Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 93




Ads Chương 93: Cuộc hẹn.

Tư Kình Vũ cho Nhan Nghiên xuống xe ở gần công ty sau đó hắn lái xe đi ga ra. Nhan Nghiên lên cty trước, không ngờ gặp Tư Thành Đống. Tư Thành Đống nhìn cô, bộ dáng ra vẻ tâm tình tốt lắm : “Nhan Nghiên, hiếm khi gặp được cháu!”. Trương Dư Hàng ở phía sau đi lên mở cửa thang máy, liếc nhìn Nhan Nghiên mỉm cười chào. Cô cũng đáp lại Trương Dự Hàng một ánh nhìn, lòng thầm nghĩ, người đàn ông này chính mắt nhìn thấy người phụ nữ của hắn hầu hạ ông chủ mà vẫn có thể nhẫn lâu như vậy, thật sự không dễ dàng .

“Ai nha, hôm nay đến muộn còn bị ông chủ bắt được, chủ tịch sẽ không trừ tiền lương của tôi chứ hả?” Nhan Nghiên cười cười nói.

Tư Thành Đống ra dáng mẫu mực, còn làm như thật: “ Thật đúng là muộn, tôi sẽ ghi nhớ !”

Nhan Nghiên cười phụ họa, chỉ nhìn ánh mắt ông ta, cô đương nhiên biết ông ta còn có ý tứ khác. Những thứ ông ta muốn đều có thể có một cách thuận lợi, lẽ dĩ nhiên, thứ không có được ông ta càng muốn có.

“Lúc còn ở Mỹ, tôi có nói nếu cháu về nước nhất định sẽ chăm sóc cháu thật tốt, vậy mà cho đến giờ cơm tối cũng chưa có cùng ăn, nếu tối nay rãnh, bác Tư mời cháu ăn cơm tối, được không?” Ánh mắt ông ta vẫn dán trên thân hình Nhan Nghiên. Năm đó, Tư Thành Đống nghĩ ông ta phải có được Nhan Nghiên, không ngờ lại dính vào Vương Đồng. Hiện tại, Nhan Nghiên càng lúc càng xinh đẹp động lòng người, bằng mọi giá ông ta càng muốn có được cô.

“Chủ tịch mời cơm, tôi có lý nào lại từ chối?”. Nhan Nghiên cười, cùng ông ta bước vào thang máy. Thang máy đang đóng, lại nhanh chóng mở ra. Tư Kình Vũ lúc đó đứng ngay ngắn ở cửa thang máy. Mặt không chút biến sắc, hắn bước vào, nhìn ba hắn ở trước mặt, rồi lại nhìn cô. Miệng không nhịn được trào phúng: “ Chủ tịch mời nữ nhân viên ăn cơm, thật đúng là tác phong của ngài!”.

Bị bỡn cợt trước mặt Nhan Nghiên, Tư Thành Đống thẹn quá hóa giận, nhịn không được lớn tiếng mắng: “ Vũ, con nói bậy bạ gì đó?”

Vẫn bình thản trước vẻ mặt khó chịu của ba hắn, Tư Kình Vũ điềm đạm nói:

“Nhưng mà, tối nay Nhan Nghiên không thể cùng ba ăn tối được rồi, bản thiết kế mới đến bây giờ vẫn chưa hoàn tất, Nhan Nghiên lại là trưởng bộ phận thiết kế, có lẽ hôm nay cô ấy phải tăng ca cho tới khi có bản thiết kế mới làm tôi hài lòng!.”

Nói xong hung hăng, trừng mắt liếc Nhan Nghiên một cái, vừa như cảnh cáo, vừa như không, nhưng đầy ý tức giận.

“Hiện tại, dự án mới hãy còn lâu mới triển khai, không cần phải làm gấp gáp trong một hai ngày”. Lời này là ông ta cười mà nói với Nhan Nghiên. Thành Đống, ông ta vẫn biết Kình Vũ đối với Nhan Nghiên có thành kiến sâu đậm, tìm được cơ hội hẹn Nhan Nghiên thực sự khó khăn.

“Ba, mẫu thiết kế sau khi hoàn thành, phải lập tức tuyên truyền quảng bá hình ảnh để tạo xu hướng mới. Sau đó còn phải đi Thái Lan chụp ảnh. Công việc thiết kế bây giờ thực gấp rút.” Miệng nói, trong đầu Tư Kình Vũ không khỏi nghĩ ả đàn bà này thực sự đói bụng ăn quàng, quyến rũ hắn còn chưa đủ, bây giờ còn đi thông đồng với ba hắn.

