“An Kỳ, cậu biết không? Nhân lúc tớ còn có thể lạnh lùng vô tình, thì cố gắng để cho tớ dứt khoát kết thúc chuyện này đi.”
”Cậu...” An Kỳ dừng một chút, cũng không biết lời này, cô có nên nói ở trước mặt An Bảo Bối hay không.
”Cậu muốn nói cái gì?”
”Cậu hận Vinh Ninh sao? Hận đến nổi không muốn gặp lại anh ta? Hận đến... Bất kể là vì Cục Cưng hay là vì cái gì đi chăng nữa, cả đời cũng sẽ không đồng ý cùng người đàn ông kia gương vỡ lại lành sao?”
An Bảo Bối kinh ngạc nhìn An Kỳ, quả nhiên có suy nghĩ giống cô, cho dù có gặp gỡ những người tốt nhất thì cũng không bằng Vinh Ninh, An Kỳ cười gượng gạo, đã sớm lường trước việc nếu như hỏi An Bảo Bối về vấn đề này, nhất định sẽ bị cô ấy hoài nghi rằng cô là người của Vinh Ninh, kỳ thật lập trường của cô ở giữa, quan trọng nhất vẫn là ý kiến của An Bảo Bối, cô không muốn can thiệp vào cuộc sống của An Bảo Bối, lại không muốn nhìn thấy trong tương lai An Bảo Bối sẽ bởi vì sai lầm bây giờ của chính mình mà đau khổ suốt quãng đời còn lại, thân là bạn bè, điều cô có thể làm chính là ủng hộ con đường mà cô ấy lựa chọn, có thể ở chỗ ngoặt, lúc cô ấy lạc đường thì giơ tay kéo lại, không để cho cô ấy (ABB) đi xa hơn, trừ lần đó ra sẽ không có cái khác, khả năng của cô cũng chỉ có từng đấy mà thôi.
”Không phải là không muốn, mà là không thể nào.” An Bảo Bối hướng về phía An Kỳ cười cười, từ nhỏ đến lớn hai người tựa như là có thần giao cách cảm, có thể dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của đối phương, trong đầu An Kỳ đến cùng có suy nghĩ gì, cô chính là biết rõ nhất.
”Tớ không hiểu rõ ý của cậu lắm.” Không phải là không muốn, mà là không thể nào, đây còn không phải là bản thân đối Vinh Ninh còn có cảm giác? Nếu đã còn có cảm giác như đã nói, vì sao cô phải khiến cho hai người lựa chọn lối đi ngược lại với mọi chuyện?”
An Bảo Bối mệt mỏi, ghé đầu ở trên cửa kính xe nhìn bên ngoài mưa nhỏ rơi xuống tí tách, “Bởi vì tớ đối Vinh Ninh, đã sớm hữu tâm vô lực (có lòng nhưng không có sức).”
Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, An Kỳ nghiêng người, nhìn gương mặt An Bảo Bối tựa như đã hiểu được gì đó, nhưng là... An Kỳ đã thấy qua đủ các loại chuyện mà làm cho con người phải hối hận cả đời, cô nhìn cô ấy hỏi, “Chẳng lẽ cậu không hối hận?”
An Bảo Bối không biết nên trả lời như thế nào với câu hỏi của An Kỳ, chỉ lắc đầu, lại đột nhiên nhẹ gật đầu, An Kỳ cảm thấy thứ tình cảm gì gì đó, xem ra vô cùng phiền toái, nhưng mà cũng hiểu được một việc, trên thế giới này việc tốt đẹp nhất, câu dễ nghe nhất có ba chữ, không phải là anh yêu em, mà là ở cùng nhau.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------mẹ con tranh chấp ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Nhà họ Trác.
Thường ngày cũng coi như trên dưới hòa thuận, đột nhiên lại bị vụ cãi nhau xen vào mà phá hoại hạnh phúc gia đình, hôm nay không khí có chút kỳ quái, đây là suy nghĩ của thím Năm bảo mẫu của nhà họ Trác.
