Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 252




Edit: Nguyên Thiên

Beta: Mộc

Lúc trở về đích xác là Tư Kình Vũ đang vội vã tìm cô, nhìn thấy cô đi chung với Jess, hắn không khỏi nhíu mày. Biểu hiện của Nhan Nghiên rất yếu ớt, Tư Kình Vũ thấy cô như vậy thì thực sự lo lắng, cũng không nói thêm gì nữa. Thực tế, khi thấy Jess xuất hiện cùng với Nhan Nghiên, Mạch Hoa Khắc phu nhân cũng hơi tái mặt, tuy bà ta không xen vào quan hệ nam nữ của Jess, nhưng nhanh như vậy hắn đã thân thiện với Nhan Nghiên thì thật không vừa mắt.

Trở vào phòng, Tư Kình Vũ dìu Nhan Nghiên ngồi xuống, lo lắng nhìn cô: “Sắc mặt em không được tốt, có chỗ nào không thoải mái không? Để anh đưa em đi bệnh viện!”

Nhan Nghiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, cô không thể thấy rõ ràng, trong lúc đó, cô cảm thấy như mình còn không nhận ra người này. Cô muốn nói nhưng nhìn thấy Tử Hằng cũng đang đứng bên cạnh, cái gì cũng không nói ra được.

“Hằng Hằng, con đi lấy cho Tiểu Nghiên cốc nước đi!” Tư Kình Vũ nhìn ra Nhan Nghiên có chuyện muốn nói với mình nên nhắc Tử Hằng

“Dạ!” Tử Hằng đáp lại, quay sang nhìn mẹ rồi ngoan ngoãn đi ra ngoài.

“Vì sao lại tắt điện thoại?” Tư Kình Vũ ngồi trước mặt cô, nắm tay cô hỏi: “Không phải nói chúng ta sẽ cùng nhau ăn trưa sao? Em có biết là anh rất lo lắng cho em không?”

“Kình Vũ, em hỏi anh,” Nhan Nghiên bình tĩnh nhìn hắn “Hiện nay đối với anh, chỉ cần có thể báo thù, cái gì anh cũng có thể hi sinh, kể cả bản thân anh hay sao?’

Tư Kình Vũ sững sờ, hắn là người thông minh, lập ra hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hắn thở dài: “Buổi trưa nay em đã nhìn thấy?” Như vậy là có thể giải thích vì sao cô lại biến mất cả buổi trưa.

“Anh vẫn chưa trả lời em!” Nhan Nghiên rất khẩn trương muốn biết được đáp án.

“Câu trả lời của anh quan trọng lắm sao?” Tư Kình Vũ vô lực cười: “Nhan Nghiên, trong lòng em đã nhận định rồi thì dù cho anh có nói là không phải em không sẽ cho là anh lừa gạt em, đúng không?” Hắn nắm chặt tay Nhan Nghiên nói: “Bảo bối, hãy tin tưởng anh, anh biết chừng mực, anh biết rõ người anh yêu là ai? Ai đối với anh mới là quan trọng nhất.”

Nhan Nghiên không hiểu sao chợt muốn khóc, cô vốn không phải người yếu ớt, nhưng mới đến nước Pháp 2 ngày đã có cảm giác hao tâm tổn sức quá độ. Cô nói: “Em chưa từng hoài nghi tình cảm của anh, nhưng em biết rõ anh muốn báo thù, cho dù hi sinh cả bản thân anh cũng không tiếc, phải không?”

“Dường như em đã khẳng định đáp án rồi.” Gương mặt Tư Kình Vũ lạnh đi vài phần, nhưng không buông tay cô ra, ngược lại càng nắm chặt. “Nhan Nghiên, hiện tại việc duy nhất mà em cần làm là tin tưởng anh, không để anh phải phân tâm. Còn nữa, Jess không phải người tốt đâu, em tránh xa hắn một chút.”

Nhan Nghiên lập tức rút tay về, người đàn ông này nhất quyết không cho cô câu trả lời, Nhan Nghiên cảm thấy cực kì thất vọng. Nghĩ đến hình ảnh Tư Kình Vũ và Âu Dạ ở cùng nhau, dạ dày cô lại cuộn lên, cô vội đẩy Tư Kình Vũ ra rồi chạy vào nhà tắm. Lúc này Nhan Nghiên ói dữ dội, đến toát cả mồ hôi. Tư Kình Vũ đi theo, nhìn thấy cảnh tượng này thì càng lo lắng.

Nhan Nghiên súc miệng rồi miễn cưỡng đứng lên, Tư Kình Vũ đỡ cô: “Đi, chúng ta phải đến bệnh viện!”

“Không cần đâu!” Cô biết rõ nguyên nhân mà mình buồn nôn. “Anh đỡ em vào kia nằm một lát, em mệt mỏi quá, muốn ngủ một lát!”

Tử Hằng đem nước vào: “Tiểu Nghiên, mẹ làm sao vậy? Bị ốm sao? Mẹ còn muốn uống nước không?”

