Edit: Nguyên Thiên
Beta: Mộc
“Hằng Hằng, con quá khích rồi” Tư Kình Vũ kéo Tử Hằng vào trong phòng nói: “Cha đã nói với con rồi mà, Âu Dạ là một người rất nguy hiểm, con đừng có trêu chọc hắn lần nữa.”
Tử Hằng cũng tự biết điều đó, vừa rồi quả thật cậu bị doạ cho toàn thân mồ hôi lạnh, mới chột dạ cúi đầu nói ra: “Con nhịn không được!Cha không nhìn bộ dạng lúc ấy của chú Âu Dạ, rõ ràng rất phẫn nộ nhưng lại cố áp chế tỏ ra vui vẻ. Còn có, con có một việc muốn nói với cha.”
“Tử Hằng, con lại làm ra chuyện gì rồi?” Nhan Nghiên từ phòng tắm đi ra “Hằng Hằng, không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Đều là chuyện của người lớn, con là trẻ con, ngay cả mẹ còn không dám đụng vào Âu Dạ.”
Tử Hằng vốn đã bị kinh hãi, lại bị ba mẹ mắng như vậy, nhất thời ấm ức không chịu được, lớn tiếng nói: “Con vì muốn giúp cha nên mới làm thế. Hơn nữa, chẳng lẽ con không thể làm được gì sao?”
Vừa nghe Tử Hằng nói muốn giúp cha, trong lòng Nhan Nghiên lại càng oán giận. Kỳ thực về chuyện của Văn Vi, dù cô nói ra là không quan tâm nhưng trong lòng vẫn có gợn tối, mà giờ lại đến chuyện Âu Dạ, quả thực càng khiến cô lo lắng. Cô đi qua ôm lấy Tử Hằng nói: “Tốt lắm Hằng Hằng, không phải mẹ giận con đâu, nhưng hứa với mẹ, từ nay về sau không cần làm những chuyện như thế nữa!”
Tử Hằng gật đầu: “Được ạ, con hứa với Tiểu Nghiên, từ nay không tìm chú Âu Dạ gây phiền toái nữa” Cậu định kể chuyện mình đã chứng kiến đêm nay, nhưng xem sắc mặt cha mẹ cũng không quan tâm, quyết định để ngày mai sẽ nói với cha.
“Đã khuya rồi, nhanh lên giường ngủ nào!” Nhan Nghiên hôn trán con trai, không nhìn Tư Kình Vũ mà kéo cậu bé đi ngủ.
Tư Kình Vũ thở dài một tiếng, tâm tư Nhan Nghiên ít nhiều hắn có thể đoán được, vậy nên những gì đã quyết định hắn nhất định phải làm, mà phải làm nhanh hơn nữa. Đến lúc nửa đêm, hắn tỉnh lại nhưng chỉ thấy Tử Hằng ở bên cạnh mà không thấy Nhan Nghiên. Mùa hè ở Paris vẫn hơi lạnh, rời khỏi giường, hắn có thể cảm nhận được hàn khí.
Ra khỏi phòng ngủ, hắn đi vào phòng khách, thấy Nhan Nghiên đang đứng trước cửa sổ ngẩn người. Tư Kình Vũ đem áo khoác phủ lên người cô nói: “Muộn như vậy sao em không ngủ?”
“Em ngủ không được!” Nhan Nghiên tránh ra để khỏi đụng vào hắn: “Thảo nào lại nhiều du khách đến Paris như vậy, cảnh sắc ở đây thật sự rất đẹp.”
“Nhan Nghiên, kiên nhẫn một chút thôi, không bao lâu nữa chúng ta có thể trở về nước.” Tư Kình Vũ bị động tác tránh né của cô làm tổn thương, hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi của Nhan Nghiên, nhưng lúc này hắn còn cảm thấy mình không có cách nào, “Anh xin lỗi, đã khiến cho em phải lo lắng!”
