Vinh Viễn hò hét tắt điện thoại di động, tâm tình phiền muộn ở phòng khách đi tới đi lui.
Hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, mình chẳng qua chỉ tham gia một nghi thức tiếp đón khách quý ở Mỹ thôi, tại sao vừa về đã đụng phải sự tình này?
Anh hai từ nhỏ đến lớn, đối với mình tốt nhất, Anh hai luôn ẩn nhẫn của mình thế nhưng có thể trong một tuần mình đi, có thể phát sinh ra hành vi biến thái đó?
Khiến hắn làm sao mà chịu nổi!
"Vinh Viễn..."
Vinh Ninh đen mặt nhìn hắn, "Em muốn chuyển đi sao?"
"Hừ!" Vinh Viễn hừ lạnh một cái với Vinh Ninh, ngồi trên sô pha, "Tôi với anh không có quan hệ!"
Vinh Viễn hai tay ôm ngực, đầu dựa ghế vào nghiêng qua một bên, không nhìn tới anh hai của mình đang có biểu cảm thế nào.
Hiện tại... Hắn không muốn nói chuyện với hắn ta!
"Em muốn đi nơi nào? Chẳng lẽ em cho rằng anh hai ruột thịt của mình là một người biến thái?"
Vinh Ninh ngồi xuống kế bên Vinh Viễn, Vinh Viễn lập tức nhảy đến ngồi ở một cái ghế sofa khác, "Cách xa tôi một chút!"
Sau đó lại nghĩ tới những thứ gì, cau mày nói, "Tôi đã tận mắt nhìn thấy!"
Nó sao lại tận mắt nhìn thấy!
Vinh Ninh đầu bốc lửa, "Anh cùng cục cưng nằm cùng một cái giường, em liền cho là anh làm ra cái chuyện không bằng người với cục cưng sao?"
"Cục cưng là do anh ở trên đường tìm được , bé không thấy cha mẹ, anh lại không thể bỏ mặc bé ở ngoài?"
"Cho nên cũng chỉ phải đón bé về nhà, chuẩn bị hôm nay đi báo cảnh sát, đem cục cưng trả cho cha mẹ bé."
Không muốn nghe Vinh Ninh nói chuyện, Vinh Viễn cầm lấy điều khiển từ xa mở ti vi, trong ti vi lại đang đưa tin tức.
"Ngày mười hai tháng ba, thành phố B huyện Mã Lan có một nam thanh niên khoảng hai mươi tám tuổi đang lừa gạt một bé gái bảy tuổi bị lạc mất ba mẹ, sau đó mang về nhà làm những hành vi hèn hạ với đứa bé đó. . Tiết..."
Cái gì gọi là khổ mà không nói được?
Vinh Ninh cuối cùng cảm nhận được điểm này.
Hai anh em họ Vinh nhìn tin tức phát trên truyền hình lập tức đen mặt.
Vinh Viễn lập tức đổi đài, đài truyền hình đang đưa một tin tức khác ở thành phố A.
"Thành phố A, một người đàn ông họ Ngô say rượu làm chuyện thất đức, ở đầu đường cưỡng chế một bé gái . Bé gái mới sáu tuổi, chuyện sau đó bị kiểm. . Xem xét. . Cơ. . Quan kể đến pháp. . Viện, đối với lần này,tên họ Ngô tự xưng là bởi vì chứng kiến trẻ em ở bên đường bị lạc, cho rằng bị lạc mất cha mẹ, sau đó trợ giúp, ai ngờ bé gái phản kháng, từ đó..."
Tin tức đằng sau nói những thứ gì, Vinh Viễn, Vinh Ninh đều nghe không rõ ràng lắm.
Vinh Viễn yên lặng tắt tv, một lần nữa cầm điện thoại gọi số, điện thoại di động đầu kia tiếng chuông im bặt, xuất hiện một chàng trai vừa mới tỉnh với giọng lười biếng.
"Ai?"
"King sao?"
"Làm sao a? Sáng sớm gọi điện thoại cho tớ làm gì!"
Vinh Viễn không muốn châm chọc, hiện tại đã muốn đến trưa, sớm đã vượt qua cái gọi là buổi sáng.
