Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 92




Ads Chương 92: Vết sẹo

Nhan Nghiên vừa nhặt quần áo lên, bỗng điện thoại reo vang, là Vương Đồng gọi. Cô bấm điện thoại, nhẹ nhàng hỏi “Có chuyện gì sao?”

“Nghe giọng cô có vẻ tâm tình không tốt, sao thế, ai đụng đến cô?” Vương Đồng nghe giọng Nhan Nghiên lạnh như băng, liền mở miệng trêu đùa.

“Có chuyện gì thì nói đi, tôi đang chuẩn bị đi ngủ”, đối với Vương Đồng từ trước đến nay cô không thích nhiều lời, đặc biệt là lúc này.

Vương Đồng nghe giọng cô đúng là không vui, không dài dòng mà nói luôn “Tôi đã gửi cho cô một bức thư vào mail cho cô, hẳn là đối với thứ này cô sẽ rất hứng thú”

Nhan Nghiên còn chưa rõ Vương Đồng có ý đồ gì, cô lên lầu tắm, đi qua thấy Tử Hằng đang ngủ say trong phòng, mới mở máy tính. Mở thư ra, quả nhiên Vương Đồng có gửi một bức thư. Nhan Nghiên mở ra, bên trong không viết gì, chỉ có một số file đính kèm. Cô tải xuống, phát hiện là một số ảnh chụp.

Sau khi mở ra xem, sắc mặt cô liền thay đổi, lần lượt giở từng cái một, Nhan Nghiên sợ đến mức tay cầm chuột cũng không nắm chắc. Cô gọi điện cho Vương Đồng, “Sao cô lại có những bức ảnh này?”

“Có phải rất đẹp không, tôi tin tưởng chúng chính là một đòn trí mạng đối với Tư gia”, Vương Đồng như lường trước Nhan Nghiên sẽ gọi điện cho mình, đắc ý cười khẽ.

“Vương Đồng, tôi đã đánh giá thấp cô ròi, cô lấy những bức ảnh này ở đâu?”, Nhan Nghiên xem lại các bức ảnh một lần nữa, đây chính là ảnh khỏa thân của Tư Lập Hạ, cô ta chụp các loại ảnh khiêu khích, thậm chí còn có ảnh thân mật với đàn ông. Nhan Nghiên biết trước đây Tư Lập Hạ rất chơi bời nhưng không ngờ cô ta lại cởi mở đến như vậy, còn học đòi chụp các loại ảnh chăn gối.

“Chỉ cần có tiền, cái gì mà chẳng lấy được?”, Vương Đồng cười, “Thế nào, có phải rất đặc sắc không, hiện tại Vương Đồng là người phát ngôn của Lãng Ức, được Tư Kình Vũ dùng tiền để đưa lên vị trí hiện nay. Nếu những bức ảnh này lộ ra ngoài, cô đoán xem Tư gia sẽ xảy ra chuyện gì? Tôi thực sự rất mong đợi.

“Vương Đồng, mấy bức ảnh này không thể lộ ra ngoài”, Nhan Nghiên lập tức phủ quyết, “Không có sự đồng ý của tôi, cô tuyệt đối không thể dùng mấy tấm ảnh này”

Vương Đồng bên kia đầu dây lạnh lùng cười “Hình như cô đang nhầm lẫn quan hệ giữa chúng ta thì phải, quan hệ giữa chúng ta là hợp tác, cô không có quyền ra lệnh cho tôi. Có điều cô nói cũng đúng, hiện tại chưa phải lúc để tung những bức ảnh này ra”

Tóc Nhan Nghiên bắt đầu dựng lên, cô đột nhiên thấy hối hận vì đã đồng ý hợp tác với Vương Đồng. Cô nói, “Vương Đồng, đúng là tôi muốn đối phó với Tư gia, nhưng tội ác của Tư gia không liên quan đến Tư Lập Hạ. Những bức ảnh này không được đưa ra ngoài”

“Nhan Nghiên, cô đã đi được nửa đường bỗng dưng lại nói muốn làm thánh mẫu, cô không tốt đến mức đó chứ?” Giọng Vương Đồng trào phúng “Người Tư gia không có ai là vô tội, cô đã quên từ nhỏ đến lớn Tư Lập Hạ đối xử với chúng ta thế nào à? Đã đến nước này, cô nên biết, không ai có thể ngăn cản được tôi.”

Vương Đồng không phải là người bình thường, thù hận của cô ta đối với Tư gia còn sâu hơn Nhan Nghiên. Nhưng rồi sẽ ra sao? Tư Thành Đống giúp cô ta nhiều như vậy, trước sự kiện kia Tống Ngọc San đối với cô ta cũng không tệ, tại sao cô lại phải hận người Tư gia như vậy. “Vương Đồng, cô làm những điều này, đơn giản bởi cô nghĩ Thao Thiết là chỗ tốt, nếu không đâu phải nhiều chuyện như vậy”. Dù cô chán ghét Tư Lập Hạ đến đâu thì vẫn không muốn huỷ hoại cô ta.

