Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 225




Edit: Ly Vũ

Beta: Mộc

Bọn họ đi vào phòng VIP, Lập Hạ dường như rất hưng phấn. Tử Hằng theo vào phòng cũng có cảm giác kì lạ, quá kì lạ. Cậu thấy trên mặt cô có vẻ rất nhiệt tình, thậm chí bắt đầu rót rượu cho Tư Kình Vũ . Lúc này, Tử Hằng bắt đầu nói : “Cha đã lâu không uống rượu, tại sao lại rót cho cha!”

“Cha của con hiện tại đang có tiến triển, không thể miễn uống rượu.” Nói xong, Tư Lập Hạ rót một li rượu đỏ tràn đầy cho Tư Kình Vũ : “Anh, trước kia tửu lượng rất tốt, anh nên học uống lại rượu, chờ khi anh uống được, sẽ khôi phục rất nhanh.”

Rõ ràng là ngụy biện, nhưng lời Tư Lập Hạ nói nghe lại có lí. Tư Kình Vũ lúc đầu nhìn chằm chằm vào li rượu, do dự nói : “Hạ Hạ, Tiểu Nghiên nói anh không được uống rượu.”

Tư Lập Hạ biết Tiểu Nghiên rất quan trọng với anh trai, cô nói: “Anh, Tiểu Nghiên không ở đây, cô ấy sẽ không biết. Tiểu quỷ, không được mách mẹ, anh trai, chẳng nhẽ cái gì anh cũng nghe theo cô ấy sao?”

Kình Vũ muốn nói đúng vậy, mọi chuyện hắn đều nghe Nhan Nghiên, Hắn cẩn thận nhìn li rượu, nhìn rất mê người,dường như hắn thực sự muốn nếm thử.

Văn Vi ở bên cạnh nói ra: “Lập Hạ,anh trai cô không thích, cô không cần miễn cưỡng anh ấy. Kình Vũ, anh không muốn thì không cần phải uống.”

“Anh, anh lo gì chứ.” Tư Lập Hạ sốt ruột: “Cho dù lát anh uống say, còn có em và Văn Vi mà. Anh uống đi !”

Bởi vì có các cô nên mới lo lắng, được không? Tử Hằng thầm oán trách, cậu lo lắng nhìn cha, nhưng lại nghĩ đến hiện tại hắn rất lợi hại, không cần lo cho hắn. Vì vậy cậu bắt đầu chuyên tâm dùng bữa. Không nghĩ tới, đến khi cậu ngẩng đầu, cha đã uống hết ly rượu.

Rượu này vị rất ngon, Tư Kình Vũ như lần đầu uống, liền cạn một hơi sạch sẽ, mà Tư Lập Hạ lập tức ca thán: “Anh thật giỏi, Nhan Nghiên hiện tại không ở đây, anh uống thêm một ly đi.”

Tư Kình Vũ nheo mắt nhìn em gái, mặt hơi đỏ, hắn cầm chén rượu rồi nói : “Được, chúng ta tiếp tục!” Lại thêm một ly nữa, mà Lập hạ lại tiếp tục rót cho hắn..

Tử Hằng bị dọa mở to mắt, cậu lại lo lắng cho cha, cứ uống như thế, cha có thể chịu đựng được sao. Cậu nói : “Sao cô cứ rót cho cha thế, cha sắp say rồi, cha, không được uống.”

“Tiểu quỷ, ăn cơm của con đi!” Tư Lập Hạ hung hăng trợn mắt liếc cậu, cô uống cạn một hơi : “Anh, đừng lo, cho dùng chúng ta đều uống , trong câu lạc bộ này có phòng VIP có thể cung cấp cho khách nghỉ ngơi, cùng lắm chúng ta qua đêm ở nơi này.”

“Được, Hạ Hạ, chúng ta tiếp tục .” Tư Kình Vũ vẫn nhiệt tình uống, nhưng lại chuyển mắt để ý Văn Vi, hắn chỉ tay vào cô nói: “Tại sao cô không uống, tới uống đi. Hạ Hạ, rót cho cô ấy, chúng ta cùng uống.”

Trời ạ, Chuyện gì đang xảy ra. Tử Hằng choáng váng. Cha không biết mình đang làm gì sao. Đột nhiên cậu nhìn thấy thần sắc ở khóe mắt cha, như trấn an cậu. Được rồi, cha có thể giải quyết được, cậu có lòng tin với cha. Vì vậy, Tử Hằng lại yên tâm ăn đồ ăn, thậm chí mở TV. Say xưa xem..