"Tớ bây giờ lập tức đến nhà cậu, coi như cậu bị đăng báo là đồng tình luyến ái cũng không sao, bắt đầu từ hôm nay chúng ta coi như là bạn cùng phòng ."
"Hả?Cậu nói cái gì?" King có chút mông lung, lời hắn nói nghe chưa rõ lắm.
"Hẹn gặp lại."
Không đợi điện thoại di động đầu kia có phản ứng gì, Vinh Viễn cúp điện thoại, cầm lên túi du lịch ở đầu ghế sofa bên kia còn chưa kịp mở.
Hắn phải đi, lập tức, lập tức, càng xa càng tốt.
"Vinh Viễn!"
Vinh Ninh giữ chặt cánh tay Vinh Viễn, Vinh Viễn hờ hững quay đầu lại, chứng kiến Vinh Ninh trong hốc mắt chưa đầy nước mắt.
Mặc dù là cùng cha cùng mẹ, Vinh Ninh luôn sử dụng khuôn mặt như bé trai mới lớn vô cùng đáng yêu, từ khi Vinh Viễn có ký ức tới nay, đến bây giờ, Vinh Ninh đã lợi dung khuôn mặt ấy giết chết không biết bao nhiêu đóa hoa
.
Những thứ đóa hoa kiều diễm ướt át kia, lại chưa từng có đóa hoa ở trên giường nào non nớt đến như vậy.
"Buông tay."
Vinh Viễn lạnh lùng mở miệng, Vinh Ninh lại không có ý định buông tay .
Vinh Viễn thở dài nắm lấy tay Vinh Ninh, giọng khàn khàn , "Anh hai, em nhìn sai anh rồi."
Ở trong nội tâm Vinh Viễn, vĩ đại nhất, khả ái nhất điên bất chợt như bệnh nhân tâm thần đó chính là anh hai, không nghĩ tới người cổ quái thế, tâm của hắn cũng sớm đã hàn lạnh đến đáy cốc.
Liền thấy hắn ở trước mặt của mình làm ra bộ dạng đáng thương tội nghiệp, liền tính hắn là một anh hai nghiêm khắc, nhưng sự tình đến trình độ này, đã quá rồi.
Vinh Viễn một lòng hướng tới cửa trước đi đến, Vinh Ninh đối bóng lưng của hắn, tận tình gào thét.
"Cục cưng... Cục cưng bé là con của anh!"
Vinh Viễn cầm trong tay túi du lịch, đột nhiên rơi xuống, hắn chậm rãi xoay người lại, bất khả tư nghị nhìn Vinh Ninh.
"Anh mới vừa nói cái gì?"
Hắn thật sự hoài nghi mình vừa rồi có nghe lầm hay không?
"Anh nói... Cục cưng, đứa bé gái mà em thấy anh nằm chung, là con gái của anh!"
Lần này, Vinh Viễn thật nghe rõ ràng, hắn lắc lắc thân thể, nửa ngày mới hồi phục tinh thần, hỏi, "Bé thật sự là con gái của anh sao?"
"..." Vinh Ninh thở dài một cái, chuyện cho tới bây giờ hắn không thừa nhận cũng không được , mặc dù hiện giờ chưa có chứng cứ chứng minh bé là con gái của hắn.
"Ừ..."
Vinh Ninh cắn răng nghiến lợi lại mơ hồ không rõ đáp ứng, "Không tin sao?"
Cục cưng nói bé là con của hắn, nhưng hắn hoàn toàn không nhớ rõ, mình từng cùng người phụ nữ nào trên giường để lại....
Mặc dù hắn vẫn luôn tự mình an ủi, kỳ thật mình chỉ là cùng cục cưng không quen.
Nhưng hắn cùng với cục cưng hai gương mặt tương tự như thế, hắn cũng không dám khẳng định cũng không dám chối bỏ, hắn đến cùng phải hay không cha của bé.
Vinh Viễn nhìn qua khuôn mặt hắn, hai mắt vô lực , nhưng mà trong ánh mắt có chút giằng co .
"Anh hai, anh đang diễn một vai trong bộ phim ngôn tình lúc tám giờ sao?"