Từ trước tới giờ Trác Nhất Phong vẫn thích cờ vây, lúc còn trẻ đã thích rồi, chỉ là về sau vì công ty nên gác lại một chút, bước vào trung niên, sản nghiệp lại giao cho con trai quản lý, liền tìm lại thứ mình ngày xưa yêu thích, ông là người từ nơi khác đến, còn lại sống trong một thành phố ở nước khác, truyền thống đánh cờ chính hiệu là loại trò chơi người ngoài nghề không hiểu, quản gia Ba Nã Ba, tuy mới được chỉ dạy một chút, nhưng cũng hiểu được sơ sơ, không đủ để cùng Trác Nhất Phong đối địch ngang hàng.
Về phần Trác Văn Dương, gọi cờ vây là hoạt động giải trí dành cho người già, tình nguyện cầm cây gậy chơi golf thật dài, ở trên sân cỏ to như vậy trải qua cũng còn hơn ngồi ở trước bàn cờ tựa như một thần tiên dời tới dời lui quân cờ.
Trác Nhất Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngứa tay khó nhịn, rất nhiều ngày đành phải tự bản thân đánh cờ một mình, Dập Dập xuất hiện, hiển nhiên làm cho cuộc sống lúc tuổi già của ông trở nên muôn màu muôn vẻ hẳn lên, dưới ánh mắt muốn giết người của Cục Cưng cùng Trác Văn Dương, Dập Dập ăn xong bữa tối, mặc kệ bên ngoài nước mưa tí tách rơi xuống, vẫn như cũ ở lại nhà họ Trác cùng Trác Nhất Phong bắt đầu chơi cờ vây.
”Ông nhường cháu mười lăm quân, khỏi mắc công người khác nói ông già mà không biết nhường trẻ con.” Trác Nhất Phong cho mình là lớn thản nhiên phẩy nhẹ chiếc quạt xếp, mặc dù không biết bản lĩnh đánh cờ của Dập Dập tốt đến đâu, nhưng mà trừ mình và Ba Nã Ba ra thì nếu bên ngoài còn có nhiều người cùng mình đánh cờ, cũng là một việc khiến cho ông cảm thấy cực kì vui vẻ, đương nhiên cũng chưa từng quên số tuổi của Dập Dập, tự nguyện nhường cho mười lăm nước.
Tay Dập Dập cầm quân đen, bàn tay nhỏ bé ở trên cao suy nghĩ hai lần, mặt lộ vẻ khó xử, “Ông Trác, Dập Dập cũng chỉ là cùng ông chơi vài ván, người liền nhường cho Dập Dập mười lăm quân, có lẽ Dập Dập cũng không thắng được người.”
”Không sao! Không sao.” Nụ cười của Trác Nhất Phong càng thêm rạng rỡ, “Ông chính là thích loại người khiêm tốn mạnh mẽ như cháu, nếu không thì sao ông Trác lại nhường cho cháu, không sao đâu, đánh cờ thôi, trò chơi cũng chỉ là thú vui, thắng thua không quan trọng.” Xem ra Trác Nhất Phong còn chưa đánh cờ thì đã đắc ý dào dạt như thế.
”Chị khuyên em tốt nhất vẫn là nhanh nhanh buông tha được rồi, đừng nói ông ngoại nhường cho em mười lăm quân cờ, cho dù nhường em nửa khay thì em cũng không thắng được.” Cuối cùng cũng có thể tìm được cơ hội ngược Dập Dập, Cục Cưng vòng hai tay trước ngực, nhướng cao hai hàng lông mày, cười nhạo nhìn cậu, trong lòng cũng nghĩ thầm, xem cuối cùng Dập Dập sẽ mất mặt như thế nào.
Dập Dập vẫn suy nghĩ như cũ còn trong tay thì cầm quân cờ đen, trên mặt vẫn lộ ra vẻ khó xử, Trác Nhất Phong cười càng lớn, cuối cùng cũng có người có thể cùng ông đánh cờ, dù đối thủ có mạnh hay yếu, đối với ông cũng như nhau cả, nghe Cục Cưng nói như vậy, trong lòng là dương dương tự đắc, ngoài mặt lại là gương mặt căng thẳng, thi hành chính sách giáo dục chiều chuộng, “Cục Cưng, xem đánh cờ không nói mới là quân tử, cờ còn chưa có hạ đâu, đừng nói mạnh miệng.”
