Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 260




Edit: Mộ Phong

Beta: Mộc

Ryn không ngờ Âu Dạ sẽ thả mình ra, là hắn hại người mà Tư Kình Vũ yêu nhất, rõ ràng Âu Dạ đã nói với Tư Kình Vũ sẽ tha cho hắn một mạng. Hắn còn tưởng dù ít hay nhiều thì Âu Dạ cũng có chút tình cảm với mình, nhưng Âu Dạ lạnh lùng nhìn hắn nói: “Từ nay về sau đừng để tôi trông thấy cậu!” Nói xong, hắn ta lạnh lùng quay đi.

Ryn bật cười, đây mới đúng là Âu Dạ, một Âu Dạ quá sức vô tình. Qua ngày hôm nay, hắn đã rõ ràng, Âu Dạ không thể ở bên hắn. Cuối cùng hắn cũng hoàn toàn hết hy vọng, hắn cười, cười đến nỗi vết thương bị rách ra, đau đến phát khóc.

Thực ra Âu Dạ vẫn chưa hoàn toàn tuyệt tình với Ryn, hắn đến tận nơi tìm bác sĩ gắp đạn ra cho Ryn. Kĩ thuật bắn súng của Âu Dạ quá hoàn hảo, tay chân Ryn tuy đều bị thương nhưng không ảnh hưởng gì đến xương cốt, phẫu thuật xong, hắn chỉ cần nghỉ ngơi, hoạt động vừa sức là hoàn toàn có thể hồi phục như cũ. Thế nhưng Âu Dạ lập tức thông báo bãi bỏ chức vụ của Ryn, trong cuộc sống của Âu Dạ, Ryn không hề quan trọng.

Điều hắn không ngờ nhất là ba ngày sau Tư Kình Vũ lại xuất hiện trước giường bệnh của hắn. Người biết hắn đang ở đây không nhiều lắm, vậy mà Tư Kình Vũ vẫn tìm ra được. Hắn nằm trên giường, nhìn Tư Kình Vũ ngồi trước mặt mình, hắn bất lực cười nói: “Tư tiên sinh, tôi đã hết giá trị lợi dụng rồi, anh đến tìm tôi làm gì nữa?”

“Ryn, cậu ở bên Âu Dạ nhiều năm như vậy, lẽ nào chưa từng nghĩ tới việc chiếm lấy cậu ta sao?” Tư Kình Vũ nhìn vết thương của Ryn, Âu Dạ nói đó là đã nương tay rồi, có thể khiến Âu Dạ nương tay, tên Ryn này đúng là kẻ không thể coi thường.

“Anh không cần nói thêm gì nữa, tôi không muốn lại bị lợi dụng”. Ryn biết rõ người đàn ông này tìm đến mình không hề có thiện ý, hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ muốn chờ khi nào bình phục hơn thì quay lại Mĩ mà thôi. Cũng đến lúc hắn phải về rồi.

“Đừng vội vàng xua đuổi tôi thế chứ, Ryn!”, Tư Kình Vũ cũng không giận dữ nói, “Tôi biết cậu muốn về Mĩ, có lẽ tôi có thể giúp cậu đưa Âu Dạ đi cùng, khiến hắn cả đời này ở bên cậu”.

Lời Tư Kình Vũ nói nằm ngoài dự liệu của Ryn, mang Âu Dạ đi, như vậy được không? Hắn ta ở nước Pháp hô phong hoán vũ, Tư Kình Vũ sao có thể giúp hắn đưa Âu Dạ đi được. Hắn hoài nghi, nhưng đôi mắt người đàn ông này lại quá tự tin, nghĩ đến thủ đoạn của hắn ta, hắn bỗng do dự.

Sau khi Âu Dạ ruồng bỏ Ryn, hắn càng quấn quýt Tư Kình Vũ hơn, bao nhiêu hiệp ước, hợp đồng quan trọng cấp thiết, Âu Dạ đã không có kiên nhẫn lại đánh du kích vớiTư Kình Vũ. Khi nhận được điện thoại của Âu Dạ, hắn không hề bất ngờ. Âu Dạ hẹn gặp hắn ở Ái Vũ thành, thật sự thì Tư Kình Vũ cũng không còn bao nhiêu kiên nhẫn để tiếp tục chơi trò đuổi bắt với hắn ta nữa.