Nhan Nghiên vốn vẫn im lặng, liền lên tiếng nói: “Chủ tịch, tổng tài nói rất đúng. Bản thiết kế của dự án lần này do tôi phụ trách, tôi có nhiệm vụ nộp lại bản thiết kế cho tới khi tổng tài vừa ý. Hôm nay thật xin lỗi không thể cùng ngài dùng cơm, lần sau tôi mời ngài, được không?!” Cô hiểu rất rõ, nếu cô không mở miệng, Kình Vũ chắc chắn sẽ phát điên.

“Vậy được rồi! Bác Tư không làm khó cháu nữa! Công việc quan trọng nhưng sức khỏe quan trọng hơn.” Tư Thành Đống vẻ mặt quan tâm mà nói.

“Nhan thiết kế, hôm nay tôi muốn thấy 5 bản phác thảo của cô.” Giọng Tư Kình Vũ nghiêm khắc đến nghẹt thở, ánh mắt hung hãn, giống như Nhan Nghiên là kẻ thù giết cha hắn. À không, quyến rũ cha hắn tức là kẻ thù của hắn.

Lúc này cửa thang máy mở, tới tầng trệt nơi Nhan Nghiên làm việc, cô cười cười nói: “Tổng tài yên tâm, trước khi hết giờ làm, tôi nhất định trình năm bản phác thảo tại bàn làm việc của ngài. Nhưng mà, tôi lần đầu tiên biết rằng, tổng tài có thói quen ngay cả trong thang máy cũng bàn việc công!”. Nói xong, người cô đã muốn rời khỏi thang máy.

Đứng ở một góc, Trương Dư Hàng không khỏi cười thầm hai cha con họ Tư. Đúng như Vương Đồng nói, sau này ắt hẳn sẽ có kịch hay để xem. Hiện tại, hắn đành lưu lại một ánh mắt.

Về phầnTư Kình Vũ, hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi. Từ khi Nhan Nghiên xuất hiện, hắn bị cô chơi không còn mặt mũi. Có cơ hội, hắn nhất định trả đủ.

18 h kém 5 phút, Nhan Nghiên đem 5 bản phác thảo đặt trước mặt hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn cô: “ Quả nhiên làm việc rất có hiệu suất!”

Đáp lại hắn, Nhan Nghiên nghiêm chỉnh nói: “Ông chủ hạ lệnh, tôi làm sao có thể không làm theo. Huống chi, tôi thật sự rất sợ tổng tài trách mắng nha!”

Tư Kinh Vũ hừ lạnh, mở bản thảo của cô ra xem. Bản thiết kế của cô gồm 3 kiểu dáng, phong cách không giống nhau, lại biểu đạt cùng một chủ đề. Mặt sau lại được sữa chữa khôn khéo, tinh ranh. Tư Kình Vũ phải thừa nhận, Nhan Nghiên không chỉ có tài hoa, mà thật sự rất tài hoa. Hắn ngẩng đầu, nhìn cô hôm nay trang điểm đậm liền nghĩ đến hôm qua lúc hắn trở về, cô vẫn còn tăng ca đêm, nếu không sao có thể nhanh chóng nộp bản thảo cho hắn.

Nhan Nghiên nhìn hắn nãy giờ không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô, nhất thời nhớ tới mặt sau bản nháp của cô. Cô kỳ thật đã chuẩn bị tinh thần bị hắn bác bỏ. Gã này có thể cho cô qua cửa dễ dàng mới là lạ!

Qua một lúc lâu, Tư Kình Vũ đóng bản thảo lại: “ Cái này cũng không tệ, hay dùng cái này đi!”

Nhan Nghiên sửng sốt, nghĩ là mình nghe lầm: “Anh là nói, có thể dùng cái này?”

“Đúng vậy, có thể thông qua cái này!” Tư Kình Vũ thích thú thưởng thức vẻ mặt không khác chi một cô nhóc của cô, tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ. Nhan Nghiên vẫn còn để ý đến hắn. Đương nhiên, đối với thiết kế của Nhan Nghiên, hắn khẳng định thông qua, nhưng đổi được biểu tình của cô như vậy thật quá so với tưởng tượng của hắn. Hắn nghĩ thật đáng giá!

