Edit: Nguyên Thiên
Beta: Mộc
Hôm nay Nhan Nghiên trở về, trời đầy mây, hình như sắp mưa. Nhan Nghiên có dự cảm không tốt, tuy nhiên lúc ra khỏi sân bay đã nhìn thấy Tư Kình Vũ đứng chờ, còn có cả Tư Lập Hạ đứng phía sau. Tư Lập Hạ trông thấy cô, khóe miệng lại loang loáng nét cười đắc ý. Nhan Nghiên không nghĩ Tư Lập Hạ cũng tới đón mình, cô chỉ đi công tác có một tuần, không cần long trọng thế chứ.
Từ Kình Vũ vừa nhìn thấy liền ôm chặt lấy cô, chỉ kém nước khóc toáng lên, “Tiểu Nghiên, anh rất nhớ em, rốt cuộc em cũng trở về rồi.”
Nhan Nghiên không khỏi xúc động, ba năm nay đây là lần đầu cô và Tư Kình Vũ xa nhau lâu vậy, lúc trước mọi người đều biết cô phải chăm sóc Tư Kình Vũ nên cũng không cử cô đi công tác. Lần này ở Thượng Hải, trong đầu cô lúc nào cũng là hình ảnh của hắn, nhưng vẫn cố nhịn không gọi điện về. Cô nghĩ một lúc nào đó hắn sẽ thích ứng một cuộc sống không có cô, hiện tại sớm trải nghiệm một chút cũng tốt. Nhưng bây giờ, nhìn thấy hắn như vậy mới phát hiện chính cô cũng rất nhớ hắn, đứng trong lòng hắn, hít mùi hương của hắn làm cô cảm thấy an toàn.
“Nhan Nghiên, hoan nghênh cô trở về.” Tư Lập Hạ đứng sau lưng Tư Kình Vũ, cười đầy ẩn ý.
Nhan Nghiên không để ý tới cô ta, mà ỷ lại trong ngực Tư Kình Vũ, trong mắt hắn lúc này cũng chỉ có cô, hắn ôm cô vào trong xe, cũng không ngừng phàn nàn: “Tiểu Nghiên, sao em không gọi điện về cho anh? Em có biết không, anh nhớ em lắm!”
“Anh có thể gọi điện cho em mà.” Nhan Nghiên ngồi sau xe đáp, điện thoại của cô đều để mở, cô không muốn thừa nhận mình cũng rất mong chờ điện thoại của hắn.
“Anh sợ em lại giận!”Tư Kình Vũ ôm cô vào lòng, hai người ngồi phía sau, Tư Lập Hạ muốn ngồi vào lại thấy không còn chỗ trống. “Anh cũng muốn gọi điện thoại cho em, nhưng lại sợ em làm việc bận rộn, anh sẽ quấy rầy em.”
Tư Lập Hạ liếc nhìn Nhan Nghiên, tuy có bất mãn khi thấy hai người thân thiết nhưng lại nhún vai, không sao, trước hết cứ để họ ngọt ngào đi đã. Vì vậy cô ngồi lên phía trước xe.
Tư Kình Vũ mà gọi cho cô thế nào rồi cũng hỏi người này thế nào, chỗ kia ra sao,…Nhan Nghiên nghĩ khổ, khi trở về lại bắt đầu chiến đấu với Tư Lập Hạ, bọn họ lúc nào cũng có khoảng cách, mà Tư Kình Vũ thì lại quá vô tư. Cô sờ sờ mặt hắn, dịu dàng vô hạn: “Anh có thể gọi điện mà, Vũ, thực ra em cũng nhớ anh lắm!”
Vừa nghe thấy cô cũng nhớ hắn, mắt Tư Kình Vũ sáng lên, không chút khách khí hôn Nhan Nghiên, cô muốn đẩy ra mà hắn lại ôm cô vuốt ve. Trời ạ, Tư Lập Hạ cùng lái xe còn đang ngồi phía trước. Nhan Nghiên thật sự xấu hổ, nhưng đẩy hắn ra không được, nụ hôn của hắn nóng bỏng mà triền miên, mùi hương trên người cũng quyến luyến quen thuộc. Chỉ chốc lát Nhan Nghiên đã giơ cờ đầu hàng, mở miệng đáp lại hắn, tay cũng quàng qua cổ hắn.
Đột nhiên Tư Lập Hạ mở máy thu âm, đánh thức hai người, Tư Kình Vũ mới bất mãn buông cô ra, mắt nhìn Tư Lập Hạ phía trước. Có điều hắn lại hôn nhẹ lên trán Nhan Nghiên nói: “Tiểu Nghiên, cuối cùng chúng ta không phải xa nhau nữa rồi.”