“Từ khi nào chúng ta trở nên khách khí như vậy?” Nhan Nghiên quay đầu nhìn hắn: “Kình Vũ, em biết là em không có tư cách nói anh, vì em cùng đã từng liều lĩnh báo thù. Nhưng Âu Dạ thực sự rất đáng sợ, cho dù anh có báo thù được thì cuối cùng cả hai bên đều sẽ bị hại. Mà bây giờ Tử Hằng cũng muốn xông vào, con còn nhỏ như vậy đã phải đối mặt với chuyện rắc rối, em thực sự rất sợ, anh có biết không?”
“Ngay từ đầu anh đã nói sẽ bảo vệ tốt cho em và con!” Tư Kình Vũ nắm hai vai Nhan Nghiên nói: “Nhan Nghiên, hiện tại không phải là anh muốn hay không, dù anh có dừng lại thì Âu Dạ cũng không chịu buông tay. Ba năm nay, hắn ở tận nước Pháp xa xôi mà có thể làm nhiều chuyện như vậy. Chẳng lẽ em muốn anh cả đời phải đề phòng hắn, lo lắng hắn sẽ lại làm ra chuyện gì, mỗi ngày đều kinh hãi như thế mà sống, em cũng không muốn đúng không?”
Nhan Nghiên trầm mặc, Kình Vũ nói rất đúng, ba năm qua Âu Dạ không buông tha, hiện tại hay về sau cũng không buông tha, như vậy chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ “Vậy anh muốn thế nào? Giết hắn sao? Cầm súng một phát bắn chết hắn?”
“Như vậy thì quá dễ dàng cho hắn rồi!” Trong mắt Tư Kình Vũ hiện lên một tia ngoan độc nhưng lập tức đã bị che giấu: “Em không nên suy nghĩ bậy bạ, anh sẽ không làm như thế đâu. Hết thảy cứ để cho anh, được không?”
“Em chỉ thấy nơi này thật đáng sợ!” Nhan Nghiên rốt cuộc mềm nhũn dựa vào người Tư Kình Vũ: “Nơi này mọi thứ đều xa hoa tráng lệ, nhưng Kình Vũ à, em luôn cảm thấy so với địa ngục thì nơi này còn đáng sợ hơn!”
Tư Kình Vũ vuốt má cô, hôn lên trán cô nói: “Không phải sợ, đã có anh ở đây, em chỉ cần nghĩ là chúng ta sắp được trở về rồi.”
Nhan Nghiên tuy vẫn còn bất an nhưng vẫn gật đầu, để Tư Kình Vũ ôm về phòng ngủ.
Ngày tiếp theo, Âu Dạ rất nhiệt tình muốn dẫn Tư Kình Vũ đến tập đoàn của hắn để bàn chuyện hợp tác với Thao Thiết, đồng thời còn giới thiệu cho Nhan Nghiên nhà thiết kế nổi tiếng của tập đoàn Âu Dạ. Phải biết rằng mảng thời trang của tập đoàn Âu Dạ là số một tại nước Pháp nên chiêu mộ được rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng. Nhan Nghiên phản ứng không quá nồng nhiệt, mà Tư Kình Vũ lại rất thoải mái nhận lời.
“Cha, con cũng muốn đi!” Tử Hằng không chịu ở nhà một mình, trực giác mách cậu sẽ có chuyện phát sinh, cậu đương nhiên muốn tham dự.
“Hằng Hằng, hôm nay con chơi cùng bà được không?” Mạch Hoạ Khắc nhìn Tử Hằng nói: “Hôm nay bà sẽ đi du lịch trên sông, còn đến cả phố Champ Elysees nữa, ở đấy có nhiều đồ ăn ngon lắm”
Tử Hằng nhất thời sững sờ, cậu quay ra nhìn cha, thực ra cậu cũng không mấy hứng thú, định mở lời từ chối thì nghe thấy giọng của Tư Kình Vũ: “Tử Hằng xin nhờ cậy phu nhân vậy! Hằng Hằng, con phải nghe lời phu nhân biết không?”
Tử Hằng thấy cha nói vậy thì đành không tình nguyện gật đầu. Mà Nhan Nghiên nhìn mọi chuyện diễn ra, trong lòng lại thấy không yên. Vị phu nhân Mạch Hoa Khắc này cũng không phải dễ trêu đùa, sao hắn lại có thể yên tâm giao Tử Hằng cho bà ta.