”A...” Rõ ràng người vui vẻ nhất là ông a! Ông ngoại! Cục Cưng trong lòng lẩm bẩm một câu, trên mặt lại là vẻ ngoan ngoãn nghe lời chỉ dạy, “Con biết rõ rồi thưa ông ngoại, tên Dập Dập kia mau hạ cờ đi, chỉ cần đi vài nước liền có thể về nhà được rồi, đã trễ thế này, bên ngoài vẫn còn mưa, nếu không quay về, bác gái sẽ lo lắng.”
Nói ra những lời thân mật này, sắc mặt Cục Cưng liền tối sầm lại, ai bảo tên Dập Dập chết không được tử tế này bày biện trên bàn trà một bàn cờ nhất định muốn cùng ông ngoại đánh hết ván mới về nhà? Thứ cờ vây này, Cục Cưng không hiểu lắm, nhưng kỹ thuật của Trác Nhất Phong cũng không phải là khả năng như ông cụ bên đường, Dập Dập muốn đánh bại ông, còn sớm vô cùng, vừa nghĩ tới Dập Dập bị Trác Nhất Phong đánh tè ra quần, một bộ dạng như chó nhà có tang ra khỏi nhà họ Trác, tâm tình của bé liền cực kỳ tốt.
”Cha, cố gắng lên.” Ngày thường mỗi khi Trác Nhất Phong đánh cờ thì Trác Văn Dương đều là người bỏ chạy xa nhất, đây là lần đầu tiên anh đứng ở phía sau lưng Trác Nhất Phong thân thiết mát xa bả vai cho ông, “Thắng nó vài ván!”
Tốt nhất là ức hiếp thằng nhóc kia đến mức phát khóc! Trác Văn Dương hung dữ ở trong lòng bổ sung một câu, nghĩ đến đứa nhỏ này cùng năm đó khi Vinh Ninh vứt bỏ An Bảo Bối có quan hệ, anh hận đến mức hai hàm răng đều ngứa, thật muốn cắn tên nhóc này một cái, quan trọng nhất là đứa nhỏ này, thật sự là không đáng yêu một chút nào, hành hạ Cục Cưng của anh đến không ra hình dạng, hiện tại không hảo hảo dạy dỗ nó một phen, như thế sẽ không có lỗi với Cục Cưng? Không phụ lòng của An Bảo Bối?
Nghĩ đến đây, cũng mặc kệ rốt cuộc cờ vây là lão mấy ông già chỉ chơi cho vui hay không, chính mình xem có hiểu hay không, cứ nhất định vì Trác Nhất Phong mà hò hét cổ động...
Bên kia bóng dáng một lớn một nhỏ cùng với trong lòng suy nghĩ tà ác đều bị Dập Dập bỏ qua, bé vẫn như cũ bất động, suy nghĩ nhìn bàn cờ, trong lời nói của Cục Cưng tràn đầy ý châm chọc, “Dập Dập a, nếu còn không đánh cờ, lập tức sẽ nửa đêm.”
Tên ngu ngốc này, đều đã nhường cho hắn mười lăm quân cờ mà rốt cuộc còn không biết phải đánh như thế nào, suy nghĩ lâu như vậy làm cái gì? Nếu đã không được, thì sớm một chút nhận thua cuốn xéo đi được rồi, ở chỗ này lãng phí thời gian làm cái gì?
Trên tay Dập Dập cầm quân cờ đen rồi đặt ở trên môi, dừng lại nửa ngày, trên môi không có lấy một nụ cười.
Bé sẽ không hạ, cũng không dám hạ?
Buồn cười!
Cái này ở trong mắt người khác nhìn thì thấy trông giống như trò chơi tuổi già của mấy ông lão, thật ra bé đã sớm chơi thành thạo.
Sở dĩ bé do dự, không phải là không biết phải đánh như thế nào để không khiến cho chính mình bị thua thê thảm, mà là như thế nào mới có thể không làm cho Trác Nhất Phong bị thua thê thảm!