Nhan Nghiên trong lòng vui sướng, sắc mặt ửng hồng, môi vẫn còn một chút sưng đỏ. Nhìn ánh mắt chăm chú của Tư Kình Vũ, cô đột nhiên cảm thấy dạo này cô cứ băn khoăn thật đúng là tự mình chuốc lấy phiền não, miệng chợt cười thật tươi. Dù thế nào Tư Kinh Vũ hiện tại cũng là của cô, chỉ cần là Tư Kình Vũ ngây ngốc như hiện tại, cô cũng muốn ở bên cạnh hắn mỗi ngày. Suy nghĩ thông suốt, cô lấy lại vẻ bình thường, nhẹ nhàng nói ra: “Vũ, mấy ngày ở nhà thế nào anh, không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Sắc mặt Tư Kình Vũ lập tức thay đổi, nói chuyện cũng thành lắp bắp: “Không có, không có chuyện gì cả! Tử Hằng rất tốt, anh cũng rất tốt, hai bọn anh đều nhớ em.”
Nói xong lại muốn hôn nhưng Nhan Nghiên đã che lấy miệng hắn, mắt nhìn Tư Lập Hạ đang ngồi phía trước nói: “Tốt rồi, có chuyện gì về nhà chúng ta nói tiếp nhé!” Rất may là cô cũng không cần phải qua công ty ngay, mà câu trả lời của Tư Kình Vũ có gì không đúng lắm, nhưng còn có Tư Lập Hạ ở đây, cô tính về nhà để nói chuyện sau.
Tư Kình Vũ không cam lòng gật đầu, vừa về tới Tư gia hắn chưa để Nhan Nghiên làm gì đã ôm cô vào phòng, trực tiếp đặt cô lên giường. Nhan Nghiên hôm nay mặc bộ âu phục màu vàng nhạt, chân váy ôm trọn mông, lại mang cả tất chân trong suốt. Tư Kình Vũ trở nên vội vàng, vừa vào phòng đã hung hăng hôn cô, đến cơ hội để cô nói chuyện cũng không có. Hắn kéo váy cô lên tận hông, nhưng đôi tất chân lại làm khó hắn, loay hoay một hồi mà Tư Kình Vũ không thể tháo nó xuống được. May là loại tất này không dai, hắn liền một mực xé rách luôn từ đùi trở lên, sau đó lột luôn quần lót màu vàng của cô xuống. Ở phương diện này Tư Kình Vũ đã thành thục đến không thể thành thục hơn, hắn đem Nhan Nghiên dán lên tường, nhấc cả thân thể của cô lên, sau đó tiến vào.
Nhan Nghiên bị động tác thô lỗ của hắn làm cho đau nhức, hai tay vô lực khoác lên vai hắn, vất vả lắm mới thoát khỏi môi hắn mà nói: “Vũ, nhẹ một chút, anh làm em đau!”
Nhận ra nơi kia chưa thật sự ẩm ướt, Tư Kình Vũ cũng thừa nhận mình có chút khẩn trương quá. Hắn ngừng lại giây lát, điềm đạm âu yếm nhìn Nhan Nghiên nói: “Tiểu Nghiên, anh rất nhớ em, thật sự nhớ lắm, rất nhớ, anh rất khó chịu.” Nói xong hắn lại hôn lên môi cô, tay hắn vội vàng cởi bỏ âu phục của cô. Hắn phải rất kiềm chế, mấy ai còn có thể chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo một chứ. Sau đó hắn muốn đem cả áo sơ mi và chân váy kéo ra nhưng không được, chỉ có thể cởi một nửa. Nhan Nghiên mặc áo lót bên trong cũng màu vàng nhạt, bao lấy nơi căng đầy của cô. Tư Kình Vũ hít sâu một hơi, tay rời ra phía sau cởi khoá cài rồi đem nội y đẩy lên, lập tức cúi đầu xuống ngậm trọn một bên.
Nhan Nghiên đã có cảm giác, cô lại có chút cảm động, có mấy lần cô nhắc hắn không được phép xé y phục của cô, vậy mà Tư Kình Vũ đều nhớ rõ, người đàn ông này thật biết nghe lời. Cô ôm lấy đầu hắn, mà hắn đã cảm nhận được thân thể của cô, lúc này bắt đầu mạnh mẽ xông tới.
Lúc này đang là buổi chiều, ánh nắng chiều vào, căn phòng thực sự rất sáng. Cửa sổ sát đất lại hé mở, để gió tung bay bức rèm trắng, Nhan Nghiên không hiểu tại sao lúc này mình lại có tâm trí ngắm nhìn cảnh trí bên ngoài, cô chỉ cảm thấy thời khắc này thực sự đẹp đẽ.
Tư Kình Vũ như phát hiện cô đang phân tâm, càng luật động mạnh mẽ, như muốn cuốn bay linh hồn cô. Hắn dừng lại trên người Nhan Nghiên, mặt cô lúc này đỏ bừng, đôi mắt trong xanh như nước loé lên, thật khiến người ta mê ly. Đôi môi hồng nhuận ướt át, hắn khẽ cắn lên đó rồi hỏi cô: “Tiểu Nghiên, có còn đau hay không?”