Các thôn dân không ai đến tìm Thẩm Dịch An, vì họ nghĩ nàng chỉ là một đứa ngốc, không biết gì.
Thẩm Dịch An cũng không bận tâm đến sự cãi cọ, nàng thầm nghĩ, nếu muốn tìm cũng cần chút thời gian, hơn nữa ở cổ đại không có cameras, chuyện báo thù sẽ không đổ lên đầu nàng.
Nàng Thẩm Dịch An bình thường cười nói vui vẻ, nhưng nguyên tắc của nàng là "gậy ông đập lưng ông", không phải nàng chủ động hại người, nàng sẽ không có gì phải áy náy.
Khi Thẩm Dịch An về đến nhà, nàng thấy có điều không ổn.
Trước cửa nhà có một nữ tử cao lớn, thô kệch, đang chửi mắng Dịch thị và Liễu Nhứ Nhi.
Dịch thị đang ôm mặt ngã trên đất, Liễu Nhứ Nhi quỳ trước Dịch thị che chở.
Hai đứa nhỏ đầy nước mắt, sợ hãi, đứng quanh Dịch thị với vẻ mặt phẫn nộ lẫn sợ hãi.
Thẩm Dịch An nhìn thấy liền nổi giận.
“Thiên giết Tang Môn tinh, định là ngươi, khắc đã chết chính mình thê chủ, lại tới khắc nhà của chúng ta đại cúc!”
Nữ nhân rống giận, định xông lên đánh hai người, nhưng bị Thẩm Dịch An giữ lại không thể động đậy.
Nàng quay đầu thấy Thẩm Dịch An, liền hét:
“Hảo ngươi cái tiểu Tang Môn tinh, hôm nay xem ta không đánh chết ngươi!”
Dịch gia đại cô nghĩ, lần trước nhà nàng đại cúc không đánh chết được Thẩm Dịch An, trên người nàng chắc còn vết thương.
Lần này nếu có thể đánh chết nàng, thì có thể cướp lấy nhà của nàng, Liễu Nhứ Nhi làm phu lang cho nhà mình, bán Dịch thị cho Trương gia, bán Thẩm Bảo Nhi và Thẩm Dễ Nhiên cho mẹ mìn, kiếm được một khoản tiền.
Thẩm Bảo Nhi lớn lên rất xinh đẹp, bán làm đồng dưỡng phu chắc chắn được giá cao.
Phòng nhà kia cũng thuộc về mình, một món hời không lỗ.
Nghĩ đến đó, nàng ra tay mạnh mẽ, dốc hết sức vung nắm đấm về phía Thẩm Dịch An, lần này nàng thực sự muốn Thẩm Dịch An chết.
Liễu Nhứ Nhi thấy vậy, khóe mắt như muốn nứt ra, giãy giụa đứng dậy định nhào lên ngăn cản.
Chưa kịp phản ứng, nữ nhân cao lớn thô kệch đã bị Thẩm Dịch An quật ngã xuống đất, cánh tay bị khóa chặt sau lưng, miệng úp xuống bùn.
Tất cả mọi người trong sân đều kinh ngạc.
Thẩm Dịch An lạnh lùng nói: "Ai cho ngươi đến nhà ta làm loạn, còn dám đánh người?!"
"Tiểu ngốc tử, xác chết vùng dậy, tà ám! Ngươi là tà ám!" Nữ nhân hét lên, hoảng sợ, không ngừng giãy giụa.
Nàng không thể tin được tay mình lại bị một đứa nhỏ thấp hơn mình một cái đầu, gầy yếu như vậy giữ chặt không nhúc nhích, còn bị quật ngã.
Lúc này, một số thôn dân đã vây quanh sân xem.
Thẩm Dịch An không kiên nhẫn trợn mắt, thẳng tay tát một cái vào mặt nữ nhân: "Ồn ào muốn chết."
Nói xong, nàng kéo nữ nhân như kéo một con chó chết, ném ra ngoài sân, còn tung một cú đá vào eo nữ nhân, khiến nàng lăn hai vòng, tru lên như heo bị chọc tiết.
Thôn dân vội vàng lùi lại ba thước.
Thẩm Dịch An lạnh lùng nhìn mọi người ngoài cửa: "Đầu tiên, cú đá này là trả lại cho ngươi vì đã đánh cha ta một cái tát." Cú đá này nàng dùng ám kình, võ học trong ký ức nguyên chủ có ám kình, cú đá này chắc chắn làm cô cô ác độc phải chịu khổ.
"Tiếp theo, ta chỉ từ nhỏ không thích nói chuyện, chưa từng làm gì điên rồ.
Mẹ ta đã mất, nữ nhân này khinh nhục thân đệ đệ một nhà, xua đuổi ra khỏi tộc, cắt đứt quan hệ.
Không chỉ có giấy cắt đứt quan hệ, mà còn có giấy lập hộ riêng, các vị đều đã thấy qua."