Dù sao, kính già yêu trẻ chính là phẩm chất tốt nhất của truyền thống Trung Hoa không phải sao?
Ý cười trên môi Dập Dập ngưng lại, chỉ trong một chớp mắt, thật sự dễ dàng làm cho người khác nhìn không thấu, thấy không rõ ràng, Dập Dập cố ý cảm thấy phiền toái gãi gãi đầu, cuối cùng đem mười lăm quân cờ mà Trác Nhất Phong nhường cho hạ xuống toàn bộ.
Lối đánh cờ rất đơn giản, lại cất dấu cạm bẫy không ai nhìn thấy, bên quân trắng chưa hạ, quân đen không có thừa thắng xông lên, đợi đến khi sau nhiều lần hạ cờ mới có thể nhìn thấy huyền cơ trong đó.
Dập Dập vừa mới hạ hết, nụ cười trên mặt Trác Nhất Phong liền trở nên nghiêm trọng hơn, nhìn thấy vẻ mặt này của Trác Nhất Phong, Cục Cưng cùng Trác Văn Dương một lòng chắc chắc Dập Dập nhất định sẽ thua, quản gia Ba Nã Ba nhìn Trác Nhất Phong rồi lại nhìn Dập Dập một chút, cảm giác có chổ nào đó không thích hợp, nhưng đến cùng là không thích hợp ở đâu, thế nhưng ông lại không biết rõ ràng.
Kết cục Trác Nhất Phong quá khinh địch, dù cho đánh cờ với tốc độ cực nhanh, khoảng mười lăm phút sau, trên cơ bản đại cục đã đã định, Dập Dập lúc trước bày ra cạm bẫy cuối cùng cũng phát huy tác dụng, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây đại khái là là ý này, tại lúc này làm cho Trác Nhất Phong do dự, Dập Dập tăng nhanh tốc độ đánh cờ, Trác Nhất Phong lại nâng quân trắng trầm mặc rất lâu, rốt cuộc cần phải đối mặt như thế nào, Trác Nhất Phong rõ ràng đang khó khăn quyết định.
Cho dù xem không hiểu ván cờ này lộn xộn này, nhưng khi thấy phản ứng của Trác Nhất Phong, hai người mới vừa rồi còn cười so với hoa còn tươi hơn lập tức giống như trái cà héo.
Kỳ quái... Rõ ràng vừa mới bắt đầu là Trác Nhất Phong chiếm thượng phong, rốt cuộc là từ khi nào thì Dập Dập bắt đầu lộ ra khả năng có thể thắng?
Trác Văn Dương cùng Cục Cưng cùng lúc vuốt cằm, cau mày nhìn về phía Dập Dập, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, đó chính là Dập Dập rõ ràng là cao thủ cờ vây, ngay từ đầu mười lăm quân kia sở dĩ hạ chậm như vậy, kì thực là đang nghĩ cách tạo ra cạm bẫy, làm cho Trác Nhất Phong lơ là không cảnh giác.
Tên tiểu quỷ này... Quả nhiên không giống người bình thường, ngay cả Trác Văn Dương cùng Cục Cưng là hai Hỗn Thế Ma Vương(nôm na là hai kẻ gian chuyên đi hãm hại, chọc phá mọi người) đều cảm thấy bốn chữ kia nên gắn với Dập Dập mới chính xác.
Trác Nhất Phong cầm lấy quân cờ trắng, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, “Ông thua rồi.” Quả nhiên là vì coi Dập Dập chỉ là một đứa nhóc, hoàn toàn không coi bé là đối thủ chân chính, khiến cho bé thừa cơ sắp đặt cạm bẫy, haizz, lại nghĩ đến ông cũng đã một đống tuổi, lại lại còn có thể thua một tên nhóc con.
”Đó là do ông Trác nhường đấy chứ.” Dập Dập mỉm cười, bàn tay nhỏ bé đặt ở trên bàn cờ nhỏ, “Con thắng con rể.”
Chậc... Con rể...
Trác Nhất Phong vì ảo não, thu dọn khay cờ nói, “Tiếp tục chơi, lần này ông sẽ không nhường cho Dập Dập nữa, sẽ nghiêm túc chơi với cháu một phen!”
