Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 234




“Vũ à, mẹ thật sự xin lỗi con vì đã để xảy ra chuyện như vậy!” Đương nhiên là bà hiểu con trai mình rất xem trọng Nhan Nghiên, hiện giờ Nhan Nghiên đi rồi, chắc chắn hắn sẽ đau lòng. “Vũ, cho mẹ vào nhé, chúng ta nói chuyện, được không?”

Tư Kình Vũ băn khoăn không biết có nên cho bà vào hay không, sau khi ổn định lại tâm trạng, nhìn lại mình trong gương, hắn mở cửa ra. “Bà muốn nói gì với tôi?”

“Kình Vũ, mẹ thật sự xin lỗi vì không thể giúp con giữ Nhan Nghiên lại. Nếu như con muốn chuyển ra ngoài, chỉ cần nói với mẹ một tiếng, mẹ sẽ bảo thím Diệp thu xếp cho con ngay, rồi bảo lão Diệp đưa con đi”. Bà thật sự không muốn thấy con trai mình không vui vẻ.

“Tiểu Nghiên không cho tôi đi theo”. Nói đến đây, Tư Kình Vũ càng thêm ấm ức, “Bà rốt cuộc muốn nói gì với tôi?”, hắn còn đang vội đi tìm Tiểu Nghiên đây! Thật ra, trong lòng Tư Kình Vũ đã không còn hận mẹ hắn nữa. Nhìn thấy bà, hắn vẫn còn có chút vướng mắc trong lòng. Đôi khi lại cảm thấy bà rất đáng thương, những loại cảm xúc phức tạp này đan xen nhau, chính hắn cũng không giải thích được.

“Xem ra gần đây con cũng hồi phục không ít, chắc là nhờ Lập Hạ thường xuyên đưa con ra ngoài! Con bé và Nhan Nghiên có đôi chút bất hòa, nó cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, nên con đừng trách nó, nhé!” Khó khắn lắm quan hệ gia đình mới có chút tiến triển, bà thật sự không muốn xảy ra biến cố gì nữa.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không trách con bé, bà mau về phòng nghỉ ngơi đi!” Tư Kình Vũ phát hiện ra nỗi cô đơn trong mắt Tống Ngọc San, đột nhiên cảm thấy không đành lòng.

Đôi mắt Tống Ngọc San khó nén nổi bị tổn thương, bà nói: “Mẹ chỉ muốn nói cho con biết, nếu có một ngày con và Nhan Nghiên kết hôn, mẹ sẽ rất vui vẻ tác thành cho hai đứa”.

Tư Kình Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng, mình và Nhan Nghiên ở bên nhau, thậm chí là kết hôn với nhau lại được mẹ tán thành. Hắn còn nghĩ dù có được bà chấp thuận hay không cũng chẳng có gì quan trọng. Nhưng giờ nghe bà nói như vậy, lòng hắn cảm thấy rất ấm áp, hắn gật nhẹ đầu.

Lần này Nhan Nghiên chỉ tìm phòng ở tạm thời, cô gọi điện cho quản lý một công ty môi giới nhà đất, phòng chưa xem qua, cũng không bàn bạc về giá tiền đã chuyển đến ở. Cô không thể ở nhà của Tư Kình Vũ. Phòng ở trước đây Vệ Tề Hàn chuẩn bị không phải của cô nên cô đã sớm trả lại.

Chung cư này đã khá lâu đời, gian phòng có hơi cũ kỹ, cũng may là các thiết bị lắp đặt cũng không tệ, gia đình ở đây trước đó là một đôi vợ chồng, phòng bọn họ được chăm chút rất cẩn thận. Người quản lý cũng đã hạ giá xuống, Nhan Nghiên mua thêm một chiếc giường đơn mới, sau đó quét dọn lại căn phòng một lượt, đến lúc xong việc cũng đã hơn chín giờ tối. Có điều nhìn căn phòng lúc này cuối cùng đã giống như một ngôi nhà, cô mỉm cười hài lòng.

