Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 235




Tư Kình Vũ trông rất khó coi, Nhan Nghiên đang đứng ở cửa, cũng không bước đến chỗ hắn, cô cũng không dám di chuyển. Hắn liền nói: “Tôi sẽ không trở về, cho dù chú Diệp đến đón , tôi vẫn sẽ lại tìm đến đây, nếu em không để cho tôi vào, tôi sẽ trèo cửa sổ. Nếu em không chịu mở cửa sổ, tôi sẽ đứng ở đó chờ em, dù sao tôi cũng sẽ bám theo em.”

Ngực cô liền nhói đau, hắn nói những câu này làm cho khúc mắc trong lòng cô biến mất. Cô phát hiện mình luôn chờ mong hắn làm như vậy. Tình yêu này làm cô nhát gan , sợ hãi, muốn rút lui. Nhưng cô không muốn buông bỏ. Thứ cô cần chính là sự chứng minh của hắn, như một liều thuốc an thần dành riêng cho cô.

Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên, liền cầm tay cô đến vòi hoa sen, nước ấm chảy xuống làm bọn họ ướt đẫm. Trán của hắn chạm vào trán cô nói: “Tiểu Nghiên, không cần phải đuổi tôi đi, để tôi ở lại với em.”

Nhan Nghiên đẩy hắn, ảo não nói: “Anh điên rồi sao? Quần áo của em bị anh làm ướt hết rồi.” Càng không phải nói, cô còn chưa tha thứ cho hắn.

“Ướt gì chứ, em muốn trốn tôi sao!” Nói xong, hắn thành thạo cởi nút áo của cô, liền cắn lên môi cô nói: “Tiểu Nghiên, em không nỡ bỏ rơi tôi, phải không? Tiểu Nghiên, đừng đẩy tôi đi, được chứ?”

Nhan Nghiên mềm lòng, phòng tắm nơi này không lớn, hai người ở cùng một chỗ có hơi chật. Hơi nước bốc lên làm cô có chút khó thở. Quần áo cả hai đều ướt hết, cô liền để hắn cởi đồ của mình xuống, nhưng lại không quên nói: “Có điều anh phải trở về Tư gia, biết chưa?”

“Vì sao?” Tư Kình Vũ cảm thấy khó hiểu, hắn đã đến nước này mà cô lại không chịu tha thứ. Lòng của phụ nữ khó đoán, thật đáng sợ. “Tiểu Nghiên, không có em, tôi không ngủ được.”

“Tiểu Vũ, nơi đó mới là nhà của anh.” Nếu như Tư Kình Vũ ở lại chỗ cô, Tư Lập Hạ nhất định sẽ không bỏ qua: “Nếu muốn đi chơi có thể tới đây, nhưng anh vẫn phải đến Thao Thiết và ở chung với mẹ và em gái anh.”

“Tôi có thể không đi làm, cùng ở đây với em, được không?” Tư Kình Vũ ôm eo cô, mà quần áo ẩm ướt trên người cô bị cởi ném qua một bên. Hắn cắn lỗ tai cô, có chút dụ hoặc, cầu khẩn: “Ban ngày tôi ở với họ, nhưng về đêm tôi sẽ qua chỗ em, được chứ?”

Trong lòng Nhan Nghiên rất ngọt, nhìn Tư Kình Vũ đang chăm chú nhìn mình, quả thật cô đã mềm lòng. Thực ra không phải vì sợ Tư Lập Hạ, chỉ là nếu cô cắt đứt với Tư Kình Vũ, thì cô ta mới yên chí. Nhưng với tình hình bây giờ, đã không có khả năng rồi, mà bản thân cô cũng không muốn buông bỏ hắn. Đã là vậy thì tại sao lại không làm theo ý mình.

Tư Kình Vũ biết rõ Nhan Nghiên suy nghĩ gì, Nhan Nghiên đã động tâm rồi, hắn liền hôn lên môi cô, ôm chặt cô vào lòng. Có nhiều chuyện, tốt nhất vẫn là lên giường giải quyết.

Nhan Nghiên nhận ra ý định của hắn, liền cầm tay hắn, môi chạm môi liền nói: “Vũ, không được, nơi này cách âm không tốt, Hằng Hằng đang ở vách bên, sẽ làm ảnh hưởng đến con.”