Vinh Viễn xuy bật cười, "Người khác không hiểu anh,em còn chưa hiểu rõ anh sao? Anh tuyệt đối không phải là cái loại bị phụ nữ nắm đươc chui, coi như anh rất đáng yêu , cộng thêm bộ dạng đáng thương cỡ nào, thì từ nhỏ đến lớn em đều bị anh dùng gương mặt đó lừa gạt, nếm qua đau khổ còn thiếu sao?"
"..." Vinh Ninh trầm mặc.
"Anh cảm thấy em đáng yêu, cho nên cố ý mang y phục con gái cho em mặc, trả lại cho em là một bức ảnh chụp khi đó .
"..."
"Thỉnh thoảng làm ra một chút chuyện khiến anh căm tức, anh còn bắt nạt em khóc sau đó còn vuốt đầu em nói, Vinh Viễn khóc như thế trông rất đáng yêu! Việc này anh còn nhớ không?"
"..." Phải không? Vì sao Vinh Ninh cảm thấy đã hoàn toàn không có ký ức?
"Nói là muốn tặng quà sinh nhật cho chú út, gạt em ở tiệm thử hết đồ nữ thâm chí kèm nữ trang, cuối cùng nói lại đòi đi mua ngọc bội đó? Làm hại em ngày hôm sau đau lưng dậy không nổi, việc này không phải anh cũng quên mất đi?"
"Là thế này phải không?" Vinh Ninh kéo quai hàm lẳng lặng suy nghĩ, những chuyện này hẳn là trước đây thật lâu a?
"Anh không nhớ , nhưng mà Vinh Viễn còn nhớ rõ, thân là anh hai, nên cảm thấy rất vui vẻ nha ."
"Đó là do em tự nhớ mà thôi!" Vinh Viễn gầm thét, "Vĩnh Ninh chỉ nhớ rõ chuyện đối với mình có lợi, còn những chuyện anh bắt nạt em thì sao, hời hợt coi như quên là xong!"
Vinh Ninh nhìn Vinh Viễn giống như là một con mèo xù lông nhẹ nhàng bật cười lên.
Vinh Viễn sững sờ, không kiên nhẫn rầm rì một tiếng, không được tự nhiên xoay đầu hướng nơi khác.
"Đủ rồi, dù sao lần này em vô luận như thế nào đều sẽ không tin tưởng anh!"
Vinh Viễn nhún nhún mũi, một lần nữa cầm lấy túi du lịch, "Vốn cho là chỉ ham chơi chưa đủ kinh nghiệm, thật không nghĩ đến anh còn háo sắc như vậy, em quá thất vọng rồi!"
Vinh Ninh khóe miệng co giật, nhìn không ra đến cùng là cười hay khóc, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ cầm lấy điều khiển cửa ấn xuống.
Vinh Viễn lắc cửa, đánh như thế nào cũng mở không ra, lúc quay đầu lại, thấy Vinh Ninh ngồi ở sofa cầm theo điều khiển.
"Anh..." Vinh Viễn kêu lên, "Mở cửa!"
"Em ngồi xuống cho anh." Vinh Ninh cũng không ngẩng đầu lên mở miệng, Vinh Viễn cảm thấy trán của mình sắp bốc khói rồi.
Hò hét đi đến ghế sô pha, nhìn Vinh Ninh trước mặt vươn tay, gằn từng chữ, " chìa khóa!"
Vinh Ninh khẽ ngẩng đầu, mắt to híp lại kẽ hở, trong chốc lát, khuôn mặt đáng yêu không ở đây, khuôn mặt lạnh lùng giống như ác ma tới từ địa ngục.
Trong nháy mắt đó hắn thật lạnh lùng, làm cho không người nào có thể kháng cự lại.
Một giây trước còn là vẻ mặt tươi cười, cả khuôn mặt nhu hòa tựa như ánh mặt trời, một giây sau, trên mặt hắn chỏ còn lãnh khốc, làm cho người ta đáy lòng đều bị ngập hàn khí rùng mình.
Vinh Viễn từ nhỏ luôn la lối với Vinh Ninh, đến lúc gặp Vinh Ninh thế này, cũng không dám lớn tiếng hô hấp.
Hắn hiểu, khiến Vinh Ninh vứt bỏ bề ngoài đáng yêu, lộ ra biểu cảm kinh hãi như thế thì…