Tư Kình Vũ ngồi trước mặt Nhan Nghiên, nói: “Lát nữa em và Tử Hằng ra ngoài tản bộ, ở công viên hai người thường dạo chơi sẽ có người trông chừng! Anh đã thu xếp xong cả rồi, đợi hai ngày nữa là chúng ta có thể về nước”.

Nhan Nghiên không phản ứng lại, nhưng thấy sự lo lắng trong mắt Tư Kình Vũ, cô lại mềm lòng. Cô cầm tay Tư Kình Vũ nói: “Kình Vũ, em thật sự không muốn anh trở thành một Âu Dạ thứ hai. Chúng ta đã từng trải qua nhiều đau khổ, anh hiểu ý em đúng không?”

Tư Kình Vũ gật đầu, hôn vào lòng bàn tay cô rồi nói: “Anh hứa với em, chỉ cần chắc chắn Âu Dạ không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của chúng ta, anh sẽ thu tay lại. Bảo bối, anh yêu em”.

Nhan Nghiên nghe xong câu “Anh yêu em” thì chết lặng, người đàn ông này đúng là vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, cô thực sự không biết nên xử sự thế nào mới ổn.

Tử Hằng đi đến, cậu cũng đoán ra rằng cha đang cần làm việc quan trọng. Cậu ôm cổ cha mình nói: “Cha ơi, cha nhớ phải cẩn thận đấy, con và Tiểu Nghiên sẽ chờ cha!”

Tư Kình Vũ gật đầu: “Chăm sóc mẹ cho tốt, đi thôi!”

Sau khi thấy Nhan Nghiên và Tử Hằng bước lên xe, hắn mới bắt đầu đến Ái Vũ thành. Trong tòa nhà rất trống trải, không ai hay biết chuyện gì đang diễn ra trong đó. Hắn lái xe đến trước cửa, cánh cửa tự động mở ra, hắn liền đánh xe vào. Khi mở cửa thành, một làn hương thơm ngát xông lên mũi. Là mùi thơm của hoa oải hương, đủ loại hoa oải hương.

Hắn trông thấy Âu Dạ mặc một bộ tây trang màu trắng là lượt từ trên lầu bước xuống, rất giống lần đầu tiên hắn gặp Âu Dạ! Khi đó hắn vừa sang Pháp, bạn bè mời hắn đến tham gia một vũ hội của giới thượng lưu Pháp. Âu Dạ cũng như bây giờ, mặc tây trang màu trắng, đi giữa đến trước mặt hắn. Tư Kình Vũ ngỡ mình đã quên, nhưng không ngờ vẫn còn nhớ rõ đến thế.

“Còn nhớ không? Vũ!” Âu Dạ đi đến trước mặt hắn, “Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi cũng mặc bộ quần áo này, sau đó tôi không mặc thêm một lần nào nữa, tôi tưởng mình không thể mặc nổi, ai ngờ vẫn thích hợp đến vậy”. Âu Dạ đến trước mặt hắn, đưa tay lên vuốt mặt hắn, “Thì ra tôi chưa bao giờ thay đổi cả, mà anh mới là người thay đổi, tôi nhớ trước đây anh không cao thế này, cũng không cường tráng thế này, da anh hồi ấy còn trắng trẻo hơn cả tôi nữa. Tôi luôn xem nhẹ anh, tôi cho là anh với tôi giống nhau”.

Hắn không nói gì, Âu Dạ tuy cười như trông đôi mắt tràn ngập bi thương. Tư Kình Vũ nghĩ lòng mình đã chai lỳ rồi, nhưng cảnh tượng này khiến hắn có hơi cảm động.