Tử Hằng thì đã mệt mỏi gục xuống, hai mẹ con chỉ ăn qua loa bữa cơm. Lúc Nhan Nhiên dọn dẹp xong, Tử Hằng đã ngủ gật trên ghế salon. Nhan Nghiên thở dài một tiếng, bế Tử Hằng vào phòng ngủ. Vừa đặt Tử Hằng nằm xuống, cô liền nghe thấy tiếng đập cửa. Nhan Nghiên nhíu mày, cô vừa chuyển tới đây, chắc chắn ngoài hai mẹ con cô không còn ai khác, là ai tìm bọn họ vào giờ này chứ.

Nghĩ vậy, cô đến chỗ cửa ra vào, nhìn qua lỗ mắt mèo, chính là Tư Kình Vũ chứ không phải ai khác. Cô hoảng sợ, Tư Kình Vũ làm sao biết chỗ này mà tìm đến? Cô không khỏi liếc nhìn về phía phòng của Tử Hằng, thở dài một tiếng, để tránh hắn không ngừng nhấn chuông cửa, làm phiền đến những người khác, cô đành phải mở cửa ra. Có điều không hề cho hắn thấy sắc mặt tốt: “Anh đến đây làm gì? Sao anh biết chỗ này?”

Tư Kình Vũ bày ra dáng vẻ đáng thương, Nhan Nghiên trông thật đáng sợ, hắn không dám tiến lên một bước nào, chỉ ấm ức nói: “Tiểu Nghiên, em nhẫn tâm thế, vì sao lại không chờ anh?”

“Sao em lại phải chờ anh, em mới là người chuyển đến đây, không phải anh”. Nhan Nghiên tự nhắc nhở mình phải vững tâm, giọng điệu càng thêm lạnh lùng, “Tiểu Vũ, em đã nói rồi, nếu anh tới, từ nay về sau em sẽ không quan tâm đến anh, cũng không gặp lại anh nữa”.

Tư Kình Vũ không chịu ra, cũng không chịu đi, dù sao hôm nay đã tới đây rồi, bất kể cô đuổi kiểu gì hắn cũng không đi đâu cả.

“Sao anh lại tới đây?” Nhan Nghiên lập tức nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, nơi này cách nhà hắn khá xa, hắn lại không biết đường. “Làm sao anh tìm tới đây được, Tử Hằng nói cho anh là em ở chỗ này đúng không?” Thằng nhóc phản bội kia, ngày mai cô phải dạy dỗ một trận mới được.

“Anh tự ngồi xe đến”. Tư Kình Vũ vẫn giữ nguyên dáng vẻ đáng thương, lúc này, trông hắn vô cùng giống một học sinh tiểu học mắc lỗi đang nhận lỗi với giáo viên. “Em đừng trách Hằng Hằng, là anh hỏi thằng bé đấy. Tiểu Nghiên à, em cho anh ở đây với em, được không?”

“Không được!”, Nhan Nghiên lập tức từ chối, “Bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho mẹ anh, bảo bác Diệp đón anh về. Tiểu Vũ, từ nay về sau cấm anh đến đây”.

Tư Kình Vũ không biết Nhan Nghiên lại cứng rắn đến thế, lẽ nào hắn nói chưa đủ thành khẩn sao? Hắn lại lập tức nghĩ, có lẽ không phải Nhan Nghiên không tin hắn, mà là vì bệnh tình của hắn đang chuyển biến tốt đẹp nên cô càng ngày càng cảm thấy thiếu an toàn, vì vậy mới muốn rời khỏi hắn. Hắn mở miệng nói một cách dứt khoát: “Không, anh không đi đâu hết, dù em có gọi bác Diệp đến, anh cũng sẽ không đi cùng ông ấy”.

“Anh có đi hay không thì tùy, dù sao em cũng không cho anh ở phòng này đâu”. Nhan Nghiên nổi giận, cô không muốn lần nào cũng bị hắn ăn sạch. “Anh lập tức về nhà, có nghe không hả?”