Nhan Nghiên cực kỳ bất ngờ, nhìn thấy khóe miệng Kình Vũ không khỏi cười cười, vẻ mặt ngạc nhiên lập tức biến mất: “Nếu như tổng tài đã đồng ý, sáng mai tôi đem bản thảo cho bộ phận marketting.”

“Ừ!” Kình Vũ nhìn nhìn đồng hồ “Thời gian cũng không còn sớm, chắc em cũng đói rồi, cùng tôi đi ăn cơm đi!”

Nhan Nghiên hoài nghi nhìn hắn, suy nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn, không phải cô nghe lầm đấy chứ, hắn thản nhiên mời cô ăn cơm.

“Còn không mau đi thu xếp đồ đạc, tôi đã nhờ thư ký đặt chỗ rồi!” Tư Kình Vũ nhắc nhở Nhan Nghiên, cô rốt cuộc vẫn là một cô nhóc. Cảm giác này thật làm người ta vui từ trong lòng vui ra.

Ngây người một lúc, như nghĩ ra điều gì Nhan Nghiên không khỏi bật cười, cười càng lúc càng giòn giã “Tổng tài, anh sáng nay mất nhiều công sức thay tôi từ chối lời mời của chủ tịch là muốn mời tôi ăn cơm sao? Tổng tài, anh muốn hẹn cứ việc nói thẳng, không cần mất nhiều công sức như vậy đâu a. Nếu là anh mời, tôi sẽ vui vẻ đáp ứng!”

Tư Kình Vũ cũng cười “Tôi hiện giờ đang hẹn em, cho nên em nhanh chóng thu xếp đồ đạc xuống lầu chờ tôi!”

“Tổng tài, tôi còn có một yêu cầu!”.Nhìn thấy hắn tươi cười Nhan Nghiên không khỏi bồn chồn, không biết gã này rốt cuộc trong hồ lô bán thuốc gì, thế nên cô chủ động nói: “ Mấy ngày nay, tôi liên tục tăng ca để có thể hoàn thành sớm bản thiết kế, đến thời gian ở bên cạnh con trai cũng không có. Hôm nay ăn cơm, tôi muốn con trai tôi đi cùng, có được hay không?”

“Em muốn con trai em cùng đi?” Tư Kình Vũ hơi hơi nheo mắt, nhưng cũng không có phản đối, “Không thành vấn đề, chúng ta đón nó tan học, sau đó cùng đi ăn cơm.”

Hai chữ “chúng ta” làm Nhan Nghiên thất thần. Trên đường đi đón Tử Hằng, cô thật sự bất an trong lòng, có lẽ cô không nên đề nghị hắn đón Tử Hằng cùng dùng cơm tối. Nhưng, thật sự đã lâu cô không có ăn cơm cùng Tử Hằng , vả lại cô biết rằng Tử Hằng rất muốn gặp hắn.

Chương 94: Cuộc gặp

Khi Tử Hằng từ nhà trẻ đi ra, nhìn thấy Tư Kình Vũ cùng mẹ đi đón nó, nó nghi hoặc, thật bất ngờ. Nó khó hiểu nhìn mẹ,Tư Kình Vũ đi tới, cầm túi xách của nó: “Đi thôi, tiểu quỷ, đưa cháu đi ăn ngon.”

Tử Hằng đứng ở chỗ cũ bất động, lại nhìn mẹ, sau đó bất mãn nói với Tư Kình Vũ: “Cháu không phải gọi là tiểu quỷ, cháu gọi là Nhan Tử Hằng.”

Tư Kình Vũ tinh ý, lúc này mới phát hiện đứa trẻ này tâm tư tựa hồ rất sâu, hơn nữa nó rất để ý cách mình gọi với nó. Hắn cười cười nhìn Nhan Nghiên, sau đó nói: “Đúng vậy, Nhan Tử Hằng anh bạn nhỏ, lên xe đi!”

“Mẹ Nghiên thường gọi cháu Hằng Hằng hoặc là Tiểu Hằng.” Tử Hằng vẫn rất bất mãn sửa sai hắn.

Tư Kình Vũ thật sự không có cách nào, quả nhiên là đứa nhỏ do Nhan Nghiên sinh ra, thật là khó chơi. Hắn một phen ôm lấy Tử Hằng, mở cửa xe đưa nó đặt lên xe: “Vậy Hằng Hằng, chúng ta có thể lên đường đi ăn cơm chưa?”