”Dạ được...” Dập Dập cười càng vui vẻ hơn, “Có thể cùng ông Trác đánh cờ thật sự là một trong những chuyện trên thế giới này có thể cho người ta cảm thấy vui vẻ.” Kì thực ở trong lòng Dập Dập không ngừng kêu khổ, từ trước đến nay bé đều thích trước tiên để cho đối thủ ăn ngon ngọt, khi bé thấy đại cục đã định, chính mình vượt lên dẫn đầu cách xa đối thủ sau đó mới hạ thủ làm cho hắn chết vô cùng thê thảm, cho đối thủ ngã từ trên thiên đàng xuống địa ngục, không có loại thủ đoạn nào làm cho mình cảm thấy sảng khoái như cái này, nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt Trác Nhất Phong, ra tay không thể tàn nhẫn, chỉ có thể khéo đưa đẩy xử lý.
Ai, chuyện làm cho bé cảm thấy đau khổ nhất là lãng phí tế bào não như bây giờ.
Lại sắp xếp một bàn, cho dù xem không hiểu ván cờ nhưng Trác Văn Dương cùng Cục Cưng cũng cảm thấy đau đầu như Trác Nhất Phong, căng thẳng thần kinh, hàm răng cũng như nhau cắn chặt, đây đã không còn tính là Trác Nhất Phong một mình chiến đấu, hiện tại đã thành cuộc chiến danh dự của ba người nhà họ Trác.
Đứa nhóc Dập Dập này, không nghĩ tới nó có thể đánh cờ lại tốt như vậy, vừa biết vẽ tranh, còn có đùa giỡn tâm kế, bây giờ còn biết đánh cờ, thật không biết đến cùng có thứ gì là nó không biết, khó trách, đừng nói Vinh Ninh, ngay cả Cảnh Thất, Ngôn Thần, cũng khen ngợi nó là thiên tài.
Thiên tài? Bản thân yêu người này cũng chính vì vậy, Cục Cưng vung nắm tay buồn bực nói, “Ông ngoại cố gắng lên!”
Trên phương diện đánh cờ thì câu nói cố gắng lên vốn là quấy nhiễu người khác, Trác Nhất Phong bị lời nói của Cục Cưnglàm dao động nên ngón tay run, không cẩn thận lại hạ sai quân cờ, căn bản không cần Dập Dập ra tay thì đây cũng là tự tìm đường chết, Dập Dập nhíu mày, không biết có nên nói cho Trác Nhất Phong một tiếng rằng ông có thể đi lại?
Quên đi, người đã lớn như vậy, lần đầu coi như là vì nhường cho mười lăm quân cờ mà thua trận, ván thứ hai: nhưng là đối phương có năng lực thật sự, lại hạ sai nước cờ, cũng chỉ có thể nói là bé tính toán không tốt, nếu là bé thì sẽ coi như không chuyện gì mà nói với Trác Nhất Phong rằng việc này không tính, nhưng sẽ thêm đả kích lòng tự trọng của người ta mà thôi, Dập Dập im lặng không nói, âm thầm quan sát phản ứng của Trác Nhất Phong, Trác Nhất Phong đếm quân, lại là kém con rể!
Khóe miệng giật giật, tình huống như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Đánh bạc có thể nghiện, đánh cờ cũng giống như thế, Trác Nhất Phong thua hai ván cờ không hề gì, lại buộc Dập Dập cùng mình đánh cờ, đối với con rể kia khăng khăng một mực, về sau, Trác Văn Dương cùng Cục Cưng đã không dám nhìn vào, thấy Trác Nhất Phong bị tiểu quỷ Dập Dập ngược vô cùng thảm, thật sự là cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Dập Dập nhíu lông mày, không nghĩ tới Trác Nhất Phong trình độ chịu ngược so với Giản Chính Hải còn giỏi hơn, chưa kịp trở về, lại bị Trác Nhất Phong kéo xuống đánh cờ lần thứ N, bé khốn đốn mắt to chớp chớp, trong hốc mắt chứa đầy vẻ mệt mỏi cùng nước mắt.