“Cô đừng vội, những bức ảnh này có điểm gì lợi hay không còn chưa rõ, có lẽ cuối cùng cũng không thể dùng được cũng nên”, Vương Đồng nói.

Nhan Nghiên chậm rãi cúp điện thoại, xoá hết ảnh trong máy tính. Sắc mặt cô thâm trầm, đối với kế hoạch kĩ càng của bản thân đột nhiên lại thấy không nắm chắc. Vương Đồng là một quả bom hẹn giờ, tuy nhiên lại cùng cô hợp tác, thực khó bảo đảm sau này cô ta có quay đầu lại đối phó với mình không. Nhan Nghiên không sợ điều này, mà là sợ năng lực của cô ta rất đáng sợ, căn bản không thể đoán được cô ta sẽ làm gì.

Nhan Nghiên trải qua một đêm không ngủ ngon giấc, bất quá vẫn còn sớm, đưa con trai ra cửa rồi thu dọn đồ đạc trước khi đi làm. Một lát sau đi ra thấy xe của Tư Kình Vũ. Tư Kình Vũ cũng nhìn thấy Nhan Nghiên, xe hơi ngừng lại. Nhan Nghiên cũng không khách khí, mở cửa xe rồi ngồi xuống, cười nói “Anh không phiền nếu em ngồi ở đằng trước chứ?”

Tư Kình Vũ thoáng ngơ ngẩn, sau đó lập tức phản ứng kịp. Có ai đó đã nói, đàn bà vừa hay để bụng, lại nhớ dai. Hắn cười lạnh, “Hôm qua không phải em đã ngồi đó sao?”

Nhan Nghiên cười, không nói gì. Tư Kình Vũ chịu đưa cô đi làm, nằm ngoài dự đoán của Nhan Nghiên. Cô tuyệt đối sẽ không tin, sau cảm giác mới lạ cô đem lại cho hắn hôm qua, hắn sẽ đối tốt với cô. “Được ngồi xe của Tư tổng đi làm, khiến em thụ sủng nhược kinh”

“Để tôi xem xem em có bao nhiêu thụ sủng nhược kinh” Nói xong, Tư Kình Vũ nghiêng người, không khách khí tiến sát đến vành tai cô, “Vì sao em lại nói em làm như vậy không giống mình.”

Nhan Nghiên hoảng sợ khi thấy hắn có động tác thân mật với mình, cô nói “Bởi vì anh chưa bao giờ tin em, anh vẫn luôn luôn nghi ngờ em.”

“Chẳng lẽ em muốn nói cho tôi biết, lần này em trở về thật sự đơn thuần như vậy, không có mục đích gì sao?” Tư Kình Vũ hỏi lại.

“Em nói không thì anh cũng không tin, đúng không?” Nhan Nghiên cười, “Tư tổng, hiện tại không còn sớm, chúng ta cũng nên đi thôi. Anh là ông chủ, không cần đến đúng giờ, nhưng em chỉ là nhân viên, còn phải dựa vào tiền lương của Lãng Ức mà sống”

Khóe miệng Tư Kình Vũ như cười như không, hắn phát hiện mình có chút biến thái, hắn rất hưởng thụ việc nói chuyện với cô. Hắn vốn cố ý đứng đây chờ Nhan Nghiên, dù biết rõ không thể đụng đến người đàn bà này, càng không thể đến gần. Đến khi hắn phát hiện ra thì chuyện đã rồi, hắn lại ảo não, nhưng cũng không hối hận, còn ngây ngốc ngồi trên xe đợi cô hơn mười phút, một ý nghĩ muốn rời đi cũng không có.

“Yên tâm, sẽ không phạt em được bao nhiêu tiền, hơn nữa chẳng lẽ em quan tâm Lãng Ứng cho em bao nhiêu tiền sao? Chẳng lẽ em đã tiêu hết hai ngàn vạn rồi?” Tư Kình Vũ nói xong câu đó, lại cảm thấy hối hận, một buổi sáng tốt đẹp lại bị hắn làm hỏng.

Tâm tình tốt đẹp của Nhan Nghiên biến mất không còn dấu vết, câu nói của Tư Kình Vũ, đánh đúng vào điểm yếu nhất của cô.

Nhan Nghiên quay đầu cười, nói “Chẳng lẽ Tư tổng cho rằng hai nghìn vạn là rất lớn sao? Phải chăng anh đã quên, trước kia em mù cả hai mắt, còn phải nuôi con?”

Hai nghìn vạn đúng là không nhiều như vậy, xe hắn đã khởi động, hắn quay đầu nhìn Nhan Nghiên, cô rõ ràng đang cười, nhưng trong mắt lại ẩn chứa hàm ý khác. Giữa bọn họ đã có quá nhiều thương tổn, mỗi vết thương đều là trí mạng, đủ để hai bên trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Tư Kình Vũ không nói gì thêm , nhưng sắc mặt hắn không dễ coi chút nào. Hắn không hiểu mình làm sao, cứ muốn trêu chọc nữ nhân này, rồi không ngừng đụng đến vết sẹo mình gây ra, khiến cả hai khó chịu. Hắn cảm thấy, hắn là điên rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.