“Vũ, anh đúng là không khiến tôi thất vọng một chút nào”. Âu Dạ nhẹ nhàng vuốt ve da thịt hắn, muốn cảm nhận hắn thật rõ, “Tôi biết việc mình ép anh đến Pháp là điều tồi tệ nhất. Chính tôi đã hại chết cha anh, khiến anh nhà tan cửa nát, thậm chí suýt nữa giết chết anh, nếu anh không tìm tôi báo thù tôi mới thấy bất ngờ đấy. Chỉ là tôi không nghĩ rằng anh có thể ác độc đến vậy, vừa nhanh chóng, lại vừa vô tình”.

Hắn vẫn đứng yên bất động, lúc này Âu Dạ đã rõ ràng tất cả mọi chuyện, hắn nhiều lời cũng vô ích.

“Chính tôi cũng không biết anh có thể dùng hợp đồng đó lúc tôi không có mặt để khiến ban giám đốc thông qua. Bản hợp đồng đó rõ ràng là giả, tôi đã đem tập đoàn Âu Dạ bán rẻ cho anh. Vũ, anh thật sự quá lợi hại!” Lúc hắn nhìn lại hợp đồng, danh nghĩa là tập đoàn Âu Dạ là đại diện cho Lang Ức, nhưng thực tế nhãn hiệu nước ngoài của tập đoàn Âu Dạ đã do Lang Ức độc quyền sử dụng, hơn nữa là trong năm mươi năm. Đồng thời, Lang Ức cũng đem quyền đại lý của nhãn hiệu dưới trướng mình cho tập đoàn ÂU Dạ, nhưng lại dùng phương thức bơm tiền. Nói cách khác, sau khi ký kết hợp đồng này, trong một đêm Lang Ức trở thành một trong những đại cổ đông, nắm trong tay 15% cổ phần của tập đoàn Âu Dạ.

Sau khi hiệp nghị được công bố, tất cả mọi người đều biết Âu Dạ hy sinh lợi ích của công ty để giao cho Tư Kình Vũ một phần đại lễ. Hiệp nghị thông qua có ý nghĩa rất lớn đối với Jess. Ông ta nghĩ, chỉ cần hất cẳng được Âu Dạ, đương nhiên ông ta sẽ trở thành Chủ tịch tập đoàn.

“Tôi nghĩ mình chính là một kẻ ngoan độc, vì muốn giữ anh bên cạnh, tôi có thể khiến anh nhà tan cửa nát, tôi nghĩ nếu mất đi tất cả những người mà anh quan tâm thì anh sẽ ở bên tôi. Nhưng không ngờ anh còn ác độc hơn, anh hủy hoại tất cả mọi thứ tôi có, làm tôi cả đời này không thể trốn thoát.” Nói xong, Âu Dạ cười rộ lên.

“Âu Dạ, nếu ba năm trước cậu chịu buông tay thì đã không có ngày hôm nay.” Tư Kình Vũ lạnh lùng nói, “Tôi vốn định không tính toán mọi chuyện, nhưng cậu lại không chịu nên tôi đành phải ra tay thôi. Cậu vì muốn có tôi bên cạnh nên hại tôi nhà tan cửa nát, còn tôi chỉ muốn nói rằng, tôi vĩnh viễn sẽ không ở bên cậu, tôi chỉ có thể phá hủy tất cả những gì cậu có”. Tư Kình Vũ nói một cách hết sức bình tĩnh, lần gặp mặt này của bọn họ không cần phải tranh đấu gì nữa, bởi vì kết cục đã định.

“Sao anh lại đến đây? Anh nên biết nếu anh đến, tôi sẽ không tha cho anh”. Âu Dạ nói.

“Năm ấy cậu không thể giữ tôi lại, vậy thì hiện giờ cũng vậy”. Tư Kình Vũ lùi lại vài bước, lúc này người phía sau từng bước một đi tới.

Âu Dạ thấy Jess xuất hiện thì coi như hoàn toàn sáng tỏ, hắn nở nụ cười: “Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến điều này, Vũ, tôi đã đánh giá anh quá thấp! Cũng có thể là do tôi quá tự tin, thì ra tất cả là một âm mưu. Anh hẳn là rất muốn thắng nên mới có thể lợi dụng cả Nhan Nghiên, anh thực sự thắng rồi”.