Nhan Nghiên nhìn Tử Hằng, tâm tình cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút. Tư Kình Vũ đưa cốc nước tới, nâng Nhan Nghiên dậy để cô uống nước, hắn cũng không quên hỏi con trai: “Nhóc, đi lấy nước sao lâu vậy?”

“Con tìm mấy chị rót nước!” Tử Hằng leo lên giường, Tiểu Nghiên sắc mặt trắng bệch trông thật khó coi, không phải mẹ sinh bệnh rồi đấy chứ! Cậu thật sự thấy lo lắng! Có điều không quên nhiệm vụ tình báo, nói cho cha: “Cha, cha biết không? Vừa rồi con đi qua phòng phu nhân, thấy bà Fenner và ông Jess đang cãi nhau, hình như bà ấy không vui khi thấy ông ta trở về cùng mẹ đâu.”

Tư Kình Vũ nhướn mày, hắn cũng không muốn con trai trước mặt Nhan Nghiên nói chuyện như vậy. Nhưng Nhan Nghiên đã nghe được, cô lập tức trở kích động: “Người ta nói chuyện chắc chắn có đóng cửa, mà cách âm ở đây hiệu quả lắm, sao con lại nghe được hai người nói chuyện? Tử Hằng, con lại không nghe lời, lại chạy đi nghe lén!” Nhan Nghiên càng nói càng tức giận hơn, con trai sở dĩ như vậy chẳng phải vì Tư Kình Vũ sao? Nghĩ vậy, cô càng thất vọng về hắn hơn.

“Không phải đâu!” Tử Hằng cũng không ngờ Nhan Nghiên đột nhiên lại kích động như vậy, nhất thời bất lực nhìn Tư Kình Vũ, không biết làm sao.

“Hằng Hằng, không phải cha nói rồi sao? Không được làm chuyện như vậy nữa, sao con lại không nghe lời cha!” Tử Kình Vũ chỉ có thể đứng về phía Nhan Nghiên “Được rồi, Tiểu Nghiên cần nghỉ ngơi, bây giờ con về phòng mình chơi đi! Không được chạy loạn nữa đâu đấy!”

Sao lại đuổi cậu vậy! Cậu cũng lo lắng cho Tiểu Nghiên mà. Nhưng cha đã nháy mắt với cậu, cậu đành ngoan ngoãn đi ra ngoài. Tử Hằng cũng không rời phòng mà ngồi ở salon phòng khách chờ cha đi ra.

“Kình Vũ, anh có thể nói với Âu Dạ trước tiên đưa Tử Hằng về nước được không! Chúng ta có ra sao cũng không vấn đề gì, nhưng em thực sự không muốn con bị liên luỵ vào chuyện này, lại càng không muốn nó bị tổn thương. Anh để con làm mấy chuyện đó thật sự tàn nhẫn, hãy cho con về nước, được không anh?” Nhan Nghiên gần như không thẻ kiểm soát, đặc biệt khi thấy ánh mắt Tử Hằng hưng phấn báo cáo với Tư Kình Vũ, thân thể cô càng run rẩy, chỉ thấy sợ hãi.

“E là không được!” Tư Kình Vũ cật lực trấn an Nhan Nghiên, hắn không hiểu sao Nhan Nghiên đột nhiên biến thành yếu ớt đến thế, giống như bị rối loạn thần kinh, kì thực mọi chuyện đâu có nghiêm trọng đến vậy: “Nhan Nghiên, giờ là thời điểm mấu chốt, dù là hành động gì cũng không được thiếu suy nghĩ để ảnh hưởng xấu đến đại sự. Trong mắt Âu Dạ, em và Tử Hằng đều là nhược điểm của anh, nếu như anh muốn đưa Tử Hằng về nước, nhất định hắn sẽ nghi ngờ. Đến lúc đó Tử Hằng không về được mà còn nguy hiểm hơn.”

“Anh một lòng chỉ nghĩ báo thù, căn bản không nghĩ đến sự an toàn của Hằng Hằng.” Nhan Nghiên dùng sức đẩy hắn “Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh, anh cứ đi báo thù đi! Cuối cùng em cùng Tử Hằng chỉ còn là nấm mồ thôi”

“Nhan Nghiên, em đang nói bậy cái gì vậy?” Tư Kình Vũ lúc này cũng nổi giận, trong mắt hắn Nhan Nghiên đã không thể nói lý nữa rồi: “Anh nói rồi, em phải tin tưởng anh, anh tuyệt đói không để chuyện gì xảy ra với em và Tử Hằng.”

“Em không tin mấy lời đó của anh!” Nhan Nghiên nước mắt giàn dụa, cả tay chân đều đánh hắn: “Anh đi ra, Tư Kình Vũ, anh cút đi, em sẽ không gặp anh, vĩnh viễn không gặp anh nữa!”

Tư Kình Vũ bị Nhan Nghiên doạ sợ, hắn cật lực ôm lấy cô, dù cô có đánh có đẩy cũng không buông. Có lẽ hắn thực sự phải tìm bác sĩ cho Nhan Nghiên, có điều đây là nước Pháp, làm vậy cũng không hẳn đã sáng suốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.