“Anh không đi, em không cho anh vào thì anh ở ngoài cửa trông chừng, dù sao em ở đâu thì anh ở đó, anh sẽ không rời khỏi em”. Tư Kình Vũ nghiêm túc nói, đôi mắt tỏ rõ sự kiên quyết.

“Tùy anh đấy”. Nhan Nghiên nói xong, đóng sập cửa lại. Chỉ là lòng bàn tay cô ướt mồ hôi, cô không muốn thừa nhận rằng, Tư Kình Vũ tìm đến tận đây thực sự khiến cô rất vui. Cả người cô dựa vào cánh cửa, còn người đàn ông kia đang ở phía sau cửa. Cô hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân mình, Nhan Nghiên, không thể tiếp tục như thế, chỉ cần nhất thời mềm lòng là tất cả lại trở về chỗ cũ ngay.

Cô cầm quần áo đi tắm rửa, tắm xong, không nhịn được đi ra cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo vẫn thấy Tư Kình Vũ. Dường như Tư Kình Vũ biết cô tới, hắn mở thật to mắt nhìn lại cô. Nhan Nghiên luống cuống, vội vàng tránh né. Cô không khỏi tự trách mình chột dạ, Tư Kình Vũ đương nhiên không thể nhìn thấy cô. Cô về phòng, cầm quyển sách trên giường lên xem. Được nửa tiếng, cô nhận ra mình vẫn dừng lại ở trang đó. Cô tức giận ném sách đi, quyết định tắt đèn đi ngủ. Nhưng suốt đêm, trở mình mấy lần nhưng không thể nào ngủ được. Bên ngoài trời đang mưa, tiếng sấm ầm ầm, tia chớp xẹt ngang, cửa sổ bên kia lóe lên ánh chớp. Cô bỗng thấy sợ, vì vậy càng khó ngủ hơn.

Chung cư này chỉ có sáu tầng, cô ở tầng ba, cách âm không tốt lắm, cho nên có thể nghe rõ tiếng sấm sét. Nhan Nghiên bật đèn, không hiểu sao lại hơi hốt hoảng, đã bao lâu rồi cô không còn sợ đêm mưa, tiếng sấm nữa. Vì người đàn ông ngoài cửa, rốt cục cô vẫn không yên lòng. Cuối cùng cô đành phải xuống giường, đi qua phòng khách đến cửa ra vào, nhìn qua lỗ mắt mèo, đã không thấy người đâu nữa.

Hắn đi rồi! Ngực Nhan Nghiên nhói lên, thế mà nói sẽ không rời khỏi cô, không phải là cũng đi rồi sao? Có thể vì vẫn chưa yên tâm, cô liền mở cửa, ngoài cửa quả nhiên chẳng có bóng dáng ai. Hắn đi thật rồi, cuối cùng thì cũng không đợi được mà bỏ đi. Cô đóng cửa lại, lòng vô cùng cô đơn, Có điều, một người như hắn tự đi về, bên ngoài trời còn đang mưa liệu có an toàn không? Nhan Nghiên nhìn đồng hồ, giờ đã là mười một giờ, cô gọi điện thoại cho Tống Ngọc San. Rất nhanh, Tống Ngọc San đã bắt máy, xem ra bà ta cũng chưa ngủ. Cô hỏi: “Tư Kình Vũ đã về chưa?”

“Kình Vũ, không phải Kình Vũ đi tìm cô sao?”, Tống Ngọc San bên kia cũng đang lo lắng, bà chưa gọi điện cho Nhan Nghiên, nhưng nếu Nhan Nghiên để Tư Kình Vũ ở lại, bà chắc chắn cô sẽ gọi cho mình.

