Ở một góc của nhà hàng Hoàng Đình
Một nơi tối tăm nhưng ánh sáng vẫn lọt đến, trên mặt bàn đặt những ngọn nến hình trái tim , ánh nến theo thời gian trôi qua run lên nhè nhẹ, thức ăn tinh tế, ở dưới ánh đèn tỏa ra sự mê ly, Vinh Ninh cùng một cô gái ngồi mặt đối mặt.
Vinh Ninh hai tay ngang ngực, hắn hình như đang không kiên nhẫn, dùng chân gõ nhẹ trên nền đất,trên khuôn mặt đẹp trai biểu hiện bất mãn rõ ràng.
Giống như một con mèo hai mắt vô tình, thậm chí còn có vài phần chán ghét, khuôn mặt như băng sơn tích tụ, nhìn vào khiến người ta có cảm giác như đang thiếu nợ hắn vậy.
Người con gái phía đối diện, khuôn mặt được trang điểm không biết qua bao nhiêu lớp, trên người cũng không biết đã xịt bao nhiêu nước hoa, khoảng cách xa như vậy , mùi vị nồng nặc như thế hắn ngồi xa vậy mà vẫn ngửi thấy được.
Hắn từ trước đến nay không thích loại con gái thích giả vờ giả vịt, nhìn vào mặt của người đó có thể nhìn ra, nếu tháo bỏ lớp phấn son dày đặc này thì không biết sẽ kinh khủng như thế nào.
Người con gái này thật đúng là một người cực kỳ ngu ngốc, nếu như là người hơi thông minh một tí, lại há có thể nhìn không ra nét mặt của hắn đã bất mãn đến cỡ nào?
Không nhanh lên rời đi, còn dùng cặp mắt dán đầy lông mi giả e thẹn nhìn hắn, thức ăn ở nhà hàng Hoàng Đình này tuy tốt, nhưng Vinh Ninh cũng không có nửa điểm hào hứng.
Từ lúc hai người gặp mặt, ngoại trừ vừa mới bắt đầu giới thiệu đơn giản cùng với gọi thức ăn bên ngoài, thì không nói nữa, không khí có chút lúng túng , cuối cùng thì cô gái kia cũng lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
"Sớm đã nghe danh tiếng của Vinh thiếu gia ở Đến Không, Vinh đại thiếu gia thiết kế trang sức, ở quốc tế cũng thuộc dạng nổi danh, không nghĩ tới tôi hôm nay được vinh hạnh có thể cùng ngài xem mắt."
"Oh."
Những kiểu khen ngợi này, hắn từ nhỏ đến lớn không biết nghe qua bao nhiêu lần, tùy tiện trả lời một tiếng, ứng phó rồi thôi.
Không hề nghĩ ngợi, Vinh Ninh đại danh đỉnh đỉnh , thế mà cũng có một ngày phải xem mắt như thế, đáng hận nhất là lão gia trong nhà, nắm lấy tiền đồ của Vinh Viễn uy hiếp mình, nếu mình lại không chịu kết hôn, cẩn thận ông sẽ khai đao với Vinh Viễn!
Kỳ thật xem mắt với ai cũng đều không sao cả, kết hôn gì gì đó, hắn cũng không có nhiều hứng thú, chỉ là bị người khác bức bách hắn cảm thấy rất khó chịu, mà người đó lại là cha ruột hắn!
"Không biết Vinh đại thiếu gia có thời gian hay không giúp tôi thiết kế một sợi dây chuyền? Mấy ngày hôm trước cha tôi , ở Paris của Pháp dùng năm mươi vạn để mua một hòn ngọc xanh biếc rất đẹp."
Vinh Ninh còn không có mở miệng, cô gái kia đã nói tiếp, "Phải trả bằng đồng Euro đó."
Vinh Ninh cười nhạo một tiếng, cô gái này thuộc dạng nhà giàu mới nổi, làm cho hắn vừa buồn cười, lại vừa chán ghét.
Chỉ có hơn bốn trăm tệ nhân dân tệ, có tư cách gì ở trước mặt hắn diễu võ dương oai chứ? Hắn tùy tùy tiện tiện làm một hạng mục, tập đoàn Đế Không cũng có thể thu được vài triệu tệ tiền lợi nhuận!
Vinh Ninh vuốt tóc mái trước trán, thật muốn đứng trước mặt cô gái này khinh bỉ mà nói rằng: Cô mà cũng xứng để tôi thiết kế dây chuyền cho sao?
Lại nghĩ đến những lời của cha nói trong điện thoại, đành phải ủy khuất mà nhịn xuống.