Vì vậy trong phòng xuất hiện cảnh tượng rất kì lạ, một đứa bé ngồi xem TV, mà cha nó đã uống đến đỏ cả mặt. nút áo sơ mi đều bị cởi vài cúc lộ ra lồng ngực cường tráng. Dường như hắn đã rất say, thân thể bắt đầu nghiêng ngả. Nhưng không ngừng rót rượu vào miệng, cũng không ngừng nói Lập Hạ và Văn Vi uống.

Uống vài chén, Văn Vi cũng có hơi say. Cô ta thất thểu đến cạnh Tư Kình Vũ, nửa người dựa vào hắn, nghe tim hắn đập mạnh mẽ, cô ta nói : “Kình Vũ, anh biết không? Những năm qua em luôn nghĩ tới anh, từng phút nhớ anh. Vì sao lúc trước anh bỏ rơi em, em yêu anh như vậy, tại sao anh lại vứt bỏ em! Em rất yêu anh, Nhan Nghiên yêu anh bao nhiêu thì em có bấy nhiêu.”

Tử Hằng nghĩ, cha hình như sắp nôn, hình như cũng muốn đẩy dì kia xuống, dì kia rõ ràng lợi dụng cha say mà chiếm tiện nghi của cha. Cậu liền nhìn xuống, lại nhìn vào cha, nếu cha dám làm gì, cậu sẽ mặc kệ cái hiệp nghị gì gì của bọn họ. Cậu nhất định sẽ nói hết cho mẹ, sau đó không bao giờ thèm để ý hắn.

Tư Kình Vũ một tay đẩy Văn Vi, lập tức tiến vào bên trong. Tư Kình Vũ nghiêng người nói: “Tôi không thích cô, tôi không thích cô, tôi chỉ có Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên đâu, Tiểu Nghiên đang ở đâu, Tiểu Nghiên có phải không thèm để ý tôi không.”

Tư Lập Hạ không say, cô thường đi những nơi này, từng ấy rượu không thể làm gì được cô. Cô nói : “Anh , Tiểu nghiên không cần anh đâu, cô ta cũng đã chạy rồi, cô ta không phải người phụ nữ tốt, vì sao anh cứ nhớ đến cô ta thế.”

“Em nói láo!” Tư Kình Vũ đẩy Tư Lập Hạ ra, chỉ vào mặt hai người : “Hai người là người xấu, Tiểu Vũ không thèm để ý đến các người, Tiểu Vũ muốn tìm Tiểu Nghiên.” Nói xong hắn liền hướng ra cửa.

Tư Lập Hạ cũng không chịu để Tư Kình Vũ đi, cô thấy Tư Kình Vũ đã say, liền nói: “Anh, Tiểu Nghiên chờ anh ở trên tầng, vừa rồi em đùa anh thôi, Nhan Nghiên sao có thể không cần anh. Cô ấy tức giận, tức giận anh đi cùng bọn em, hiện tại đang ở tầng trên, em để Văn Vi đưa anh đi lên, được chứ?”

Tư Kình Vũ chậm rãi quay lại, mắt lờ đờ nhìn Lập Hạ: “Em nói, Tiểu Nghiên trên tầng đợi anh, cô ấy còn đợi anh, sẽ không phải không để ý đến anh, phải không?”

Tư Lập Hạ vội gật đầu: “Đương nhiên! Không tin, anh hỏi Tiểu Hằng, Nhan Nghiên là mẹ nó, nó phải hiểu rõ nhất, đúng không?”

Tư Kình Vũ nấc một tiếng, rồi đi tới trước mặt Tử Hằng: “Hằng Hằng, mẹ con thật sự đang chờ cha ở trên tầng hả?”

Tử Hằng nhìn cha, cậu không biết cha muốn cậu nói gì, khi thấy cha thoáng đánh mắt với cậu, cậu liền chậm rãi nói : “Có thể, cha đi xem, chẳng phải sẽ rõ ?”

Tư Lập Hạ nhìn Tử Hằng, từ đầu cậu luôn làm như không thấy, nhưng khi cậu trả lời vậy, cô ta liền thờ nhẹ, tiểu quỷ này, thời điểm quan trọng rất có tác dụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.