Cúc Đãng

Chương 7: Ngự thư phòng




Editer: Tiểu Miêu

Một đường xóc nảy, tuy là nhuyễn kiệu, vừa di động vẫn sẽ có phập phồng, vật cứng trong cơ thể theo đó cũng nhẹ nhàng chậm chạp phập phồng, không ngừng va chạm vào nội vách. Tân vương bệ hạ của chúng ta ngày đầu tiên vào triều đã bị chín cái ống trúc ở phía sau tra tấn đến mồ hôi đầm đìa, chảy ròng. Đợi cho đến được ngự thư phòng, đệm dưới thân đã sớm bị tẫm cho ướt đẫm.

Sau khi đến ngự thư phòng Cúc Hoa mới biết được vật mà trước đó được nhét vào đúng là tấu chương cần phê duyệt. Tấu chương được đặt vào bên trong một cái ống trúc không thấm nước, sau đó tiếp tục được cắm vào vương, tôn quý quốc vương bệ hạ phải tự mình vận chuyển đến ngự thư phòng, nghe nói là vì phòng ngừa bị mất đi trên đường vận chuyển. Phương pháp biến thái như thế cũng chỉ có người Lộng Cúc quốc mới có thể nghĩ ra được, Cúc Hoa oán thầm.(*gật gật đầu*ta đồng tình với ngươi)

Cả người hư thoát hắn bị Vân quân ôm vào ngự thư phòng. Sau k hi vào cửa, Vân quân đỉnh đạc ngồi trên ghế dựa duy nhất sau ngự án*, tách ra hai cái mông tuyết trắng đĩnh kiều* của Cúc Hoa, lấy ra cái vật đã tra tấn hắn suốt cả đường đi.

Ngón tay mảnh khảnh thon dài cầm lấy ống trúc xanh biếc chậm rãi rút ra, mỗi một tấc di động đều làm hắn chịu được không được mà hít mạnh. Cúc vách tường cũng không chịu thua kém mà cắn chặt lấy dị vật sắp sửa rời khỏi mình, thậm chí còn có chút không buông ra vật đang lấp đầy mị thịt.

Vân quân cố ý thả chậm động tác, vì muốn thấy nhiều hơn biểu tình ẩn nhẫn của hắn. Đến khi lấy ra cây cuối cùng, lại ác liệt xoay tròn ngón tay vào giữa cầm nhẹ lấy tế đồng, thong thả quấy rối tràng vách mẫn cảm(anh thiệt là ác).

Cúc Hoa chịu không nổi loại kích thích thong thả này, tức giận đến nỗi liền cắn một ngụm trên cánh tay đang khi dễ mình. Vân quân bị cắn khó chịu, cố ý buông ra ngón tay đang khống chế vật cứng.

Ống trúc mất đi sự kiềm hãm, liền bị mị thịt hấp trở lại vào sâu bên trong cơ thể, đụng vào tràng vách mềm mại bên trong. Cúc Hoa bị biến đổi cố ý này làm cho kêu ra tiếng, buông lỏng ra hàm răng đang cắn Vân quân.

Cho Cúc Hoa một trận giáo huấn xong, Vân quân ngoan ngoãn lấy ra cái ống trúc cuối cùng, liền không buông tha cho Cúc Hoa đang thở dốc lập tức lấy dục vọng của mình đã nhẫn nại lâu ngày chuẩn bị tốt sáp nhập đi vào, Cúc Hoa một lần nữa tỉnh dậy. Nhưng là khi dục vọng của Vân quân xâm nhập nơi đó của Cúc Hoa cũng không có co rúm lại, hắn từ phía sau ôm lấy Cúc Hoa, ý bảo Cúc Hoa nhanh lên phê duyệt tấu chương. Cúc Hoa miễn cưỡng lấy ra một chút thần trí, ngón tay run run cầm bút lông phê duyệt tấu chương.

Hắn dùng rất lâu thời gian để phê duyệt hết tấu chương, quần áo đã muốn bị mồ hôi tẩm ướt đẫm. Trong cơ thể tuy rằng dừng lại bất động, nhưng lại trướng ngày càng lớn, mặt trên nổi lên huyết quản theo hô hấp mà biến hóa một chút đè ép lấy tràng đạo* của hắn, nóng đến kinh người. Nội vách tường cơ khát không ngừng co rút lại, mát xa dục vọng đang xâm nhập, theo bắp đùi chảy xuống.

Đối với thân thể hiện tại bị trêu chọc gần như muốn hỏng mất mà nói, này đã trở thành một loại tra tấn ngọt ngào(__ __||). Hắn thà rằng bị làm đến ngất đi, cũng không muốn nhịn nữa loại tra tấn nửa vời này.(Tiểu Hoa càng ngày càng sa đoạ!)

Hắn xung quanh tìm kiếm ngọc tỷ,nghĩ muốn nhanh lên hoàn thành nhiệm vụ, hảo thoát khỏi quẫn cảnh này, nhưng lại tìm không thấy. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể cúi đầu hướng người bên cạnh xin giúp đỡ.

“Con dấu không phải tại đây sao ~” Vân quân cười xấu xa lấy tay nhẹ nhàng bóp lấy cứng rắn ngọc hành phía dưới của Cúc hoa.(*đang uống nước* phụt..)

“Cái gì…… A ──” Cự vật trong thân thể không hề báo bắt đầu chuyển động.