Khóc không ra nước mắt ghé mắt nhìn vụng trộm về phía các anh em trong Đế Không, ai ngờ một bàn kia đã sớm không thấy một bóng người rồi.
Vinh Ninh quay đầu lại, âm thầm cắn răng thật sâu ở trong lòng nguyền rủa một trận.
Hắn nguyền rủa mấy người bọn họ, tối nay đều bị vô năng!
"Vinh đại thiếu gia tại sao không nói chuyện?" Cô gái kia chậm rãi nhìn hắn một cái, Vinh Ninh kinh hãi, da gà nổi muốn rụng đầy đất.
Chết tiệt!
Vinh Ninh ở trong lòng gầm thét một câu, lại không biết đến cùng phải nên làm như thế nào, mới có thể làm cho nghi thức xem mắt nhàm chán này kết thúc, sau đó đem cô gái này đạp đi, lại có thể không cần ở trước mặt cha khó xử.
"Cha."
Tiếng nói ngọt ngào của trẻ nhỏ ở bên tai Vinh Ninh vang lên, ảnh hưởng đến suy nghĩ của Vinh Ninh.
Cha ?
Gọi thế này hẳn là gọi hắn sao? Nhưng hắn còn chưa kết hôn, ngay cả bạn gái chính thức cũng không có, như thế nào có thể có một đứa bé gọi hắn là cha đây ?
Vinh Ninh tiếp tục trầm tư nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề tại chỗ , vạt áo lại bị người ta giữ chặt.
"Cha..."
Tiếng nói ngọt ngào đó lại vang lên, Vinh Ninh lắc lắc đầu, hắn nhất định là bị lo lắng đến sinh ảo giác, cho nên có thể là nghe nhầm thôi.
"Cha..." Tiếng nói đó bây giờ có thêm vài phần thút thít, cục cưng dứt khoát dùng sức kéo kéo góc áo của hắn, "Cha , coi như cha không muốn đưa con đi chơi khu vui chơi thì cũng không nên làm bộ không biết con gái nha!
Vinh Ninh sững sờ một trận, khẽ ghé mắt, cho đến khi xác thực thấy được bóng dáng nho nhỏ phía sau mới phát hiện mình vừa rồi căn bản không có nghe nhầm.
Một đứa bé gái trắng mịn cột tóc đuôi ngựa, đôi mắt to và sáng, trong đôi mắt hiện ra hơi nước trong suốt , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thắm hồng nhuận tựa như trái cà chua vừa được hái xuống... ... . . .
Không hiểu sao cảm thấy đứa bé này nhìn rất quen mắt, lại nghĩ không ra đến cùng là đã gặp nhau ở nơi nào.
"Vinh đại thiếu gia... Anh.."
Cô gái kinh ngạc từ trên ghế đứng lên, hé ra khuôn mặt đầy son phấn, vặn vẹo giống như là bà phù thủy ác độc.
Đột nhiên phát sinh ra chuyện thế này, giống như mới vừa xảy ra một trận động đất, nhất thời Vinh Ninh không biết phải làm sao.
Vinh Ninh dừng một chút, rất nhanh khôi phục tri giác, mặc dù không biết đứa bé này đến cùng là từ đâu tới đây , nhưng bé đột nhiên xuất hiện, lại có thể giải quyết tình cảnh lúng túng mà bây giờ mình đang gặp phải .
Hắn thật cảm tạ ân trên mang đến thiên thần giải cứu đời hắn, kéo lấy bàn tay nhỏ bé của cục cưng, khuôn mặt bình tĩnh đối với cô gái nói, "Lý tiểu thư, vừa rồi tôi đang suy nghĩ, muốn nói cho cô biết, tôi có con gái riêng đó là sự thật."
Cô gái kia bị tin tức bất ngờ này làm kinh hãi mặt mày thất sắc, cắn chặt cánh môi run lẩy bẩy, giọng nói đều mang theo tiếng khe khẽ khóc nức nở, "Tôi họ Trần, không phải họ Lý."
"A, là Trần tiểu thư." Gọi sai dòng họ người khác ,mà Vinh Ninh hiển nhiên không có nửa điểm áy náy, thản nhiên tự đắc nói "Đúng như cô chứng kiến, tôi có một đứa con gái riêng."
"Anh đã có con gái riêng, vì sao không sớm nói cho tôi biết?" Trần tiểu thư kêu rên lên án.
Vinh Ninh đáy lòng cười lạnh một tiếng, mặt ngoài vẫn như cũ là một bức tường không thể hiện biểu cảm, trong đầu đột nhiên bật ra một kịch bản, liền diễn theo.
