nhi sẽ cố gắng học, để có thể giúp đỡ thê chủ một chút." Liễu Nhứ Nhi ngoan ngoãn đáp.

Lời này Thẩm Dịch An nói rất nhẹ nhàng, dù sao cũng là thế giới nữ tôn, đến rồi thì phải tuân thủ quy tắc.

Liễu Nhứ Nhi 14 tuổi, ở Đại Nguyệt Triều này, nam tử 15 tuổi liền phải gả chồng, vậy nên trước cần học tập các kỹ năng sinh tồn của nam tử thời đó, không thể nhu nhược để người khác khi dễ.

Nàng hoàn toàn là đứng ở góc độ của một người 29 tuổi để suy nghĩ cho đệ đệ nhỏ nhắn dễ thương của mình, mà hoàn toàn quên rằng cơ thể của mình mới 13 tuổi, nàng hoàn toàn không hiểu sai!

Nhưng lời này ở tai Liễu Nhứ Nhi đã có một ý nghĩa khác.

Chính mình 14, Thẩm Dịch An 13, nàng nói như vậy, có phải muốn dạy mình làm thế nào để quản gia? Nàng...!có phải muốn cùng mình thành thân? Còn làm người ngoài gọi mình là chủ quân.

Liễu Nhứ Nhi nghĩ vậy, tai lại đỏ lên.

Nhoáng một cái 3 ngày trôi qua, vì người đông, trông coi lại nghiêm túc, mái nhà và cửa sổ cùng đồ gia dụng hoàn tất, rất ngắn gọn và đẹp.

Mái nhà mới, cửa sổ dày, đồ gia dụng chắc chắn, còn có giường mới.

Thẩm Dịch An rất hài lòng, riêng khi tính toán cùng Vương đại thẩm nói, vài ngày tới có lẽ còn có việc, lúc đó nhờ Vương thẩm dành thời gian, lần này công việc tốt đều báo cho Liễu Nhứ Nhi, lần sau còn sẽ dùng.

Vương thẩm tự nhiên hoan hỉ nhận 90 đồng tiền đi rồi.

Ba ngày này Thẩm Dịch An cũng không nhàn rỗi, vì rốt cuộc công nhân đều là nữ, trong nhà lại có nhiều nam, nên để đề phòng bất trắc, nàng cũng không ra cửa nhiều.

Nhưng nàng dẫn muội muội Thẩm Dễ Nhiên và đệ đệ Thẩm Bảo Nhi, chỉ dạy võ học, cường thân kiện thể, dạy toán học, gắng đạt tới việc muội muội có thể đảm đương việc buôn bán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.