Sau vài cái va chạm mạnh mẽ, vốn thân mình đã gần tới đỉnh liền không chịu nổi. Một cỗ bạch trọc từ Cúc Hoa bắn ra, ở không trung vẽ nên một ngân bạch* đường cong, Nhuyễn Ngọc vội vàng lấy một quyển tấu chương tiếp được, tinh hoa vẩy ra ở trên tấu chương, hoạ ra một đóa yêu hoa ngân bạch. (này..cái này cũng miêu tả hoa lệ được sao??)

“Hình như quá nhiều……” Vân quân trầm ngâm.

Nguyên lai đây là phương pháp ấn dấu, hảo biến thái…… Cúc Hoa nhìn một xấp tấu chương trên bàn, trước mắt từng đợt hoá đen. Nhiều như thế…… Hội tinh tẫn nhân vong.(bây giờ ta hiểu tại sao Tiên hoàng chỉ mới 30-40 tuổi mà đã qui thiên,aiz..)

Hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn Vân quân, lại không biết hắn rưng rưng cầu xin chỉ khiến người ta sinh ra ý muốn khi dễ hắn. Vân quân nhìn bộ dạng đáng thương hề hề của hắn, giật mình, dục vọng chưa rút ra lại cử động đứng lên. (hắc hắc,tự đào mồ chôn mình a~)

Không tới vài cái, Cúc Hoa liền chịu không nổi liền muốn phóng ra. Nhưng khi hắn chuẩn bị phóng ra, lại bị người dùng ngón tay ngăn chận giữa nơi muốn phun ra.

Một dòng dục vọng chỉ mới bắn ra một ít lại bị mạnh mẽ ngăn lại làm cho hắn càng thêm khó chịu. Hắn khổ sở vặn vẹo thân thể, mở to hai mắt ngấn nước, trong mắt tràn đầy khó hiểu cùng cầu xin.

“Đây là đang giúp ngươi nha ~” Vân quân chỉa chỉa cái tấu chương thứ hai vừa mới ấn tốt “Ngọc tỷ”, hạ thân chưa có phóng thích dục vọng không ngừng tiếp tục va chạm, trong tay như trước không có buông ra ngọc hành của Cúc Hoa.

Mỗi lần gặp Cúc Hoa tới giới hạn, đều chỉ được cho phép bắn ra một ít cổ* dịch. Thẳng đến khi đem tất cả tấu chương đều đóng dấu xong, mới được cho phép phóng ra tất cả. Hắn thét chói tai lập tức bắn nhanh đi ra, sau khi phóng thích thân mình xụi lơ mềm nhũn.(qt là”thành nê” nhưng ta không biết dịch sao cho xuôi ta nên đành chém đại vậy=”=)

Ban ngày tại ngự thư phòng một phen mây mưa làm cho thể xác và tinh thần cúc hoa đều mỏi mệt, cứ thế cho đến buổi tối lại nhìn thấy Vân quân liền kinh hách không thôi.

“Ta đến chờ bệ hạ lâm hạnh nha!” Vân quân một phen ôm lấy kẻ chuẩn bị đào tẩu là Cúc Hoa. Buông màn, tiếp tục sự nghiệp vĩ đại tạo nhân sự đang dang dở lúc sáng.

Từ đó về sau mỗi ngày hắn đều không thể tranh thủ thời gian. Điên hoàng đảo phượng, bị phiên hồng lãng(ta không hiểu 2 câu này lắm==), cả đêm cùng người triền miên trên giường, không phân biệt ngày đêm lao động không ngớt. Cho dù là đêm vừa sinh sản xong, cũng sẽ bị tích cực lợi dụng. Làm lại làm, sinh hoàn lại sinh. Không có một khắc nào không bị ngoại vật bỏ thêm vào.(nếu thật sự như vậy thì ta nghi Cúc hoa chắc không phải là người quá__ __)

Lúc đầu bị làm đến sưng đỏ không chịu nổi cũng đã trở thành thói quen hằng ngày, dần dần chỗ sưng cũng mất đi, khôi phục phấn nộn. Thói quen thật sự là một chuyện đáng sợ.

Từng nghe nói có hoàng đế có thể một đêm làm với mười nữ nhân, hắn lại là một đêm bị mười người sáp. Hậu cung ba ngàn tuy là số ảo, nhưng vẫn có hơn một trăm, mỗi ngày một người cũng phải gần bốn tháng mới có thể tái thượng một lần, nam nhân nào có thể nhịn được. Lúc đầu không quen bọn họ còn có hơi cố kỵ, đến khi sáp quen rồi, sẽ không còn để ý, có lúc còn rủ nhau đi cộng sáp. Hắn mỗi khi rưng rưng lên án chỉ càng làm kích khởi thú tính của bọn kia, bị khi dễ càng thảm hại hơn.(=]]]] ta pó tay rồi..)

Giải thích:

*ngự án: ngự (thời phong kiến chỉ những việc có liên quan đến vua chúa), án là bàn dài=>ngự án là cái bàn của vua.

*đĩnh kiều: đĩnh(ưỡn,ngửa ra),kiều(vểnh lên)

*tràng đạo: tràng(ruột), đạo(đường). tràng đạo=>đường ruột??(ta thề đây là do qt dịch)

*cổ: luồng, dòng

Ta thực không đở nổi cái vụ ‘ Triều chính ” này. Ngồi dò lỗi chính tả cho tiểu Miêu mà muốn chết tại tiệm net luôn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.