Tử Hằng ngây ngốc nhìn hắn, đây là lần đầu tiên hắn ôm nó, dường như có gì là lạ. Nó lắp bắp nói: “Chính mình có chân, cháu có thể tự lên xe!”. Kỳ thật được hắn ôm cảm giác rất tốt nha, tay hắn giống như rất có khí lực, hắn hẳn là có thể nâng nó lên rất cao đi! Tử Hằng đoán trong lòng.

Nhan Nghiên ngồi lên xe, như hiếu thấu tâm sự của con, ôm con đến trước ngực, hướng Tư Kình Vũ nói: “Tư thiếu gia, chúng ta có thể xuất phát.”

Tư Kình Vũ bất mãn vì Nhan Nghiên cư nhiên cùng Tử Hằng ngồi vào chỗ phía sau, theo gương chiếu hậu nhìn cô một cái, đối với cô Tử Hằng là trước nhất, trong mắt lộ ra dịu dàng hiếm có. Tư Kình Vũ không thể nói rõ là kiểu tư vị gì, giống như có chút cảm động, rồi lại cảm thấy khó chịu, ít nhất Nhan Nghiên đối với hắn không đến mức như vậy.

Tử Hằng tựa vào trong lòng mẹ, rồi lại đưa mắt nhìn trộm phía trước: “Mẹ Nghiên, chúng ta vì sao phải ăn cơm cùng chú ấy ạ?”

“Bởi vì chú coi tiền như rác, mời chúng ta ăn cơm.” Giọng Nhan Nghiên không lớn không nhỏ, Tư Kình Vũ vừa vặn có thể nghe thấy. Cô hôn lên trán Tử Hằng, “Chúng ta muốn đi ăn thì được đi ăn.”

Tử Hằng không nói gì, Tư Kình Vũ dẫn bọn họ đến một nhà hàng Pháp xa hoa. Nhan Nghiên thật cực kỳ bất ngờ, loại nhà hàng này đi vào đều phải chú ý ăn mặc, hôm nay cô ăn mặc giản dị, nhìn qua cũng sẽ không quá mất lịch sự.

Tư Kình Vũ biểu hiện quả thực rất ga lăng, kéo ghế cho Nhan Nghiên cùng Tử Hằng, ngồi vào chỗ của mình mới để cho phục vụ đến gọi món. Hắn đã đặt chỗ trước, phục vụ chính là quản lý nhà hàng: “Tư thiếu gia, chào ngài! Rượu đã chuẩn bị sẵn sàng, hiện giờ ngài muốn khai vị chứ?”

“Khai vị đi!” Tư Kình Vũ lấy thực đơn, hỏi Nhan Nghiên và Tử Hằng: “Mọi người muốn ăn gì?”

Nhan Nghiên nhìn quanh bốn phía, nhà hàng không nhiều khách lắm, nơi này trang hoàng thật tinh xảo, khách đến ăn cơm cũng không nhiều. Vừa mở ra thực đơn, quả nhiên cũng không rẻ. Cô cười cười nói: “Tư thiếu gia, một bữa cơm thôi có cần long trọng thế này không.”

“Em về nước, lần đầu tiên tôi mời em ăn cơm, đương nhiên phải long trọng một chút.” Tư Kình Vũ thản nhiên cười. “Cá hồi ở đây rất ngon, em có thể thử một lần.”

“Tôi không biết nhiều về món ăn Pháp, Tư thiếu gia quyết định là được. Có điều Tử Hằng mẫn cảm với hải sản, chỉ cần không phải hải sản là được.” Nhan Nghiên đưa thực đơn trả lại cho hắn.

Tư Kình Vũ nhíu mày, Tử Hằng mẫn cảm với hải sản, mà Tư gia chỉ có một người mẫn cảm với hải sản là hắn. Hắn bắt đầu gọi món. Hắn yêu cầu rượu vang đỏ, khai vị là các món súp hành tây, xa lát xà lách xanh, xa lát khoai tây. Món chính, sau khi hỏi ý Nhan Nghiên cùng Tử Hằng, hắn gọi cho Nhan Nghiên một phần gan ngỗng nướng, cho chính mình và Tử Hằng một phần bò bít tết. Cuối cùng chọn mấy thứ bánh ngọt với kem ly, đơn giản là để chiếu cố Tử Hằng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.