Cơm nước xong xuôi, mọi người chuẩn bị xuất phát, Tử Hằng ôm lấy cổ cha, để cha ôm vào xe của Mạch phu nhân. Tiểu quỷ này đột nhiên rất ỷ lại, cái đầu nhỏ một mực dựa vào cổ Tư Kình Vũ cho đến khi ngồi hẳn vào xe. Tư Kình Vũ hôn lên trán cậu một cái rồi nói: “Nhớ phải nghe lời phu nhân, biết chưa?”
Tâm trạng Tử Hằng dường như cũng đang rất vui, gật đầu thật mạnh, sau đó vẫy tay hẹn gặp lại với Nhan Nghiên. Nhan Nghiên không khỏi có chút ghen tị, Tử Hằng và cha hình như càng ngày càng thân cận, vừa rồi cô nhìn thấy hai cha con ghé tai nhau nói gì đó nhưng không nghe rõ, chợt thấy chạnh lòng. Có việc gì không phải Tử Hằng đều nói với cô trước sao?
Sau khi Tử Hằng đi, bọn họ mới ngồi lên xe của công ty Âu Dạ. Jess cũng ngồi chung xe luôn với họ, trên đường đi ba người đàn ông nói chuyện rất vui vẻ, Nhan Nghiên chỉ thỉnh thoảng đáp lời vài câu. Lúc xuống xe, Ryn đã đang chờ sẵn trước cửa ra vào, khi thấy Âu Dạ cùng Tư Kình Vũ cũng bước xuống, mặt hắn có chút biến sắc nhưng vẫn nghênh đón bọn họ lên lầu.
Âu Dạ trước tiên dẫn cô đến phòng trưng bày, giới thiệu với cô mấy nhà thiết kế nổi tiếng kia. Tư Kình Vũ cùng Âu Dạ cần bàn chuyện hợp tác của công ty nên muốn lên lầu trước, Nhan Nghiên thật không đồng tình. Có lẽ lúc này trong lòng đã xuất hiện tâm tưởng bài xích nên có nghe thấy những tên tuổi rất nổi tiếng mà mình rất sùng bái, cô cũng không có lấy một chút cảm giác hưng phấn.
“Buổi trưa chúng ta sẽ cùng ăn cơm!” Lúc bước lên lầu, Tư Kình Vũ ghé tai cô nói: “Thả lỏng đi, anh lên lầu trước”
Nhan Nghiên gật gật đầu, đưa mắt nhìn Tư Kình Vũ cùng Âu Dạ rời đi. Bởi cô là người do tổng tài đích thân giới thiệu, mấy nhà thiết kế kia cũng rất nhiệt tình tiếp đãi, cùng cô thảo luận về các quan điểm thiết kế, rồi xu hướng đang thịnh hành ở Pháp. Nhan Nghiên ngay từ đầu đã không quan tâm tới, nhưng vì vốn là lĩnh vực mình cảm thấy hứng thú, nghe nhiều cũng thấy thú vị. Chẳng ngờ trò chuyện đến thẳng giữa trưa. Bọn họ cũng mời Nhan Nghiên đi ăn nhưng cô từ chối, cô còn phải đợi Tư Kình Vũ. Có điều, Tư Kình Vũ cùng Âu Dạ đàm phán vui vẻ đến quên cả ăn trưa sao?
Ai ngờ cô vừa quay đầu đã thấy Jess tiến đến, người này Nhan Nghiên không có ấn tượng tốt, cảm giác luôn thấy kì lạ. Hắn là chú của Âu Dạ nhưng trông thì chỉ giống anh trai Âu Dạ hơn. Mà trên mặt hắn lúc nào cũng có ý cười, như kiểu thân thiện, nhưng gặp vài lần sẽ khiến người ta sợ hãi.
“Tước tiên sinh, chào ngài!” Nhan Nghiên lễ phép cúi chào hắn, cô vốn muốn hỏi sao hắn lại tới đây, nhưng nghĩ lại thấy không cần thiết nên chỉ lễ phép cười.