Nếu không phải là Tô Nhất Dạ gọi điện thoại thúc giục, Trác Nhất Phong thật sự không muốn để cho Dập Dập đi, cứ muốn chịu ngược, quan trọng là khó có dịp gặp được đối thủ vừa ý, Trác Nhất Phong vốn là thích Dập Dập, hiện tại lại có thêm một phần sùng bái, trước khi Dập Dập rời đi vẫn kéo tay của bé không chịu buông, Cục Cưng đứng ở bên cạnh nhìn, miệng bĩu lên thật cao, tình cảnh kia cứ như Trác Nhất Phong chính là ông ngoại Dập Dập vậy, còn lại cô cùng Trác Văn Dương là nhặt ở ngoài đường, tâm tình quả thực khó chịu.
Dập Dập nhẹ nhàng lễ phép nói tạm biệt với Trác Nhất Phong, “Ông Trác, hôm nay được ông chiêu đãi, cháu rất vui, có cơ hội cháu sẽ lại đến.”
”Được được được, khi nào đến lại đánh vài ván cờ với ông.”
Sau khi đánh nhiều ván cờ như vậy, không ngờ lại có cơ hội tìm được đường sống trong cõi chết, Dập Dập cố ý vì sở thích của Trác Nhất Phong mà chuẩn bị.
Trên mặt Dập Dập là vẻ tươi cười ôn hòa, “Được, dù sao số di động của Dập Dập không phải ông Trác đã biết sao? Nếu ông Trác muốn thì có thể gọi điện thoại.”
”Được!”
Dập Dập cố ý nhìn sang Cục Cưng, Cục Cưng bây giờ còn đang cáu kỉnh, bé vuốt nhẹ đôi môi nhìn cô, càng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia của cô càng cảm thấy vui mừng, muốn thấy bé bị chê cười, lại không tìm hiểu một chút rốt cuộc là bé am hiểu những gì, không biết cái gì, như vậy sao có thể khiến bé mất mặt.
”Cục Cưng đi tiễn bạn trai của con đi.” Trác Nhất Phong đẩy người Cục Cưng, Cục Cưng giơ cây dù, rất khó chịu, vốn là muốn xem Dập Dập bị chê cười, ai biết thế nhưng đột nhiên lại thành như vậy, thật là nhàm chán, ôn thần Dập Dập cuối cùng cũng đi, cô khua chiêng gõ trống, đốt pháo còn không kịp, huống gì còn muốn cùng tên nhóc đó tạm biệt? Như thế nào trở thành bạn trai, vốn chính là kế tạm thời, hiện tại cái này gọi là gì đây?
”Con biết rồi.” Cục Cưng rầu rĩ nói một tiếng rồi bước đến, cùng Dập Dập mặt đối mặt, nghiêm mặt kề sát, nhìn bóng lưng giống như là lưu luyến không rời, trên thực tế Cục Cưng đang cắn răng nghiến lợi thấp giọng cảnh cáo Dập Dập, “Tôi mới không tin trên thế giới này thật sự có cái gì gọi là thiên tài, chỉ là có người từ nhỏ liền am hiểu cái gì, không am hiểu cái gì mà thôi, đừng nghĩ cho rằng chuyện hôm nay liền như vậy là xong, một ngày nào đó, tôi sẽ hảo hảo giáo dục anh, cái gì gọi là thủ đoạn đối nhân xử thế.”
Cô nói rất kiêu ngạo, Dập Dập che miệng cười ngớ ngẩn một tiếng nói, “Tôi cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ qua rằng sẽ đối địch với cậu, tiểu nha đầu, muốn đấu cùng tôi cậu còn vô cùng non nớt đấy.”
Không đếm xỉa đến bộ dạng tức giận của Cục Cưng, Dập Dập nheo mắt mỉm cười nói, “Như vậy tôi về trước đây, hôm khác gặp lại, cô bạn gái nhỏ.”
“Bạn gái nhỏ” mấy chữ này bị Dập Dập vô cùng nhấn mạnh, hướng về phía cô vẫy tay, ngồi vào trong xe, ô tô chậm rãi tiến về phía trước, Dập Dập ngồi ở trên ghế sau khẽ nghiêng đầu.