Nhan Nghiên hốt hoảng, Kình Vũ còn chưa về, nhưng ngoài cửa cũng không thấy hắn đâu cả. Nhan Nghiên lập tức nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của Tư Kình Vũ, nhất thời sợ đến nỗi luống cuống tay chân, nếu trên đường đi Tư Kình Vũ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ? Sau khi nghĩ như vậy, cô lại nghe thấy tiếng gõ gõ vào cửa sổ, và cả tiếng gọi tên cô khe khẽ nữa. Đấy rõ ràng không phải tiếng mưa đập vào cửa sổ, Nhan Nghiên cẩn thận kéo màn ra thì thấy Tư Kình Vũ đang đứng trên bệ cửa sổ, toàn thân ướt đẫm nhìn cô. Lại một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng rõ cả người hắn. Hắn cũng không sợ, bời vì gặp được cô nên nở nụ cười.

Nhan Nghiên bị dọa sợ gần chết, ở đây dù là tầng ba, không cao lắm, nhưng nếu ngã xuống, không chết cũng đi nửa cái mạng. May mà bên ngoài cửa sổ có cái bàn cho hắn đừng, chỉ là hắn thật sự quá to gan. Nhan Nghiên vội vàng mở cửa sổ ra, kéo hắn vào: “Anh bị điên à, có muốn sống nữa hay không, anh có biết làm vậy rất nguy hiểm không hả!”

Tư Kình Vũ ướt như chuột lột, nước nhỏ từng giọt từ đầu xuống chân, vậy mà hắn còn cười được: “Tiểu Nghiên, cuối cùng thì em cũng để anh vào rồi!”. Hắn muốn ôm lấy cô, nhưng nhớ ra toàn thân mình đang ướt đẫm thì lại thôi.

“Anh đã chạy đi đâu vậy chứ”. Vừa nghĩ đến cơn mưa lớn như vậy, bầu trời thì đen kịt, hắn lại trèo cửa sổ vào, cơn sợ hãi liền ập đến khiến cô lạnh cả người. “Anh có biết như vậy rất nguy hiểm không, nếu em đang ngủ, không mở cửa cho anh thì làm sao bây giờ?”

“Anh biết em sẽ không bỏ mặc anh mà”. Đối phó với cô, đành phải dùng khổ nhục kế mới hữu hiệu, ai bảo cô cứng mềm không ăn. Hắn cười vui vẻ: “Anh leo ra từ chỗ cửa sổ ở hành lang bên kia, sau đó nhờ đường ống nước mà trèo sang cửa sổ bên này. Tiểu Nghiên, có phải anh rất tài không, anh trèo được đến tận đây nhé!”

Nhan Nghiên thật sự muốn bóp chết hắn, thế mà ban nãy cô còn thấy cảm động muốn khóc, giọng cô trở nên nghiêm khắc: “Đi tắm nhanh lên, dùng vòi hoa sen ấy, nếu anh bị làm sao thì em sẽ không để ý đến anh đâu. ”

Tư Kình Vũ cười ngốc nghếch, dù sao hắn cũng vào được rồi, hắn đã vào được, tất nhiên cô không thể đuổi hắn đi nữa. Hắn theo Nhan Nghiên vào phòng tắm, Nhan Nghiên xả nước ấm rồi ra ngoài tìm quần áo cho hắn thay. Tư Kình Vũ vui vẻ tắm rửa, vừa tắm xong, Nhan Nghiên đã mang áo sơ mi và quần đùi vào đưa cho hắn. Tư Kình Vũ nhìn chiếc quần, cười nói: “Tiểu Nghiên, đây là áo sơ mi với quần của anh này! Em mang quần áo của anh đến đây là vì muốn đưa cả anh đến ở, đúng không?”

Mặt Nhan Nghiên đỏ lên, mấy thứ quần áo này cô lấy ra dùng như đồ ngủ, cô thích mùi hương của Tư Kình Vũ vương trên quần áo vì chúng rất thoải mái, thật ra Tư Kình Vũ nói cũng đúng, trong tiềm thức, cô nghĩ Tư Kình Vũ sẽ đến đấy, nên cô liền mang theo quần áo của hắn. Nhưng bị Tư Kình Vũ vạch trần ra như vậy khiến cô vừa xấu hổ vừa giận dữ, cô nói: “Tắm xong rồi thì để em gọi điện thoại cho mẹ anh, để lát nữa bác Diệp đến đón anh về”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.