“Nhìn thần thái có thể thấy cô đang rất vui, có phải không?” Jess rất thân thiện nhìn cô cười, giữ khoảng cách nhất định với cô, hỏi: “Tôi có thể gọi tên cô không, cô gái xinh đẹp?”
“Đương nhiên là đươc!” Nhan Nghiên gật đầu, thật may là Jess cũng không đứng quá gần để gây cho cô cảm giác bức bách.
“Trưa nay tôi có thể mời cô ăn cơm không?” Giọng nói của Jess không cao, hắn nhìn Nhan Nghiên đang đề phòng, gương mặt vẫn lộ vẻ lịch sự.
Sắc mặt Nhan Nghiên khẽ biến, cô không rõ vì sao vì sao Jess lại tìm mình, càng không nói đến chuyện mời đi ăn cơm. Cô trả lời: “ Thật xin lỗi Tước Sĩ tiên sinh, theo tôi thấy lúc sáng Âu Dạ tiên sinh có mời chúng ta dùng bữa cùng rồi mà.”
“Chẳng lẽ cô không biết sao?” Jess nhất thời bật cười nói ra: “Nhan Nghiên, có phải cô hiểu nhầm gì không. Lúc sáng Âu Dạ có mời mọi người cùng ăn trưa, nhưng tôi biết tính nó, lúc này Âu Dạ còn đang bận họp nên mới tới trước tiếp cô.”
Nhan Nghiên nghe hắn nói như vậy mới bình tĩnh. Hơn nữa hắn nói cũng hợp lý, chỉ tại cô khẩn trương quá thành thất lễ. Cô nói: “Là tôi thất lễ rồi. Kình Vũ vẫn đang họp cùng Âu Dạ tiên sinh hay sao?” Họp gì mà lâu như vậy?
“Tôi gọi điện đến phòng tổng tài thì Ryn nói như vậy, chi bằng chúng ta lên lầu xem, rồi mời bọn họ cùng đi ăn cơm luôn, có được không?” Vẻ mặt của Jess vẫn trước sau bao dung dịu dàng, hơn nữa cũng không tiến lại gần, ánh mắt nhìn Nhan Nghiên như trưởng bối yêu quý vãn bối.
Nhan Nghiên gật gật đầu, ấn tượng về Jess cũng tốt lên không ít, Âu Dạ dẫu là một tên xấu xa thì chú hắn vẫn là một người tốt, không hẳn cả gia tộc Mạch Hoa Khắc đều là người xấu. Cô thật đa cảm, hay nghĩ lung tung quá rồi.
Bọn họ lên lầu, lúc bước ra khỏi thang máy thì gặp phải Ryn, khuôn mặt hắn vẫn lạnh tanh, hành lễ với Jess rồi nói: “Âu tiên sinh và Tư tiên sinh còn đang họp, Tước Sĩ tiên sinh và Nhan tiểu thư đành ngồi chờ một lát vậy.”
“Cho dù bận rộn đến mấy cũng phải ăn trưa chứ!” Jess để Nhan Nghiên đi lên trước “Chẳng lẽ chú nó đích thân mời nó ăn cơm mà nó cũng không nể mặt sao?”
Ryn không nói gì thêm, chỉ liếc nhìn Jess rồi bước vào thang máy đi xuống.
P/S: Bản convert của bọn tớ bị thiếu mất chương 251, sau khi xem chương 252 thì cũng có thể đoán ra nội dung chương 251 nói về việc sau khi Nhan Nghiên và Jess đi vào phòng họp chắc đã thấy Tư Kình Vũ và Âu Dạ đang thân mật (ko biết là đến mức độ nào nhưng Tư Kình Vũ khẳng định ko có gì nên thôi cứ tin là thế), đừng bạn nào tốt bụng gửi bản cv chương 251 cho tớ nhé, mấy màn tình thương mến thương giữa Tư Kình Vũ và Âu Dạ tớ ko có ý định edit đâu, thấy ghê lắm