"Vốn là tôi cũng không có nghĩ tới muốn cùng Trần tiểu thư tiến thêm một bước quan hệ, nhưng mà hôm nay vừa thấy Trần tiểu thư, đúng là đối tượng kết hôn lý tưởng trong lòng tôi, mới nói sự thật tôi có con gái riêng cho cô biết."
Vinh Ninh dừng một chút, không đợi Trần tiểu thư có phản ứng gì, khóe miệng chứa đựng cười tiếp tục nói, "Mặt mũi của cô thật xinh đẹp, tính tình lại độ lượng như biển rộng, nhất định có thể làm một mẹ ghẻ hoàn mĩ nhất, một người vợ chuẩn mực."
Lời mở đầu khen xinh đẹp, sau lại là hai chữ mẹ ghẻ kinh diễm tuyệt luân, Trần tiểu thư không biết là nên cười hay nên khóc, cục cưng đứng ở bên cạnh Vinh Ninh gật đầu nói, "Dì thật giống cá nheo trong hồ cá, nhất là khóe mắt đầy nếp nhăn thì càng giống."
Trần tiểu thư lập tức hóa đá.
Vinh Ninh vui mừng đắc chí, khuôn mặt vẫn như cũ bình tĩnh giữ chặt tay Trần tiểu thư , trong mắt là vô tận nhu tình cùng ôn nhu.
"Em yêu, gả cho anh đi, mặc dù anh sẽ đem toàn bộ tài sản đều cho con gái riêng, mặc dù anh có thể bảo đảm giữa chúng ta . . Cuộc sống tuyệt đối sẽ hơi gặp khó khăn, mặc dù anh có thể bảo đảm lòng của anh là của em đây, thân thể tuyệt đối cũng của một mình em, anh thật lòng muốn lấy em, tuyệt đối chân thành!"
"Đúng vậy, dì gả cho cha đi, nói như vậy, cục cưng không chỉ có hai người cha đau, còn có thêm một người mẹ ghẻ."
Trần tiểu thư bị cục cưng nói đến nghẹn , làm như vừa rồi bên tai mình nghe nhầm liền hỏi lại, "Tại sao lại là hai cha?"
"Ôi chao? Chẳng lẽ dì không biết sao?"
Cục cưng nghiêng đầu, mắt to chớp chớp, "Cha thích đàn ông nha, cục cưng là do cha cung cấp nòng nọc thụ tinh trong ống nghiệm mà thành."
A!
Bé gái này còn nhỏ như thế, vậy mà đã biết thụ tinh trong ống nghiệm cùng với chuyện yêu đương đồng tính? !
Vinh Ninh trên trán đầy hắc tuyến, hắn quả thật không muốn kết hôn, nhưng mà cũng không muốn bị người ta hiểu lầm giới tính!
"Khốn kiếp!"
Liên tục bị tình thế của một lớn một nhỏ kia bức ép, Trần tiểu thư cuối cùng cũng bộc phát, cầm lấy rượu đỏ đặt trên mặt bàn , hướng tới trên mặt Vinh Ninh giội đi.
Vinh Ninh mặt không chút thay đổi lau rượu trên mặt, lại vừa quay đầu lại thì Trần tiểu thư sớm đã chạy mất.
Bên này âm thanh hơi lớn, nhất là nội dung vở kịch trầm bổng phập phồng giống như kịch truyền hình, dẫn đến thực khách trong nhà hàng liên tiếp ghé mắt ồ lên một mảnh.
Đột nhiên xuất hiện một đứa bé, bị tiểu quỷ này vu hãm ra sự kiện kia, trước mặt mọi người còn bị người tagiội rượu...
Mỗi một việc đều là hắn nhận đủ.
Người kiêu ngạo như hắn, không nhịn được trong không khí có ánh mắt 'Đoạt mạng người' này.
Vinh Ninh trên mặt vẫn như cũ không có phân nửa sắc thái, chỉ là từ từ trở nên âm trầm, hàm răng bị hắn cắn thành tiếng, trong mắt gạt đi tia sáng khát máu , căm tức nhìn xung quanh mọi người.
Người nọ ánh mắt quá mức khủng bố, kinh hãi người xem náo nhiệt, rối rít quay đầu lại nên làm gì thì làm cái đó.
Cục cưng ngược lại cười tà ác, quy củ ngồi ở ghế kế bên Vinh Ninh , thập phần không chê vào đâu cầm lấy dao nĩa, chậm chạp cắt thịt trong mâm .