Tư Kình Vũ không nói gì, hắn nghĩ mình không nên nói thêm gì nữa, chuyện tiếp theo giao cho Jess giải quyết cũng được. Ông ta đã rõ mọi nhược điểm của Âu Dạ, nơi này là lao tù hắn vì chính mình xây, hắn sẽ không để cho người không quan hệ tiến vào.

“Anh không được phép đi!”, Âu Dạ vừa thấy hắn định đi, liền kích động rút súng ra. Nhưng bước chân của Tư Kình Vũ không chậm lại, còn Jess cũng rút súng, khóe miệng nhếch lên đầy vui vẻ nhìn hắn ta. Ông ta đã luôn chờ ngày này, chờ từ rất lâu rồi.

Âu Dạ muốn đuổi theo Tư Kình Vũ, liền bắn một phát vào Jess, nhưng Jess sớm có chuẩn bị, linh hoạt né sang một bên. Ngay lập tức có người lao đến chế ngự Âu Dạ. Âu Dạ không ngờ ngay tại thành bảo bí mật của mình lại có kẻ địch mai phục. Hắn chỉ có thể không ngừng gào thét, bất lực nhìn Tư Kình Vũ rời đi.

Dường như Tư Kình Vũ không hề nghe thấy tiếng của Âu Dạ, hắn bước đi nhanh. Khi hắn lái xe tới cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng súng vang lên, hắn vẫn tiếp tục quay tay lái, không chút chần chừ.

Âu Dạ nghĩ mình chết chắc rồi, hắn luôn nghi ngờ chính Jess đã giết cha mình. Hắn giữ lại Jess, chỉ cảm thấy người này râu ria, chỉ cần hắn tìm được chứng cớ, hắn sẽ cho ông ta nhớ đời. Hắn thật sự không ngờ mình lại chết dưới tay ông ta, hắn nghĩ mình được chết dưới tay Tư Kình Vũ, ai ngờ người kia ngay cả giết hắn cũng khinh thường.

Đây là sự trừng phạt Tư Kình Vũ dành riêng cho hắn, trong gia tộc Âu Dạ, mặc dù Jess là trưởng bối của hắn, là đại cổ đông của tập đoàn Âu Dạ nhưng đồng thời bị rất nhiều người coi thường. Nay hắn lại phải chết trong tay Jess! Tây trang màu trắng của hắn không còn sạch sẽ nữa, lúc này hắn giống một kẻ thảm hại, bị tên Jess đê tiện mặc sức hành hạ.

“Có phải rất bất ngờ không, thì ra Âu Dạ cậu sẽ chết trong tay tôi!” Jess hả hê, ông ta thực sự muốn ngửa mặt lên trời thét dài. Ông ta sống một cách hèn mọn nhiều năm như vậy, phải nhìn sắc mặt cha hắn và hắn mà làm việc, cuối cùng cũng có một ngày hãnh diện như ngày hôm nay.

P/S: Cảm ơn các bạn vẫn luôn ủng hộ cho truyện nhé, mặc dù tớ cũng nản cái bộ này lắm vì nó dài ngoằng mà càng về cuối càng nhảm nhí. Tớ tự kiểm điểm lại bản thân, thấy từ trước đến giờ khi trả lời cho các bạn, lúc nào tớ cũng viết câu cú rất lịch sự “bạn ơi, bạn thân mến, chào bạn, bạn ạ…” các kiểu con đà điểu, mà sao có những bạn quăng vào mặt tớ mấy câu hỏi trống không kiểu “làm gì mà dịch lâu thế, bao giờ có chương abc, …” vậy? Hóa ra hỏi một câu lịch sự như “Bao giờ có chương mới hả bạn?” có vẻ khó khăn quá nhỉ.

Trong hai tuần tới tớ sẽ post tới hết đại kết cục của truyện Cục cưng, tuy nhiên sẽ đặt pass hết, khi nào gỡ pass sẽ có thông báo sau nên các bạn ko cần phải vào hỏi pass đâu nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.