Hắn nghĩ lại, liền cầm khăn tắm lau sạch, sau đó mặc quần, để cho Nhan Nghiên mặc sơ mi của hắn, đến nút cuối cùng, hắn liền nói : “Tiểu Nghiên, tôi vẫn luôn nghĩ, em mặc áo của tôi là đẹp nhất.” Áo sơ mi vừa che khuất mông, lộ hơn nửa đùi, cảm giác rất tốt.

“Được rồi, ra ngoài đi!” Nhan Nghiên kéo hắn ra khỏi phòng tắm, cô nghe bên phòng Tử Hằng có tiếng động, nghĩ mình làm cậu khó ngủ, liền trở về phòng, để Tư Kình Vũ ở phòng khách.

Tử Hằng đã sớm tỉnh, chỉ là nằm ở giường không đi ra ngoài. Khi thấy cha mặc quần ngắn, tóc vẫn còn ẩm ướt, tinh thần lại rất tốt. Cậu khoanh tay nhìn cha nói: “Cha, chúc mừng cha.” Quả nhiên cha rất lợi hại, biết dùng khổ nhục kế, Tiểu Nghiên bị lừa rồi.

“Hằng Hằng, đã muộn rồi, mau đi ngủ!” Nhan Nghiên vẫn còn ở trong phòng nhưng có thể nghe được bọn họ nói chuyện, hắn vẫn chưa để lộ chuyện của mình, chỉ nhìn Tử Hằng ý muốn vào phòng ngủ

Tử Hằng rất thông minh, nhún nhún vai, cậu dùng khẩu hình miệng nói với hắn : “Hai người nhỏ tiếng thôi, ngày mai con còn phải đi học.”

Tư Kình Vũ liếc cậu nói : “Được lắm, Hằng Hằng, mau đi ngủ.” Dứt lời, hắn liền đẩy con trai vào phòng ngủ, còn Nhan Nghiên vừa thay đồ đi ra.

“Anh gặp mưa, em nấu cho anh bát canh .” Hôm nay mới dọn nhà, Nhan Nghiên nghĩ người trước ở đây sẽ để lại một ít đồ. Nhưng khi mở tủ lạnh thấy rỗng tuếch. Cô thở dài một hơi rồi nói : “Em lấy máy sấy cho anh, trước hết để khô tóc rồi nói sau.”

Chủ nhà trước vẫn để lại ít đồ. Cô lấy máy sấy, Tư Kình Vũ liền nắm tay cô nói: “Tiểu Nghiên, tóc em còn ướt hơn, em nhìn xem tóc của tôi này, một lúc nữa sẽ khô thôi.”

“Vậy sấy tóc cho em!” Nhan Nghiên nghe hắn nói, liền để cho hắn sấy tóc cho cô. Tóc sấy gần khô, Nhan Nghiên trầm mặc, đột nhiên hỏi: “Vũ, có phải anh đã bình phục không?” Hành vi của Tư Kình Vũ với cách nói chuyện hiện tại rất khác trước kia. Chỉ có duy nhất một khả năng là hắn đã khôi phục trí nhớ.

“Tiểu Nghiên, em nói gì?” Tư Kình Vũ như không nghe rõ, liền tắt máy sấy đi hỏi lại, ánh mắt trong veo.

Nhan Nghiên nghiêng đầu nhìn Tư Kình Vũ, Tư Kình Vũ này sao có thể giống người bá đạo trước kia, Có lẽ là chỉ khôi phục một chút, nên biểu hiện bên ngoài có hơi khác. Có lẽ cô nên sắp xếp thời gian, đưa Tư Kình Vũ đến viện kiểm tra thì sẽ rõ thôi. Cô cười nói: “Em nói, ngày mai chúng ta đến bệnh viện để bác sĩ khám lại cho anh.”

“Tại sao phải kiểm tra, tôi không thích bệnh viện.” Tư Kình Vũ lại mở máy sấy, hắn đứng sau lưng cô, biểu lộ trở nên thâm trầm. Hắn lộ liễu quá sao? Để Nhan Nghiên bắt đầu nghi ngờ, nhưng hiện tại vẫn chưa thể để cô ấy biết.

“Chỉ là kiểm tra lại thôi, Tiểu Vũ, anh đã nói sẽ nghe theo lời em.” Nhan Nghiên bắt lấy tay hắn, nhìn vào mắt hắn nói ra.

Tư Kình Vũ phản ứng cực nhanh, hắn liền do dự, chậm rãi nói: “Được rồi, chúng ta giao ước, kiểm tra xong tôi sẽ không phải đi làm.”

Giao ước? Ánh mắt cô trong như nước, lại càng nhu tình nói: “Được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.